Anh Về Bên Ấy
Phần 67
ANH VỀ BÊN ẤY 5.7
Anh càng ngày càng né tránh mẹ con tôi. cả tuần cũng không đến thăm con lấy một lần , cũng không gọi điện quan tâm nó như trước nữa.
Đứa trẻ con mà. Nó mỏng manh , yếu đuối và rất cần được quan tâm. Nhất là khi người ta nói cái gì nó không có thì nó càng ham muốn.
Sau tết, công việc của tôi càng bận rộn. khoảng thời gian quan tâm đến con cũng không nhiều. Nếu như tôi có một gia đình trọn vẹn, có thể người tôi bận, và anh sẽ dành chút thời gian quan tâm con bù cho tôi, hoặc nếu anh bận tôi sẽ dành thời gian cho nó. đằng này, tôi vừa bận rộn với mấy cửa hàng. Việc đưa đón con cũng để cho nhân viên. Tối đến cũng không có nhiều thời gian cùng con học bài. Dần dà nó cứ rơi vào trạng thái cô đơn.
Tối muộn, Xong việc tôi đi lên nhà. mâm cơm phần con vẫn còn nguyên vẹn. tôi đứng đó một hồi rồi lặng lẽ đi vào phòng con. căn phòng đã tắt điện, chỉ còn bóng đèn ngủ mờ mờ. tôi vẫn có thể nhìn thấy con ngồi thu lu một góc phòng. trên tay cầm con búp bê mà bố nó mua cho. trong lòng chợt thấy tự trách mình đã quá mải mê công việc mà quên mất con. tôi mở cửa nhẹ nhàng tiến lại.
-Cún… sao con chưa ngủ?
Nó vẫn ngồi im. Hai mắt vẫn mở ra mà không trả lời.
-cún…
Tôi bước lại chạm vào người con. nó mới giật mình ngẩng lên. tôi quên mất con không nghe được. và nó nghe thấy âm thanh nhờ cái ốc tai nhân tạo, mà lâu rồi tôi quên không mang nó đi kiểm tra. nó cũng đang học nói chậm rãi cố gắng để nói đủ những câu dài. nó cũng mong ước trở thành một phiên dịch viên, vì công việc đó có thể giúp nó nói chuyện được giống như bạn bè.
Ước mơ của con thật đơn giản, và thời gian qua tôi đang cố gắng để có thể giúp ước mơ của nó trở thành hiện thực, bởi nó cần tiền, và chúng tôi cũng cần tiền để sống. nhưng đắng sau những cố gắng ấy, tôi phải trả giá bằng nỗi cô đơn của con.
Tôi thấy áy náy với con, khẽ ngồi xuống nói chuyện với nó.
-con sao đấy, con mệt à?
Nó không nói gì mà lắc đầu.
-vậy có chuyện gì nói cho mẹ biết.
-bố…
-dạo này bố không đến sao?
Nó lại lắc.
-con phải thông cảm cho bố. công việc của bố rất bận, bố còn phải trông em, phải đi làm nữa con à.
Nó gật…
-giờ con ăn tối đi, mẹ đun lại cho nóng nhé.
Nó lại lắc đầu.
-vậy mẹ gọi cho bố, hai bố con nói chuyện được không?
Nó gật đầu, nhưng nói xong là phải ăn đấy nhé.
Nó gật. Tôi đứng lên ra lấy điện thoại gọi cho anh. tiếng đầu dây vang lên những hồi chuông tưởng như dài vô tận rồi rơi sâu vào không gian yên tĩnh của căn phòng. Hai lần, ba lần anh đều không bắt máy. tôi thấy khó chịu trong người, một là anh đang bận làm, hai là anh đang bận bên một người nào đó…cái cảm giác tủi thân xen lẫn ấm ức của tôi có lẽ cũng giống con. tôi khẽ thở dài nhìn nó,
-bố bận mất rồi, con ăn đi, rồi chốc mẹ gọi lại.
Nó vẫn lắc đầu. tôi bắt đầu thấy mình mất kiên nhẫn, tôi đứng lên quát.
-con có đứng lên ra ăn ngay không hả?
Nó ngước lên nhìn tôi.
-con có muốn mẹ đánh cho trận không?
Nó vẫn không chịu nói. Tôi mất hết cả kiên nhẫn, kéo nó ra đánh nó hai cái vào lưng. Lần đầu tiên tôi đánh con. mỗi cái đánh, nó đau một, tôi cũng đau mười. nó khóc, tôi cũng khóc. Khóc vì tủi thân. Khóc vì thương, khóc vì hận… khóc vì bất lực giữa cái cuộc đời đầy những cám dỗ, đầy những tổn thương này.
Có lẽ những mạnh mẽ của tôi không thể truyền động lực được cho con. nó không giống những bạn bè kia, nó mong manh hơn chúng. Hay bởi vì anh quan tâm con hơn tôi, lắng nghe con hơn tôi. hay bởi vì, nó yêu anh hơn tôi. hay là vì… nó cần… hơn tôi. hay đúng hơn là những đứa trẻ sống trong gia đình tan vỡ yếu đuối hơn bình thường.
Nó khóc òa lên, tay càng ôm chặt con búp bê. Cả cơ thể nó run lên vì sợ. Tôi thấy tội quá mà kéo nó lại.
-mẹ xin lỗi. mẹ xin lỗi con.
Nó gạt tay tôi ra. Ngồi nép sát vào tưởng.
-mẹ xin lỗi con.
-bố ơi.
Nó khóc to, miệng không ngừng gọi bố ơi, tiếng gọi càng khiến tôi đau xé lòng. câu chuyện mà chị dâu kể, hoàn cảnh tôi chứng kiến đã khiến lòng tôi rối như tơ vò rồi, giờ đứa con cũng nghiêng hết về phần anh. nếu đây là một cuộc chơi giữa hai chúng tôi, thì tôi công nhận, anh thắng rồi.
Lòng tôi không ngừng nghĩ về anh mấy ngày qua. Cũng mong được thấy anh, được giúp anh mà anh càng ngày càng xa lánh. Anh tránh mặt tôi bằng cách tránh mặt con. vì điều gì? vì sai lầm, hay vì những điều đã xảy ra khi anh về bên ấy. hay anh giận tôi, càng vấp đau càng giận nhiều. đúng vậy, đàn bà đến đường cùng phũ phàng, đàn ông đến đường cùng thì bất chấp. Giờ anh chẳng cần ai hết. Có khi cũng chẳng cần cả bản thân mình.
Người ta nói tôi ngu ngốc khi mủi lòng trước người đã từng phản bội từng làm mình đau đớn. Đôi khi tôi cũng thấy mình thật ngốc nghếch. Nhưng có những thứ cảm xúc khiến chúng ta không thể không thừa nhận. tôi đủ lớn, đủ trưởng thành, đủ bình tâm để cân nhắc những gì tôi mong muốn, những gì tôi thích và những thứ tôi cần.
Thứ tôi cần là một người cha chăm lo cho đứa con bé bỏng, một gia đình, và một người đàn ông cho tôi bình yên sau biết bao nhiêu sóng gió.
Nếu bạn cho rằng tôi ngu ngốc hay điên rồ thì cũng đúng thôi. bởi suy nghĩ của chúng ta cũng giống như một cái kính mắt. Mà mỗi người đều nhìn nó theo khả năng.
vì phụ nữ sinh ra vốn đã yếu lòng. tôi cũng không phải là ngoại lệ. càng giận, lại càng thấy thương.
Chiều hôm sau tôi nhận được điện thoại của cô giao vì không thấy con đâu. tôi bỏ việc vội vàng phóng xe ra đường tìm nó. rút kinh nghiệm lần trước. lần này tôi đã theo dõi con bằng cái đồng hồ của nó. lặng lẽ tiền lại ngồi cạnh con. tôi biết, nó vẫn giận tôi chuyện tối hôm qua.
Thấy tôi bất ngờ xuất hiện, nó ngẩng lên tròn mắt nhìn tôi rồi nhìn xung quanh. Có lẽ nó vẫn mong rằng anh sẽ cùng tôi chạy đi tìm nó. tôi thấy tâm tình nó như vậy thì xoa đầu.
-mẹ dẫn con đến nhà bố chơi nhé.
Đôi mắt no mở to như không tin, nhưng cái đầu thì gật như nhất trí mà không cần đắn đo. Tôi nắm tay nódắt ra xe. Tôi cũng hồi hộp khi gặp anh. cảm giác như chúng tôi đã xa nhau từ lâu lắm. và chúng tôi hình như chỉ mới cãi vã nhỏ thôi. hay đúng hơn là gặp một người thân hơn chữ bạn.
Con gái chỉ tôi đến chỗ anh. khu nhà trọ san sát. Nó chẳng khác gì căn nhà trọ mà chúng tôi hồi mới lấy nhau đã thuê. Căn phòng khoảng 20 mét vuông với đủ bếp, nhà tắm, và phòng ngủ.
Tự nhiên kí ức về một thời mới bên nhau lại tràn về. người đàn ông yêu tôi hơn bất cứ ai trên đời. kí ức mà cho tới thời điểm này với tôi là hạnh phúc nhất. Vậy mà khi rời xa nó chúng tôi lại xa nhau. có chút gì đó đau lòng, giận, nhưng lại thấy thương. Người đàn ông của một thời thanh xuân, của bao ngọt ngào. Anh có còn yêu tôi không? tôi không biết, nhưng sâu trong lòng, những hành động đó chứng tỏ vẫn còn quan tâm,vẫn còn thương tôi nhiều đúng không?.
Con gái cũng khéo tưởng tượng lắm, khéo mơ mộng lắm. nhưng tôi cứ cho mình một lần được mộng mơ đi. bởi nếu có thất vọng lần nữa thì trái tim tôi cũng chai sờn rồi.
Anh vẫn chưa về. giờ này còn sớm, căn phòng được khóa cẩn thận. chúng tôi đứng đó hồi lâu. Tôi cúi xuống dỗ con.
-hay mẹ con mình về tối đến nhé.
Nó lắc đầu cương quyết. Tôi vì có lỗi với con mà kiên nhẫn ngồi lại chờ đợi. cho đến khi hàng xóm đã tan ca làm trở về nhà. chúng tôi vẫn tiếp tục chờ đợi.
-cún đến chơi với bố đấy à?
Con bé đứng lên chào chị hàng xóm bằng một cái gật đầu và ánh mắt hào hứng.
-bố hôm nay về muộn, nhờ bác đón em mèo đấy.
Người đàn bà vừa đỗ xe xuống vừa nhìn tôi.
-đây là mẹ cháu à?
Nó gật
-em chào chị. Em là mẹ cháu cún. Là… vợ cũ của anh Đăng.
-chú Đăng còn lâu mới về. giờ cô có chuyện gì không tôi nhắn cho hay đưa cháu sang chơi thôi.
-dạ… em sang xem tình hình bố con nó thôi ạ.
-thế chờ tí tôi đi đón thằng bé hộ chú ý nhá, nhanh không tối rồi.
-dạ… ở đâu bác để em đón cho.
-thôi, đi lòng vòng cô lạc đấy, cứ ngồi đây chờ tí.
Chị hàng xóm để đồ xuống thì phóng xe đi ngay. Tôi nhìn theo khẽ thở dài. Lát sau thằng bé về cùng. Thấy nó ,tôi chợt thấy xót xa. Nó vẫn còi lắm. ốm mãi không khỏi. vì yếu nên mũi vẫn cứ chảy dài một đường màu xanh Khô trên má. Được cô giáo lau vội để đón về. quần áo xộc xệch. Tay chân chơi còn chưa kịp rửa.
Chị hàng xóm đặt nó xuống đất cái là nó tự giác đi vào trong nhà. thấy con gái tôi thì cũng vui vẻ ra mặt. Tiến lại nhìn nhìn thích thú. Tôi đưa tay xoa má thì nó lùi lại.
-là mẹ… mẹ mình.
Con gái tôi nắm tay nó dắt về phía tôi.
-mẹ…
Nó nhìn tôi đầy nghi ngại rồi cũng bi bô nói theo.
-mẹ…
Tôi thấy vui. Một giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt. Tôi đưa tay dụ nó.
-bế nào?
Nó không nghe mà gạt tay tôi ra quay đi, cái bỉm đã nặng dưới quần. tôi nhấc nó lên. Cái thứ mùi phát ra từ cái bỉm khiến tôi thấy càng đau lòng. Nó đi bậy mà cô giáo hay cũng không ai buồn để ý. Bảo sao cứ ốm mãi không thôi. Anh thì mải kiếm tiền vì món nợ trên vai và vì cả tương lại dài đang ở phía trước. Còn đứa con thì như một phần gánh nặng khiến cho anh bận càng thêm bận. mệt mỏi càng thêm mệt mỏi.
-chị ơi, cho em xin ít nước nóng thay quần cho cháu được không ạ.
-cô vào đây, tôi bật bình nóng lạnh rồi.
-Vâng em cảm ơn chị.
Tôi bế thằng bé đi vào.
-quần áo nó có trong bao lô đấy.
-vâng.
Tôi tiện thể tắm rửa cho thằng bé sạch sẽ.nhìn nó trắng trẻo, có nét giống anh.
-cô với cậu Đăng chia tay lâu chưa?
-dạ… được hai năm rồi ạ.
-thế do Đăng nó có con riêng à?
-vâng
-khổ quá. Tôi thấy nó cũng tử tế mà. Mỗi tội hay hút thuốc.
-trước anh ý không biết hút đâu, chắc mới biết đấy ạ.
-chắc nghĩ ngợi nhiều. Một năm nó về đây thấy bố con nó cũng khổ. Hàng xóm ở đây ai cũng thương, đàn ông một mình nuôi con. Chắc do con kia nó đẻ xong nó bỏ lại.
-em không biết.
-thì bỏ nhau rồi, quan tâm gì cho nặng lòng. Nhưng giờ nó đã như này rồi. Cô đừng giận nó nữa. Tội nghiệp
-vâng, em không trách anh ý nữa đâu ạ.
-anh ý bảo mấy giờ anh ý về ạ.
-nó bảo muộn.
Tôi ngồi im nhìn hai đứa trẻ chơi với nhau. khẽ thở dài.
-có khi tối rồi, em xin phép đón hai cháu về bên nhà. chứ giờ chờ anh ý đến bao giờ nó mới được ăn.
-nãy nhờ cô giáo đút cho tí cháo rồi. nó lười ăn lắm.
-thôi cứ để em đưa cháu về chơi với con cún nhà em cũng được
Chị hàng xóm nhìn tôi nghi ngờ
-có tiện không ạ.
-không sao đâu chị. Nó là trẻ con mà.
Chị ấy nhìn tôi rồi thở dài.
-cô tốt quá mà Đăng nó lại thế. chắc giờ nó tiếc lắm.
Tôi khẽ cười gượng.
-tiếc gì đâu, chắc em có gì không đúng nên anh ấy mới đối xử như thế.
-chả phải đâu, ai chả có lúc sai. Chỉ có tha thứ cho nhau được hay không?
-thú thực với cô, chồng tôi cũng bỏ đi mấy lần. Lúc đầu nhìn thằng Đăng tôi cũng giận lắm, nhưng tiếp xúc lâu thấy nó tử tế. Chứ không như chồng tôi, bỏ vợ là bỏ cả con. Đã thế laị hay chửi vợ đánh con. Tôi vì bị đánh gần chết mới dứt lòng bỏ đi, mà anh ta thi thoảng vẫn gọi điện chửi bới. Chặn đường đuổi đánh. Sống khổ lắm cô ạ.
-Cho nên, điềm đạm như chú đăng được mấy người. Biết nhận mình sai như chú ấy được mấy ai. Giờ đàn ông tốt hiếm nên thôi thì có được đàn ông tử tế là mừng rồi.
-nếu cô mà chưa có ai thì chín bỏ làm mười cho chú ý. Lấy ai cũng thế cả thôi. sai thì sửa. Mà không sửa được bỏ lần nữa cũng chả sao. Tôi cũng lăm lần bảy lượt, giờ đến lần này mới dứt khoát.
-vâng
Tôi gật đầu đứng lên. xin phép đưa thằng bé về nhà mình.
-thế chốc chú về tôi nói sao.
-thì nói mẹ cái cún đưa về ạ.
– cảm ơn cô nhé.
Tôi cho thằng bé ngồi sau, nó thích quá mà reo lên sung sướng. Trẻ con thích đi chơi là đúng rồi. Nhà tôi lại sáng trưng, đông người ra vào vì giờ là giờ đông khách nhất. Thằng bé thấy thế thì nép vào sợ. Nhưng sau quen cũng lang thang chơi với mọi người. cho đến giờ đi ngủ chúng tôi lên nhà mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ của anh. Tôi gọi lại.
-alo… thằng bé đâu? nó ngủ chưa?
Anh hỏi ngay không chờ tôi lên tiếng
-đang chuẩn bị ngủ.
-đừng cho nó ngủ, để chốc tôi về tôi qua đón.
-không cần đón đâu. Anh về thay đồ rồi ngủ đi. Mai tôi đưa nó về.
-nó còn uống thuốc.
-tôi có thuốc rồi. Nó ăn ngon, ngoan… đừng lo.
-không được. Trả nó cho tôi.
-giờ tôi đóng cửa đây, anh không cần tới đâu.
-cô điên hả?
Tôi mới nghe câu đó thì cúp máy luôn. Nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa nhà tôi vang lên liên tục. Tôi vì sợ tụi nhỏ tỉnh giấc mà chạy xuống mở ngay. Anh đứng ngoài với cái áo sơ mi giữa thời tiết còn khá lạnh.
-thằng bé đâu?
-nó đang ngủ.
-bế nó ra đây để tôi cho nó về.
-muộn rồi, trời lạnh nữa.
-Không sao?
-không được.
-vậy cô giữ nó làm gì?
-nó đang ngủ. Nó bệnh lắm. Anh cứ để tôi chăm nó vài hôm cho nó khỏi đi đã.
-không cần. Chúng tôi tự lo được, không cần tình thương của cô đâu.
Tôi nghe thế mà ức, anh đi vào trong rồi lên thẳng tầng 3. Tôi đi theo.
-để nó ngủ đêm nay thôi cũng được. đừng đưa nó về giờ này. Nó ốm mất.
-chả sao.
Anh nói kiểu bất cần. Mở cửa phòng tôi tiến lại giường. Tôi bước lại bế nó lên không cho anh bế.
-đưa nó đây.
– không
Tôi ôm nó chặt vào lòng , lùi lại
-đưa nó đây.
-không.
Anh dường như mất kiên nhẫn. Trợn mắt nhìn tôi quát.
-tôi đã nói đưa nó đây, tôi không cần cô thương hại cơ mà.
Tiếng quát lớn đến mức hai đứa con giật mình sợ hãi. Cả hai bám lấy tôi khóc òa ra, tôi cũng ôm chúng khóc. Anh đứng đó nhìn ba đứa tôi khóc vì sợ, ánh mắt cũng bớt đi chút nóng giận. Rồi nghĩ thế nào lại quay đi, mệt mỏi bỏ lại chúng tôi rồi biến mất trong màn đêm lạnh lẽo.
Tôi ôm hai đứa trẻ lên giường nằm. chúng nó ngủ mà vẫn thút thít còn tôi nước mắt cứ chảy vì tủi thân. Rồi tôi cũng thiếp đi lúc nào chẳng hay nữa.
Hôm sau anh không đến. Chỉ tối đến mới nhắn tin cho tôi, hẹn đến đón con về. Sau một ngày chơi vui vẻ, chúng đều ngủ sớm. Lần này tôi vẫn thức đợi cho đến khi anh đến. Tôi rón rén mở cửa.
Anh vẫn với cái áo mỏng. chẳng nhẽ không biết lạnh sao? Mùi rượu thoảng theo gió về phía mũi tôi. Tôi đứng ngập ngừng.
-nó ngủ rồi.
-để tôi vào bế nó.
-cho nó ngủ ở đây được không?
Tôi nói giọng nhẹ nhàng. Anh quay sang nhìn tôi.
-anh về nghỉ đi.
-không cần đâu.
-giờ nó đang yếu. cứ để chăm nó vài hôm cho nó khỏe, nó ăn được đã.
-không sao đâu.
Anh vẫn lạnh lùng. Lặng lẽ đi lên phòng. Bước lại giường nhìn hai đứa con ngủ ngon lành. Tôi đứng phía sau nhìn tấm lưng anh gầy đi nhiều mà xót.
-anh ăn gì chưa?
-rồi.
-đi uống ở đâu mà về đây.
-với khách.
-vậy ngồi đây, uống cốc nước chanh cho tỉnh rồi về.
-không cần.
-nếu anh không uống là … không mở cửa cho về đâu.
Tôi nhìn anh… anh cũng nhìn tôi, có gì đó khó nói mà không dám nói, rồi lại cúi xuống nhìn hai con.
Tôi đi nhanh xuống pha cốc nước chanh ấm mang lên. Anh vẫn ngồi đó xoa má nó.
-này… uống đi.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau gượng gạo.
-cảm ơn.
Anh đón cốc nước uống một nửa rồi để xuống bàn.
-thôi, tôi cho nó về nhé.
Anh cúi xuống tính bế thằng bé, tôi tự nhiên không muốn xa cả hai người họ bèn nói nhanh.
-cún nó nhớ anh lắm, là hôm qua nó bỏ đi tìm anh.
Anh chợt dừng tay lại. Quay sang nhìn đứa con gái của mình. Bàn tay đưa sang vuốt má nó.
-hay anh ở lại với con một đêm đi được không?
-nó nhớ anh lắm.
Anh im lặng ngồi hẳn xuống giường. trầm ngâm.
-anh ở đây… em sẽ… sang phòng bên kia.
-không cần đâu.
Anh với tay đến đứa con lần nữa.
-là anh tránh mặt em à.
Anh dừng lại.
-là anh…không nghĩ cho con sao? Con cần anh, con cần được chăm sóc.
Anh ngồi im suy nghĩ. Tôi tiến lại.
-nhìn em đi… nói thật cho em biết… anh có thương con không?
Anh quay sang nhìn tôi rồi bối rối quay đi không nói. Tôi ngồi xuống sát anh, thì anh giật mình đứng dậy bước sang một bên, tôi cũng đứng dậy bước theo níu cánh tay anh.
-nói thật cho em biết đi.
-tôi về đây.
Anh tính bước ra cửa thì tôi đi theo chặn lại. đôi mắt tôi mở to. còn anh bối rối.
-nhìn vào em đi, nói thật cho em biết, anh còn thương em không.
Tôi kéo anh, anh ngẩng lên nhìn tôi. đôi mắt dại đi chứ không còn nóng giận. Hai mắt chúng tôi nhìn nhau… Cảm giác nóng lên trong từng tế bào của tôi. Hai má tôi khẽ ửng hồng. Tôi tiến nhanh lại…đưa tay lên ôm lấy má anh. Đặt lên đó một nụ hôn và mút chặt lấy môi anh. Anh cũng thế, trong giây phút lý trí bị tình cảm che mơ, cũng vòng tay ôm lấy tôi siết chặt. Đôi môi quấn lấy môi tôi không ngừng . Nụ hôn chúng tôi trao cho nhau đầy khao khát. Giờ tôi mới hiểu. đây là mới chính là cảm xúc thật trong lòng mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!