Anh Về Bên Ấy - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1202


Anh Về Bên Ấy


Phần 16


ANH VỀ BÊN ẤY 2.1
Khởi đầu cuộc sống gia đình đối với tất cả chúng ta có lẽ là những ngày tháng hạnh phúc và bình yên nhất. Tôi cũng vậy. vì qua cơn nghén rồi nên anh cho tôi đi làm cùng với anh.
Chúng tôi sống trong ngôi nhà thuê vẻn vẹn 20 mét vuông. Đồng lương ít ỏi của tôi chỉ đủ để trả tiền nhà, và dư ra tiền mua quà vặt. Kinh tế chủ yếu vẫn phụ thuộc vào mình anh hết. Tuy cuộc sống khó khăn nhưng tôi thấy hạnh phúc khi có anh ở đây. yêu tôi và quan tâm tôi mỗi ngày.
Tôi đeo cái bụng theo anh vào công ty. ở đây, anh là một người khá nổi vì chăm chỉ và có chí phấn đấu, ham học hỏi. do vậy, với tuổi của mình mà trở thành trưởng nhóm là rất khá rồi.
Hàng ngày, tôi chỉ làm nhiệm vụ telesale cho anh, không quá vất vả nhưng theo anh nói đó là rèn luyện khả năng nói chuyện của tôi, nó khiến tôi bạo hơn trong lời nói và trong suy nghĩ.
Hôm nay anh có vẻ nhiều việc, tôi thu xếp đống giấy tờ vào cặp rồi quay sang nói với anh.
-chốc anh đi gặp khách đúng không?
-uh… chốc em đi xe buýt về nhé. Hay anh bảo Tài nó đưa em về.
-không… em muốn đi cùng anh được không?
Anh dừng tay ngẩng lên nhìn tôi.
-sao lại đòi đi cùng.
-vì về nhà một mình cũng buồn. với lại em thích đi theo con học việc.
-về mà nghỉ đi, em ngồi mãi không đau lưng sao.?
-em không sao. Có anh là vui rồi.
Tôi chu mỏ lên nịnh anh. anh phì cười véo má tôi.
-về đi, anh đưa khách đi xem nhà, mà hai khách cơ, xa lắm.
-nhưng mà em sẽ ngoan, sẽ xách cặp cho anh và không nói gì.
-không, mệt lắm mà. Bao giờ sinh xong muốn đi đâu anh cho đi.
-không…
Tôi vẫn bám lấy anh.
-con gái xin bố cho mẹ con mình đi cùng đi, ở nhà buồn chết.
Anh nhìn xuống bụng tôi rồi cười.
-thế con hỏi xem ai nấu cơm cho bố ăn.
-hôm nay nhà mình ăn cơm hàng một bữa. hai mẹ con em đã thống nhất với nhau rồi.
Anh phì cười thêm lần nữa. khẽ xoa đầu tôi mắng yêu.
-hư lắm nhé.
Tôi cười cười, bám theo anh đi ra ngoài. Anh khoác áo cho tôi rồi đi xuống dắt xe.
-nhà Đăng đi đâu đấy..
-chúng em đi đưa khách đi xem nhà ạ.
Tôi tự hào khoe.
-cả nhà đi chốt đấy hả? tiền để đâu cho hết.
Tôi cười ngại.
-thôi về đi, mình Đăng nó đi được rồi, cùng lắm tối nó bàn với khách mai mang tiền về là được.
Tôi vẫn cười.
-thế càng tốt, giờ em chỉ cần mỗi tiền thôi.
-thế mà bám kinh thế. lấy được chồng giỏi giang quá cũng mệt nhể.
Tôi không thấy mệt gì hết, thấy tự hào thì đúng hơn. Anh đi đến, đỡ tôi lên xe. Tôi ôm lấy anh rúc đầu vào vai tình tứ.
-mệt không hay anh cho về.
-không, em muốn đi cùng anh cơ.
Tôi ôm chặt, xoa cái bụng càng ngày càng mất eo của chồng. từ ngày lấy vợ, không phải suy nghĩ nhiều, không phải đi lại hay nhớ thương nên anh béo ra nhiều lắm. không còn cái cảnh ăn mì tôm trừ bữa, mà cũng không có cảnh thức cả đêm rồi đến sáng chỉ việc đi làm. Giờ có tôi, mọi thứ đều có giờ giấc , sinh hoạt ổn định. do vậy, nhìn anh cũng đẹp ra nhiều.
Tôi đứng vòng ngoài nhìn anh tư vấn cho khách. Có lẽ vì thương anh khi phải dắt theo cô vợ bầu đi làm mà khách rất hài lòng về căn nhà chúng tôi đang tư vấn. Trước khi quay về, còn đồng ý đặt cọc cho chúng tôi vào ngày mai. Thế là trong cùng một ngày chúng tôi bán được hai căn. Anh vui đến mức thơm lấy thơm để lên má tôi.
-hai mẹ con giỏi lắm.
Tôi cũng vui lây với anh. có tiền rồi, chúng tôi sẽ tiết kiệm để mua lấy cái nhà trả góp, mong rằng 5-7 năm nữa mọi ước mơ sẽ thành hiện thực, còn giờ cứ cực khổ đi. nhưng hạnh phúc là được.
Cuộc sống cứ thế trôi đi cùng với những ngày vợ chồng lang thang khắp nơi bán đất bán nhà. Những bữa cơm đường, những lúc anh tranh thủ trải áo cho tôi ngủ giữa căn phòng đang xây dựng dở . Những lúc giọt mồ hôi anh chảy ướt áo giữa trời nắng chang chang hay nhường phần áo mưa cho mẹ con tôi vì lo cho tôi bị ướt. Những bữa cơm vội vàng , những cái hôn yêu thương nhưng phải vụng trộm. chúng tôi đã hạnh phúc … có khi hạnh phúc hơn tất cả những đôi tình nhân trên cõi đời này. tôi cảm thấy như vậy đấy.
Chiều nay đi làm về, mẹ chồng đã ngồi ở cửa. Tôi leo xuống khỏi xe cúi đầu chào.
-con chào mẹ, mẹ lên lâu chưa ạ?
-mẹ vừa lên, hai đứa đi làm về đấy hả?
Mẹ chồng hỏi chúng tôi
-vâng.
-con Khánh không nghỉ về sớm mà nấu cơm đi, sao cứ đi theo thằng Đăng làm gì?
-có vợ con đi cùng cho vui có gì đâu.
Anh xuống xe cười.
-đàn bà con gái thì tranh thủ chồng đi làm thì về mà dọn dẹp cơm nước đi. chả nhẽ cái đấy lại để chồng làm nốt.
Tôi đứng im nghe mẹ càu nhàu, anh đi vào mở cửa .
-mẹ vào nhà đi ạ.
Mẹ chồng tôi xách một đống đồ .
-mẹ mang cho chúng con nhiều thế.
Chồng tôi thật thà hỏi.
-cho đâu mà cho. tôi mang cho anh chị con gà với ít gạo thôi. còn chỗ đấy là mang sang biếu ông bà ngoại thằng Đạo. Hôm trước ông bà về chơi mang cho nhiều quá giờ lên chả nhẽ lại không mang gì.
Chồng tôi quay lại đùa
-thế mà con cứ tưởng, ngần đấy đủ ăn đến lúc vợ con đẻ là vừa.
-anh chị tự lo đi, chúng tôi thân già còn chưa lo xong, lo cho anh chị làm sao được nữa.
-chẳng qua ông ngoại thằng Đạo người ta tốt bụng, về cái là mang đủ thứ biếu chứ không thì cũng chả cần.
Tôi đứng im, bố mẹ tôi nghèo không có gì để biếu bên thông gia cả. do vậy, đúng là cũng chẳng khiến bố mẹ chồng tôi phải bận tâm. Chồng tôi thấy tôi đứng im thì kéo tay
-vào đi em.
-vâng.
Tôi gật đầu đi vào chuẩn bị cơm nước.
-mẹ tắm xong Thằng Đăng chở mẹ sang biếu ông bà ít đồ cái.
-vâng, thế mẹ tắm đi.
Anh đi vào cùng tôi nhặt rau nấu cơm, mẹ chồng tôi tắm xong đi ra thấy hai vợ chồng cùng nấu thì cau mày.
-Đăng nó đi làm về mệt cho nó nghỉ. Nấu có tí cơm với tí canh thôi mà bắt nó động vào làm gì?
-vợ con bụng to rồi, giờ ngồi khó nên con phụ tí có sao đâu mà.
-ngày xưa tao gánh lúa đến tân lúc lên bàn đẻ, chứ đâu sướng như chúng nó bây giờ.
-mỗi thời một khác.
-thời nào thì cũng đủ chân đủ tay mà làm. Đây không phải làm cho mình mà vì trách nhiệm. chứ không thì lấy nhau làm gì.
Tôi vẫn ngồi im , đưa tay chặn không cho anh nói lại mẹ.
-thôi, mày đứng lên chở mẹ sang đi.
-vâng
Anh đứng lên mặc quần dài vào rồi ra dắt xe.
-để dành tiền mà mua cái xe ga giống nhà thằng Đạo ý. Đi cái này cũ rồi.
-mẹ… mới mua được mấy năm, có gì mà cũ. Đi được, con quan trọng gì.
Mẹ chồng tôi không nói gì mà leo lên. tay xách đống đồ lúc nãy đi sang nhà bố vợ anh cả, anh ấy sống bên đó cùng ông bà. Điều kiện bên đó khá giả hơn, cho nên mẹ chồng lúc nào cũng ca ngợi nhà anh cả tôi là phải.
Tôi một mình dọn cơm, sau đó tắm rửa và ngồi mâm chờ đợi. chồng tôi gọi điện về
-ăn cơm trước đi,anh ăn bên này chốc anh về.
-vâng
-ngủ sớm đi nhé.
-vâng
-nó lớn rồi gì mà anh dặn kĩ thế. trẻ con đâu mà phải lo cho cả bữa ăn giấc ngủ
Tôi nghe tiếng mẹ chồng tôi nói với chồng. tôi tủi thân cúp máy. xới bát cơm ăn tạm rồi lên giường nằm. cảnh đàn bà chửa to mệt mỏi cả ngày nên tôi thiếp đi rất nhanh. Đến lúc giật mình thì thấy mẹ chồng tôi nằm bên cạnh, miệng vẫn lầm bầm.
-ngủ gì mà ngủ khỏe, cửa cũng chả chịu đóng, cơm chả chịu dọn.
Tôi mở hé mắt nhìn xem chồng mình đâu, anh trải cái chiếu nằm đất. Thấy mà thương. Nhưng tôi không dám mò xuống với chồng, sợ mẹ chồng lại làu bàu nên tôi cố nằm im coi như mình ngủ không biết gì hết.
Lần đầu kể từ khi chúng tôi vê chung nhà mà phải ngủ xa nhau. tự nhiên tôi thấy tủi thân quá. tôi khẽ trở mình. miệng lẩm nhẩm
-mẹ về rồi ạ.
-ờ.
Mẹ chồng tôi nói ngắn gọn. rồi thở dài. tôi lại nằm im. Trước đây khi tôi còn bé, bố mẹ cũng không hợp ông bà nội. trong tâm trí của tôi, dường như có một khoảng cách giữa mẹ chồng và nàng dâu. Cho dù trước khi lấy anh tôi cũng mong những cố gắng của mình sẽ được mẹ chồng nhìn ra nhưng kể từ ngày chúng tôi lấy nhau, hình như mọi chuyện vẫn không khả quan hơn thì phải.
Sáng sớm hôm sau mẹ chồng tôi đã thu dọn ra về, trước khi về bà vẫn ca bài ca chuyện vợ chuyện chồng. phân công rõ ràng không muốn chồng tôi phải khổ. Kì thực người ở quê chúng tôi luôn có suy nghĩ việc nhà chỉ dành cho phụ nữ. cánh đàn ông chỉ làm việc to lớn. mà to lớn đến đâu cũng chỉ là kiếm tiền nuôi vợ nuôi con cả thôi… đối với phụ nữ bây giờ. Việc kiếm tiền là việc to lớn nhất rồi còn gì nữa.
Do vậy, có lẽ bà không quen với việc chồng tôi phụ vợ làm việc nhà đâu. lần sau bà nên, có lẽ tôi nên tránh.
Sáng nay ngủ dậy, tôi thấy khó chịu trong người. cố ngồi dậy thì tự nhiên nước trong quần chảy ra tự do. Tôi với sang gọi anh.
-anh… anh…
-ơi
Anh ngóc đầu dậy.
-em… có nước chảy ở dưới.
Anh ngồi bật dậy.
-có đau bụng không?
-hơi hơi thôi ạ.
-chắc sắp sinh rồi. để anh lấy đồ rồi gọi taxi, em nằm im đó nhé
Anh vội vàng chuẩn bị đồ đạc. rồi đưa tôi đến bệnh viện.nửa ngày sau, mẹ chồng tôi đã có mặt. Có lẽ mẹ tôi vì bận mà chưa lên kịp. Vừa vào đến viện,thấy chồng đang đấm lưng cho tôi, câu đầu tiên mẹ chồng tôi nói là
-gì mà khiếp thế. đi đẻ chứ có gì đâu mà bóp lưng với bóp chân.
Tôi cố ngồi dậy chào mẹ một câu. Mẹ chồng tôi lạnh nhạt
-thôi chị nằm đi, dậy chào làm gì
-vợ con đang đau mẹ nói ít thôi.
Mẹ chồng tôi nặng mặt không nói gì. Tôi cũng tủi thân mà nằm im. Dần dà, cơn đau bắt đầu lên. tôi nằm trên giường, rồi lại bò xuống đất vì đau. Không giống như những bà vợ khác, họ có thể kêu la, tóm tóc, thậm chí đánh mắng chồng, để các ông ấy dỗ dành. Đằng này, tôi chỉ dám ngồi im, thì thoảng đau thì cố cúi xuống mà chịu đứng ông chồng ngồi cạnh cũng chỉ biết xót xa.
-chị Khánh vào kiểm tra đi nào.
Tôi được chồng dắt vào trong phòng đẻ để kiểm tra xem đã mở chưa.
-thế này không ổn rồi, đau từ sáng mà giờ không mở được thì cho mổ đi.
Tôi nghe bác sĩ lẩm bẩm. rồi đứng lên.
-chị Khánh chỉ định mổ nhé. Chứ chờ lâu không ổn đâu. ra báo người nhà chuẩn bị đi.
Cô y tá đi ra, tôi cũng được đi xuống. mẹ chồng tôi nghe nói tôi phải mổ thì mắt mở tròn.
-nhìn nó to khỏe thế kia việc gì mà phải mổ
-thì không mở thì mổ chứ sao mẹ, an toàn cho hai mẹ con.
-cứ để xem đẻ được thì đẻ, đẻ vẫn là tốt nhất.
-thôi mẹ ạ… cứ mổ đi cho chắc.
Tôi nghe chồng tôi nói, anh nhanh nhảu cầm giấy tờ kí xong đưa cho bác sĩ rồi đi theo để đóng tiền, mẹ chồng tôi nhìn tôi thở dài.
-đàn bà chửa đẻ phải đi lại cho dễ đẻ, đằng này suốt ngày ngồi một chỗ không chịu vẫn động bảo sao. Ngày xưa tao chửa ba đứa nó, chỉ cần nằm xuống cái là ra ngay, không nhanh có khi đẻ rơi,làm gì có đẻ mổ như bây giờ.
-bây giờ có mổ là chúng mày lười đẻ vừa tốn kém vừa mệt người.
Tôi vẫn ngồi im, tôi đâu có muốn mổ. vì tôi cũng cần tiết kiệm tiền cơ mà, nhưng hoàn cảnh như vậy thì phải chấp nhận thôi.
Bác sĩ đưa tôi vào bên trong, anh nắm tay tôi, khẽ thơm lên trán rồi đi ra ngoài, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng. tôi thiếp đi, và khi thức dậy đã thấy mẹ tôi bế đứa con bé bỏng của tôi rồi. tôi khẽ cười ấm lòng.
-mẹ…
-mệt không con. đừng cử động.
Mẹ tôi nói giọng nhẹ nhàng
-con không sao. Anh Đăng đâu ạ.
-nó đi ra ngoài mua đồ rồi.
-bà nội nó đâu ạ.
-bà cũng đi đâu ý.
-Mẹ lên lâu chưa?
Tôi thều thào.
-mẹ lên được lúc rồi. bố mày chở ra bến xe còn Khoa nó chở mẹ vào đây.
-bác sĩ chưa cho ăn đâu, con có đói thì chờ lúc nữa.
-con không đói đâu. cháu có đòi bú không ạ.
-bố nó pha sữa rồi. đăng nó chăm con lắm
Mẹ tôi tự hào. Tôi mìm cười ngước lên nhìn đứa con.
-em tỉnh rồi đó hả?
Anh mừng rỡ bước vào đặt phích nước xuống.
-anh đi đâu đấy
-anh lấy nước nóng chống lau cho em. em mệt lắm không. chắc đau lắm nhỉ?
Anh nhìn tôi xót.
-em không sao.
Tôi khẽ cười mạnh mẽ cho anh yên lòng.
-gì mà … anh cứ làm quá, chứ đẻ mổ hay đẻ thường đau như nhau thôi vài hôm là khỏi mà.
Mẹ chồng tôi từ đâu đi vào, mẹ tôi đang bế con ngước lên cũng khép nép.
-bà bế cháu nhé. Em qua bên kia có tí việc. rồi về dọn nhà cho chúng nó.
Mẹ chồng tôi cáo lui cho mẹ tôi chăm. Con gái đi lấy chồng giờ tôi mới thấm câu cháu bà nội nhưng tôi bà ngoại. tôi không nói gì hết mà nằm im… anh khẽ thơm lên trán tôi. thì thầm.
-em đừng chấp mẹ, mẹ thế thôi nhưng thương còn lắm.
Tôi cười nhẹ
-em có nói gì đâu. tính mẹ vậy nhưng tốt tính mà
Đấy là tôi nói thế cho anh vui thôi, còn kì thực về sau tôi không biết, người ta nói thức lâu mới biết đêm dài đúng không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN