Anh Về Bên Ấy
Phần 44
ANH VỀ BÊN ẤY 3.14
Chúng tôi đến đây có lẽ là không còn gì nói với nhau nưa rồi nên tôi mở điện thoại. Người đầu tiên gọi cho tôi là chị dâu.
-Mày điên hả con kia.
-em không điên.
-thế có chuyện gì mà mày đòi bỏ nó.
-anh ấy không nói với chị sao?
-tao muốn nghe mày nói chứ không nghe bọn đàn ông nó kể nể , trình bày.
-em nghĩ chúng em không hợp nhau.
-hợp cái đéo gì. Mới lấy nhau vài năm không ở nổi thì còn nói không hợp nhau. đây sướng khổ đủ đường rồi giờ nói không hợp là không hợp thế nào?
-thế mẹ nói gì hả chị?
-tao đéo thèm nghe bà ý trình bày. Giờ mày nói đi.
-anh Đăng có người khác rồi.
-chuyện đó sao không nói để tao cho người đến vả vỡ mặt nó ra là xong.
-nhưng cô ta sắp sinh con trai cho anh ấy rồi.
-cái gì cơ???
Chị dâu nói như không tin.
-thật à? Thằng Đăng như thế thật à?
-chị hỏi anh ấy. em là muốn cho họ được tự do đi với nhau. em sai rồi. nên biết thân mà rút.
-làm gì có chuyện đó, chồng là mình cưới hỏi, yêu thương, nhà cửa tiền bạc gây dựng. giờ để nó hưởng sao. Chờ đấy, không bỏ.
-chúng em kí đơn, nộp lên tòa rồi, chắc vài hôm nữa là xong.
-nhanh thế?
-vâng. Đỡ phiền hà chị à?
-mày bị điên à? Sao không nói vơi tao. thằng Đăng này láo thật. Đúng là nghèo khó thử sức đàn bà giàu sang biết lòng đàn ông. Nhìn đàng hoàng mà cũng đéo tử tế. Nhà nó có gen rồi.
-thôi.. một phần do lỗi của em.
-lỗi gì?
-thì em hay cãi mẹ. rồi không biết cách quan tâm, không biết cách đẻ.
-mày thôi đi. giờ con cũn ai nuôi.
-e nuôi. Anh ấy còn về với mẹ con cô kia.
-mẹ nhà chúng nó nữa. chó chết. Sao mày không nói để tao trị hộ.
-thôi, người muốn đi, mình không giữ làm gì.
-uh… đời còn dài, giai còn nhiều. rồi sau này sẽ gặp thằng khác tốt hơn.
-thôi… em ngán lắm rồi.
-nói thế thôi, rồi sẽ biết.
-vâng.
-thế nghỉ đi, mai kia bác qua thăm cún.
-em chuyển về chỗ đứa em gái rồi.
-vậy à? Thế cho địa chỉ hôm nào bác qua.
-vâng.
-ngủ đi.
Tôi cúp máy. nằm nhìn lên trần nhà, trong lòng không giấu nổi nỗi buồn đau. Sau chia tay… có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất khi người ta phải cố quên đi một người đã gắn bó rất lâu, cố tập sống một cuộc sống khác. Từ bỏ thói quen được gặp nhau mỗi ngày.
Sau khi chia tay, người ta sẽ mất một thời gian rất dài chìm vào cô đơn. Và còn phải học cách ngừng quan tân một ai đó. không dễ dàng một chút nào.
Tôi nằm xuống nước mắt lại chảy dài trên ghế. Mãi sau tiếng điện thoại lại reo lên. tôi cầm máy lên, màn hình ghi hai chữ chồng yên to tướng khiến tôi nhói lòng. có lẽ bạn sẽ hiểu cảm giác biến họ thành xa lạ nhưng trong tâm vẫn còn thương, có lẽ bạn sẽ hiểu cảm giác mất đi một thứ quan trọng nhất trong đời. anh không chỉ là người tôi yêu, cha của con tôi, mà anh còn là gia đình, là bao nhiêu ước mơ, bao nhiều tâm huyết, nhưng giờ này… kết thúc rồi.
Tiếng chuông thứ hai tôi mới ngập ngừng mở máy.
-em…anh không muốn chia tay.
Tôi không nói gì. Tôi nghe tiếng anh lè nhè trong điện thoại.
-sao lại tàn nhẫn như thế. anh nói anh sai rồi mà. Tha thứ cho anh.
Tôi nghe tiếng anh khóc, tôi cũng khóc theo.
-đừng bỏ anh mà khánh ơi, vợ ơi.
Tôi không nói gì hết. Tôi vẫn nghe anh nói và khóc. Nhưng lát sau đầu dây bên kia vang lên tiếng cô gái kia.
-anh làm gì mà uống nhiều thế.
-buông ra. Tránh xa tôi ra. Cô không phải vợ tôi.
-anh điên à. Em không phải vợ anh thì cũng là mẹ của con anh.
Tiếng lanh lảnh của cô ta vang lên. tôi định cúp máy thì cô ta cầm máy nói lại
-này bà kia, tôi đã nói với bà. Bỏ rồi thì đừng có mà gọi nữa. anh ấy giờ có mẹ con tôi rồi. đừng có vô duyên mà đi xía vào chuyện gia đình người khác.
-này.. tôi và anh ta, chưa ra tòa đâu đấy.
-bà kí đơn rồi thì để cho anh ấy đi đi. đừng để tôi phải nói ra. Tôi nhịn bà nhiều rồi đấy.
Tôi chả thèm nói lại với cô ta, chán nản cúp máy, lát sau tiếng điện thoại lại kêu. Vẫn số của chồng tôi… tôi không mở máy nữa mà bấm tắt máy. anh ta đã có cô vợ nhỏ chăm lo rồi. tôi chả muốn liên quan thêm nữa. tôi đặt máy xuống buồn buồn. bố tôi đi vào ngồi cạnh giường.
-Khánh…
-dạ…
-xong chuyện, còn về quê ít hôm nhé.
-vâng bố.
-về quê chơi… chuyện vợ chồng ly hôn bây giờ cũng là bình thường, nếu con đã quyết, con chấp nhận. mình làm mình chịu.
-vâng.
-giờ con tính thế nào?
-con nghỉ ít hôm, ổn định rồi xin đi làm. Con… con xin lỗi bố vì ngần này tuổi vẫn phải để bố lo.
-không sao, không có cái gì là quá muộn. chỉ cần con luôn cố gắng. mọi thứ sẽ tốt thôi.
-vâng.
Sau khi về quê lên. con sẽ gửi đơn xin việc đến một vài nơi, không thể ở đây ăn bám cái Kha được.
-bố hiểu. giờ con nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều. rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra. Mỗi vấp ngã đều giúp mình trương thành hơn một tí.
-vâng
-bố đi ngủ đi. bố đừng suy nghĩ, bố có sao con áy náy lắm bố à?
-uh… bố không sao.
Tôi nhắm mắt thiếp đi. tôi quá mệt để thức thêm một đêm nữa. nhưng nằm được một lúc thì tiếng điện thoại tôi lại rung lên, tôi giật mình mở mắt cầm điện thoại. mở máy như một phản ứng bản năng.
-alo
-Đăng nó bị tai nạn. em vào viện đi được không?
-viện nào ạ
Tôi ngồi bật dậy ngay.
-viện bạch Mai.
-anh ấy có sao không ạ.
-đang trong phòng cấp cứu.
Tôi đứng ngay lên lôi cái áo khoác đi ngay ra cửa.
-Kha… Kha… cho chị mượn chìa khóa xe.
-con đi đâu giờ này.
-con đi có việc.
-có việc gì?
Bố tôi hỏi.
-con đi vào viện.
-ai bị sao đấy con.
-là anh Đăng bị tai nạn.
-vậy sao, có nặng không. bị như thế nào.
-con không biết.
-vậy để bố đi cùng con.
-không… bố ở nhà nghỉ đi, con đi lát con về.
-con đi thế bố không yên tâm.
-không sao đâu bố. bố cứ để con đi.
-được rồi. nhưng mà nếu có gì điện ngay về nhé.
-vâng
-bình tĩnh mà đi con ạ
-vâng
Tôi quay đi thì bố tôi nói thêm
-Khánh… nếu có thể tha thứ thì tha thứ
Tôi dừng lại nhìn bố.ánh mắt bố làm tôi ấm lòng.
-vâng
Tôi gật đầu rồi đi ra khỏi cửa. nửa đêm đường vắng. tôi bình tĩnh lái xe đến bệnh viện. gọi vào số của anh Đạo để tìm anh. sau khi được chỉ chỗ. Tôi vội vàng đi đến đó. trước mặt tôi không chỉ có mình anh Đạo… mà có cả cô gái đó, cả mẹ chồng tôi. Hai người họ đang ngồi với nhau bên ngoài.
Dường như họ chẳng hề xa lạ nhau thì phải. thấy tôi bước tới , cô ta đứng lên.
-chị đến đây làm gì?
Cô ta không gọi tôi bằng chất giọng khó nghe như mọi khi mà tỏ ra rất biết điều.
-anh Đăng có sao không?
-chị còn tư cách để hỏi sao, vì chị mà anh ấy ra như vậy.
-tôi hỏi anh ấy có sao không?
tôi sốt ruột. Mà chẳng buồn quan tâm cô ta.
-Đăng nó không sao đâu em ạ. Chỉ ngất đi, đầu không sao.
-có chuyện gì với anh ấy vậy ạ.
-mày còn giả vờ hỏi sao… mày là loại đạo đức giả
Mẹ chồng tôi nói to, anh Đạo xua tay.
-mẹ đừng nói vậy, thím ý có tội tình gì?
-tội gì à? Chính vì nó mà thăng Đăng nó say, nó đi ra ngoài mới bị như thế.
Tôi vẫn đứng im nhìn bà ấy.
-giờ mày đi khỏi đây cho khuất mắt đi. bố mẹ mày lên nói này nói kia con tao, tao đã không thèm chấp rồi, giờ mày đến xem con tao chết chưa chứ gì.nó chưa chết đâu, mày đừng có mơ
Tôi vẫn đứng im
-mẹ… sao mẹ nói thế, thím ấy dì sao cũng la vợ thằng Đăng
-nó kí đơn ly hôn rồi, giờ con Thu là vợ nó. mày không có tư cách.
Mẹ chồng tôi trợn mắt. Tôi không muốn đôi co với bà ấy , tôi quay sang nhìn anh Đạo
-anh… chồng em ở phòng nào?
-trong kia. Em vào xem nó thế nào.
-vâng
Tôi định bước vào thì cô ta chặn tôi lại .mẹ chồng tôi cũng tiến lại chặn tôi
-tránh xa anh ấy ra.
-mày cút khỏi đây đi. tao không cần mày quan tâm.
Tôi cau mày.
-giờ tòa chưa quyết định. con vẫn là vợ hợp pháp của anh ấy. con vẫn có quyền quan tâm nhà con. xin mẹ đừng cản ạ
Tôi vân nói lịch sư. Bỏ qua mẹ chồng và cô ta né sang bước vào. Cô ta không muốn cho tôi gặp chồng mình nữa. nên dang tay ra chặn.
-mày tránh xa ra không đừng có trách tao.
-cô không có quyền đó đâu, tôi còn chưa noi câu đó thì thôi.
Tôi cũng trợn mắt lên nhìn trả. Tôi không sợ cô ta. Thẳng thắn bước vào. Cô ta kéo tay tôi nhưng cái áo khoác phao trơn khiến cô ta tuột tay mất đà ngã xuống. tôi nghe tiếng á lên một tiếng thì quay lại.
Cô ta với cái bụng to tướng nằm chềnh ềnh dưới đất. Tay ôm bụng nhăn nhó.
-đau… đau quá
tôi hốt hoảng tiến lại
-cô có sao không
-đau.. đau quá. con… con tôi
Tôi nhìn xuống dưới… vết máu lờ lờ chảy ra… cô ta bị động thai rồi, có nguy cơ sinh non. Tôi run run
-mày tránh ra, mày là đồ độc ác, mày làm gì mà nó ra nông nỗi này.
-mày cút đi, đừng xuất hiện trước mặt nhà tao nữa
Tôi nghe mẹ chồng xỉ vả thì đứng lên. giờ tôi ở đây cũng đâu có ích gì nữa. chỉ gây thêm phiền phức thôi. tôi lùi lại cho bác sĩ cấp cứu cho cô ta. Thẫn thờ nhìn theo chiếc giường đang bon đi vội vã. Tôi vẫn còn run… nếu cô ta làm sao… tôi áy náy lắm… có phải là tôi đã làm gì cô ta không… trời ơi… tôi… thật sự không cố ý.
Tôi ứa nước mắt lặng lẽ bỏ đi, để lại anh và cô ta . thôi đi… chẳng cần hàn gắn nữa, chẳng cần níu kéo làm gì.. nếu họ muốn… tôi sẽ cho họ về bên nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!