Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!! - Chương 36: Thất Vọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!!


Chương 36: Thất Vọng


Đưa Băng Nghi về phòng, Ray cho người đến làm tóc cho Băng Nghi, tóc Băng Nghi ngắn hơn Nó nên phải nối, cũng may người làm tóc này ở salon giỏi nhất nên thuộc loại đỉnh của đỉnh, chuyện này chẳng thành vấn đề với ông

_Làm làm sao cho không có mùi keo tóc ấy, phải y như tóc để trước giờ hiểu chứ? – Ray giải thích lại ý muốn của mình

_Không thành vấn đề, tóc sẽ y như cô gái này nhưng mắt hai người này là khác nhau nhất, nếu gặp người cực thân thì chắc chắn sẽ lộ – Chuyên gia tư vấn nói

_Vậy chỗ ông có mắt lenz không? Loại lenz đeo hoài mà không ảnh hưởng đến mắt? – Ray nhìn Băng Nghi hỏi

_Đương nhiên có, nhưng dù tốt thế nào thì chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng, tôi sẽ lấy cho loại tốt nhất, chỉ cần tối ngủ nhớ tháo ra là được – Chuyên gia nói

_Cứ làm thứ gì tốt nhất cho cô ấy, chuyện hôm nay tuyệt đối không được cho ai biết, rõ chứ? Nếu không mạng già của ông cũng chẳng giữ được mà hưởng tiền đâu – Ray nhìn CGTV nói

_Vâng – Ông có hơi sợ người này, khuôn mặt baby nhưng cái tính nó lại khác, đúng là dễ bị lầm khi nhìn vào vẻ bề ngoài mà

_Được rồi, để ông ấy làm đi, cứ nói quài anh không thấy mệt sao? – Băng Nghi nhìn Ray hết ý kiên này tới cái nọ thì khẽ cười nói, xem ra..người đàn ông này có thể tin tưởng

_Là tôi đang lo cho em đó – Ray nói rửa oan, đã lo lắng hộ mà còn bị mắng, công lý ở đâu đây?

_Lo sao? Không ghét tôi à? Chính tôi đã hại chị ấy – Băng Nghi khẽ cười chế giễu mình, ánh mắt trùng xuống

_Tôi biết em cũng chẳng muốn xảy ra vụ việc thế này, Tuyết Nhi không trách em đâu, đầu tiên phải làm tốt việc Tuyết Nhi giao đã, anh đã hứa sẽ giúp, nên em tin anh, được không? – Ray nhìn ánh mắt cô lúc này bỗng dưng bị nhói nơi trái tim, anh biết, nếu cô dùng thân phận Tuyết Nhi, khi hoàn thành xong, người cô yêu vẫn mãi không phải anh

_Tôi tin anh, nhưng tôi sợ lát không biết phải đối mặt với Khải thế nào, dù lúc trước đã muốn sống trong cuộc sống của chị, nhưng giờ được rồi lại cảm thấy rất lạ, câu Nam nói cứ văng vẳng bên tai mãi – Băng Nghi buồn đáp, lần trước, Nam đã nói, dù tôi có sống trong danh phận là chị, thì Khải cũng chỉ yêu chị, yêu Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, dù cô có làm thế nào thì Khải cũng chẳng thể yêu Triệu Băng Nghi cô

_Cô yêu Khải sao? – Ray khẽ cười buồn, cả anh cũng chẳng biêtd buồn việc gì, gái bên cạnh anh chất đống, anh còn mong họ không yêu mình để rảnh rang, nhưng sao giờ anh lại mong chỉ cần người con gái này yêu anh là được, việc này..có lẽ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực

_Tôi yêu anh ấy từ khi còn nhỏ, anh có yêu chị tôi không? – Băng Nghi hơi rối khi Ray hỏi có yêu khải hay không, cô biết câu trả lời nhưng sao đứng trước người này lại khó nói quá, bất giác chẳng biết nghĩ gì, cô lại hỏi Ray có yêu chị mình không?

_Vậy em nghĩ tôi có không? – Ray muốn cô tự nhận xem anh là người thế nào?

_Tôi nghĩ là có – Băng Nghi

_Vậy à – Ray chỉ nói hai từ, ngoài ra cũng chẳng phủ nhận hay khẳng định, đi đến lấy nước uống, chẳng nói một lời, ánh mắt bỗng nhen nhóm lên một tia nhìn thất vọng, nếu là người khác, anh lập tức phủ định, vì anh đối với Tuyết Nhi là tuyệt đối trung thành của cấp trên với cấp dưới, nếu có tình cảm thì cũng chỉ có thể là tình cảm anh em, không thể nam nữ, cô nghĩ anh xấu xa đến nỗi yêu cấp trên mình sao? anh quậy thì quậy nhưng hết mực trung thành cơ mà?

_Ừm, mọi thứ xong rồi, tôi sẽ quay về đảo vờ như không có chuyện gì – Băng Nghi kiếm cớ chạy trốn, chị ở đây có Ray, cô cũng không lo lắng, chị cô đã tin tưởng anh ta như thế, chắc chắn là người tốt, với lại thấy anh ta chẳng nói chẳng rằng giai thích xem ý nghĩ của cô về tình cảm anh ta với chị thế nào, bất giác cô hơi có cảm giác có lỗi

_Ừ, tôi sẽ chăm sóc Tuyết Nhi, cô cứ đi tìm thứ cô muốn đi, có khó khăn hay gì thì gọi tôi, số điện thoại tôi đã lưu vào thẳng điện thoại cô rồi – Ray cũng không muốn Băng Nghi trông thấy vẻ mặt khó chịu của mình lúc này, nói đích thị thì anh là ác quỷ, chỉ cần đụng đến giới hạn, thậm chí anh còn ác hơn cả tên Minh Khải kia

_Nhanh thế, được rồi, có gì tôi sẽ gọi, cám ơn anh nhiều nhé – Băng Nghi khẽ cười, đây là nụ cười thật lòng, không chứa thù hận và đậc biệt không có tạp chất nha, và sau đó ra thì gặp hắn rồi về gặp mọi người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN