Anh Về Bên Ấy - Phần 76 - End
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1957


Anh Về Bên Ấy


Phần 76 - End


ANH VỀ BÊN ẤY (FULL)

Người ta nói khó khăn thử sức đàn bà, giàu sang biết lòng đàn ông.

Quay lại với những ngày chúng tôi còn yêu nhau. chúng tôi còn nghèo khó. Lời hứa chúng tôi dành cho nhau đó là cùng nhau vượt qua hết những khó khăn.

Lời hứa của anh chính là yêu thương và mang cho mẹ con tôi một cuộc sống đủ đầy.

Còn lời hứa của tôi chính là một hậu phương vững chắc, yêu thương và thay anh chăm sóc cho gia đình. để anh có thể yên tâm làm việc.

Liệu gia đình bạn có như chúng tôi. Chẳng cần nói nhiều về những ngày tháng mà chúng ta cùng anh vượt qua khó khăn.

-Anh còn nhớ lúc mà chúng ta nhường nhau miếng ăn,

-anh còn nhớ những lúc thức quạt cho nhau ngày nóng nực.

-còn nhớ những khi cùng nhau về quê trên cái xe máy và gặp những cơn mưa. Cả quãng đường xa như vậy mà tình yêu của anh, vòng tay của em,anh thương em vất vả còn em nghĩ em chẳng cần đi xe đẹp, chỉ cần có anh.

-anh còn nhớ những cái hôn vội lúc chia xa. Lúc mà giọt nước mắt phải lau đi vì một tương lại tươi đẹp cho người mà mình yêu nhất.

Em mong anh sẽ nhớ. và em mong em sẽ không quên. Rằng em chẳng cần một người đàn ông giàu có. Anh cũng không cần một người vợ xinh đẹp giỏi giang. Chỉ cần chúng là yêu nhau, thương nhau, và sống vì nhau. cho đến cuối cuộc đời

Ấy vậy mà khi chúng ta mưa chẳng đến mặt nắng chẳng đến đầu chúng ta lại quên đi mất những ngày tháng khó khăn ấy, chúng ta đã quên những gì chúng ta mong mỏi khi ấy. những khao khát, những hứa hẹn về tương lai.

Để rồi có những lúc chúng ta sai lầm, có những khi chúng ta lạc bước.

Để rồi chúng ta chẳng còn là chúng ta. Ích kỉ hơn, sống cho bản thân mình nhiều hơn và thiếu quan tâm cảm xúc của nhau hơn. Và dễ dàng mất nhau hơn.

Sai lầm của em là đã không cho anh bình yên trong ngôi nhà của mình. sai lầm của em chính là quên mất thói quen lắng nghe anh, chia sẻ cùng anh những điều mà anh đang bộn bề trong suy nghĩ. Sai lầm của em chính là quá tin anh, sai lầm chính là không còn cho anh cảm thấy em cần anh, không còn cho anh thấy anh là người quan trọng .

Sai lầm chính là chúng ta cứ để cho mọi thứ bình bình trôi qua. Giống như một bức tranh chỉ tô mãi một màu, ăn mãi một món ăn hết ngày này qua ngày khác. Rằng chúng ta đã nghĩ rằng đã quá yêu nhau rồi thì không cần thay đổi. và chúng ta cũng chẳng dám thay đổi trật tự cuộc sống của mình. trong khi mọi thứ ngoài kia đều thay đổi và đối phương của chúng ta cũng dần thay đổi theo hoàn cảnh mất rồi.

Sai lầm của anh chính là quá quan tâm đến công việc mà bỏ bê gia đình. sai lầm của anh chính là quá tự tin rằng người đó không thể nào từ bỏ anh. sai lầm chính là tham lam, Là tò mò , là thích hoa thơm, ham của lạ. Sai lầm của anh là đã không hiểu hết người phụ nữ bên cạnh mình. sai lầm của anh là vô tâm.

Để rồi một ngày khi ta nhận ra ta đang đẩy gia đình về phía bờ vực của tan vỡ, thì có lẽ cũng là quá muộn màng.

Rằng khi buông tay chúng ta giống như trôi theo con sóng giữa biển khơi. Mà người đàn bà giống như một miếng mồi ngon cho cánh đàn ông săn đón . còn đàn ông cũng bấp bênh đi tìm cho mình một chiếc phao cứu vợt tâm hồn tổn thương.

Người đàn ông của tôi có lẽ là một ví dụ điển hình cho câu : Biết lòng phụ nữ khi nghèo khó, rõ lòng đàn ông lúc giàu sang.

Có lẽ anh đã hiểu rằng: không có nhiều người có thể bên anh những khi nghèo khó, còn có rất nhiều người có thể sánh bước bên anh khi giàu sang.

Rằng khi anh bị người bạn thân nhất lừa dối, khi anh trắng tay, thì cô gái mà anh nghĩ rằng có thể là người mang phao cứu sinh cho anh lại lẳng lặng bỏ anh đi , để lại một người đàn ông trắng tay cùng một đứa trẻ còn đang học đứng.

ANH VỀ BÊN ẤY…có tốt như những gì anh mong đợi?

Cho đến lúc “anh về bến ấy” rồi mới nhận ra răng, người ta cần anh vì tiền, vì giá trị bên ngoài của anh, chứ không có cái gọi là tình yêu nào ở đây hết. rằng nếu anh không còn gì để lợi dụng thì anh cũng là một thứ bỏ đi trong mắt họ mà thôi.

Cho đến giây phút ấy anh mới hồi tưởng lại quá khứ. Anh đã hối tiếc rất nhiều. anh đã rằn vặt bản thân vì đã tự tay đánh mất hạnh phúc của mình.

Đau khổ nhất trong lòng của một con người không phải là mất đi mọi thứ, mà chính là ân hận và hối tiếc về những thứ đã mất đi mà không bao giờ lấy lại được.

Do vậy mà anh tránh mặt tôi, có lẽ khi thấy tôi. cảm giác ấy sẽ giày vò anh nhiều hơn. Anh sẽ thấy mình thật sự bất lực. Thất bại. mà một số người đàn ông yếu lòng có thể đi tìm một cách giải quyết tồi tệ nhất.

nhưng cuộc sống của chúng ta không nhất thiết chỉ có hận thù và trả giá. Bởi chúng ta chẳng bao giờ nhận ra cái sai của mình, chúng ta cùng không bao giờ đặt mình vào đối phương để sống trong hoàn cảnh của họ,chúng ta phán xét bằng suy nghĩ cá nhân. Rồi có rất nhiều người đã không còn có thể nhìn mặt nhau sau tan vỡ.

bố tôi nói đúng. Tôi không làm tốt nhiệm vụ làm một chiếc phao cứu sinh cho anh. tôi đã không nắm tay dắt anh về đúng vị trí khi anh lạc đường. không cho anh thấy anh còn rất quan trọng với tôi.

chị Ánh nói đúng. Tôi sai khi tôi vội vàng buông tay, bỏ cả người đàn ông và thành quả của mình cho người khác. Là tôi cũng tự đánh mất hạnh phúc của mình bằng sự ích kỉ , dứt khoát của mình.

vậy giờ… chúng ta có cần thiết phải ngồi đây để đổ lỗi xem ai là người sai nhiều nhất. ai là người tổn thương nhiều nhất. thì tôi xin nói tất cả đều sai, và ai cũng tổn thương nhưng người tổn thương nhất là những đứa trẻ. chúng như những trang giấy trắng mà bạn chưa kịp tô màu đã bị đổ mực đen lên. rằng con trẻ cũng cần yêu thương, rằng chẳng ai có thể thay thế ai trong trái tim của nó. chỉ là nó có nói ra hay không thôi.

Do vậy mà nếu tôi muốn thắng trong cuộc chơi về gia đình thì có lẽ chúng tôi nên dành thời ngồi lại, chọn cho mình một nước cờ đúng đắn. để một là chơi tiếp cùng với nhau, hai là tìm người khác tiếp tục chơi chung ván cờ này. mà ở bất cứ ván cờ nào thì chơi sai cũng đều thua hết.

Và cho dù chơi tiếp hai chơi lại thì những tổn thương đã qua cũng giống như một vết rạn trong tim. Mà vết rạn này ta dùng xi măng hay vàng để hàn gắn là tùy vào chính cách nghĩ của chúng ta. Và tùy vào người đó có xứng đáng để ta sẵn sàng hàn gắn hay không nữa.

Đây không chỉ là câu chuyện đi hay ở, mà còn là một sự cân nhắc, lựa chọn một người xem họ có đáng để chúng ta tiếp tục hi sinh . đáng để chúng ta đấu tranh bất chấp tất cả.

Tôi giật mình tỉnh giấc khi mơ thấy anh. hai hàng nước mắt cứ thế trào ra theo cảm xúc vừa khi nãy.

Tôi không mở mắt được. hay đúng hơn là tôi không muốn mở mắt. tôi sợ đối diện với sự thật , sợ đối diện với nỗi đau mất anh. tôi không biết nữa, không biết phải sống tiếp thế nào khi không có anh ở bên. Cho đến giờ phút này, tôi nhận ra anh chính là một phần quan trọng , một phần ý nghĩa nhất mà tôi có trong đời.

Tôi yêu anh, tôi yêu anh nhiều lắm.

Tôi khóc trong khi vẫn còn nhắm mắt. không thể tiếp tục được nữa, tôi muốn chết theo anh. không thể. thà anh đi theo cô ta đi, anh đi đi, tôi chỉ cần thấy anh ở đó, thấy anh bình yên là đủ rồi, sao giờ lại bỏ đi như thế, tại sao… Đăng ơi.

Tôi bật khóc nức nở trên giường. tôi không chịu được nữa. tôi muốn chết.

-Khánh, Khánh… mở mắt ra, bố đây.

Tôi nghe tiếng bố nói mà không dám mở mắt, nằm co mình lại như một con cún vừa bị đánh đòn đau. Tôi sợ hãi thật sự.

-mở mắt ra bố xem nào.

-Khánh.

-con mở mắt ra… hãy cố gắng, vì thằng Đăng, vì tụi nhỏ, và cả vì bố mẹ. và vì cả…

-thôi bố ạ. Chị ấy không mở mắt thì kệ đi, bố đừng làm ồn để anh ý nghỉ.

-uh, con gọi bác sĩ vào kiểm tra lại cho anh chưa?

-con gọi rồi, chốc bác sĩ vào.

Tôi chả quan tâm mà nằm đó tự kỉ khóc một mình. giờ tôi không mở mắt mắt đâu, tôi không muốn chấp nhận sự thật là tôi mất anh.

-bệnh nhân Đăng này cũng mạnh mẽ thật, tiên lượng đã xấu đến vậy rồi mà giờ được như thế này là tốt.

-thế mới thấy lý trí có sức mạnh đến như thế nào. đây không phải trường hợp hiếm gặp nhưng trong số vài chục ngàn con người thì anh ấy vẫn là kì tích rồi. chúng cháu sẽ theo dõi sát. Mong anh ấy sẽ trở lại.

Tôi nghe bác sĩ nhắc đến anh mà mở mắt quay sang nhìn. Cái người đàn ông lúc nãy, giờ vẫn nằm ở kia. Không… tôi không tin, tôi tự cấu tay mình một cái rõ đau. Hóa ra là thật. tôi ngồi bật dậy bước lại phía giường anh. tôi quên cả tôi còn đi chưa vững. giờ mọi thứ đều đứng sau bình an của anh rồi. tôi chạm vào anh một lượt, vẫn còn nguyên vẹn, anh vẫn thở, máy nhịp tim vẫn báo những âm thanh an toàn. Tôi lại khóc. Trời đã nghe thấy tôi cầu xin, và hi vọng của tôi đã trở thành hiện thực.

-con đừng xúc động, giờ Đăng nó cần con, chúng ta không biết bao giờ nó mới tỉnh lại, nhưng nghe bố nói này, mình hãy cứ sống tốt đi, rồi ông trời sẽ trả cho mình những điều tốt đẹp. Con yên tâm.

Tôi nắm tay anh, rồi ngước lên nhìn bố, tôi thở phào nhẹ nhõm.hóa ra đây không chỉ là câu chuyện đi hay ở, mà còn là một sự lựa chọn xem người ta có đáng để mình tiếp tục hi sinh . đáng để mình đấu tranh bất chấp tất cả. và anh đã chọn tôi, vì tôi yêu anh, vì tôi xứng đáng được anh lựa chọn xứng đáng để anh bất chấp cả tử thần mà quay về đây. cảm ơn anh, cảm ơn ông trời.

Bố tôi lùi lại, cô ấy… Thu… đôi mắt cũng đỏ ngầu tiến về phía chúng tôi. đôi hàng mi trùng xuống bàn tay vẫn vê cái vạt áo nhìn tôi.

-chị…

Tôi khẽ gật đầu như khẳng định mọi chuyện sẽ ổn.

-là anh ấy gọi về đưa thằng bé đi. nhưng em biết, sau tất cả những chuyện đã xảy ra… anh ấy vẫn luôn yêu chị, chưa bao giờ muốn làm cho chị tổn thương. Chưa bao giờ muốn đánh mất gia đình, nhưng chỉ vì em tham lam, em nghĩ bên ai anh ấy cũng tốt như vậy cho nên em mới làm thế. xin lỗi chị, xin lỗi.

-không sao đâu em. chuyện đã qua rồi.

Tôi nhìn cô ấy cảm thông, giờ tôi giận cô ấy để làm gì?

-em…sẽ đưa thằng bé đi, mong chị chăm sóc cho anh ấy. lúc anh ấy tỉnh lại, cho em gửi lời xin lỗi.

Cô ấy định quay đi thì tôi gọi lại

-Thu…

Cô ấy đứng lại, quay lại nhìn tôi.

-cho chị nói một vài câu thôi. lại đây.

Tôi đưa tay ra, cô ấy tiến lại.

-trước chị có trách em, nhưng giờ chuyện đã qua, chúng ta không trách nhau nữa làm gì. chỉ chỉ muốn nói em còn trẻ, còn cơ hội tìm được những người đàn ông khác tốt hơn., chỉ cần đừng nghĩ dại khờ như vậy nữa.

-vâng

-em để thằng bé lại cho chị nuôi được không? tuy nó là con em , nhưng chị hứa chị sẽ chăm sóc tốt cho nó, nếu em muốn về thăm con, chị không có ý kiến gì. bởi em còn trẻ, và bởi anh Đăng thương thằng bé rất nhiều. chị mong em đồng ý. coi như là em sửa chữa lại những gì mà mình đã làm. Cũng là cho mình cơ hội để làm lại.

Cô ấy nhìn tôi đắn đo.

-chị sẽ cho thằng bé có một cuộc sống tốt. chị hứa với em.

Cô ấy ngập ngừng rồi cuối cùng cũng gật đầu và biến mất sau cánh cửa.

kể từ hôm ấy chúng tôi không còn thấy cô ấy quay lại nữa. Tôi vẫn vừa chăm con vừa chăm sóc cho anh, chờ đợi một ngày anh sẽ trở về.

Mẹ con tôi sinh hoạt trong bệnh viện, hai đứa trẻ thi thoảng cũng ngồi lên trò chuyện với anh, tuy rằng thằng bé chưa biết nói, nhưng cách nó chia đồ chơi cho anh giống như cách nó chơi với một người khỏe mạnh bình thường.

Mẹ chồng tôi cũng vào thăm anh thường xuyên. Bà ấy không còn nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu nữa. mà thay vào đó là ánh mắt áy náy. Có chút gì đó ngại ngùng.

-Khánh…

-dạ…

-con mệt thì về nghỉ đi, để mẹ trông nó cho.

-thôi mẹ ạ, con muốn lúc anh ấy tỉnh lại sẽ thấy con.

-nhưng dạo này con hốc hác lắm.

-con không sao ạ. Thà hốc hác mà anh ấy còn ở đây, chứ anh ấy bỏ con đi, con không biết sống thế nào.

Tôi nói tủi, mẹ chồng tôi nước mắt ứa ra.

-mẹ xin lỗi con. mẹ sai rồi.

-không sao đâu mẹ. giờ chúng ta, dành suy nghĩ để lo cho anh ấy. còn quá khứ qua rồi. con mong… mẹ con mình sẽ hiểu nhau hơn sau chuyện này.

-mẹ con mình phải đoàn kết để anh ấy yên lòng.

Mẹ chồng tôi gật đầu. bà ấy rời đi một lúc thì tôi giật mình ngẩng lên.. ngón tay, ngón tay của anh cử động. tôi cuống lên gọi.

-bác… bác… sĩ ơi, chồng em…

Tôi luống cuống, bác sĩ bước lại kiểm tra.

-bệnh nhân đang có dấu hiệu tỉnh lại rồi, chúc mừng gia đình nhé.

Tôi hạnh phúc đến mức nắm chặt lấy tay anh áp lên má mình. tôi mừng quá…. tôi còn có món quà đặc biệt dành cho anh nhận dịp anh tỉnh lại, vậy anh tỉnh nhanh đi… tôi hồi hộp quá. hai hàng nước mắt xúc động cứ trào ra. Lúc bác sĩ đi ra khỏi phòng tôi mới trèo lên giường. khẽ xoa lên khuôn mặt ấm ấm của anh, thì thầm gọi

-ông xã, ông xã có nghe thấy em nói không. dậy đi anh, đừng ngủ như thế nữa.

-con muốn rủ anh chơi đồ chơi, còn muốn anh dạy chúng nó học. còn muốn có người thay tã kia kìa. Dậy đi.

Tôi khẽ thơm lên mắt, thơm lên má, rồi cúi xuống thơm lên đôi môi ấm áp, tuy hơi nhợt nhạt nhưng vẫn còn rất gợi tình. Tôi tự cười mình xấu xa, nhưng lại cúi xuông lần nữa. khẽ ngậm lấy hai bờ môi anh, rồi tách nó ra mút nhẹ cái môi bên dưới bất chợt cái môi của tôi bị một lực kéo lại khiến tôi giật mình ngồi bật dậy.

-ông Xã, ông xã.

Người đàn ông từ từ hé mắt nhìn tôi khiến cho tim tôi đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực, như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau giữa cơn mưa. Anh không mở hẳn mà tôi thấy mắt anh mơ màng. Tôi hạnh phúc đến không lời nào ta hết được.

-ông xã…

Tôi gục xuống khóc trên ngực anh, khóc như trẻ con , còn anh nằm im, đôi môi chỉ khẽ nhếch lên cười hạnh phúc.

-ghét anh… tại sao lại đối xử với em như thế.

Nỗi tủi hờn của tôi dâng lên, tôi lại trở về làm đứa trẻ mè nheo bắt đền anh. anh vẫn chưa cử động được. chỉ nằm im nhìn tôi xót xa. Tôi ngước lên, rồi nghĩ sao ngồi bật dậy, kéo bàn tay anh lên bụng mình. anh đã mở được nửa con mắt, cố nhìn theo bàn tay.

Tôi xoa nó trên bụng…

-anh dậy chăm con đi kìa. Nhiệm vụ còn nhiều lắm. không được phép bỏ cuộc.

Tôi thấy ánh mắt anh ánh lên tia xúc động, đôi môi khẽ cong lên cười hạnh phúc.

-chúng mình sắp có thêm thành viên mới rồi. giờ không có anh, mẹ con em chết đói mất. dậy đi kiếm tiền nuôi vợ đi.

Tôi nằm áp cả người lên bụng anh thủ thỉ, kéo bàn tay anh lên ôm lấy eo mình. anh xúc động. hai đứa con từ đâu chạy tới, leo lên giường reo hò. Chúng nó biết bố đã tỉnh lại.chỉ cần tiếng nhí nhau kể nể của chúng nó cũng là hạnh phúc lắm rồi.

Tôi biết anh chưa thể nói, chưa thể cử động chân tay, nhưng sau trong thâm tâm, anh muốn ôm lấy cả ba mẹ con tôi. đường đời còn rất dài. không có cái gì là quá muộn. chỉ có chúng ta nhận ra sai lầm càng sớm, thì chúng ta có cơ hội nhận được hạnh phúc càng nhiều.

Anh rúc vào tóc tôi, cố gắng thì thầm một câu trong hạnh phúc.

-anh… yêu …em…

Tôi ngước lên nhìn anh, nước mắt rơi ra đầy trên khóe mắt.

Căn phòng chỉ có bốn chúng tôi, nhưng ngoài kia rất nhiều người đang chứng kiến và chúc phúc cho hạnh phúc mà tôi đang có.

Tôi biết ơn Long đã dành tình cảm cho tôi, đã cho tôi những bài học rất ý nghĩa về đàn ông, về giá trị của gia đình,

Tôi biết ơn bố đã chỉ cho tôi , tôi cần là một hậu phương vững chắc. cần học cách lắng nghe, học cách chia sẽ và học cách bình tĩnh giả quyết vấn đề.

Tôi biết ơn chị Ánh đã dạy tôi cách chơi trò chơi cuộc sống.và đừng bao giờ cho phép mình bỏ cuộc.

Tôi biết ơn cả những người đã mang tới cho tôi những khó khăn này, bởi không có họ, cuộc sống không còn ý nghĩa, và tôi không học được cách trân trọng giá trị của yêu thương.

Cuối cùng tôi biết ơn anh, có lẽ một tình yêu đẹp chỉ có trong ngôn tình. Nhưng một tình yêu trải qua biết bao thăng trầm mới là tình cảm thiêng liêng nhất. rằng có rất nhiều người có thể bên anh khi anh giàu có, nhưng được bao người có thể đồng hành những lúc khó khăn.

Do vậy, chúng ta không cho mình có quyền sai, nhưng chúng ta phải cho mình quyền sửa chữa. chúng ta không cho mình quyền phán xét một ai đó, nhưng có thể cho mình quyền tha thứ và bao dung.

Có thể cùng nhau vượt qua sóng gió, mong rằng có thể bên người những lúc mưa tan.

1.HỨA YÊU NHAU ĐẾN TRỌN ĐỜI

2.AI RỒI CŨNG ĐỔI THAY

3.ANH VỀ BÊN ẤY

4.TÌM THẤY GÌ SAU NHỮNG CÔ ĐƠN

5.ANH VỀ BÊN ẤY

_ HÀ QUỲNH VÂN_ 17/01/2020.

Yêu thích: 2.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN