Anh Về Bên Ấy - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1047


Anh Về Bên Ấy


Phần 24


ANH VỀ BẾN ẤY 2.9
Gia đình không phải là gượng ép sống bên nhau, mà vì dù có xảy ra điều gì, chúng tôi đều nhắc cả hai đã từng yêu thương nhau nhiều như thế nào. Không có chất keo nào hàn gắn hôn nhân bền chặt bằng tình yêu của vợ chồng và con cái cả. Hãy sống bên nhau vì không thể thiếu nhau, chứ không phải là vì đã quen rồi.
Buổi họp lớp diễn ra. Tôi ăn mặc khá chỉn chu. Trang điểm nhẹ, được anh xã chở qua nhà hàng gần trường. bạn bè nhìn thấy tôi thì trầm trồ lắm. so với chúng bạn, vợ chồng tôi có thể đã phát triển nhanh hơn. Tôi bước vào trong, mấy cô bạn cũ bu lại cùng nhau bàn tán hỏi han. Trong đám con trai đang kéo nhau đi vào, tôi thấy có một bóng dáng quen quen, người con trai cao lớn, trắng trẻo mắt đeo kính. Nụ cười vẫn còn rất vô tư. Đang cười với hội bạn. nhưng khi thấy tôi, nụ cười cậu ấy vụt tắt. Đôi mắt nheo lại sau cái kính.
-kìa…lớp trưởng đến rồi. mời hai cậu lớp trưởng lên phát biểu khai mạc hội nghị cái.
Chúng tôi có hai lớp trưởng. là Long hai năm đầu, và sau khi Long đi một bạn khác lên thay Long làm lớp trưởng. hai cậu trai ngập ngừng bước lên, tiếng vỗ tay rộn ràng lắm. tiếng reo hò. Tôi đứng bên dưới nhìn lên. Long cũng từ trên nhìn xuống, ánh mắt chúng tôi gặp nhau, Long lạnh nhạt quay đi. có vẻ cậu ấy còn giận tôi chăng… cũng có thể. tôi đứng đó nhìn cậu ấy, và chợt nhận thấy một điều. Long có đeo nhẫn, chứng tỏ cậu ấy đã đính hôn hoặc đã có gia đình. So với tuổi của con trai bây giờ, chồng tôi là láy vợ sớm, Long tuổi này thì hơi sớm chứ con trai vẫn nên để qua 30 lấy vợ sẽ hay hơn, đấy là tôi nghĩ thế.
Tôi không để ý đến câu nói của hai bạn trên kia mà suy nghĩ đang xoay vòng quanh chiếc nhẫn Long đang có, bất ngờ mọi người gọi tôi.
-Khánh… Khánh.
-ơi…
-lên đi. hai cậu ấy gọi cậu lên kìa.
-làm gì cơ.
-thì lên đi.
Mọi người đẩy tôi lên, tôi nhỏ bé đứng cạnh hai chàng cao lớn, mùi thơm của Long khá ngọt ngào.. không biết cậu ấy dùng nước hoa gì. Tôi nhớ hồi chúng tôi ngồi cạnh nhau, hễ ai dùng nước hoa là cậu ta đả kích lắm,. giờ có lẽ gu thẩm mĩ cũng thay đổi rồi.
-nào… giờ các bạn giới thiệu qua về mình đi.
Chúng tôi ngập ngừng nhìn nhau… Long có vẻ cũng ái ngại… một số bạn cũng biết câu chuyện kín của tôi và Long nhưng họ không nói ra. Còn chúng tôi thì bề ngoài cười nói với nhau nhưng bên trong gượng gạo vô cùng.
-Duy đang làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty về dược phẩm nhập khẩu. Nhà ở Từ Liêm và hiện giờ còn đang ế.
-có bạn gái chưa?
-chưa.
-vậy dưới đây nhiều gái ế lắm duy à.
Cả hội cười ồ lên.
-giờ đến Khánh nào.
Tôi đứng đó ngập ngừng.
-Khánh có một chồng và một con gái , hiện ở nhà phụ công việc cho chồng thôi ạ.
-thế thôi sao? Có gì để nói không?
-không… chắc thế cũng đủ. Vì khánh có chồng nên chắc không cần nói nhà ở đâu.
-có nói đi hội con gái đến tán chồng khánh cho.
Cả hội cười ấm lên.
-nào đến lượt anh chàng công tử họ Long.
Long đứng lên liếc nhìn tôi rồi ngập ngừng nói.
-Long mới về Việt Nam được hai tháng. Hiên đang làm cho công ty của bố.
-còn gì nữa không ? cả hội con gái dưới kia đang chờ Long đó.
Long nhìn xuống, dáng vẻ đẹp trai phong độ của Long hớp hết hồn của mấy đứa chúng nó rồi. Long ngập ngừng.
-Nhà Long ở Vinhome Long biên.
-ồ.
Thấy mình được quan tâm cậu ta có vẻ ngại, mặt đỏ lên. tay chân thành ra cũng không yên ổn.
-muốn đưa Long về nuôi quá…
Tôi nghe câu nói đùa của lũ bạn mà phì cười. Long ngập ngừng.
-Long… mới lấy vợ được 1 tháng nay.
-ồ…
-ơ… thế sao không ới anh em câu.
-cũng cưới bất ngờ… vì không nghĩ về là bố mẹ chuẩn bị cho cưới ngay.
-vậy có cháu chưa?
-chưa… vợ Long chờ tốt nghiệp bên đó mới về.
-vậy hai người xa nhau à.
-không… ít bữa nữa Long lại sang.
Tôi tự nhiên thấy lòng buồn buồn. cậu bạn thân ngày xưa của tôi giờ xa lạ quá. muốn nói câu gì đó với cậu ta cho ngầu mà cậu ta né tránh tôi. suốt cả buổi trốn trong đám con trai nên tôi cũng không dám nói gì với cậu ấy cả. cho đến khi tan tiệc chúng tôi cũng không có một câu nào chào nhau. tôi về nhà trong trạng thái khá bâng khuâng. Tôi ước tôi có thể đi chơi thêm với chúng nó vì lâu rồi tôi mới được vui như thế, nhưng vì ông xã đi làm về muộn và mẹ chồng đang ở nhà trông con nên không còn cách nào khác tôi phải về.
Trong lòng tự nhiên có chút giận mình sao lấy chồng sớm để giờ này chẳng được ăn chơi. Nhưng bù lại tôi tự động viên mình rằng tôi có một ông chồng tốt, một cuộc sống bao người mong cho đến giờ này, rằng chúng tôi đang rất hạnh phúc. Và mọi việc đang rất hanh thông… cho nên tôi hi sinh mình một chút cũng không sao hết.
Tôi về nhà là lúc bà cháu nó vừa ăn tối xong . Con bé ăn xong đang ngồi chơi trong gõ nhà. giờ là 6 giờ tối rồi thấy tôi, mẹ chồng tôi lạnh lùng đứng lên.
-con chào mẹ ạ.
-Vâng…
-mẹ để con nấu cơm cho ạ.
-thôi, trông nó đi, chị đi cả ngày mệt rồi để đó tôi làm cho.
Tôi cúi xuống ngại mẹ chồng. bà ấy ra mở tủ lạnh.
-người ta lấy chồng thì phải giữ thể diện cho gia đình chồng, cho mình, đây có chồng rồi mà ý tứ không có, đàn bà đấy gọi là tùy tiện.
Tôi không hiểu mẹ chồng lẩm bẩm cái gì nhưng khi cho con vào phòng mở điện thoại lên tôi mới giật mình khi hội bạn đăng ảnh liên hoan. Tôi cùng lũ bạn uống say sưa, và cảnh chúng tôi cùng ôm nhau hát hò một cách vô tư và vui vẻ… quan trong nhất là tấm ảnh lệch góc khiến tôi và Long như đang ôm nhau. trời ơi. Và tai hại hơn là chồng tôi và em gái chồng cùng like tấm hình đó nữa chứ.
Tôi run hết cả người… tôi không làm gì sai hết nhưng cô em chồng nhà tôi thật sự rất khó ưa… và chuyên gia soi mói… có thể câu nói lúc nãy của mẹ là ám chỉ tôi rồi. tôi khẽ thở dài… tôi không nhắn tin cho chồng, mà chờ anh về để nói chuyện xem anh có hỏi về vấn để này không?
Nửa đêm chồng tôi mới về. người anh nồng mùi rượu. Tôi ngồi dậy đỡ anh thì anh gạt tay ra…lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi yêu nhau, lấy nhau anh làm như thế.
-anh…
– đừng nói gì cả.
-có chuyện gì vậy?
-sao em lại hỏi anh. anh chưa hỏi em thì thôi
-là chuyện bữa liên hoan đấy à? Đó chỉ là vô tình thôi
-em có biết Long thích em không?
-em biết.
-vậy em tạo cơ hội gần gũi với cậu ta làm gì… em không coi anh ra gì à? Bao nhiêu người nhìn vào người ta cười anh.
-để em bảo nó kéo xuống, đấy chỉ là góc chụp chứ em không làm gì với Long cả.
-thôi… giờ anh không muốn nghe em giải thích nữa.
-ơ… anh sao đấy.
-thế em nghĩ anh sao? Anh vui khi vợ mình ôm ấp người yêu cũ à?
-ơ.. anh … người yêu cũ nào? Long và em là bạn mà.
-em chả thích cậu ta thì gì?
Anh quát lên
-thân nhau thế cơ mà
-ơ… anh sao vậy… chúng ta bên nhau ngần ấy năm mà giờ anh lại nói câu đấy là sao? Vậy tình yêu của chúng ta là thứ mấy.
-thứ bao nhiêu thì em đi mà nghĩ lại lòng mình. bao năm em không đi họp lớp… giờ đi vì cậu ta đúng không?
-ơ… em nói không có gì mà…anh đang ghen không căn cứ đó.
-không căn cứ à… thế ảnh úp đầy mang thì là cái gì?
anh nói lớn… tôi cố nhịn cho êm xuôi.
-thôi… em nhận lỗi, mai em nói chúng nó gỡ xuống anh vào thay đồ rồi ngủ đi. nói nhỏ thôi.
Tôi kéo tay anh, nhưng anh gạt ra… anh say rồi và lạ quá… chưa bao giờ tôi thấy anh phản ứng như thế. mẹ chồng tôi nghe tiếng nói nhau thì đi sang.
-Đăng đêm hôm to tiếng cái gì đấy? nói nhỏ không hàng xóm cười cho đấy.
-kệ họ.
-cái chị Khánh cũng hay . đi ăn đi chơi còn đú đởn ôm ấp đàn ông, giờ anh em họ hàng nhìn vào tôi biết ăn nói sao với họ hàng đây hả… đúng là…
-mẹ… đó chỉ là hiểu lầm thôi…
-cái Hoa nó gửi cho tôi xem rồi, hiểu lầm quá nhỉ?
Tôi ấm ức… nhăn mặt nhìn mẹ chồng.
-mẹ… nhà con đang nóng mẹ về ngủ đi ạ… chứ mẹ nói thêm câu nữa anh ấy lại nổi điên lên đấy ạ.
-tôi là tôi góp ý cho êm ấm cửa nhà thôi, chứ như bố thằng Đăng thì ông ấy đánh cho rồi ý.
-mẹ… đừng nói thế giúp con được không ạ?
Tôi nhắn lại
-à… chị giờ còn cấm cả tôi được nói gì sao? Tôi là tôi chả dám nói chị. Tôi đẻ ra thằng Đăng thì tôi nói nó thôi. còn chị khác gì mẹ tôi mà tôi dám nói.
Mẹ chồng tôi không kém lời, liên tục xỉ vả tôi.
-mẹ…con mệt mẹ quá, có chuyện đó mẹ nói đi nói lại làm gì.
-tôi nói để nó mở mắt ra… biết mình sai ở đâu mà sửa.
-vậy mẹ thấy anh ấy sai cho nào mẹ nói ra… nói luôn lúc có con ở đây cho anh ấy sửa.
-tôi chẳng cần nói chị cũng tự hiểu… chị khôn ngoan, có ăn có học cơ mà.
-mẹ, mẹ nói vậy là thế nào. con có làm gì sai mẹ cứ nói thẳng, đừng up mở bóng gió mệt lắm, mẹ con mình sống với nhau cả đời cơ mà.
-à.. chị giỏi. giờ chị lại nói tôi úp mở, bóng gió, nói xấu sau lưng chị chứ gì?
Mẹ… con đã nói thế đâu
-chị vừa nóii còn gì
Thôi đi
Anh quát lên. tôi giật mình nhìn sang.
-cô và mẹ… hai người không có việc gì để làm mà suốt ngày chỉ biết gây nhau ko hả. tôi đi làm cả ngày mệt mỏi về nhà thấy hai người thôi đã chán lắm rồi.
-mày hỏi vợ mày. Nó có kém tao câu nào không?
-mẹ nói ít thôi, còn cô nữa.
Anh quay sang nhìn tôi.
-người ta đàn bà vun vén,chăm lo. thương yêu mẹ chồng, ra dáng con dâu . còn cô chẳng coi mẹ tôi ra gì thì cô muốn là cái gì.. tôi mệt mỏi hai người lắm rồi.
Anh chưa kịp thay đồ mà kéo áo đi ra khỏi cửa bỏ đi. tôi đứng đó đơ ra… nước mắt tôi chảy ra mà không nói được câu gì… lần đâu tiên tôi thấy anh hành xử bản năng như vậy, lần đầu tiên tôi thấy anh cáu gắt như thế…
Có cái gì đó trong lòng tôi đang dần vỡ vụn.. cổ họng tôi nghẹn lại… mẹ chồng thấy tôi khóc thì cũng chán nản bỏ sang phòng. Tôi ngồi xuống giường ôm mặt. Câu nói anh vừa nói vẫn chạy y nguyên trong đầu tôi
“đàn bà vun vén,chăm lo. thương yêu mẹ chồng, ra dáng con dâu . còn cô chẳng coi mẹ tôi ra gì thì cô muốn là cái gì..”
Các bạn biết tôi khóc vì cái gì không?
Không phải tôi khóc vì bị chồng mắng… mà tôi khóc vì câu vun vén chăm lo cho gia đình… hình như tất cả những gì tôi làm… tất cả những gì tôi cố gắng.. hóa ra… điều đó chẳng ai được công nhận, và ý mẹ chồng tôi cũng như anh là tôi chỉ ở nhà ăn bám… cho nên họ không tôn trọng tôi, không cho tôi có tiếng nói trong gia đình… rằng tôi chính là một kẻ thất bại… thất bại trong chính cuộc chơi của cuộc đời mình.
Hóa ra gia đình không phải là tình yêu, không phải là hạnh phúc trao cho nhau… mà gia đình còn là những đau đớn những cay đắng… còn là những cô đơn… mệt mỏi… và cả những cố gắng mà ai đó cứ coi đó là rất tầm thường…
Giờ này tôi mới ngửi thấy mùi đắng cay của hai chữ gia đình… hòa ra mọi người nói đúng, đời đâu chỉ có màu hồng… mà cuộc đời đâu phải chỉ toàn những yêu thương… mẹ tôi nói bát đũa cũng có lúc xô..và giờ nó xô rồi… còn tim tôi tan vỡ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN