Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời


Chương 21


Annabelle giữ đúng lời hứa với Consuelo, nàng viết thư cho bà Winshire. Nàng không biết nói sao, không biết đặt vấn đề như thế nào. Việc con trai bà đã cưỡng hiếp nàng khiến nàng có đứa con gái ngoài giá thú là việc quá hãi hùng, nàng không biết ăn nói làm sao. Chắc bà Winshire cũng rất khiếp sợ như nàng. Nhưng nàng không muốn nói dối bà ta. Cho nên cuối cùng, nàng viết hết sức ngắn gọn, đơn giản và làm cho nhẹ bớt câu chuyện khủng khiếp ấy. Thực ra nàng không muốn gặp bà Winshire, thậm chí không muốn để cho Consuelo gặp bà ta, nhưng ít ra nàng muốn con nàng biết nàng đã cố hết sức để tiếp xúc với bà.

Nàng viết cho bà ta rằng nàng và Harry gặp nhau tại Villers Cotterêts trong thời gian chiến tranh, khi ấy nàng đang làm việc tại một bệnh viện. Đó là chuyện thật, nhưng nói rằng anh ta đè nàng xuống trên thềm đá và hiếp nàng, thì chắc là chính xác hơn. Rồi nàng viết họ không biết nhau nhiều, không phải bạn bè với nhau, điều này cũng thật, rồi nàng nói rằng chuyện không hay đã xảy ra, cực kỳ đúng và kết quả của chuyện bất hạnh này là nàng có đứa con gái, bây giờ đã sáu tuổi. Nàng nói từ khi ấy đến nay, nàng không tiếp xúc với họ là vì nàng không muốn gì ở họ hết. Nàng nói nàng là người Mỹ, đến châu Âu để làm việc tình nguyện, rồi gặp Harry và kết quả là nàng có thai. Đó là chuyện bất hạnh xảy ra phổ biến trong chiến tranh, nhưng vì bây giờ con gái nàng, cô bé gái rất xinh đẹp, hỏi nàng về bà nội nó. Đây là chuyện rất khó xử cho Annabellle. Nàng nói nàng không muốn tiếp tục nói dối con nữa. Nàng nói đứa bé cứ nghĩ rằng bố mẹ nó đã cưới nhau, điều này không hề có. Cho nên Annabelle đề nghị rằng, nếu bà Winshire hạ cố gửi cho Consuelo một lá thư hay vài lời vắn tắt, kèm theo bức ảnh thì càng tốt, có lẽ vấn đề sẽ tốt hơn. Họ sẽ để cho chuyện này trôi qua. Nàng ký dưới bức thư “Bác sĩ Annabelle Worthington”, để ít ra bà ta cũng xem nàng là người kính, chứ không có vấn đề gì khác. Chính con trai bà mới là người bất khả kính, đáng tội ở tù, nhưng vì y là bố của một đứa bé rất dễ thương, nên Annabelle không thể ghét y về chuyện này. Đôi với nàng, nàng còn cám ơn y mãi, nhưng y đã gây cho nàng một kỷ niệm đáng buồn.

Sau khi đã gửi bức thư, Annabelle muốn quên chuyện này đi. Nàng bận rộn suốt cả tháng năm, phòng đợi lúc nào cũng đầy người. Nàng không có hồi âm của Lady Winshire và bỗng nhiên, Consuelo có vẻ như đã quên chuyện này. Cô bé đã đi học vào mùa đông năm đó, ngày nào cũng đến trường, nên Brigitte có thì giờ để giúp họ tại văn phòng.

Annabelle vừa đi thăm bệnh nhân ở bệnh viện về, thì Hélène báo cho nàng biết có một bà đợi nàng. Bà ta đã đợi nàng hai giờ rồi và không nói bà đợi vì công việc gì. Annabelle nghĩ rằng, có lẽ bà ta mắc phải bệnh tật gì đáng lo. Nàng liền mặc áo khoác trắng vào, ngồi vào bàn làm việc và bảo Hélène mời bà ta vào.

Hai phút sau, Hélène đưa vào phòng một bà mệnh phụ phu nhân rất ấn tượng. Bà ta to lớn, giọng nói oang oang, đội cái mũ lớn, đeo chiếc vòng cổ bằng ngọc dài khoảng sáu vòng, tay cầm chiếc gậy bằng bạc. Khi đi vào phòng, bà ta có vẻ như sắp dùng gậy để đánh ai. Annabelle đứng dậy chào bà, cố không cười. Bà ta tảng lờ không thấy bàn tay chìa ra của Annabelle và đứng nhìn nàng chăm chăm. Bà ta không có vẻ gì đau ốm hết, Annabelle không biết bà ta đến làm gì. Bà ta liền vào đề ngay:

– Cô nói tôi có đứa cháu nội gái thì thật vô nghĩa quá, phải không? – Bà lớn tiếng nói với Annabelle bằng tiếng Anh. – Con trai tôi không có con cái, không có gia đình, không có vợ cho đến khi chết. Nếu cô nói cô có con với nó, tại sao cô đợi sáu năm mới viết thư báo cho tôi biết về chuyện này? – Bà ta nói và ngồi xuống chiếc ghế kê phía bên kia bàn của nàng và tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. Annabelle không vui vì nàng nhận ra vấn đề bà ta đề cập đến. Thay vì trả lời cho thư nàng, thì bà ta đến thẳng đây và nêu vấn đề với nàng.

– Tôi đã đợi sáu năm mới gặp bà, – Annabelle lạnh lùng đáp, – vì tôi không muốn gặp bà chút nào hết. – Nàng nói cũng cộc cằn như bà Winshire. Trông bà ta quãng 70 tuổi, nếu còn sống Harry bây giờ cũng quãng trên 30 tuổi. Nàng nghĩ anh ta cũng bằng tuổi nàng vào đêm anh ta cưỡng hiếp nàng. – Tôi viết thư cho bà vì con gái tôi buồn về việc nó không có bà nội. Nó không hiểu tại sao chúng ta không gặp nhau. Tôi nói cho nó biết bố nó và tôi lấy nhau trong một thời gian ngắn, ở ngoài mặt trận, rồi sau đó bố nó chết. Vì vậy bà và tôi không có thì giờ để gặp nhau. Chuyện này rất khó xử cho tôi.

– Cô đã lấy con trai tôi à? – Lady Winshire có vẻ ngạc nhiên.

Annabelle lắc đầu. – Không, chúng tôi không cưới nhau. Tôi chỉ gặp anh ấy một lần. – Nói thế sẽ gây cho bà ta cái ấn tượng không hay về nàng, nhưng nàng nghĩ rằng, dù bà ta không hài lòng đi nữa, thì cũng không muốn biết con trai bà là kẻ hiếp dâm. Annabelle nghĩ rằng cả bà ta lẫn Consuelo đang được sống trong ảo tưởng của mình, vì vậy mà nàng không muốn tiếp xúc với Lady Winshire, để giữ bí mật đó. – Tôi muốn con gái tôi tiếp tục tin rằng chúng tôi đã thành hôn với nhau. Tôi muốn ít ra tôi cũng cho nó được điều đó.

– Khi ấy cô đã là bác sĩ rồi à? – Lady Winshire hỏi, bỗng bà muốn biết rõ chuyện này. Annabelle lắc đầu. – Chưa thành bác sĩ. Khi ấy tôi là y sĩ làm việc cho đội xe cứu thương.

– Cô gặp con trai tôi như thế nào? – Mắt bà ta có vẻ đã dịu dàng hơn. Bà mất cả hai người con trai trong chiến tranh, bà đã quen với cảnh mất mát, đau khổ.

– Chuyện này không quan trọng, – Annabelle bèn đáp, lòng ước chi bà ta đừng đến. – Chúng tôi không biết nhau. Con gái tôi ra đời vì tai nạn.

– Loại tai nạn gì? – Bà ta háo hức như con chó thấy miếng xương. Annabelle là miếng xương.

Annabelle thở dài trước khi đáp, nàng cố nghĩ ra lời để nói cho chính xác. Dĩ nhiên nàng không nói sự thật được.

– Anh ấy uống quá nhiều.

Lady Winshire không có vẻ gì ngạc nhiên. – Nó thường uống rất nhiều. Harry uống nhiều lắm và khi uống nhiều, nó thường làm những việc ngu ngốc. – Bà nhìn xoáy vào mắt Annabelle. – Nó làm chuyện gì ngu ngốc với cô?

Annabelle cười, tự hỏi phải chăng mẹ y nghĩ rằng nàng muốn tống tiền bà ta? Nàng liền nói để trấn an bà:

– Tôi không muốn gì ở bà hết.

– Điều ấy không quan trọng. Nếu nó làm những chuyện ngu ngốc, tôi có quyền biết con trai tôi đã hành xử xấu xa ra sao?

– Tại sao? Làm thế có tạo ra được sự khác biệt gì không? – Annabelle hỏi với thái độ cao quí.

– Cô là người rất rộng lượng, – Lady Winshire nói, bà ngồi xuống ghế. Trông bà có vẻ như muốn ở lại đây cho đến khi nào biết được sự thật. – Nhưng tôi biết rõ con tôi. Đứa con trai khác là Edward gần như một ông thánh, còn Harry là một con quỷ. Nó đáng mến như một đứa trẻ và cư xử xấu xa như đàn ông. Thỉnh thoảng nó cư xử rất xấu. Khi nó uống rượu thì thật là kinh khủng. Tôi nghĩ tôi biết hầu hết những chuyện về nó. – Bỗng bà ta thở dài. – Tôi muốn đến gặp cô, vì không ai nói với tôi nó có một đứa con. Khi đọc thư cô, tôi rất nghi ngờ về cô. Tôi nghĩ cô muốn cái gì đây. Bây giờ thì tôi thấy cô là người chân thật và bây giờ cô nghi ngờ tôi, như tôi đã nghi ngờ cô. – Bà già mỉm cười, nụ cười lạnh lùng và đưa tay vuốt chuỗi ngọc. – Tôi ngần ngại khi đến đây, – bà nói tiếp. – Tôi không muốn gặp phải một người đàn bà thô bỉ, có đứa con ôn dịch mà chị ta bịa ra rằng nó là con của con trai tôi. Nhưng rõ ràng cô không phải là loại người đó, tôi có cảm giác chắc chắn rằng cuộc gặp gỡ giữa cô và con trai tôi không thú vị gì, hay là quá tệ và tôi không muốn cô nhắc lại chuyện đó làm gì.

– Cám ơn bà, – Annabelle đáp, đánh giá cao lời lẽ bà ta vừa nói. Rồi bỗng nàng kinh ngạc khi nghe Lady Winshire nói tiếp.

– Nó hiếp cô có phải không? – Bà ta hỏi một cách sỗ sàng. Đúng là bà rất hiểu con trai mình. Annabelle ngần ngừ một hồi lâu mới gật đầu, buồn bã nói cho bà ta biết sự thật.

– Phải.

– Tôi rất tiếc, – bà già nhẹ nhàng nói. – Đây không phải là lần đầu tôi nghe chuyện này, – bà nói tiếp, với vẻ ân hận của người mẹ. – Tôi không biết chuyện đã diễn ra sai trái như thế. – Bà và Annabelle nhìn nhau, mắt bà đầy vẻ ân hận. – Bây giờ chúng ta làm gì? Tôi thú nhận rằng tôi rất sợ điều tôi sẽ tìm thấy ở đây, nhưng tôi cũng không thể không muốn gặp cháu nội của tôi, nếu thật sự tôi có một đứa cháu nội. Cả hai con trai tôi đều chết. Chồng tôi chết vì bệnh sưng phổi vào mùa xuân vừa qua. Hai con trai tôi không đứa nào lấy vợ và không có con. Cho đến khi có con của cô. – Mắt bà ta rớm lệ. Annabelle nhìn bà với lòng đầy thương cảm.

– Bà có muốn gặp Consuelo không? – Nàng hỏi, nhưng không tha thiết, vì nàng không cần đến tài sản của bà. – Cháu không giống anh ấy đâu. Cháu giống tôi.

– Tôi xin nói ngay là nếu thế thì quả chúng tôi rất hạnh phúc, – bà già cười đáp. Bà đứng dậy một cách khó khăn, phải dùng cái gậy để giúp sức.

Annabelle cũng đứng dậy, đi ra khỏi bàn, đưa Lady Winshire ra khỏi văn phòng, sau khi đã nói với Hélène họ đi đâu. May thay là họ đang ở vào giờ nghỉ giải lao, không khám bệnh. Hai người đàn bà đi qua sân đến phần chính của ngôi nhà. Nàng biết giờ này Consuelo đã đi học về, nàng dùng chìa khóa của mình để vào nhà, vẫn mặc áo khoác bác sĩ. Lady Winshire bước lên thềm ngoài nhà và khi họ vào bên trong, bà đứng nhìn quanh tiền sảnh.

– Cô có ngôi nhà rất đẹp, – bà nói một cách lịch sự.

Bà rất ấn tượng trước những gì bà thấy. Annabelle có khiếu thẩm mỹ biết rõ những thứ quí giá.

– Cảm ơn bà,- nàng đáp và dẫn bà ta vào phòng khách chính. Rồi nàng lên lầu để gọi con gái. Nàng nói họ có khách, nàng muốn cô bé xuống chào khách. Nhưng nàng không muốn nói rõ khách là ai.

Khi Annabelle và Consuelo xuống lầu, hai mẹ con nói chuyện huyên thuyên với nhau và nắm tay nhau. Khi đến cuối cầu thang, Consuelo dừng lại, cười e thẹn với khách, nhún chân cúi người chào và đến bắt tay bà khách. Cô bé rất lễ phép, tính tình rất tốt, Lady Winshire nhìn Annabelle qua đầu Consuelo với ánh mắt hài lòng.

– Consuelo, cháu khỏe không? – Bà ta hỏi. Cô bé nhìn chiếc mũ lớn và chuỗi hạt ngọc nhiều vòng.

– Cái mũ của bà rất đẹp, – cô bé đáp, mắt nhìn cái mũ và bà già cười.

– Đấy là vật rất dễ thương. Cái mũ cũ rích cũ rang, quá lạc hậu, nhưng ta thích. Và cháu rất xinh. – Bà chưa hề có cháu, từ lâu bà không nói chuyện với đứa bé nào. – Ta đi từ nước Anh đến đây để gặp cháu, – bà nói tiếp trong khi Consuelo nhìn bà chăm chăm. – Cháu có biết ta là ai không? – Bà dịu dàng hỏi. Consuelo lắc đầu. – Ta là bà nội cháu, cháu chưa hề gặp bà bao giờ. Bà là mẹ của bố cháu. – Consuelo mở to mắt ngạc nhiên, bé quay đầu nhìn mẹ rồi trở lại nhìn bà già. – Bà rất tiếc là chúng ta chưa hề gặp nhau. Bây giờ thì không còn việc này nữa. – Lady Winshire nói với vẻ trang trọng. Bà chưa bao giờ thấy cô bé nào dễ thương như thế này, chưa bao giờ gặp cô bé nào có tính tình tuyệt vời như thế này. – Bà có mang theo vài bức ảnh của bố cháu khi bố cháu còn bé. Cháu có muốn xem không? – Consuelo gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bà trên ghế nệm dài. Lady Winshire lấy trong xách tay ra một xấp ảnh đã phai màu, trong khi Annabelle lặng lẽ đi bảo Brigitte pha trà.

Lady Winshire ở lại với họ hơn một giờ, khi Consuelo lên lầu với Brigitte, bà ta chúc mừng Annabelle có đứa con rất xinh đẹp, dễ thương.

– Con bé rất tuyệt vời, – nàng đồng ý đáp.

– Con trai tôi không biết rằng nó rất may mắn mới gặp được một người như cô và đã để lại cho đời một đứa con gái rất tuyệt vời. – Bà nhìn Annabelle với ánh mắt biết ơn và đầy thương cảm. Mới thấy Consuelo, bà đã yêu bé ngay. Rất khó mà không có cảm tình với bé. Và đây là lần đầu tiên Annabelle mừng vì bà đã đến chứ không viết thư phúc đáp. Việc bà ta đến cũng là món quà quí giá cho Consuelo. – Tôi rất ân hận là nó đã đối đãi với cô quá tệ. Trong con người nó cũng có mặt rất dễ thương. Tôi tiếc là cô không biết điều đó. Mới đầu, chắc cô rất khó chịu và đau khổ.

Annabelle gật đầu. – Tôi ở lại bệnh viện một thời gian khá lâu chừng nào hay chừng ấy, rồi tôi đi Antibes. Consuelo ra đời ở đấy.

– Gia đình cô ở bên Mỹ hết à? Bà thấy điều rất kỳ lạ là nàng mở phòng khám ở Paris chứ không ở quê nhà, mặc dù nàng vướng víu phải đứa bé.

– Gia đình tôi chết hết cả rồi, – Annabelle đáp. – Họ chết trước khi tôi đến đây. Bây giờ chỉ có Consuelo là người thân duy nhất của tôi. – Hiện Lady Winshire cũng một thân một mình trên đời. Và nhờ sự kỳ diệu mà họ có nhau.

Cuối cùng bà ta đứng dậy, nắm hai tay Annabelle.

– Cám ơn cô đã cho tôi món quà kỳ diệu này, – bà ta nói, nước mắt lưng tròng. – Món quà ấy là phần máu mủ của Harry để lại cho tôi. Riêng Consuelo, cháu là đứa bé rất đặc biệt. – Nói xong, bà ôm ghì Annabelle và hôn lên má nàng. Annabelle giúp bà đi xuống cầu thang, ra xe. Tài xế đang đợi bà ở bên ngoài. Bỗng bà có vẻ già hơn khi mới đến rất nhiều. Trước khi ra về, bà ta lại cười với Annabelle và nhẹ để vào bàn tay nàng cái gì đấy. – Cái này là của cô. Cô đã làm chủ nó. Đây là thứ rất nhỏ nhoi. – Annabelle cố không lấy, không nhìn xem đấy là vật gì, nhưng Lady Winshire nằng nặc yêu cầu nàng cầm lấy. Hai người lại ôm ghì nhau và Annabelle cảm thấy như thể họ đã có người bạn mới. Bây giờ nàng mừng vì đã viết thư. Việc này là hành động đúng đắn, cho tất cả họ.

Khi xe chở bà Winshire rời bánh, nàng vẫy tay chào bà và sau khi bà đã đi khỏi, nàng mới nhìn cái vật trong tay mình. Nàng có cảm giác như đấy là chiếc nhẫn, nhưng nàng không chuẩn bị tinh thần để nghĩ đấy là loại nhẫn đặc biệt. Chiếc nhẫn có viên ngọc lục bảo cỡ lớn rất đẹp, gắn trong một cái khung bằng kim cương. Annabelle kinh ngạc. Chiếc nhẫn trông như nhẫn bà ngoại nàng đã đeo, bây giờ đang được cất trong két của ngân hàng ở New York. Nhưng nàng đeo nó vào tay cùng với chiếc nhẫn nàng đã mua. Nàng cảm động trước cử chỉ của bà già. Ngày nào đó nàng sẽ cho Consuelo, nhưng trong lúc chờ đợi, nàng sẽ đeo nó. Khi đi vào căn phòng, nàng nghĩ bây giờ họ đã có bà. Nàng và Consuelo sẽ không còn trơ trọi trên đời nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN