Anh Vẫn Yêu Em
Phần 57
ANH VẪN YÊU EM 57
Kể từ ngày bà xã phát hiện ra tôi biết chuyện tiền bạc như vậy. Tự nhiên cô ấy trở nên nhẹ nhàng với tôi hơn. Tôi vẫn chăm chỉ với công việc của mình. Nhiều lúc có vấn đề, mệt mỏi thì vẫn nhớ đến người đó. Một cô gái có thể cho tôi những lời khuyên. Hay sắn tay cùng tôi xử lý vấn đề. Giờ em đã xa rồi. Em bình yên rồi. Có khinh thằng hèn như tôi không. Giờ đã tìm cho mình một niềm vui khác chưa hay vẫn lọ mọ một mình.
Tôi tranh thủ phóng xe về nhà để ngồi với mấy ông thợ xây bàn chuyện rỡ nhà ra xây lại. Tôi không xây lớn, cũng chỉ xây cái nhà ba gian một tầng. Vừa là để mẹ ở. Vừa là tiện thờ cúng tổ tiên.
Mấy hôm trước đã bảo mẹ đi xem ngày rồi. Giờ chỉ bàn về chi phí thôi. Sau khi chốt xong số tiền dự kiến cần phải chi. Tôi sẽ về nói với vợ để cô ấy đưa tiền.
– với chi phí vật liệu bây giờ. Thì bao giờ xong nhà, cả công thợ em tính tầm 350-400.
Tôi gật đầu. Mẹ tôi nhìn tôi. Có lẽ số tiền đó với bà ấy là rất lớn.
-được rồi. Cứ quyết thế đi. Vì anh đi làm nên chiều tối anh mới về. Chú ở nhà, chỉ có mẹ anh thì để ý giúp anh. Vật liệu thu dọn giúp anh. Các chú làm tốt, anh không quên đâu.
-Vâng.
Họ đi về. Mẹ sốt ruột nhìn tôi.
-Như thế có nhiều quá không con.
-Không. Con lo được. Để con về bảo nhà con chuẩn bị.
Mẹ nhìn tôi thương.
-Mẹ chẳng có để cho con.
-Mẹ… Mẹ nuôi con đến giờ là đã may mắn lắm rồi. Mẹ đừng lo gì nhé.
Tôi động viên mẹ. Một tay bà ấy nâng niu tôi từ cái ngày người ta bảo tôi không thành người được. Bà ấy bế tôi chạy chữa khắp nơi. Cho đến giờ, tôi đã đủ trưởng thành để lo cho bà ấy một cuộc sống tốt nốt phần đời còn lại.
Tôi đi ra đóng cửa cho mẹ để về. Bà ấy thu dọn đồ rồi một mình lọ mọ lên giường. Tôi nhìn mẹ mà xót xa. Tôi có lỗi với bà ấy khi đã mải làm mà quên mất mẹ tôi cần được quan tâm, cần được chăm sóc.
Quay về nhà. Vợ tôi ngồi trên giường. Mặt hầm hầm.
-anh đi đâu về.
-anh về nhà.
-nhà nào.
-nhà có mẹ anh.
-dạo này có chuyện gì mà anh hay về nhà thế.
-anh tính đập cái nhà đi xây lại.
-bao giờ làm.
-tuần nữa.
-làm nhà mà anh làm như đi chợ thế. Còn xem ngày, còn xem nọ xem kia.
-Cái đó anh bảo mẹ xem rồi.
-Thế còn thợ.
-Có người giới thiệu rồi.
-Còn người trông nom.
-Có mẹ ở nhà.
-Còn lo tiền bạc.
Tôi dừng lại nhìn cô ấy. Có lẽ cô ấy biết mình nói hụt nên im ngay.
-Anh tính hết khoảng 200. Em đi rút cho anh nhé.
-Nhà gì mà 200.
-Nhà nhỏ mà. Xây đơn giản.
Tôi nói cho cô ấy đỡ sốt ruột thôi. Chứ giờ tôi cũng tỉnh ra nhiều rồi. Đàn ông phải có quỹ đen để tránh phải ngửa tay xin tiền của mình. Và ăn cắp tiền của mình.
Cô ấy cau mày.
-Là mọi người bàn xong hết rồi mới nói với em. Anh không còn coi em là vợ anh à.
Tôi ngồi xuống.
-Cái này là anh tính từ hôm về rồi mà giờ mới có thời gian. Với mẹ đi xem ngày nó hơi gấp.
-Từ ngày có cô ta. Anh thay đổi nhiều lắm.
Tôi thở dài. Tôi muốn quên đi mà cứ hở tí là cô ấy lại đào bới quá khứ ra để nói. Cô ấy chả biết rằng. Tôi chưa bao giờ quên em cả chỉ là cất em vào một góc nhỏ thôi.
Tôi đi tắm. Đi ra vợ tôi đang cầm điện thoại. Tôi không nói gì mà đi lại giường ngồi xuống. Dạo này ít đi tập người ngợm cũng nhão hết ra. Ham muốn cũng giảm đi đáng kể. Tôi kệ cô ấy dùng điện thoại rồi đắp chăn lên người, quay vào trong nhắm mắt ngủ. Vừa thiếp đi tôi mơ gặp được em.
Sau ba tháng bộn bề ngôi nhà đã gần hoàn thành. Nhưng cũng là lúc tôi thấy mình mệt mỏi còn mẹ tôi đã kiệt sức. Bà ấy đổ bệnh. Mẹ tôi sốt. Vết mổ của bà ấy bị đau. Tôi chở mẹ lên viện. Nơi mà chúng tôi đã từng có những kỉ niệm với nhau. Vẫn hành lang, vẫn con đường.
Mẹ tôi phải nằm viện theo dõi. Vợ thằng em mang đồ đi vào trông mẹ giúp tôi. Tôi rút tiền ra đưa cho nó. Nó nhìn rồi xua tay.
-Em có tiền rồi. Bác không phải lo. Tiền này để lo cho xong nhà cửa đi ạ.
-Anh có. Thím cứ cầm lấy.
-Em không cầm đâu. Bác giữ lấy. Mẹ bị sơ sơ. Một hai hôm là về.
Nó nói thế thì tôi cũng im. Tôi nhắc nó.
-thím ở đây. Mai chị Dân vào trông mẹ cho thím về đi chợ.
– thôi. Cái Sa mai nó cũng nhận vào. Mà ngày kia mẹ về rồi.
Nó nói tôi không nói lại.
-Hay bác cứ bảo bác Dân vào đi. Không thì bác lại bảo không khiến thì ngại lắm.
Tôi gật đầu, thở dài quay đi ra cửa thì giật mình khi thấy em. Em đi qua cùng một người phụ nữ. Vẫn áo sơ mi và chiếc váy ôm lấy cơ thể. Em gầy đi nhưng dù thế nào tôi vẫn nhận ra. Tim tôi đập thình thịch. Đôi mắt tôi ngước theo. Em không nhìn thấy tôi. Vẫn đang đi và nói điều gì đó. Tôi bước chậm, lén lút đi theo họ cho đến bãi xe. Khi họ đi khuất tôi mới thở dài. Lòng thấy đau. Yêu một người không nhất thiết là bên nhau. Mà chỉ cần nhớ nhau một đời cũng đủ.
Tôi mở điện thoại ra, trong trang cá nhân của em. Lâu rồi tôi không dám mò vào đó, không muốn hay nói đúng hơn là không dám. Tôi sợ tôi sẽ không vượt qua được. Rồi tôi lại tìm em. Lại làm khổ em. Thà cứ để em khinh tôi. Coi tôi là thằng hèn, chửi tôi là thằng đểu đi. Tôi chấp nhận.
Trên trang cá nhân của mình. Người ta vẫn tag tên em vào những đoạn video có em. Cảnh gia đình em, chồng con, và cả mấy đứa bé nhà vợ nhỏ. Một tay em bế đứa bé, một tay ông chồng đút cháo, có vẻ như rất hạnh phúc. Tôi thấy em cười hiền, thi thoảng thơm má đứa bé, có vẻ như rất giống chồng em.
Người phụ nữ trung tuổi kia chắc là mẹ chồng, cái tiếng nhí nháu của trẻ con làm tôi không nghe rõ được em nói gì. Nhưng tôi thấy em ngước lên nhìn anh ta. Ánh mắt rất ấm áp. Chất trong đó đầy tình cảm. Tay lấy khăn lau mặt và gạt tóc cho chồng. Anh ta cười hạnh phúc nhìn em.
Tôi thấy buồn. Lòng tôi ghen tị. Cái cảm giác ngày xưa không có được như chúng bạn chúng bè. Ghen với chúng nó để phấn đấu cho bản thân. Nhưng giờ, dù có ghen bao nhiêu đi nữa thì tôi vẫn chỉ được phép như thế này thôi. Suốt cả đời chẳng bao giờ có được.
Về đến nhà. Cái Sa đi ra.
– hàng tím hết mấy hôm này mà anh không gọi à.
-nhân viên bên đó không xuống chăm sóc sao?
-tên này làm việc chán lắm. Như ngày trước, chị Linh mà không đến được toàn gọi điện cho em xem hàng còn không. Cái bố này thì như con ma. Chả biết nó làm lính hay làm tướng.
Tôi thở dài.
-để anh hỏi nhà Thịnh còn thì vay.
Tôi bắc máy gọi anh Thịnh. Lâu rồi tôi cũng không nói chuyện với anh ấy.
-alô. Chú sơn.
-nhà anh còn hàng tím không.
-còn. Rất nhiều.
-dạo này cậu nhân viên bên Pk có chăm sóc anh không?.
-ai cơ. Cái Linh nó vừa đến đây hôm qua.
-cô ấy bán hàng cho anh à.
Lòng tôi đau nhói. Là cô ấy vẫn ở quanh đây. Nhưng tôi bị loại khỏi suy nghĩ. Loại khỏi danh sách được quan tâm. Đắng lắm. – Nhà chú hết hàng à. Qua anh mà chở. Đợt này chương trình cao lắm. Giá đẹp.
-Em có biết đâu. Nhà em chẳng có ai chăm sóc.
-anh tưởng chú bán nhanh.
-dạo này em bận xây nhà dưới quê.
-Thảo nào chả thấy chú xuất hiện.
-Vâng. Giờ bác cho em vay. Mai kia nó chuyển em gửi.
-Ok
Tôi cúp máy mà lòng buồn. Là bên đó tính loại tôi hay sao. Bản thân tôi không bán người ta cũng có chỗ khác thay thế. Tôi chẳng là gì quan trọng trong chiến lược kinh doanh của cả một công ty lớn.
Tôi bới mãi mà không tìm được số cậu nhân viên kia. Bất đắc dĩ phải gọi vào số của em. Số điện thoại ăn sâu vào tâm trí tôi. Tiếng chuông đổ gần hết mới có người nghe.
-Alo ạ
Giọng nói rất nhẹ. Tôi thấy tim mình rung lên.
-Dạo này hàng có chương trình gì không em.
Tôi cố giữ bình tĩnh. Nói giọng nghiêm túc.
-Thức không nói với anh ạ?
-Không. Cậu ta đến vài lần rồi mất hút.
-Để em nói nó.
-Không cần đâu. Em cứ đặt cho anh mỗi thứ 300 thùng. Báo giao ngay vì anh hết hàng rồi.
-Vâng. Mai có ạ.
-Em chào anh.
Em cúp máy luôn. Tiếng đầu dây bên kia đã rơi hết chuông, điện thoại tôi đã im lặng rồi mà tôi vẫn giữ nó trên tai. Cố níu lại giọng nói của ai đó. Tôi thẫn thờ. Xót xa. Tôi rất sợ người khác coi thường mình. Vậy mà giờ… người tôi nhớ lại là người coi thường tôi nhất. Cũng đáng thôi.
-anh Sơn. Sang lấy hàng đi không nó đóng cửa giờ.
-thôi không cần đâu. Mai giao sớm rồi.
-Anh gọi cho chị Linh à.
Tôi thở dài chẳng trả lời. Quay vào trong kho xếp gọn hàng lên để mai có chỗ xếp hàng vào.
Vợ tôi từ ngoài đi vào gọi.
-Cho em mượn điện thoại để xem tin nhắn nhà trường nhắn cho con.
Tôi nhét điện thoại trong túi. Nhưng sực nhớ ra tôi chưa xóa số em. Giờ giở ra mà xoá thì còn mệt nữa. Tôi nghĩ nhanh rồi quay đi tiếp tục làm.
-Đưa đây anh.
-Để chốc nữa.
-Thế giờ anh có dùng đâu.
-Nhưng em không thấy anh đang làm à.
-Làm thì để đó rồi đưa.
Tôi bắt đầu thấy bực. Nhà có mấy cái điện thoại mà cô ấy lại lấy số tôi ra. Chủ yếu là để công khai xem điện thoại vì có lý do chính đáng. Đúng là bản tính khó dời.
Tôi khó chịu. Điện thoại cho dù không có cuộc gọi cho em thì cũng toàn số làm ăn. Mà những mối hàng em cho đều là em quen biết. Tôi chỉ ngại cô ấy gọi mà họ nói ra em thì phiền.
Tôi bực lên quát.
-Cô vào mà làm đi. Có cái điện thoại làm ăn mà suốt ngày tin với nhắn gì. Không làm thì có tiền mà đi học không hả. Điện với thoại cái gì.
Cô ấy thấy tôi quát thì mắt rưng rưng.
– anh ngọt ngào với nó mà đến câu tử tế cũng không nói được với tôi sao.
Câu chuyện tôi vừa nói với em chắc chắn cô ấy không nghe được. Vậy mà…lại lôi ra. Tôi càng điên.
Bụp
Tôi ném thùng hàng xuống đất. Đã không muốn nghĩ đến mà cô ta cứ đai đi đai lại làm gì. Tôi trừng mắt quát
-đi ra để im cho tôi làm
Cô ấy khóc. Miệng trách tôi
-anh không còn nghĩ đến mẹ con tôi nữa rồi. Anh chỉ nghĩ đến nó thôi.
Tôi chẳng nói gì mà quay đi. Các bạn bảo. Cứ sống thế này thì tôi chịu làm sao được đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!