Anh Vẫn Yêu Em
Phần 10
ANH VẪN YÊU EM 10
Kể từ ngày hôm đó, tôi không ngừng nghĩ về em. Chiều đến, tranh thủ vài phút nghỉ ngơi uống chén trà ven đường , tôi lại mở điện thoại ra. Vào zalo cô bé đó. Vẫn avatar là cậu con trai kháu khỉnh, vẫn những dòng trạng thái buồn cười.
-người ta bán cua cân thêm dây, em bán dây khuyến mại thêm cua. Ai mua dây thì alo em ạ.
-đúng là không có việc gì khó, chỉ sợ lười không làm.
-cuộc đời là vở kịch dài, ta là vai chính cả hài lẫn bi.
-em hiện sale thêm về bất động sản và nhà ở. Nhà tường dày chắc chắn, nhiều phòng, an ninh tốt, có camera, bảo vệ 24/24. Địa chỉ : nhà tù bộ công an. Ai cần liên hệ. Giá phải chăng. Có quà tặng hấp dẫn.
Tôi cười không ngớt với cái kiểu lầy lội của em. khổ nỗi cả trang cá nhân có được một tấm hình em, là tấm hình em chụp lúc trời chập choạng tối, đúng hơn là hoàng hôn muộn trên biển. tấm hình chụp nửa mặt một cô gái suy tư, mặt ngước nhẹ lên trời và đôi mắt xa xăm. Tấm ảnh khiến người ta rung động vì một cô gái cô đơn, đầy những nỗi lòng trong đó. tôi tính lưu nó vào máy thi thoảng bỏ ra ngắm nhưng mà vợ tôi có một thói quen là hay kiểm tra điện thoại. mở ra là bới lên bới xuống để xem chồng có nhắn tin hay gọi điện cho ai không. cho nên tôi đành hạn chế.
Từ hôm đó cô bé cũng chả chủ động liên lạc với tôi. Bán hàng theo cái kiểu này quả thật cũng thấy khó chịu nhỉ. Tôi không hiểu vì sao người ta có thể công nhận em là nhân viên xuất sắc được cơ chứ. Tò mò xem tôi hay những nhà kia được quan tâm hơn. Tôi lấy máy bấm gọi nhà anh Thịnh.
-Sơn gọi anh à?
-vâng.
-có chuyện gì?
-à… em hỏi là cô bé bên PK còn đi làm không anh.
-còn. Nó vừa qua đây.
-em tưởng nghỉ rồi, có mấy khi thấy qua nhà em đâu.
-chắc nó sợ vợ chú. nhìn vợ chú anh còn sợ huống chi là bọn con gái.
-vợ em chỉ lầm lì thế thôi chứ cũng dễ tính mà.
-uh thì anh có nói gì đâu. chú gọi cho nó đi. nó vẫn còn làm đấy.
-vâng em cảm ơn ạ.
Tôi cup máy mà lòng thấy giận. vừa qua nhà Thịnh xong. Một lần nữa tôi gọi sang nhà Tiến Lùn.
-gì đấy anh?
-nhà anh hết hàng rồi mà cái đứa bán hàng bên PK nó nghỉ hay sao ý.
-nghỉ đâu ạ. Em Linh hôm qua còn ở đây, mời nó ăn cơm mà nó không ăn. Thế mấy hôm nay nó không qua nhà anh à?
-không.
-hay ông thả thính nó, nó hay ngại lắm. ai mà thả thính là nó tránh ngay.
-thế ông Châu thả nó có tránh đâu.
-á à lòi đuôi.
-chú hâm à? anh đàng hoàng. Đừng có vớ vẩn.
-thôi em biết rồi, anh sợ chị biết chứ gì . hahaha.
-có số nó không hay để em gọi cho.
-không cần đâu. vì anh gọi nó không nghe máy.
Tôi nói dối nhưng mà lòng tôi lại thấy buồn. Là người ta coi tôi như dạng cách ly hay là bệnh dịch nên người ta tránh. Hay tôi bán không nhiều như người ta mong muốn nên người ta không cần. tôi buồn quá. tự nhiên thấy xuống tinh thần ghê gớm. Hay là tôi là nhà duy nhất ở đây không có ô tô nên em chê tôi nghèo. Hóa ra hôm nọ ra giúp tôi là thương hại.
Tôi giận cô bé ấy, nhưng mà lòng vẫn không ngừng nghĩ về em. Nghĩ về cô bé đáng yêu đang tung tăng nghịch nước trong bộ quần áo ướt. Lần đầu tiên kể từ ngày tôi làm kinh doanh mà có người bên cạnh tôi những lúc trời mưa như vậy. Tiếng điện thoại tự nhiên kêu, tôi nhìn xuống, đó là em. Lòng có tí tủi thân mà tay cứ thế mở máy.
-anh nghe đây.
-em chào anh ạ.
-uh
-nhà còn ít hàng tím lắm, anh có lấy thêm không ạ.
-em qua kiểm tra chưa?
-em vừa qua, anh đang giao hàng đấy ạ.
-anh xong rồi, em xem thiếu cái gì thì bổ sung cho anh.
-thiếu hàng tím thôi ạ.
-tím bán hơi chậm em cho chuyển 100 thùng thôi được không?
-em muốn thế nào cũng được.
Tôi dịu giọng để nghe cái chất giọng trẻ con của em.
-ơ, lần trước em nói anh làm thế là giao phó cuộc đời cho người khác. Mà như thế làm cho người ta khó chịu nhiều hơn là vui vẻ. cảm giác như anh không cần ý.
Tôi phì cười. mọi khi tôi có cần chuyện gì , vợ tôi đều nói câu như thế. Quả thật, nhiều lúc tôi cảm thấy tôi không thể chia sẻ được với cô ấy vì mỗi lần cô ấy nói ra câu ấy, tôi đều nghĩ là cô ấy chẳng muốn nghe tôi.
hay là cô ấy quá tin tôi nên nói vậy. chả biết nữa.
-vậy em cứ giao vào 100 thùng tím đi, còn xanh, trắng , hồng. có gần hết thì giao thêm vào cho tiện chuyến.
-chắc không cần đâu anh. dủ hàng bán đến cuối tháng đấy ạ. Tiền để nhập hàng khác.
Tôi tự nhiên thấy vui. Cô ấy chả bán bất chấp mà vẫn nghĩ cho tôi. Tôi cũng chưa bao giờ giao phó cho ai tự đặt hàng đến nhà mình. Chỉ có em, mà nếu em là một cô gái cơ hội, có lẽ vì thế mà nhồi một đống cho nhanh đủ doanh số. Tôi cũng làm thị trường, tôi biết chứ.
-mai hàng giao đến thì ngày kia em mới gửi anh tiền được ạ.
-sao em không mang tiền tới mà cứ bắt anh đi rút.
-anh ra ngân hàng chuyển nó vào sổ tiết kiệm luôn khỏi cần rút cây làm gì.
-tiền của em từ hôm nọ anh còn chưa động đến.
-thế thẻ của anh béo rồi, đi chuyển đi không bị hack thì chết dở.
-anh không biết cái đó.
-anh bảo chị làm cho.
-vợ anh còn không biết hơn.
-thế nhà anh ai đi gửi tiền vào ngân hàng.
– tiền anh kinh doanh hiếm khi anh gửi lắm.
-thế thì đồng tiền của anh thức quanh năm còn gì. anh siêu thế.
-siêu gì, thua lỗ đầy.
-thắng thua là chuyện thường tình trong kinh doanh, nhưng làm nghề này không bao giờ có thua. Chỉ có lãi ít hay lãi nhiều thôi. không cần nói nhẩm ra là thấy mà.
Tôi phì cười.
-hay hôm nào em rảnh dạy anh cách chuyển tiền nhé.
-em mấy hôm nay bận.
-thì hôm nào rảnh mà.
-dạ vâng, thế lúc nào mà anh rảnh, anh cứ điện cho em. em có người bạn bên ngân hàng, nhờ cái là nó phục vụ anh cực kì tận tình chu đáo ạ.
-thế thì nói làm gì.
Hihihi
Em cười khoái trí, từ chối khéo thật khéo luôn.
-mai em giao hàng anh nhé. Giờ em đi làm đây.
-đi cẩn thận nhé không lạc.
Hihihi
-em nhớ đường mà.
-uh… em lúc nào cũng nói em nhớ đường.
-không. Hà Nội thì em nhớ. chỉ lúc nào tối đến mới quên thôi.
-vậy lúc nào lạc gọi cho anh. anh sẵn sàng đến đón.
-vâng.
-thật đấy.
-vâng.
Hihihi
Em cứ cười khúc khích như thế làm tôi cười theo. Tôi cup máy mà lòng nâng nâng. Sao lúc em đến em không nói để tôi nán lại nhà. Mà em cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thế, ai biết đâu mà nần.
Chủ nhật tôi về thăm mẹ, tiện ăn giỗ nhà ông bác họ luôn. Hôm nay vợ tôi không đòi đi về cùng. Tôi ăn giỗ ở nhà ông bác xong thì đi sang nhà mình. Ngôi nhà cũ từ thời bố mẹ lấy nhau. bố tôi một tay làm ra nó, vừa đào đất làm gạch, rồi đắp lò đốt và trộn từng tí vữa để xây. cho đến khi ông ấy được sống hơn chục năm trong đó thì ra đi khi mà tôi mới được hơn 7 tuổi.
Trong kí ức của tôi, bố, người đàn ông tôi giống nhất trong số 5 anh chị em, vẫn còn nguyên vẹn. ngày đó, cái Sa mới được có hơn một tuổi đầu. Chúng tôi lớn lên trong nghèo khó, đói ăn, nhưng chưa bao giờ hết thương yêu nhau cả. Mẹ tôi, người chèo lái gia đình này, đang ngồi trên cái giường cũ bên góc nhà nghĩ điều gì đó. Tôi tiến lại.
-Mẹ…
-về rồi đấy hả con.
-vâng, con xong rồi, uống chén rượu thôi ngồi lâu rượu vào lời ra nhức đầu.
Tôi chỉ một chén mặt đã đỏ tưng bừng. vốn không phải là người lê la rượu chè cho nên tôi cứ được một chén và một bát cơm là đứng lên ngay. Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, rồi vô tư nằm xuống gối đầu lên đùi bà ấy. Mẹ tôi hơn 70 rồi , nhìn da nhăn nheo, béo hơn nhiều hồi bọn tôi còn bé nhưng mà già mất rồi.
Mẹ đưa tay lên xoa tóc cho tôi.
-ôi, anh cả có tóc bạc rồi đây này.
-chưa bạc nhiều như Lượng đâu mẹ ạ.
-ngày xưa bố anh cũng ít tóc bạc lắm.
Tôi tự nhiên lại nhớ bố. lại nhớ cái ngày chúng tôi còn bé được quây quần. không ngờ ông ấy ra đi sớm, ngày đó mẹ con tôi khó khăn vô cùng, lúc ấy tôi ước được lớn lên để đi làm kiếm tiền nuôi mẹ. Còn giờ nếu cho tôi ước, tôi chỉ ước mình quay về thời thanh niên chưa vợ chứ tôi không ước mình nhỏ lại đâu. vì thấy mẹ khổ tôi không đành lòng. là tôi thấy cuộc sống hôn nhân khiến tôi thấy mệt mỏi vì cái sự ghen tuông bất chấp và cái sự thiếu quan tâm mà cô ấy đưa ra.
Nằm rúc vào lòng mẹ một lúc thì mẹ tôi đứng lên đi ra vườn. tôi mở điện thoại ra, việc đầu tiên là mò vào zalo đọc tin nhắn của khách hàng. Rồi trượt qua dòng thời gian, hiện lên ngay đầu tiên là bức hình cô bé ấy chụp hình ảnh ngôi nhà với mẹ đang ngồi nhặt rau và bố em đang vặt gà, Em cầm trên tay một nắm bỏng ngô, với dòng chú thích.
-Hai mẹ con Đậu Đậu về ăn bám ông bà ngoại.
Tôi phì cười vì cái biểu cảm cong môi của em. nụ cười vui vẻ khi được về nhà. Giờ cũng quá trưa rồi. Minh Cường cách đây không xa, hay là… tôi … tôi rủ em đi cafe nhỉ? nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định bấm tin nhắn.
-chào bé.
Lúc sau em nhắn lại
-em chào anh.
-em về quê à?
-vâng anh.
-anh cũng đang ở quê.
-thế ạ.
Tôi gửi cho em tấm hình ngôi nhà cũ kĩ của tôi.
-nhà anh đây, nghèo lắm.
-nhà em cũng thế, có kém gì?
-em ăn cơm chưa?
-em ăn xong rồi, đang ngồi xem chúng nó nhổ tóc sâu cho mẹ.
-bé ngủ chưa?
-bà cho ngủ rồi ạ.
-về với bố mẹ chắc vui lắm nhỉ?
-vâng, nhà mình mà.
-thế ông xã có về cùng không?
-không ạ.
-thế chắc em rảnh, mời anh cafe đi, trả nợ đi.
-thôi anh ạ. Xong anh lại trả tiền rồi lại bắt em nợ dài hạn.
-không, anh hứa anh không trả đâu, nếu em muốn trả hết nợ, mời anh ăn luôn chiều nay. Rồi anh xóa nợ cho.
Hihihi
Em im lặng một lúc. Tôi sốt ruột thì bấm số gọi nhưng mà không ai nghe máy cả. nằm vắt tay lên trán nghĩ hàng trăm lý do vì sao em không mở lòng với mình rồi cuối cùng em cũng gọi lại.
-anh nghe đây.
Đầu dây lại im lặng một lúc.
-là lúc nãy chúng nó rủ đi hái bưởi .
-thế à, anh tưởng em chê anh nghèo không thèm nói chuyện.
-anh khùng.
Tôi phì cười câu nói rất tự nhiên của em.
-vậy mời anh đi cafe nhé.
-uh… à quên , em xin lỗi, vâng.
Tôi thích quá, lòng thấy sướng rơn luôn. Người ta đồng ý gặp tôi rồi.
-vậy em nói em thôn nào Minh Cường đi rồi anh lên.
-nhà em ở Lam Sơn.
-được rồi, giờ anh lên đó nhé.
-hay anh đang ở nhà à? để em xuống chào bác một câu, tiện biếu bác lọ thuốc.
-thôi, em đi xa vất vả lắm.
-xa gì?
-anh đi xe máy tí lên thôi mà.
-em có ngại gì đâu, với thằng em em chở xuống mà.
-không sợ nó nói gặp anh à?
-đi gặp khách hàng có gì mà ngại anh.
-anh cứ ở đó, em đi xuống ạ.
-ok em. thế em đi xuống ga Phú Xuyên, anh đứng chờ ở đó nhé.
-vâng.
Tôi ngồi dậy với cái áo khoác ra ngoài. Dắt xe ra cửa, mẹ tôi từ ngoài vườn nhìn ra hỏi.
-con đã đi đó à?
-không ạ. Con đi gặp bạn.
-đi cẩn thận nhé, tối có ăn cơm nhà không?
-không mẹ ạ. Mẹ nấu cơm mà ăn nhé.
-uh… đi cẩn thận.
Tôi phóng xe ra đường chờ em. Từng phút một sao thấy nó dài. cầm điện thoại liên tục nhìn vào màn hình mà thấy tim mình hồi hộp đến như vậy.
Tôi chưa bao giờ có cảm giác chờ ngóng ai. Ngày tôi và Dân quen nhau để cưới, tôi cũng không có cảm giác nhung nhớ, ngóng trông và hồi hộp như thế này.
Ngày ấy cô ấy trên Hà Nội tuần hai lần tôi qua chở cô ấy đi chơi, chúng tôi cùng đi chơi như bao nhiêu người bình thường khác, nhưng mà, tôi cũng không nhớ cô ấy nhiều đến như vậy đâu.
Nhắc tới lại thấy mình có lỗi với cô ấy, nhưng suy nghĩ ấy vừa hiện lên thì em xuất hiện. cô gái đi xuống từ chiếc taxi, trên người mặc một cái quần bó đen, với một cái phông trắng rộng bên ngoài khoác thêm cái áo khoác thể thao xanh, nhìn em ngầu lắm luôn, trẻ trung và hiện đại.
Thấy em ngơ ngác tôi bước xuống xe tiến lại.
-sao nói em em chở xuống, đi taxi thì bảo anh lên cho đỡ tốn.
-em em đấy.
Em tủm tỉm .
-em em lái taxi à?
-vâng, em họ.
Tôi phì cười.
-thế có mất tiền không?
-nó không lấy nhưng mình cho con nó tiền mua sữa ý mà.
Em cười, đi gọn vào bên trong. Tôi thấy em thì tự nhiên tim đập mạnh. Tôi hồi hộp quá. giờ chúng tôi sẽ nói gì đi đâu? tôi sẽ chở em à?
-có quán cafe gần đây không anh.
-có, nhưng mà không ngon, anh có quán này ngon mà vui lắm.
Tôi đưa em đến quán cafe làng bên, chỗ nào ít người quen nói chuyện cho tiện. em ngồi ngoan phía sau, cách tôi một cái túi xách.
-bác khỏe không anh?
-khỏe.
-em mua biếu bác hộp thuốc. chốc anh mang về cho bác nhé.
-thuốc gì.
-thuốc liên quan đến bệnh khớp của bác ý mà.
-sao em biết mẹ anh bị bệnh khớp.
-em biết, chỉ vậy thôi.
-em lần nào cũng nói như vậy làm người ta càng tò mò.
-thì em đến nhà anh ngồi chơi với bác thì em biết, chứ không em biết làm sao được. có thế mà anh cũng hỏi.
-anh hỏi để biết.
-suy luận không được ạ.
-không, anh đâu có thông mình như em. Học hết lớp 9 đã nghỉ học đi làm rồi.
Em cười phía sau lưng tôi, tôi ngoái lại.
-kìa nhìn đường không đâm vào người ta giờ.
-đâm cũng chả sao? Xe hỏng thì sửa.
-em đâu lo xe anh hỏng, em lo cho em thôi.
Tôi phì cười, đỗ xe cho em xuống rồi đi vào tìm chỗ cho em ngồi. quán cũng có vài người ngồi đó. một số đang ngồi trên sân khấu mở nhạc hát. Tôi tìm một góc quán. Em ngồi quay lưng lại sân khấu và mọi người.
-sao em không ngồi phía này, nhìn lên sân khấu kìa.
-em không thích.
-sao vậy, người ta nhìn em, em không thích thế thôi.
-khó tính.
Em tủm tỉm cười.
-em uống gì?
-cho em một ly nâu đá, nhưng không đánh bọt ạ.
Tôi đứng lên. Gọi đồ uống cho em rồi ngồi xuống, tự nhiên tôi lại chả biết nên nói gì. Cứ ngồi đó liếc trộm em, tay đưa ra khuấy cốc cafe cho đỡ hồi hộp. Em ngồi thẳng, nhưng cúi xuống nhìn cốc cafe trong tay tôi cũng chẳng nói gì.
-sao giờ lại im lặng thế.
Tôi cố nói một câu xóa tan không gian yên tĩnh của hai đứa, mọi người vẫn ngồi hát, còn em chả quan tâm đến họ.
-bình thường , em cũng… ít nói mà.
-sao gặp hội ông Châu nói vô tư vậy mà.
-đó là khách hàng, mà gặp khách hàng không nói thì bán hàng sao được ạ.
-thế mà có chịu nói chuyện với anh đâu.
-anh… thì…
-anh thì không lấy nhiều hàng bằng họ nên không thèm nói đúng không?
-anh nghĩ vậy à?
-uh
-Đừng có áp suy nghĩ của mình vào suy nghĩ của người khác, để tránh nghĩ ai cũng xấu xa như mình.
Tôi cười toáng lên.
-em nghĩ anh xấu thế à?
-không,nhưng nhiều khi nghĩ từ phương diện của mình lại làm cho người khác trở nên xấu xa hơn.
-chỉ có em nghĩ anh xấu thôi.
-em có nghĩ đâu. Đó là thật mà.
-thật chỗ nào?
Tôi tủm tỉm nhìn em. em cúi xuống tránh ánh nhìn của tôi. không trả lời.
-có phải nghĩ cái hôm đi liên hoan công ty em, anh ở lại với hội ông Châu à?
-đàn ông thế là bình thường.
-nhưng anh về ngay sau em.
Em ngước lên nhìn tôi nghe không tin.
-em cứ hỏi cậu giám đốc của em ý.
Em nhìn tôi một cái khó tin rồi cúi xuống khuấy cốc cafe. Tôi ngồi thẳng lên nhìn em tò mò hỏi.
-em có vẻ thân với cậu ấy nhỉ?
-ai cơ.
-giám đốc.
-à, sếp em á.
-uh.
-chúng em quen nhau cũng vài năm rồi.
-hai người thích nhau à?
-thích nhau á?
Em cười khanh khách. Nhìn tôi như thấy tôi là thằng khùng khi hỏi câu đó.
-có thể là như thế.
Tôi mặt hầm hầm. Tôi như một thằng trẻ con ý. Tôi ghen với anh ta.
-thảo nào anh ta để em làm việc kiểu đó.
-làm kiểu gì?
-thì vài tháng mới đến nhà anh một lần.
Em nhìn tôi chằm chằm rồi cười nhẹ.
-thì sao, người nhà phải khác chứ.
-người yêu của sếp thì chả thế.
Hahaha…
Em cười phá ra như tôi nói một câm hâm tột độ.
-thế thì chúng em yêu nhau tha thiết lắm cho nên em mới không phải làm gì, chỉ đi dạo chơi cũng ra tiền mới ghê.
Em càng nói càng chọc tức tôi, tôi hậm hực lườm em cái rồi cúi xuống.
-thế anh gọi em đến để hỏi chuyện em với sếp chứ gì?
-hỏi để biết thôi.
-anh chỉ cần quan tâm tháng này em mang về cho anh bao nhiêu tiền là được rồi. Quan tâm mấy cái vớ vẩn đấy làm gì. Lo chuyện mình không xong, còn lo chuyện người khác. giờ anh lo nếu có ai nhìn thấy em ngồi đây, họ mà mách chị thì… tha hồ mà giải thích ý.
-em nghĩ anh sợ à?
-anh trong sáng mà.
-thì em có nói anh tối đâu nhưng người khác nhìn vào thì không nói vậy.
-em nghĩ ít thôi, không phải ai cũng xấu như em đâu.
-hahaha
Em cười vì tôi nói nhại lại câu của em. ánh mắt nhìn tôi rất chi là nghịch ngợm. tôi vẫn hâm hực.
-nói thật cho anh biết, em bao nhiêu tuổi.
-muốn hỏi tuổi em làm gì?
-biết.
-tưởng chỉ có phụ nữ tò mò mà đàn ông có vẻ cũng không thua kém
-là em khiến người khác tò mò ý.
Em cười, rút trong ví ra cái chứng minh thư.
-Mai Linh, 20/08 năm…
Tôi ngước lên nhìn em như không tin. Em tủm tỉm.
-nếu người ta nhìn em, không nghĩ em đã hơn 30 đâu.
-kệ họ chứ. Đời ngắn lắm, sống sao mình thấy vui vẻ yêu đời là được.
-phụ nữ ai cũng muốn người khác khen mình trẻ mà.
-anh cứ tưởng em 27-28 thôi.
-thế nên anh bắt nạt em à? em đã bảo đừng nghĩ em nhỏ tuổi mà bắt nạt còn gì?
-ai dám bắt nạt cái nhà em. em không bắt nạt anh thì thôi.
-em bắt nạt anh thì em được cái gì?
-chả biết.
Em cong môi đáng yêu. Tôi cười, muốn nhéo má em một cái.
-thế bé nhà em học lớp mấy rồi.
-cháu học lớp 2 rồi,
-7 tuổi.
-vâng.
-cu nhà anh 16 rồi.
-thế ạ.
Em ngước lên nhìn.
-anh mới …
-Anh lấy vợ sớm có con sớm có sao?
-vâng.
Em gật đầu rồi cúi xuống.
-ông xã làm gì?
-anh làm xây dựng.
Tôi thoáng buồn, đúng là toàn người có học mới hợp với nhau.
-ông xã nhiều tuổi không?
-kém anh mấy tuổi.
-nhà em chỗ nào?
-cách nhà anh không xa.
-thế à?
-vâng.
-thế mà chả chịu qua xem hàng cho anh.
-em đi tỉnh nhiều.
-trước khi vào đây em làm gì?
-em làm thiết bị giáo dục.
Tôi hỏi một đống những câu hỏi còn em chăm chỉ trả lời. lần này không vòng vo mà hỏi đâu đáp đấy cho tôi thỏa lòng. Đến lúc gần hết những câu để hỏi về gia đình em, Tôi quay lên nhìn, sân khấu đã hết người. Tôi gợi ý.
-em biết hát không? lên hát một bài cho vui.
-em không? anh lên hát đi.
-để anh hát một bài, coi như cảm ơn em đã xuống đây thăm anh nhé.
Em tủm tỉm cười. Tôi đứng lên, mở một bài trên cái máy tính, hít một hơi thật sâu nhìn em rồi cúi xuống cho đỡ run.
-vì sao anh nhớ em thế này
Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt.
Em quay lại nhìn tôi hát, nhìn chăm chú không rời. Tôi ngại mắt nhìn vào màn hình mà không dám ngó em vì run. Lần đầu tôi hát mà tôi run đến vậy. Đến khi hát xong, tôi thấy em giơ tay lên vẫy cậu nhân viên nói gì đó, cậu ta bước lại phía tôi.
-cô ấy nói gì vậy.
-chị ấy bảo em tách lời đi.
Tôi phì cười nhìn em, trời đất ơi, sao lại nghĩ tôi xấu như thế cơ chứ. Tôi thấy lòng mình vui nhiều hơn giận, người ta khéo léo nói tôi hát hay ai chả biết.
Tôi nhìn em như lườm, em ngồi ngại, đưa tay gãi đầu cười quay đi. tôi bấm thêm một bài hát nữa. khi nhạc vang lên tôi nhìn em miệng tủm tỉm như nói với em là tôi không hề chơi bẩn như em nghĩ đâu nhé.
Đến hết nhạc dạo đầu tôi vặn nhỏ nhạc xuống cầm míc lên, mắt nhìn em mà không thèm nhìn màn hình.
Đã lâu rồi đôi lứa cách đôi nơi, tơ duyên xưa còn hay mất.
Mái trường ơi em tôi còn học nữa hay ra đi từ độ nào.
Ngày xưa đó ta hay đón dìu nhau đi trên con đường lẻ loi.
Mấy năm qua rồi em anh không gặp nữa. Bao yêu thương và nhớ. Anh xin chép nên thơ vào những đêm buồn.
Em nhìn tôi chằm chằm như không tin tôi hát thật, hai má đỏ lên vì ngại .Đôi môi tủm tỉm thích thú. Tôi đưa tay bật nhạc lớn lên rồi hít sâu hát to trong thỏa mãn. Chưa bao giờ tôi thấy mình hào hứng đến như vậy.
Mưa mưa rơi từng đêm mưa triền miên trên đồn khuya lòng anh thương nhớ vô biên
Yêu yêu em ngày đó em nhìn anh mắt hoen sầu
Không nói nên câu giã từ.
Tôi hát xong thì đi xuống nhìn em. Em ngại mà cúi xuống. Tôi muốn nhéo má em quá mà không dám, sợ em nói tôi xàm sỡ. Tôi ngồi xuống, còn em vẫn cúi xuống tủm tỉm.
-em vừa nói xấu gì anh đấy?
-em có nói gì đâu?
-sao bảo người ta ra tắt loa đi.
-em có bảo đâu, em chỉ bảo ra tách lời.
Em ngước lên thấy tôi lườm thì tủm tỉm chống chế.
-thì không phải thì thôi, có gì mà vặn người ta vậy.
Tôi phì cười.
-anh hát được không?
-hình như vẫn nhép thì phải, nghe như Đan Nguyên hát ý.
Tôi không chịu được đưa tay nhéo má em thật. Em thấy thế thì ngồi im đỏ mặt. không thèm nói chuyện với tôi. Tôi cúi xuống nhìn điện thoại.
-ôi, 6 giờ rồi, nhanh thật.
Tôi ngước nhìn em hỏi thăm dò.
-Mình đi ăn gì đi. Em có phải về đón cu con không?
-không ạ, chốc em về thì cậu chở về nhà thôi.
-thế mời anh bữa nhé.
Em gật đầu. Chúng tôi đứng lên, nhưng mà tôi nhanh tay rút ví đưa tiền cho cậu nhân viên. Em xua tay.
-để em trả.
-thôi, anh trả cái này chốc em trả cái kia mới nhiều.
Em cương quyết. Cậu nhân viên cười.
-thôi chị ạ. Chị phải để đàn ông người ta ga lăng tí chứ, chị mà thế người ta ngại.
Cậu ấy nói vậy em im luôn. Quay đi ra cửa như giận tôi. Tôi đi ngay theo sau, vừa nhìn cái mặt giận vừa tủm tỉm leo lên xe, tay lấy cái mũ úp lên đầu em.
-thôi không giận, không chê anh nghèo thì lên xe anh đèo.
Em quay lại khẽ lườm, cái môi cong lên làm tôi có một suy nghĩ xấu hơn. Ngoan ngoãn trèo lên.
-có blade là giàu hơn em rồi.
Tôi cười phóng đi tìm quán nào yên tĩnh nhất. Tôi muốn ngồi nghe em nói, muốn ngồi ngắm em cười.
Chúng tôi chọn một quán mà mỗi bàn một ô nhỏ xinh, ngồi nhìn ra hồ. hai đứa mỗi đứa một đầu. Tôi muốn chạy sang ngồi cạnh em nhưng mà khó quá, vì cái kiểu giữ ý của em làm tôi muốn phá vỡ khoảng cách cũng không được.
Cuối cùng người kể về mình là tôi chứ không phải em. có bao nhiêu trải lòng về cuộc sống tôi cũng thật thà nói với em. em ngồi đó, kiên nhẫn lắng nghe những bộn bề , những khó khăn mà tôi đã trải qua, có lúc ánh mắt rưng rưng như muốn khóc.
Tôi chả quan tâm đến giờ giác cho đến khi chuông điện thoại em reo. Tôi quên chưa nói là tôi đã nói dối bà xã trước khi đưa em vào đây, cho nên cô ấy mới không gọi giật lên bắt tôi về.
Em mở máy.
-chị nghe đây..
-chị có
-giờ chị vẫn ở chỗ khách. Em có thể đi taxi rồi tối chị chở cháu về cũng được.
-ok em.
Em cup máy, tôi nhìn em.
-em em gọi về à?
-nó hỏi có về không thì nó xuống đón, rồi cho hai mẹ con em về. nó lên Hà Nội có việc gấp.
-em có cần về không anh chở về, không nhỡ việc cậu ấy.
-không, kệ nó.
-vậy bảo cậu ý đi xe lên rồi chốc mình đi taxi cũng được.
-kệ nó. thằng nhỏ ngủ rồi, nó đi taxi chốc em chở thằng nhỏ về nhà luôn.
-thôi, chở nó đi xe buổi tối nguy hiểm.
-cũng bình thường mà. Nó thích ngủ trên xe lắm.
Tôi quay ra nhìn em.
-em đi bằng ô tô à?
Em gật.
-em biết lái ô tô à?
Em nhìn tôi tủm tỉm.
-anh có biết không?
-anh có.
-sao không mua xe.
-anh nói rồi còn gì?
-không có tiền là biện hộ thôi.
-Thật ra anh cũng định mua mấy lần nhưng thôi
-vì sao?
-Thấy nó bất tiện khi giao hàng.
-anh đi ngược với thế giới à.
-là sao?
-nếu như mười năm đổ về trước khi xe hơi chưa thông dung, thì xe máy là lựa chọn sáng suốt nhưng giờ xe máy lại là thứ gây ra sự trì trệ của kinh tế đấy anh ạ.
-là sao?
-là nó không tạo ra hiệu quả như anh nghĩ đâu?
-em nói kĩ cho anh hiểu được không?
Em nhìn tôi rồi rất nhẹ nhàng giải thích.
-thứ nhất, về hiệu quả, một cái su cóc, chở gấp ít nhất ba lần xe anh đang chở. Chi phí cũng gấp ba lần, nhưng nếu anh bán gấp đôi doanh số đó thì anh vẫn có lãi. Mà dòng lãi này nếu không có xe thì anh không bao giờ có được.
-thứ hai, về thời gian, nó đi nhanh gấp đôi xe máy. anh sẽ thấy mình nhàn nhã hơn rất nhiều. không phải lúc nào cũng bù đầu rối óc như giờ nữa.
-thứ ba , về sức khỏe, liệu anh có chở được như vậy mãi không? nhất là những ngày nắng, ngày mưa.
-thứ tư , về rủi ro rơi hàng, hỏng hàng cũng hạn chế.
-Tuy chi phí tăng lên nhưng thời gian giảm đi, hiệu quả công việc cũng tăng, sức khỏe giữ được. trước em đã hỏi anh anh định làm đến bao giờ, giờ anh nói đi.
Tôi ngập ngừng sau khi nghe em nói.
-thì anh tính làm đến hơn 60, khi nào không làm được nữa thì thôi.
-thế này nhé, giờ anh nghĩ có ai 60 chở được hàng ngày vài chuyến đầy như anh không? người ta ngồi ô tô thì 70 vẫn chở được đấy.
-muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì phải có người đi cùng. Hết thời mình cố tiết kiệm để mua nhà, để bằng người rồi. giờ mình ngang với người ta thì mình lại nói hơn nhau ở cái đàng hoàng, bình tĩnh sống chứ đầu tắt mặt tối làm gì, tiền nhiều cũng có thời gian đâu mà tiêu.
-em nói là vậy , nhưng người ta vẫn nói có sức khỏe là có tất cả. Mình muốn lo cho gia đình lâu dài, tốt hơn hết mình cũng quan tâm đến sức khỏe mình trước đã.
Tôi nhìn em xúc động. chưa bao giờ, và chưa có ai nói với tôi những điều sâu sắc như thế. Cho dù người ta góp ý tôi mua chủ yếu là mua cho oai chứ chưa phân tích cặn kẽ cho tôi như thế bao giờ.
Tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ, em cũng yên lặng tôn trọng khoảng không gian của tôi. Tôi ngước lên nhìn em sau một hồi suy nghĩ, tôi muốn nắm tay em, muốn nói lời cảm ơn em một cách chân thành nhưng mà… tôi ngại. Tim tôi đập như muốn rớt khỏi lồng ngực. trời ơi… tôi… không làm chủ được nó nữa rồi. tôi cố gắng kìm chế bản thân, kể cho em nghe những suy nghĩ của mình về sự thay đổi, em cười.
-nếu anh còn đắn đo. Anh có thể mượn hoặc thuê một chiếc xe dùng tạm, coi như… mình trả học phí, nếu được thì mua không thì thôi, đây là em góp ý thôi. vì xe là mấy trăm triệu, không phải là nhỏ nên bàn bạc với chị cho kĩ..
-công việc của anh bà xã không quan tâm đâu.
-nhưng nó là tiền.
-anh nói mua là cô ấy khắc đưa tiền ra.
Em cười nhe.
-anh phải nghĩ kĩ đi, tham khảo ý kiến hay trải nghiệm trước không thất bại lại nói em sui dại.
-phía sau một người đàn ông thất bại là có một người đàn bà thích sui dại đúng không?
Tôi trêu em.
-thế phía sau môt người đàn ông thành công, luôn có môt người nói anh ta chả làm được cái gì hết.
-không, phía sau một người đàn ông thành công, luôn có một người nói là, em tin anh làm được.
Tôi quay sang nhìn ánh mắt cương quyết của em. ước mơ có một người vợ biết động viện giờ tôi đã gặp được. Nhưng tiếc… cô ấy là vợ của người khác. Tự nhiên có gì đó buồn lòng. Tôi thở dài. Em quay sang nhìn tôi nhưng tôn trọng không nói. Một lúc sau tôi thấy em nhìn đồng hồ.
-em phải về rồi hả?
-em về cho cháu lên.
-về muộn ông xã có nói gì không?
Em lắc đầu.
-vậy mình về nhé. Đến nhà em cũng phải mười giờ mất. Anh xin lỗi.
-không sao. Hôm nay em vui lắm.
-anh cũng thế.
Chúng tôi đứng lên nhìn nhau luyến tiếc. Tôi không muốn về. không muốn. Em đi trước, tôi đi sau nhưng vẫn như lần trước, cậu bé thu ngân nói tôi đã thanh toán rồi khiến mặt em hầm hầm nhìn tôi. Tôi tủm tỉm cầm cái túi của em lôi em đi ra. Trông như hai đứa trẻ lôi nhau giận dỗi. Em đứng đó mặt sưng lên nhìn.
-thôi, để hôm khác em trả nhá.
-em không thích nợ.
-Vậy giờ em chạy vào bảo nó trả anh tiền rồi em trả nó tiền.
-em đưa anh tiền cũng đươc.
-anh không cầm đâu.
Tôi nói ngay. Em tức quá, đứng lì ở dưới không chịu leo lên. Tôi đội mũ lên đầu cho em rồi nhìn em cười.
-lên đi.
-…
-lên đi không muộn rồi về bố mắng cho đấy.
-bố em không mắng.
-vậy em muốn ở mình vào ăn tiếp.
-anh cầm tiền. Không em không đi
-em không đi càng tốt, em đứng đó anh đi.
-anh đi đi.
Em giận tôi cười. ôi… hai đứa trẻ con này, sao tôi thấy giờ cuộc đời lại nhỏ bé , ngây thơ và đáng yêu đến như vậy.
Tôi cười cười nhìn cái kiểu giận dỗi của em, lấy hết can đảm đưa tay nắm bàn tay em kéo vào sát xe nói nhẹ.
-thôi đừng giận, không trả lúc này thì lúc khác, giờ về đi, còn con ở nhà.
Em nghe vậy thì ngoan ngoãn chèo lên, đội mũ rồi ngồi ngay ngắn cho tôi phóng đi. tôi đi nhanh vì lo em về muộn bị mắng, đến gần cổng nhà cả ngõ đã tắt điện tối om, ở quê người ta đi ngủ sớm đâu như Hà Nội.
-bố ngủ rồi, em gọi điện đừng gọi cửa không hàng xóm chửi cho.
-vâng
Em ngồi trên xe mở máy.
-alo.
Giọng bố ngái ngủ.
-bố, con đưa Đậu về được không?
-con đi về muốn thế, vào ngủ đi, Đậu nó ngủ say rồi, sáng mai lên sớm mà đi làm.
-vâng.
-con đang ở đâu.
-con đi xe nhờ khách, đang về nhà đây ạ.
-uh, về ngủ đi.
-vâng
Em cup máy, tôi quay lại nhìn.
-sao không bảo bố ra mở cửa.
Em ngập ngừng không nói. Tôi hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm.
-mai em có phải đi làm sớm không?
-có.
-hay để anh, đưa em về, đằng nào anh cũng lên mà.
-nhưng mà…
-em ngại ông xã à?
-không?
-em sợ anh à?
Em ngồi im như thừa nhận. Tôi cười.
-anh không làm gì em đâu, anh đàng hoàng mà. Làm gì anh đã chả cho em về đến đây.
-xin lỗi anh.
-ơ, sao lại xin lỗi.
Em ngồi im cúi xuống,
-anh đi một mình từ đây lên đấy cũng xa lắm. hay là về nhà ngủ sáng mai lên.
-mai anh đi sớm rồi , không lên không được ý.
-vậy sao không nói để mình về sớm. còn ngồi đến giờ này.
Cái chất giọng trẻ con đáng yêu khiến tôi muốn quay lại thơm em một cái. Tôi tủm tỉm. hít sâu lấy can đảm, giọng nhỏ như nói thầm trong đêm tối.
-Linh…
-để anh… đưa em… cùng về nhé.
Em ngồi im cúi xuống. Tôi kiên nhẫn nhìn em rồi hỏi lại.
-có được không?
Em vẫn cúi nhưng khẽ gật đầu. tôi sung sướng quá. Đưa tay nắm tay em bóp một cái chặt rồi cầm tay lái phóng đi. Được một quãng mới lấy thêm can đảm thò lại phía sau nắm tay em kéo lại.
-lạnh rồi ngồi sát lại, ôm vào đi vừa ấm vừa đi an toàn em ạ.
Em cũng ngoan ngoãn làm theo, rồi cuối cùng vì mệt mà gục đầu dựa vào lưng tôi im lặng. Bàn tay ấm nóng đang ở dưới eo tôi . Chưa bao giờ tôi có cảm giác sung sướng và bồi hồi đến như vậy. Tôi… tôi thấy hạnh phúc lắm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!