Anh Vẫn Yêu Em
Phần 72
ANH VẪN YÊU EM 72
Tôi bước theo anh ấy đến phòng làm việc. Người đàn ông nhìn tôi nghiêm túc. Ánh mắt khẩn khoản.
-anh là bố đứa bé đúng không?
Tôi đứng sững người.
-là cô ấy… Cô ấy có thai ạ.
-Nhưng không giữ được.
-Tại sao.
-Lúc nó biết mình có thai. Nó mới đến tìm tôi. Nói bệnh tình và muốn điều trị để sinh đứa bé.
Tôi nghe ù hai tai.
-nhưng mà…
Tôi cố gắng bình tĩnh để nghe tiếp.
-con bé bị tấn công bởi nhóm người đi đòi nợ. Theo những người đưa nó đến viện kể lại. Bọn họ nói con bé lừa lăm trăm triệu của người ta. Con bé không nói nó lấy của ai. Chỉ hôm qua khi nghe thằng em nó nói. Tôi biết… Số tiền đó là của anh đúng không?
Tôi chết đứng. Lăm trăm triệu không phải số tiền nhỏ nhưng nó không đáng để cô ta hại chết con tôi.
-giờ tôi cần câu trả lời của anh. Để điều tra ai đứng sau vụ này.
-kể từ ngày mất đứa bé. Bệnh tình con bé tiến triển rất xấu. Hiện tại tôi đã cho truyền giảm đau liên tục.
Anh Thành ngập ngừng nói.
-Chuyện về đứa bé. Chỉ có chúng ta biết. Giờ nó và Dương chưa kết thúc. Thì mọi chuyện của nó. Dương sẽ lo. Còn chuyện về những người kia. Tôi và anh Thịnh sẽ cho xử lý riêng. Anh có gì để nói không?
Tôi ngước lên nhìn anh ấy.
-cảm ơn anh. Tất cả là do tôi. Tôi đã không quan tâm cô ấy. Chuyện lăm trăm triệu không phải là cô ấy lừa tôi. Có thể cô ấy… muốn tôi quay về với gia đình. Không muốn tôi nhìn thấy cô ấy rời bỏ cuộc sống.
Tôi không muốn nhắc tới cái chết tôi sợ. Tôi sợ lắm.
Anh Thành rút trong ngăn kéo ra cái túi xách bằng giấy đưa cho tôi.
-Con bé nói… Nếu anh còn nhớ mà tìm đến. Thì đưa cho anh cái này.
Tôi đón tay lấy cái túi mà em gửi cho tôi.
-Anh về đi.
Tôi mở mắt to nhìn anh ấy. Hai hàng nước mắt chảy ra.
-về đi. Con bé… Có chúng tôi rồi.
-tôi…
Tôi chưa kịp nói thì cánh cửa bật mở. Cô y tá vội vàng nói nhanh.
-Bác sĩ. Bệnh nhân Linh ngừng thở rồi.
Anh Thành bước nhanh ra khỏi phòng bỏ lại tôi đứng chết chân. Tôi có nghe nhầm không. Người cô ấy nhắc đến chỉ là trùng tên thôi. Không phải em… Không phải cô gái của tôi.
Tôi nghẹn ngào bước nhanh ra theo. Ở căn phòng đó. Tiếng gào khóc của hai người phụ nữ. Tiếng gọi của một người đàn ông.
-đừng bỏ mẹ con ơi. Đừng bỏ mẹ.
-Linh ơi. Mở mắt đi. Anh sai rồi.
Tôi chết lặng. Tay nắm cái túi nhưng đôi chân run lên. Tôi dựa vào tường cố đứng. Nhưng cuối cùng cũng gục ngã. Tôi thẫn thờ nhìn trong hư không. Cô ấy nói với tôi là sống chết có số. Cô ấy nói là cô ấy sẽ sống đến năm 60 tuổi cơ mà. Tại sao lại bỏ cuộc như vậy.
Tại sao…?
Tôi ngồi đó một lúc thì anh Thành đi ra. Thấy tôi thì nâng lên. Đôi mắt anh ấy cũng đỏ lên vì xót thương cho người con gái ấy.
-anh đứng lên đi. Con bé… Có lẽ đã cố gắng để chờ anh đến. Giờ gặp được anh rồi. Tôi tin… Nó không có gì để nuối tiếc cả. Chúa đã đón con bé về với người rồi. Hãy cầu cho con bé ở trên thiên đường luôn được bình an.
Tôi đứng lên thì hai người đàn ông cũng bước tới. Người đàn ông đi chiếc xe đỏ. Khuôn mặt căng thẳng đang vội vã đi vào. Ngay sau là người đàn ông tên Thịnh. Thấy tôi. Hai người họ bước lại. Đưa tay bắt tay anh Thành.
-giờ thế nào anh.
-con bé chỉ hiến được giác mạc thôi. Sau đó… Là do gia đình hai bên quyết định.
Tôi nhìn người đàn ông đi xe đỏ đó. Người đàn ông đó cũng nhìn tôi.
-cảm ơn anh. Đã chăm sóc cho con bé.
Anh ta đưa tay bắt tay tôi.
-anh là…
-tôi là anh trai Thịnh. Là anh của Linh.
-tại sao anh nói dối tôi.
-con bé… Nó nhờ tôi như vậy. Cũng là chúng ta cùng vô tâm khi không quan tâm tới nó. Để nó ra thế này.
-mong anh hãy bình tĩnh. Cũng coi như số em nó, chỉ đến đây thôi.
Tôi gật đầu. Tất cả quay đi bỏ lại tôi. Tôi đi như vô hồn.
Đến giờ tôi vẫn không tin người ta bỏ tôi đi như thế.
Không phải đâu. Tôi đang mơ đúng không? Hay cô ấy lại lừa tôi lần nữa. Giờ này, có chết tôi cũng không quay về đâu.
Tôi đi trong vô hồn, đi mà không biết mình sẽ đi đâu. Mùa này Hà Nội cũng hay có những cơn mưa chiều. Cái ngày người ta chạy ra giúp tôi đỡ hàng cũng vào những ngày này. Tôi giật mình… Hình như là… Hôm nay thì phải. Định mệnh đưa em đến với tôi. Thì nhất định sẽ đưa em quay trở lại.
Tôi đi đến chỗ chiếc xe tôi từng đỗ. Cơn giông cứ thế thổi tung mọi thứ. Rồi mưa trút xuống không ngừng. Tôi đứng giữa cơn mưa. Tôi sẽ đợi. Tôi đợi tiếng điện thoại tôi kêu. Đợi em đến. Tôi giấu điện thoại và cái túi vào chỗ em từng ngồi. Đứng đó chờ đợi… Và chờ đợi… Đến khi mưa đã tạnh. Thành phố đã lên đèn từ rất lâu. Người đi đường cũng vắng dần. Cơ thể tôi ướt sũng rồi cũng ráo nước.
Mấy anh công an đi tuần thấy tôi thì đuổi.
-Anh kia nhà ở đâu mà ra đây ngồi.
-Nhìn này chắc không phải nghiện đâu.
-Mấy ông thất tình hay Chán đời đây mà.
-Về đi. Muộn rồi.
Tôi không nói gì. Tôi phải đợi.
-Về đi. Không nghe thấy à.
-Tôi đợi người.
-Đợi vào chỗ khô đứng chứ ướt thế này mà người ta không ra là người ta không muốn gặp anh rồi. Nhà anh ở đâu. Có số người thân không. Hay để chúng tôi đưa về.
Anh công an đưa tay cầm điện thoại của tôi. Trong đó vẫn còn hình em đang cười.
-Người yêu xinh thế này mà nó bỏ thì cũng đau lòng thật.
Anh công an vui tay gạt xuống. Dòng trạng thái ai vừa mới đăng lên tag tên em vào.
-Ô… Vừa mất à.
Anh ta nhìn tôi ái ngại.
-thôi. Đi theo chúng tôi về đồn. Tôi sẽ liên hệ với người thân đến đón anh.
Tôi theo mấy người họ về đồn công an. Một lúc sau cái Sa chạy đến cùng thằng em rể. Thấy tôi nó chạy lại ôm lấy khóc hu hu.
-anh ơi. Đừng nghĩ nữa. Còn mẹ, còn các con, còn chúng em.
Tôi vẫn không nói gì với nó cả. Giờ tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
-anh ơi em xin anh. Anh có làm sao thì mẹ chết mất. Chị ấy đã đi rồi. Giờ anh phải sống. Vì mẹ.. Vì còn… Vì cả chị ấy nữa.
Tôi đau đớn lắm. Giá như có thể khóc được. Giá như có thể bên em những giây phút cuối cùng của kiếp làm người. Tôi sẽ thấy mình không phải hối tiếc hối tiếc . Giờ tôi ân hận, vì tôi mà tôi mất cô ấy, vì tôi mà chúng tôi mất con.
Nó là con tôi, và em là người mà tôi yêu. Xin hãy cho tôi đi cùng.
-anh ơi. Nói gì đi. Đừng làm em sợ.
Tôi nhìn nó. cố thốt ra một câu trong cổ họng.
-đưa… Đưa… Anh về quê… Anh muốn về nhà…. Với bố mẹ.
Tôi sẽ về nhà. Nói với bố mẹ về em và đứa cháu của họ. Tôi sẽ thắp hương cho con tôi, và người phụ nữ tôi chưa từng được một lần gọi em là vợ.
Và tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ sống. Để nhìn thấy cái giá phải trả cho sự ích kỷ của con người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!