Anh Về Bên Ấy
Phần 74
ANH VỀ BÊN ẤY 5.14
Đôi chân của tôi giờ chính là anh. tôi không hiểu tại sao bác sĩ nói tôi sẽ đi được vậy mà mỗi bước đi khiến tôi đau đớn vô cùng. Nhìn mồ hôi tôi đổ ra, những cái cắn môi đến bật máu khiến anh xót xa. Khẽ nhìn tôi rồi đưa tay lau từng giọt mồ hôi.
-em, nếu khó quá, thì nghỉ đi nhé.
-không, em đi được.
Tôi không muốn làm một người tàn phế. Tôi không muốn mình thua kém những người đàn bà bên cạnh anh. tôi có đủ dũng khí để đứng lên trên đôi chân của mình nhất định là như vậy.
Sau cả tháng học đi, tôi cũng có thể tự đứng dậy. vì xa con lâu ngày, cộng với chuyện vợ chồng hơi tế nhị nên tôi nhất quyết đòi anh cho ra viện.
Thấy anh đắn đo, tôi tò mò hỏi.
-có chuyện gì? sao anh muốn em ở đây mãi thế. tốn kém lắm.
-không sao. Chỉ cần em khỏe là được.
-nhưng em muốn về nhà. chứ giờ em không ở cạnh con nhiều, con buồn đó.
Tôi tủi thân khóc,a nh ngồi bên cạnh xoa lưng cho tôi, khẽ thở dài rồi gật đầu.
-thôi được rồi.
Anh đứng lên đi ra ngoài. Tôi ngồi lại, lát sau anh đi vào. Nhìn tôi rồi thở dài.
-sáng mai bác sĩ cho về. giờ em lên giường ngủ ngoan đi cho anh.
Tôi cười hớn , ôm lấy bụng anh rúc vào hít hơi anh.
-cảm ơn ông xa, ông xã là số 1.
-thôi, cô không phải nịnh.
Anh nhìn tôi rồi véo má nhưng khuôn mặt có chút căng thẳng. tôi vì mải vui mà quên cả theo dõi cảm xúc của anh. chỉ đến khi cả nhà đưa tôi về. anh bế tôi lên nhà. đặt tôi xuống ghế rồi nhìn quanh một lượt.
-giờ em ở nhà, chịu khó tập đi, nhưng đừng có cố nhé.
-vâng, anh đi đâu?
-em về rồi thì anh phải tập trung đi làm chứ.
-thế… anh có về đây với mẹ con em không?
Giờ tôi mới nhận ra, về nhà chính là khiến khoảng cách chúng tôi xa nhau thật sự.
-có, tối anh sẽ qua.
-chỉ có tối thôi à? Anh vẫn giận em à? Tại sao lại như thế.
-không có gì, sao em lại nghĩ vậy?
-hay anh… anh muốn đi với ai đúng không?
Tôi giận, tôi nghi ngờ, tôi ghen thật sự. Thật sự không muốn anh gần bất cứ ai, sao giờ tôi có thể ích kỉ vậy cơ chứ. Anh ngồi xuống dưới chân tôi, khẽ cười động viên.
-em có thể nghi ngờ anh, nhưng anh sẽ không mắc lại sai lầm ấy nữa đâu. sai một lần có thể sửa, chứ cứ để mình sai mãi có mà chết à?
Tôi ngước nhìn anh, ánh mắt tủi hờn.
-vậy về đây với em đi.
Anh nhìn tôi, khẽ thở dài. nhưng đôi mắt đắn đo.
-có chuyện gì hả anh?
Tôi cố hỏi.
-không có gì.
Anh đứng lên. xoa đầu tôi.
-anh phải chạy sang nhà bác Tú Anh xem thằng bé thế nào. em ngủ đi nhé.
-đưa nó về đây, đừng mang con sang đó.
Tôi níu tay anh. anh đứng lên, quay lại thì gặp đứa em gái tôi đứng phía sau. Tuy nó không nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu như trước kia, nhưng việc nói chuyện lại với nhau thì có lẽ là rất khó. Anh thấy nó thì gật đầu chào, rồi cúi xuống đi thẳng ra cửa. tôi ngồi đó, tôi nhớ anh, giờ tôi muốn quay lại bệnh viện để có anh bên cạnh mỗi ngày. Giờ tôi mới nhận ra, về nhà mới chính là thực tại. rằng một người đàn ông như anh, sao có thể chấp nhận chuyển sang sống cùng tôi sau những chuyện anh đã làm. Như thế, còn tư cách nào mà ngẩng lên nhìn thiên hạ.
Tôi ôm mặt khóc nức nở. mẹ tôi vì thế mà tiến lại.
-con cứ từ từ, để Đăng nó hiểu đã. Giờ nói gì cũng khó cho nó. nếu là mẹ, mẹ cũng không làm được.
-ai nghĩ thế nào kệ họ chứ.sao không thể sống cho mình.
-cái này không nói trước được con ạ.
-thông cảm cho nó đi, rồi dần dần nó sẽ hiểu.
Mẹ tôi ngồi động viên tôi, đúng như những gì bà nghĩ, chúng tôi kể từ khi trở về, lại như có một bức tường vô hình ngăn cách. Hàng ngày anh đi làm, tối đến tranh thủ gửi thẳng bé rồi mới sang thăm tôi, có khi thì đưa thằng bé đi cùng nhưng cũng không bao giờ ngủ lại. và tuyệt nhiên không để cập đến chuyện vợ chồng với tôi nữa.
Rồi một ngày, tôi không còn thấy anh xuất hiện nữa. bạn biết không? khi một ai đó cứ bên bạn như một thói quen, một cái gì nó gắn vào trong tiềm thức mà không thể xóa mờ. thì sự biến mất của họ tạo ra cho bạn một khoảng trống thật sự rất đáng sợ.
Ngày đầu tiên anh không đến tôi bắt đầu thấy chán nản. ngày thứ hai tôi bắt đầu bỏ ăn. trong đầu hiện lên bao nhiêu suy nghĩ. Lo sợ anh sẽ đi theo người đàn bà khác. Điện thoại của anh cũng không liên lạc được. tôi lo sợ anh đi làm có chuyện gì. liền gọi cho Chị Tú Anh.
-bác, anh Đăng dạo này có về đấy không ạ.
-Đăng á. Thím tìm nó à?
-vâng.
-à… nó đi công tác nước ngoài. Lâu đấy.
-sao không thấy anh ý nói gì với em.
-nó đi đột xuất.
-anh ý làm cho công ty nào? sao lại đi nước ngoài.
-thật ra nó đi lao động . thím đừng lo. nó ổn định sẽ liên lạc.
-thế còn thằng bé. Anh ấy gửi bác hay gửi ai?
-mẹ nó đón về rồi.
-sao cơ ạ? Em tưởng anh ấy không muốn trả con cho cô ta.
-vì nó nghĩ không ai chăm con được nên chủ động giao cho mẹ nó rồi. giờ thím cứ yên tâm nhé. Chịu kho đi lại cho khỏe đi. thế nào? đi tốt chưa?
-em đi được rồi chị ạ.
-vậy cố gắng đi lại cho khỏe. Đừng nghĩ nhiều. Đăng nó đi công việc thôi. đừng lo nhé.
-vâng
Tôi định cúp máy thì chị Tú Anh gọi lại
-à mà này.
-dạ.
-cái thằng Đăng dù sao nó cũng bỏ thím đi một lần rồi, giờ thím đừng nghĩ đến nó nữa, tìm thằng khác đàng hoàng tử tế hơn không tốt hơn sao mà cứ thích lại đứa chả ra gì làm gì.
Tôi ngồi im. Lần trước chị ấy nói với tôi về chuyện nên quay lại. giờ lại đổi ý, nói tôi từ bỏ là sao? Ý chị ấy là gì?
-tại sao anh Đạo như thế mà chị không bỏ đi.
-mày đừng mang so sánh linh tinh, thằng Đạo nó không để lại hậu quả. Thì tha thứ được.
– không dù sao chúng em cũng là vợ chồng. Em có thể tha thứ được cho anh ấy. Bản thân anh ấy cũng đã hối hận rồi.
– biết nó có hối hận thật không hay đâu lại vào đấy. Nó đi mày nắm tay nó từ sáng đến tối được à.
– em yêu anh ấy. Em tin anh ấy.
– Được rồi.
Sau câu nói ấy chị Tú Anh cũng biến mất
Một mình tôi chờ đợi trong vô vọng. Có lẽ người ta nói đúng. Đi một lần rồi cũng sẽ có lần hai. Giờ tôi đi không lại. Có quyền gì đòi hỏi một người như anh quan tâm cơ chứ.
Tôi nằm tủi thân đêm khóc một mình. Đứa con gái nhỏ vắng bóng cha tội nghiệp. Bao nhiêu hứa hẹn, bao nhiêu thề thốt, Hóa ra đều là giả dối. Đàn ông liệu có đáng tin như những gì mà họ nói.
Tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa chờ đợi một người không biết có quay về hay không. Thấy tôi như vậy đứa em tiến lại.
– chị vào ăn cơm đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Anh ta chẳng quay về đâu. Chị đáng ra nên hiểu rằng anh ta không có tư cách ở lại đây.
Tôi chẳng buồn trả lời nó. Mà vẫn ngồi im.
– thôi. Vào ăn cơm đi. Đưng tự hành hạ bản thân mình nữa. Nếu chị nghĩ cho anh ta liệu anh ta có nghĩ cho chị không. Nếu anh ta thương yêu chị thật thì ko làm thế, và giờ cũng không bỏ đi như thế này.
– không. Chị nghĩ anh ấy bận nên mới như vậy.
– bận chả nhẽ không gọi hỏi thăm nhau một câu sao. Lý do chính đáng gớm. Nếu thế ai chả bận được.
– em thôi đi.
-chị cũng thôi dại khờ mà tin lời một người như anh ta đi. Ngay từ đầu em đã thấy anh ta là loại chẳng ra gì rồi. Giờ nếu anh ta quay về. Em sẽ không ngại mà đuổi anh ta ra khỏi cửa đâu.
– em im đi. Em biết cái gì.
— vậy chị nhìn lại chị xem. Giờ có bằng mấy đứa con gái vây quanh anh ta không. Cứ ngồi đó mà buồn.
Nó đi ra ngoài. Tôi ngồi lại. Đúng thế. Tôi không bằng họ thì sẽ bị anh chê mất. Vậy tôi phải đứng lên. Nếu tôi đi lại được mới có thể dành quyền chủ động cho mình.
Sau mười ngày anh không đến. Tôi cũng không còn hi vọng nữa. Trong thâm tâm vẫn mong muốn được nghe một lời giải thích. Tôi vẫn muốn tin anh. Cho dù sự thật là anh không về. Và điều đó với tôi, khó mà chấp nhận được.
Liệu rằng anh có về bên ai đó, hay vì khó xử mà không dám quay về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!