Anh Vẫn Yêu Em
Phần 5
ANH VẪN YÊU EM 5
Mẹ tôi có lẽ giận cho nên từ bữa đó không lên. Hàng ngày tôi chỉ có thể gọi điện xem bà một mình có buồn không? vì anh em đều lên Hà Nội làm ăn hết. Trong khi bà bệnh lại chỉ có một mình trong chiếc nhà cũ kĩ được xây từ khi bố mẹ lấy nhau.
Đúng một tuần sau, cô bé đó lại xuất hiện. Vẫn lịch sự hỏi tôi có nhà không để qua. Và vẫn câu chuyện ngại bà xã, mà tôi lại hẹn cô ấy một lần nữa ở ngoài.
-em ra chỗ hôm nọ đứng chờ anh chút được không?
-Được ạ. Nhưng mà anh ơi.
-có gì thế em.
-em nghĩ là em nên trực tiếp vào nói chuyện với anh và chị. Bởi vì giấy mời lần này của công ty chỉ mời một người. Nếu hôm đó anh bận, có thể để chị đi thay.
-em nghĩ anh bận thế à?
-em cũng không rõ anh sắp xếp công việc được không. Nhưng mà cũng nên để chị biết là có chương trình như vậy của bên công ty em. Lời chào, dù sao cũng cao hơn mâm cỗ ạ.
Tôi không thể cãi được cô bé ấy. Không biết cô ấy bao nhiêu tuổi mà có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy. và không biết có để ý thái độ thiếu thân thiện của vợ tôi không? Nhưng mà nghĩ lại. cái điều cô ấy nói là đúng.
-vậy em đến lúc hơn một giờ. Lúc ấy anh mới về nhé.
-vâng anh.
Hơn một giờ cô gái xuất hiện, vẫn những phong cách thường ngày đơn giản với bộ áo chống nắng kín mít, kéo xuống chỉ hở đúng cái mặt thò ra. Tôi không tiện tiếp mà để vợ tôi ngồi đó. Tôi đứng bên trong rửa mặt mà nghe tiếng vợ tôi nói như muốn đuổi người ta ra khỏi nhà.
-tri ân gì mà mời mỗi một người, nhà có hai người sao không mời nốt người còn lại đi.
-dạ, cái này do chính sách công ty. Em không biết những năm trước như thế nào nhưng năm nay em mới được giao như vậy ạ.
-hay là do nhà chị bán không bằng các nhà khác nên thế.
-em thưa chị, Khách hàng lớn nào cũng có chính sách như nhau. Doanh số của nhà chị tuy không phải là lớn nhất trong số những khách hàng em chăm sóc nhưng cũng không hề nhỏ. Em nhất định không để khách hàng của em chịu thiệt thòi đâu ạ.
Cô gái nói thế vợ tôi chả nói thêm được điều gì. Một cô gái đầy mình kinh nghiệm thị trường thì vợ tôi đấu làm sao được. Lúc cô ấy về, vợ tôi mặt nặng như chì cầm cái thư mời đi vào lẳng lên bàn hậm hực.
-mời thế này chỉ tổ cho các bố đi tụ tập đàn đúm.
-em không nghe cô ấy nói đi cùng công ty cô ấy à?
-đi cùng công ty thì đi với một lũ đàn bà, chúng nó mặc áo tắm cho mà nhìn đẫy mắt.
Tôi phì cười.
-vậy em đi đi mà nhìn hội đàn ông nó mặc quần chíp tắm.
-thôi, nghĩ đến ô tô đã thấy mệt hết cả người rồi.
Vợ tôi đứng đó nghĩ một hồi rồi chần chừ.
-hay thôi đừng đi nữa.
Tôi đang và bát cơm mà ngước lên nhìn. Lại ghen. Tôi sợ cái tính ghen của cô ấy. May mà tôi còn cố gắng ăn mặc xuề xòa chứ ăn mặc đẹp đẽ bóng bẩy có khi ngồi nhà nhịn đói mà nhìn nhau. Nhiều khi vợ tôi làm tôi cảm thấy cuộc sống mệt mỏi thật. gò bó và ngột ngạt nữa.
-em có thể nghĩ hộ anh là… anh đi làm cả năm anh nghỉ bao nhiêu ngày.
-em có thể một lần nghĩ rằng, em thật sự tin anh. Chứ em vẽ ra một cô gái nào đó hơn 15 năm rồi mà cô ta chưa thấy xuất hiện đâu.
-em có thể nghĩ là…nếu như anh là một thằng lăng nhăng thật, thì em còn ngồi được đây mà ghen bóng gió không?
– lúc nào cũng tưởng tượng vớ vẩn làm cái gì.
Vợ tôi chả nói gì mặt hầm hầm đi vào nhà, còn không buồn ăn cơm với tôi. Tôi chán nản và bát cơm xong đứng lên ôm đống hóa đơn cho buổi chiều.
Cuối cùng thì cái ngày tôi đi chơi cùng công ty cô bé đó cũng đến. Chiếc taxi đón tôi là do cô bé đó gọi. đúng là chăm sóc khách hàng tận răng luôn. Chu đáo hơn tất cả những công ty khác. Tôi xuống khỏi xe đến chỗ tập trung với mọi người. rút tiền ra lịch sự thanh toán.
-dạ, không mất tiền đâu anh ạ.
-sao lại không mất tiền?
-chị Linh nhờ em qua chở anh. Không mất tiền đâu anh yên tâm. Để em lấy đồ cho anh nhé.
Cậu trai mở cửa lịch sự. Tôi xua tay.
-thôi, anh có cái bao lô thôi, không cần đâu em.
Tôi bước xuống khỏi xe, một cậu con trai đi nhanh ra chỗ tôi chào.
-em chào anh ạ. Anh là anh Sơn đúng không ạ.
-uh em.
-chị Linh có việc bận nên giờ em ở đây để hướng dẫn mọi người lên xe. Chúc anh có một chuyến đi vui vẻ ạ.
-cảm ơn em.
-mời anh theo em ạ.
Tôi đi theo cậu ấy lên xe. Có lạ gì nhau đâu những ông khách hàng Hà Nội xó nào cũng có mặt.
-Sơn sửu nhi đến rồi đấy hả?
-em chào các bác.
-lâu lắm mới gặp chú.
-em chả gặp bác hôm trước đi cửa lò còn gì?
-à ờ. Hôm đấy chú đi cùng vợ mà phớt cả anh.
-ơ…đấy là vợ Sơn à?
-thì chính nó.
-ôi đm, đẹp trai khoai to mà gu mặn thế. Tao tưởng đưa mẹ đi cho vui.
Tôi ngại. Lần nào cũng bị các bố vùi dập tả tơi.
-đẹp trai phong độ thế này thì khối em chết. Thế nào… một đêm chú được mấy phát để tối anh bố trí cho.
Tôi cười trừ.
-đùa… ngại ngùng gì tầm này nữa. thích thì cứ bảo thích, cùng đàn ông với nhau có gì ngại.
-thôi mày ạ. mẹ già nó cài định vị sau đít đấy. cứ thử đi xem nó cắt cmn d.. cho chó ăn.
-dữ hơn vợ anh à?
-một chín một mười. cơ mà vợ tao thế nào tao có đòn thế đó. Đéo làm gì được. nhưng mà chú Sơn chú ấy nhẹ vía, sợ vợ, nó ho cho phát thì sun mẹ vòi.
Tôi cười đưa tay lên xoa mặt. chả nhẽ bản lĩnh đàn ông là phải chứng minh bằng cách thay bồ như thay áo. Đó không phải là phương châm của tôi. ai cũng có cách sống của mình. Tôi lớn lên trong nghèo khó. Mẹ tôi ở vậy nuôi 5 anh em từ ngày bà còn trẻ. Do vậy mà tôi rất tôn trọng tình cảm. tôi không muốn quan hệ với một người mà tôi không có chút cảm xúc nào.
Bị trêu suốt con đường đi. Tôi vẫn ngồi cười trừ chứ chả dám mở mồm nói. Tính tôi vui tính với khách hàng bạn bè chứ vui với các ông này là mệt.
Tối đến, chúng tôi tham dự một buổi liên hoan lớn của công ty. Từ bữa trưa đến giờ, tôi vẫn không thấy cô bé đó đâu mà chỉ có cậu con trai cùng người xưng là giám đốc bán hàng ra tiếp chúng tôi.
-này… bé Linh hôm nay bận hay sao mà từ sáng không thấy qua chào các anh em nhỉ?
Mấy ông kéo cậu con trai lại hỏi.
-dạ, em Linh có chút việc gấp, chắc đang đến đây ạ. Lúc nãy em nói em sắp đến nơi rồi.
-gấp gì? giờ các anh ngồi đây cả rồi thì nó còn việc gì nữa. Thường ngày mời hàng thì nhanh vậy mà giờ nghỉ cái là mất tăm ngay.
Vừa nói khỏi câu thì cô bé đó đã xuất hiện. Thiêng, thật sự rất thiêng. Tôi ngước lên nhìn cô bé vội vã đi vào trên người mặc cái áo sơ mi ôm sát , lộ ra đường cong cơ thể. có thể vì vội mà đang đưa khăn lau nhanh mấy giọt mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn một vòng hội trường . Hai mắt chúng tôi gặp nhau, tự nhiên một luồng điện chạy vào tôi khiến cho tôi thấy mình run run. Tôi cúi xuống, một lát sau mới dám ngẩng lên. Cô bé vẫn đang đứng ở một góc hội trường, nhưng trên người khoác thêm cái áo vest . Em đứng nói chuyện với hai người con trai, chỉ gì đó rồi nói như hướng dẫn. Tay vẫn đưa khăn lên xoa trán cho hết mồ hôi. Có lẽ cô ấy rất bận.
-kìa.. tào tháo đến rồi kia kìa.
-ôi … em này hồi mới đến nhìn tròn tròn mũm mĩm, thế mà làm ở đây năm giời giờ ngon hẳn đấy nhỉ?
-mẹ… mấy mụ ở nhà cứ mở mồm là bảo em không giảm cân được, hít không khí cũng béo. Thế chắc nó không hít không khí mà nó gầy được nhì?
-em này xinh, nhìn kĩ nét. Chắc ngày xưa thanh niên đẹp lắm.. em mà lấy được em đéo cho đi làm.
-thế mày lấy đi, cái nhà ở Vinhome cho em ý.
-bác thích bỏ mẹ còn gán cho em.
-mày cứ phải bình tĩnh. Đâu sẽ có đó, chó sẽ có giềng.
Tôi nghe vậy thì ngước lên nhìn. Cô bé đang tiến về phía chúng tôi. Lịch sự chào.
-em chào các anh ạ.
-chào em… đi đâu từ sáng mà chẳng thấy.
-em xin lỗi các anh, em có chút việc gấp ạ.
-việc gì thì cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi chứ. Ăn gì chưa? ngồi xuống đây.
Ông Châu, người vừa nói chó ăn giềng đứng lên vẫy tay gọi cho em cái ghế.
-dạ thôi ạ. Em mời các anh. giờ em xin phép sang phía bên kia vì còn dở chút việc bên đó ạ. Các anh cứ tự nhiên, chúc các anh có những ngày nghỉ vui vẻ.
-em khách sáo thế, mình như người nhà cả. có gì ngại. ngồi đi, vất vả quá.
-dạ… sếp em gọi qua, em xin phép ạ.
Em quay đi, vội vã tiến lại phía chiếc bàn có anh xưng là giám đốc. ngồi xuống nói câu gì đó. nhìn họ có vẻ thân nhau, có thể là người nhà, hay bạn bè gì đó nhưng nói chung là con cháu nên mới làm ăn kiểu đấy. Yôi cười trừ, liên quan gì đến tôi cơ chứ.
Sáng sớm tôi vẫn dậy như những ngày đi làm. Nhưng sau một đêm thiếu hơi vợ, tôi chả ngủ được giấc ngon lành nào. Người hơi mệt nhưng vẫn đi ra ngoài kiếm chỗ tập thể dục. Những người tập thể dục vào guồng như tôi. Một ngày không tập cơ thể sẽ rất khó chịu.
Vừa đi xuống sảnh đã thấy cô bé đi vụt qua mặt. Trên người mặc cái áo phông trắng với cái quần đùi đen. Đi đôi giày thể thao trắng tạo nên một tông nổi bật và sang chảnh. vừa đi vừa lắc tay khởi động. có lẽ cô ấy định chạy. Tôi bước theo ra cổng khách sạn. Một số người đã dậy ra tắm biển. Còn đâu vẫn ngủ. Cô bé đứng ra bờ kè, làm mấy động tác khởi động rất khỏe khắn rồi chạy hòa vào dòng người. Đã lâu rồi tôi mới để ý một người nào khác ngoài vợ. không biết vì sao mà cả buổi đó tôi cứ nghĩ về cô ấy, rồi tự nhiên cười mình. Đẹp cũng chả phải của mình đâu.
Lúc tôi quay về, mọi người đã tấp nập , kéo nhau ra bãi biển. có vụ gì đó mà bàn tán rất rôm rả.
-chú Sơn, chạy đâu đấy.
-em đi tập tí.
-ui… làm anh em tưởng chú đi xả.
-anh thì.
-thôi được rồi, đi ra xem mấy em đá bóng bãi biển rồi anh em mình về bàn tiếp, hôm nay anh nhất định cho chú vào đời.
Tôi cười nhưng cũng đi theo. Mọi người chen chúc hết vòng trong, chúng tôi chỉ được đứng vòng ngoài nhìn. Bóng đá bãi biển của mấy đội trong công ty… rôm rả ra phết.
Cô bé ấy mặc bộ quần áo Man xanh. Tóc buộc bổng lên, đang đứng ôm quả bóng nhìn đồng đội khởi động. Trận đấu bắt đầu. Cô ấy được phân công làm thủ môn. Đứng quan sát rất kĩ bóng. Di chuyển theo từng đường bóng của đối phương, rất tập trung nhưng kì thực mấy cô bên đội đấy không biết đá bóng. Một mình thủ môn xuất sắc là không đủ. Bóng đá cần tinh thần đồng đội rất cao. Mọi người hô hào vang một góc bãi biển. Liên tục trong đám khán giả nhắc thủ môn như động viên, 1-0 là tỉ số cho đến gần cuối cùng của trận đấu. Đội đó giữ được tỉ số này hết trận là quá xuất sắc rồi chứ đừng cầu hòa làm gì cả.
Những phút cuối cùng, sau khi cứu thua cho đội nhà thêm một quả, cô bé cầm bóng lên giao. Tôi từ nãy di chuyển gần đến phía cầu môn đó. Nhìn mấy giọt mồ hôi của người ta mà thấy thương. Tự nhiên buột miệng.
-em thuận chân phải thì đứng lùi sang góc phải rồi phát mạnh lên. nhắm bóng chuẩn vào.
Em quay lại nhìn tôi, khuôn mặt trái xoan dễ thương với đôi mắt tròn và mồ hôi ướt đẫm. tay đưa lên gạt một cái rồi bưng quả bóng đứng sang phía phải lấy đà phát thật mạnh.
Không biết là vía tôi hay vía em nhưng mà quả bóng một phát thẳng vào lưới trước sự không ngờ của tất cả mọi người.
-vào…
Có mỗi một người hô là ông Châu, sau đó mọi người vỡ òa lên. Em đứng im như tượng không tin mình vừa làm người hùng của cả đội. Mọi người chạy vào ôm lấy em sung sướng. Tiếng còi kết thúc trận đấu để chờ đá Pen. Em quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười thân thiện cùng cái gật đầu cảm ơn rồi đi ra chỗ mọi người đang chuẩn bị nước uống, che nắng cho các cầu thủ rồi quạt như phục vụ mấy anh hùng.
Sau khi nghỉ ngơi, cả hai đội bước vào loạt sút Pen. Mỗi đội ba người, và cả hai Thủ môn đều bắt được một quả. Hai thủ môn này không ai kém ai, đều là người biết chút ít về đá bóng. Người đá bồi thêm không ai khác là thủ môn đội bạn.
Tôi nhìn hướng chân cô gái, phân tích. Hội con gái thì hơi khó đoán cho nên tôi khuyên em
-làm động tác giả đi. Nhảy lên nhảy xuống cho họ mất tập trung. Chủ yếu bắt giữa cung thành.
Cho dù quanh cầu môn nhiều người hướng dẫn nhưng cô bé vẫn quay lại nhìn tôi gật đầu tỏ ra tin tôi.
Tôi cũng hồi hộp như xem đội Việt Nam đá chung kết AFF vậy. Cầu thủ bên đội kia rất khoẻ. Cú sút mạnh đến mức cả quả bóng đập vào ngực em lúc ngã người đỡ nó. Bóng nảy ra ngoài. Cả bên cầu môn phía bên này vỡ oà. Tôi thấy em nhăn mặt. Cố bật ngồi dậy tỏ ra mình mạnh mẽ.
Cú sút quyết định thuộc về em. Tôi thấy em đứng dậy. Dù khá đau vẫn cố gắng ôm quả bóng tiến lên đặt về phía chấm pen. Lùi lại và nhìn. Nhìn thủ môn đội bạn, nhìn tôi. Tôi chẳng kịp nói thêm gì em đã cúi xuống nhìn quả bóng. Một nhịp bước lên ngay sau tiếng còi của trọng tài. Bóng đi vào lưới nhẹ nhàng và nhanh gọn như cách em nói chuyện.
Không ăn mừng . Em đứng im tay chống vào nách thở vì nắng và mệt. Cả phía cầu môn ùa về phía em ôm lấy ăn mừng. Mấy cậu con trai tiến lại bế nhấc em lên rồi đặt xuống khiến tôi nóng mắt. Em đi vào bên trong trong sự vui mừng và phấn khích của mọi người. Gỡ mái tóc đầy cát gĩu ra. Mái tóc dài và mềm mại. Khiến cho em quyến rũ lạ. Và khiến cho trái tim tôi dường như lạc đi một nhịp. Tôi liếc trộm. Còn em chả để ý. Tay vẫn gĩu tóc. Đôi môi cong lên đáng yêu. Khuôn mặt tròn và vẻ ngây thơ pha chút hiền lành. Nhìn qua ai nói dân thị trường cơ chứ. Ngước lên cười với mấy người bạn. Giật nhau chai nước. Rồi tu một hơi. Đứng lên lặng lẽ ra về khi trận đấu của đội nam bắt đầu. Mọi người vẫn ngồi lại. Chỉ có mình em lặng lẽ. Chiếc áo được bỏ ra ngoài. Dài rộng giấu đi cái quần bên trong khiến em giống một cô bé nhiều hơn một bà mẹ trẻ.
Tôi muốn tiến lại cùng em về vì giờ tôi chẳng thể tập trung được nữa. Tim tôi rớt thêm một nhịp rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!