Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!!
Chương 27: Em Mãi Mãi Chỉ Là Của Anh Thôi, Công Chúa À
Hắn sau khi tắm xong thì bước ra, giờ trông hắn cực kì quyến rũ, tóc màu đen mái tím than cứ nhiễu từng giọt nước, vài cọng không nghe lời thì cứ bám riết trên gương mặt điển trai ấy, hiện giờ trên ng hắn chỉ vỏn vẹn 1 cái khăn tắm quấn ngang thắt lưng, lộ ra cơ bụng 6 múi cực đẹp, định khoe mẽ với nó thì đã thấy nó ngủ từ lúc nào, nhìn nó ngủ trông yên bình quá, trái tim hắn bỗng nhiên lại lạc mất vài nhịp, càng lúc càng mạnh_Liệu…Em là Thiên Thần..Hay Thiên Sứ? (Thiên thần vs thiên sứ cũng là 1 cơ mà =.=) – Hắn ngồi nhẹ xuồn giường quan sát nó nói
_Ban đầu, anh đã biết mình sẽ không bao giờ cho em rời xa anh, nên mỗi lúc em bị gì đó, dù chỉ rất nhỏ nhưng sao trái tim này của anh, giống như gần chết vậy, chỉ có 1 mình trái tim em có thể làm trái tim anh trở nên yếu đuối như thế, có người đã nói với anh, anh yêu em vì em đẹp, em có 1 vẻ đẹp lạnh lùng, đầy quyến rũ, nhừn mà…anh biết, anh biết anh yêu em vì em là chính em chứ không phải bất kì ai khác, cho nên, mãi mãi, dù có 1 người giống em như thế nào đi nữa, thì trái tim này cũng chỉ lỗi nhịp khi gặp trái tim em thôi, mãi mãi như thế. Đôi khi em mạnh mẽ quá, khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng, nhưng mà, anh hứa là…chỉ cần bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ luôn bên em và sưởi ấm trái tim lạnh giá này của em, Em Mãi Mãi Chỉ Được Là Của Anh Thôi, Công Chúa À… – Hắn vừa mỉm cười, vừa nói, lấy tay đặt nhẹ trượt trên mặt nó, sau đó quay mặt hôn lên trán nó 1 nụ hôn nhẹ trên trán rồi chuyển sang nằm ở bên cạnh nó, một nụ cười hé lộ sau khi hắn nằm xuống, thật ra nó vẫn chưa ngủ, chỉ là…không biết đối mặt với hắn về chuyện khi nãy thế nào, nói chung là có chút ngại đó mà, ai ngờ lại nghe được những lời này, nó rất muốn ngồi dậy ôm hắn vào lòng, nhưng mà..nó không dám làm thế, nó hiện giờ rất, rất là ngượng… (chị ấy đã biết ngại rồi cơ đấy)
Hắn nhẹ nhàng nằm quay lại bên cạnh nó, khẽ ôm nó từ phía sau, giờ nó nằm hẳn trong lòng nó, dựa vào bờ ngực ấm áp của hắn khiến nó cảm nhận được cảm giác thật ấm áp biết bao, bất giác dựa người vào nó mà chìm vào giấc ngủ bên người nó yêu
_Nhi à – Hắn nhẹ nhàng khẽ kêu nó, tính đến giờ thì nó với hắn đã ngủ gần nửa ngày trời, bị bọn kia gọi hò réo tùm lum, dù vẫn còn lưu luyến cảm giác bên nó nhưg cũng kêu nó dậy, để tối nay tính tiếp
_Ưm..Có gì sao? – Nó say ngủ hỏi
_Buồn ngủ không? – Hắn hỏi 1 câu rất ư là “có duyên”
_Ừ – Nó vẫn còn muốn lưởng thụ sự ấm áp trong lòng hắn nên vẫn không muốn rời rỏi
_Vậy ngủ thôi, mai đi chơi sau – Hắn vui vẻ vì thấy nó rất rất là biết cách hiểu hắn đang muốn gì nha, thừa lúc đó cũng hun má nó 1 cái
~~~Ở phòng Thiên Kim với Hoàng Nam~~~~
_Anh dám hùa với bọn họ ức hiếp em – Thiên Kim cau có nói, lần đầu bị thất thế đến thế (thất thế ghê)
_Giận anh à? Vợ yêu? – Nam ngon ngọt nói, làm giảm lửa trong lòng nó
_Chẳng thèm – Thiên Kim thấy mình dạo này hơi kì kì, đối với tên tự xưng là ck này, lại trở nên con nít từ khi nào?
_Chẳng thèm mà đang giận anh đấy – Nam cười
_Giờ ngủ sao? Em trên giường, anh dưới sofa – Thiên Kim nói như ra lệnh
_Em nỡ để ck mình nằm trên sofa lạnh lẽo kia ư? – Nam làm bộ tỏ vẻ tội nghiệp nói
_Vậy muốn em sofa anh giường à? – Thiên Kim bắt bẻ
_Thôi thì vầy đi – Vừa nói thì Nam tiến lại gần Thiên Kim, cô lùi lại 1 bước, anh tiến 1 bước, đến khi cô đụng giường mà té thì hết đường lui
_Ngủ chung giường nhé vợ? – Nam nói xong thì bế Thiên Kim đặt ngay ngắn trên giường, ôm cô tình tứ ngủ
_Lợi dụng à? – Thiên Kim khẽ cười
_Em vốn là vợ anh, không hề có 2 từ lợi dụg nha – Nam mỉm cười nói
_Chưa cưới hỏi? Vậy mà dám nói em là vợ anh à? Chứng cứ đâu? – Thiên Kim bắt bẻ
_Nếu em muốn, ngay bây giờ chúng ta cưới nhau cũng được – Nam cười hạnh phúc
_Anh là đang cầu hôn sao? Không hoa? Không nhẫn? – Thiên Kim nói khích
_Anh không có gì cả, chỉ có trái tim và thể xác này, em đồng ý lấy anh nhé? – Nam nhìn vào mắt Thiên Kim, nửa thật, nửa đùa
_Em đương nhiên đồng ý, chỉ có điều, chưa phải lúc này – Ánh mắt cô hơi trùng xuống như rồi cũng về bình thường
_Tại sao? – Nam khá khó hiểu
_Thì do em còn chưa đủ tuổi – Thiên Kim lấy đại cái cớ
_Được, anh sẽ đợi đến lúc đó rước em về – Nam cười trong hạnh phúc, đôi khi, yên bình..cũng là một hạnh phúc
~~~Tại phòng Hồng Anh với Khải Phong~~~~
_Tớ… – Hồng Anh hơi ngại ngùng ấp ủng vẻ khó nói
_Cậu ngủ giường đi, tớ ngủ sofa cho – Phong biết thế nên gỡ nỗi khó khăn trong lòng Anh
_Hì, Tớ cám ơn, nhưng không cần thế đâu, tớ ngủ sofa được rồi – Hồng Anh làm sao nỡ cho ng này ở sofa đây?
_Tớ không sao, tớ là con trai đó, chỉ nhiêu đây còn k chịu được, làm sao mà rước cậu về nuôi? – Phong tỏ vẻ bản lĩnh đáp
_Nhưng mà… – Hồng Anh hơi ngại ngại
_Không sao mà, cậu tắm đi rồi chúng ta nghỉ ngơi tí, lát sẽ đi chơi – Phong nói rồi ra dọn dẹp rồi trong vali
~~~~Tại phòng Xuân Như với Phong Vũ~~~
_Sao mặt mày nhắn nhó thế? Giận ck sao? – Vũ khẽ hỏi
_Em muốn đi chơi, không muốn nghỉ – Xuân Như con nít đáp
_Vợ con nít, ngủ đi, lát đi chơi – Vũ cười đáp
_Em với anh phải ngủ chung thật sao? – Như ngại ngùng hỏi
_Tuỳ em thôi vậy, anh sao cũng được – Vũ cười, thế là Xuân Như mềm lòng làm gối ôm cho Vũ trên giường
>>>>Đôi khi bình yên…lại hiển thị cho một cơn bão sắp đến
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!