Ảo Kiếm Linh Kỳ - Chương 20: Oán thù tương báo, vĩnh kết tơ duyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Ảo Kiếm Linh Kỳ


Chương 20: Oán thù tương báo, vĩnh kết tơ duyên


Vệ Thiên Nguyên đoán chắc là Phi Phụng nên tinh thần
vô cùng hưng phấn, chàng liếc mắt nhìn qua thì quả nhiên là nàng, chàng
vội kêu lên:

– Phi Phụng, nàng đến thật đúng lúc!

Phi Phụng vừa thi triển ảo kiếm tuyệt diệu để đẩy lui Vũ Văn Lôi, vừa hô lớn:

– Coi chừng độc chưởng!

Ngay lúc đó Tiêu Chí Dao đã lướt lên trước cùng Ngọc Hư Tử động thủ. Tiêu
Chí Dao thi triển trường kiếm vũ lộng như cuồng long xuất hải nhưng kiếm pháp của Ngọc Hư Tử càng tinh diệu hơn. Ngọc Hư Tử tuy niên kỷ nhỏ nhất trong Võ Đang ngũ lão nhưng kiếm thuật cao cường nhất. Nhưng do lão
không quyết ý hạ độc thủ nên nhất thời lão chỉ chống đỡ và cầm chân Tiêu Chí Dao, không cho lão này rảnh tay tiếp ứng Vũ Văn Lôi.

Vệ
Thiên Nguyên có Phi Phụng trợ thủ thì áp lực bỗng nhiên giảm hẳn xuống,
nhưng chàng cảm thấy kỳ quái là tại sao không thấy thuộc hạ của Vũ Văn
Lôi đến trợ chiến? Đang lúc hoài nghi thì chàng nghe bên trái đại sảnh
có người hô lớn:

– Kẻ nào vượt qua hòn giả sơn thì tất tử.

Vừa nghe lời này Thiên Nguyên vui mừng khôn tả, nhưng Vũ Văn Lôi lại kinh
ngạc vô cùng. Thì ra giọng nói vừa rồi là của Tề Cẩn Minh. Lúc này Vũ
Văn Lôi mới rõ tại sao không thấy thuộc hạ đến trợ chiến và Vệ Thiên
Nguyên cũng ngộ ra duyên cớ. Tuy nhiên, Vũ Văn Lôi không thấy được tình
hình bên ngoài, nếu trông thấy thì lão càng hồn kinh phách tán gấp bội.
Bởi lẽ bên ngoài đã có trên ba chục thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất,
phân nửa số đó là bị Tề Cẩn Minh điểm huyệt làm chúng mất năng lực kháng cự. Nửa kia là trúng Mai Hoa Châm của Ngân Hồ Tiêu Quyên Quyên. Tuy bà
ta không sử dụng loại ám khí tẩm độc nhưng cũng đủ khiến cho bọn chúng
toàn thân tê liệt, nhất thời mất đi tri giác.

Thuộc hạ của Bạch
Đà Sơn chủ khoảng ba trăm người, số ngã xuống không quá một phần mười
nhưng cũng đủ khiến chúng hồn xiêu phách tán, không dám xông vào đại
sảnh trợ giúp chủ nhân.

Vũ Văn Lôi miễn cưỡng trấn định tâm thần rồi lớn tiếng quát lớn:

– Tề Cẩn Minh, ngươi muốn giết ta thì lúc này là cơ hội tốt nhất đấy, mau vào trong này đi!

Vệ Thiên Nguyên liền tiếp lời:

– Sư thúc, người không nên vào!

Tề Cẩn Minh đều hiểu ý của hai người, nên lão phá lên cười ha hả rồi nói:

– Thiên Nguyên, ta biết là ngươi không cần sự giúp đỡ của người khác. Vũ Văn Lôi, ngươi cũng không cần khiêu khích ta, ta muốn giết ngươi thì có thể đã ra tay từ lâu rồi.

Ngừng một lát, lão nói tiếp:

– Ngươi hai ba lần hại ta, ta vốn phải tìm ngươi thanh toán nhưng Vệ
Thiên Nguyên cần báo phụ thù quan trọng hơn là ân oán giữa ta và ngươi,
ta đành phải nhường cho hắn thôi.

Tuy nhiên ngươi đừng tính chuyện thoát thân, nếu ngươi ra khỏi đại sảnh thì đừng trách ta xuất thủ đấy.

Vệ Thiên Nguyên tiếp lời:

– Sư thúc yên tâm, hiện tại hắn chạy không thoát đâu!

Người bên ngoài không thể tiến vào, Vũ Văn Lôi tuy có Tiêu Chí Dao trợ chiến
nhưng bị Ngọc Hư Tử cầm chân nên chẳng khác gì đơn thân độc mã, vì vậy
cũng chẳng trách Vệ Thiên Nguyên quá tự tin. Song, câu này chàng nói hơi sớm một chút.

Trước sự liên thủ công kích của Thiên Nguyên và
Phi Phụng thì Vũ Văn Lôi chỉ lo chống đỡ chứ không còn lực phản công.
Thậm chí lão không có thời gian để mở miệng nói, nhất thời đã rơi vào
thế lực bất tòng tâm. Nhưng không phải là không có người trợ giúp lão.

Song phương đang lúc kịch đấu thì đột nhiên Thiên Nguyên và Phi Phụng ngửi
thấy mùi vị kỳ quái tựa như hương khí do vật gì bị đốt cháy phát ra. Lúc đầu không cảm thấy có vấn đề gì nhưng càng lúc mùi hương càng đậm đặc
làm cho hô hấp bị ức chết. Vì vậy bọn họ không thể không phong bế hô
hấp, tạm thời không thể lên tiếng.

Mùi hương cổ quái kia phát tán rất nhanh, tuy bọn họ đã phong bế hô hấp nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Cảm
giác tựa như buồn ngủ, không thể nào phấn chấn được tinh thần. Nhưng
ngược lại Vũ Văn Lôi bỗng hưng phấn tinh thần hẳn ra.

Nguyên
hương khí này là Thần Tiên Đan đặc chế, tác dụng mạnh gấp mấy lần Thần
Tiên Đan thông thường của Vũ Văn Lôi chế luyện. Lão ta là người chế
luyện Thần Tiên Đan nên đương nhiên là quen ngửi khí vị của nó, do vậy
mà không bị ảnh hưởng gì. Nhưng lão không khỏi có chút kinh ngạc và thầm nghĩ:

“Loại dược tể Thần Tiên Đan đậm đặc này ta vẫn chưa phối chế thành, không ngờ Hân Hân đã phối thành công rồi.”.

Hương khí tỏa ra từ khe hở của vách đại sảnh nên đương nhiên Vũ Văn Lôi biết
người nấp bên trong là ai. Quả nhiên nghe tiếng Tiêu Hân Hân từ bên
trong truyền ra:

– Đừng do dự nữa, nhân cơ hội này chúng ta cùng thoát thân thôi! Thế nào, ngươi vẫn luyến chiến sao? Nếu do dự là không kịp đấy.

Nào ngờ tình thế bỗng nhiên biến chuyển, Vũ Văn Lôi
chợt phát hiện trong đại sảnh tràn ngập mùi thanh hương và lão cũng nhận ra đây là thuốc giải của Thần Tiên Đan. Vệ Thiên Nguyên, Phi Phụng và
cả Tiêu Chí Dao, Ngọc Hư Tử chợt phấn chấn tinh thần trở lại.

Vũ Văn Lôi bỗng hiểu ra ngay vấn đề, không cần hỏi cũng biết đây là “kiệt tác” của Ngân Hồ Tiêu Quyên Quyên.

Quả nhiên nghe Tiêu Quyên Quyên từ bên ngoài nói vọng vào:

– Cô cô, cả đời người chịu bao nhiêu khổ não rồi, tất cả cũng chỉ vì
hắn gieo rắc. Đến lúc này mà cô cô còn muốn bảo vệ cho hắn sao?

Vũ Văn Lôi liền lớn tiếng nói:

– Hân Hân, quá khứ ta không tốt với ngươi, ta đã biết mình sai rồi. Mau đến giúp ta đi!

Tiêu Quyên Quyên lớn tiếng nói tiếp:

– Cô cô, người không xuất thủ thì tiểu nữ không xuất thủ. Nếu người vẫn
chấp mê bất ng. thì đừng trách tiểu nữ làm vãn bối mà vô lễ!

Lúc
này Vệ Thiên Nguyên và Phi Phụng đã hưng phấn tinh thần trở lại nên lập
tức phản công, nhất thời chưởng phong kiếm ảnh như phong ba bão vũ vây
chặt Vũ Văn Lôi vào giữa.

Vũ Văn Lôi lớn tiếng gọi:

– Hân Hân, ngươi là cô cô của ả, bản lĩnh của ngươi cũng cao cường hơn ả, ngươi còn sợ làm gì, mau giúp ta, mau đến giúp ta!

Đột nhiên nghe có người thở dài nhưng không phải là tiếng thở dài của Tiêu Hân Hân.

– Hai ngươi thật không biết xấu mặt, nhưng ai bảo ngươi là phu quân của ta.

Thì ra đây là giọng nói của Kim Hồ – Tiêu Hảo Hảo.

Nguyên bên trong đại sảnh có một cánh cửa ngầm, cánh cửa này vừa mở, Kim Hồ
xuất hiện thì lập tức nghe một tiếng nổ “ầm” long trời lở đất. Theo đó
là hàng ngàn mũi ám khí từ tay Kim Hồ phát ra, đó là ám khí độc môn của
Tiêu gia, Kim Châm Độc Vụ.

Nhất thời đại sảnh tràn ngập khói mù
và vô số Mai Hoa Châm nhỏ như lông bò, kim quang tỏa ra lấp lánh. Vệ
Thiên Nguyên không ngừng phát phách không chưởng quét cho Mai Hoa Châm
bay đi nhưng độc vụ mù mịt nên nhất thời khó lòng quét hết được, thậm
chí chàng cũng không dám mở mắt.

Đột nhiên chàng cảm thấy hai
luồng hàn khí và nhiệt khí cùng xông đến nên vội vung song chưởng lên hộ thân. Thì ra Vũ Văn Lôi chớp cơ hội hỗn loạn phát song chưởng đánh
thẳng ra trước, tả chưởng là Hàn Băng Chưởng, hữu chưởng là Hỏa Diệm
Lực.

“Ầm!” một tiếng, bốn chưởng chạm tiếp, Vệ Thiên Nguyên phải
vận toàn công lực chống đỡ. Bốn đạo kình phản chấn lẫn nhau, Vệ Thiên
Nguyên ngã ngửa ra đất, Vũ Văn Lôi cũng “hự” một tiếng rồi thổ huyết
tươi.

Phi Phụng làm sao để đối phương hại Thiên Nguyên, nàng lập
tức vung kiếm đâm thẳng vào người Vũ Văn Lôi. Do khói mù vẫn dày đặc
trong đại sảnh nàng nhận phương hướng không chuẩn nên chỉ đâm trúng vai
trái của Vũ Văn Lôi.

Bỗng nghe Kim Hồ kêu lên:

– Ngươi có cần sinh mạng Vệ Thiên Nguyên không?

Phi Phụng cả kinh, nàng vội thu kiếm quay lại tấn công về phía Kim Hồ vừa
nói. Vũ Văn Lôi có cơ hội thoát thân, lão lập tức mở cửa ngầm vọt thẳng
vào trong.

Thực ra Vệ Thiên Nguyên chưa rơi vào tay Kim Hồ, nội
công của chàng thâm hậu nên nhất thời chưa đến nỗi hôn mê, do vậy chàng
đã sớm lăn người vào góc đại sảnh. Kim Hồ đánh lừa được Phi Phụng nên
lập tức men theo vách tường để tiếp cận cửa ngầm. Bà ta mặc hắc y nên
Phi Phụng không thể nhìn thấy được bóng bà ta trong đám khói mù dày đặc.

Nhưng nàng đâm hụt một kiếm thì biết ngay là Kim Hồ đã chạy thoát.

Kim Hồ lặng lẽ lần tới cửa ngầm, không ngờ cửa ngầm đã đóng chặt. Thì ra Vũ Văn Lôi sợ truy binh nên vừa lọt qua thì lập tức khóa trái cửa lại. Cơ
quan ngầm bên trong vách tường, trừ phi phá vỡ bức tường, còn không thì
người bên ngoài không thể nào mở được.

Chợt nghe Vệ Thiên Nguyên kêu lên:

– Phi Phụng, ta không sao!

Chàng sợ Phi Phụng nóng lòng vì mình nên dùng tàn lực kêu lên một tiếng,
chàng không lên tiếng thì tốt, một khi mở miệng thì thật là “hữu sự”
rồi. Miệng vừa mở thì độc khí nhập vào, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Nhưng khẩn trương nhất là Kim Hồ. Bà ta mạo hiểm cứu phu quân nhưng không ngờ phu quân chẳng ngó ngàng gì đến sống chết của bà ta. Kim Hồ nóng lòng
nên đập cửa kêu lớn:

– Mau cho ta vào! Mau cho ta vào!

Bà ta thừa biết ảo kiếm của Phi Phụng cực kỳ lợi hại, nhưng hy vọng là cửa ngầm sẽ mở ra nhanh hơn ảo kiếm của Phi Phụng. Thế nhưng bà ta chỉ nghe tiếng của mình dội lại mà thôi, cùng lúc đó mũi kiếm của Phi Phụng đã
điểm tới giữa lưng rồi. Võ công của Kim Hồ không phải tầm thường tuy
trong thế cùng đường nhưng bà ta vẫn kịp phóng ra một loạt ám khí. Song
đáng tiếc là ảo kiếm của Phi Phụng đã che kín toàn thân nàng, phong vũ
còn không xuyên qua được thì làm sao ám khí có thể kích vào. Nàng vừa
múa kiếm hộ thân vừa đuổi theo Kim Hồ như hình với bóng khiến bà ta
chẳng biết làm thế nào khác nên đành chạy ra ngoài đại sảnh.

Phi
Phụng không truy sát mà chạy tới đỡ Thiên Nguyên, nàng cảm thấy chân tay của chàng đã lạnh như băng, nàng hốt hoảng đưa tay sờ lên mũi thì may
thay hô hấp vẫn chưa đoạn. Phi Phụng hơi yên tâm, nàng vội cõng Thiên
Nguyên ra ngoài.

Lại nói đến Kim Hồ. Bà ta vừa chạy ra khỏi đại sảnh thì gặp ngay Sở Thiên Thư.

Nguyên Sở Thiên Thư và Thanh Loan cùng Bào Lệnh Huy trấn thủ dưới núi nhưng
khi gặp phu phụ Tề Cẩn Minh thì bọn họ cũng đăng sơn tham chiến. Sở
Thiên Thư từng bị độc châm của Kim Hồ đả thuơng suýt chút nữa thì mất
mạng. Cừu nhân kiến diện thì sát khí đột hiện, chàng quát lớn:

– Kim Hồ, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!

Lời vừa dứt thì song bút cũng nhằm vào tử huyệt của Kim Hồ đâm tới.

Đột nhiên nghe “choang” một tiếng, Ngân Hồ đã xuất kiếm gạt song bút của Sở Thiên Thư qua một bên và nói:

– Thiên Thư, xin ngươi hãy nể mặt ta, tốt xấu gì bà ta cũng là bào tỷ của ta.

Sở Thiên Thư đành thu song bút lui sang một bên.

Kim Hồ ngước nhìn muội muội của bà ta hồi lâu rồi lạnh lùng nói:

– Thế à, ngươi còn nhận ta là bào tỷ sao?

Ngân Hồ nói:

– Chúng ta tuy xa nhau từ nhỏ nhưng chung quy vẫn là tỷ muội. Muội cũng từng làm nhiều việc sai trái, chỉ cần tỷ tỷ …

Kim Hồ cắt lời nói:

– Ta không muốn nghe ngươi giáo huấn, ta chỉ muốn thỉnh cầu ngươi một chuyện.

Ngân Hồ nói:

– Xin tỷ tỷ cứ nói.

Kim Hồ nói:

– Hạo nhi của ta đã bị phu quân ngươi phế võ công, e rằng hắn không thể
trụ lại ở Bạch Đà Sơn được nữa. Ngươi có thể thay ta lo liệu cả đời cho
hắn không?

Ngân Hồ kinh ngạc. Bà buột miệng kêu lên:

– Tỷ tỷ, không lẽ tỷ tỷ muốn tìm …

Kim Hồ nói tiếp:

– Ngươi tưởng là ta tự vẩn chăng? Ta không nỡ chết vô ích đâu! Nhưng thế sự khó lường, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thể đồng ý thỉnh cầu của ta
không?

Ngân Hồ nói:

– Được, muội đồng ý!

Kim Hồ thở phào một hơi rồi nói:

– Vậy thì ta yên tâm rồi!

Nói đoạn bỗng bà quay người chạy lại vào trong đại sảnh vẫn còn khói mù mờ mịt.

Tề Cẩn Minh lướt lên trước và kêu lên:

– Quyên Quyên, tại sao nàng không ngăn bà ta lại?

Ngân Hồ nói:

– Vì thiếp đã biết bà ta muốn làm gì rồi. Nếu một người đã quyết tâm làm một việc gì đó mà chúng ta ngăn cản thì có chết người đó cũng không thể nhắm mắt.

Tề Cẩn Minh gượng cười, nói:

– Xem ra các người tuy chia tay từ nhỏ nhưng hiểu tỷ tỷ không ai bằng muội muội.

Lúc này Phi Phụng đã đưa Vệ Thiên Nguyên ra ngoài và giao cho Tề Cẩn Minh
trị thương. Nàng và Sở Thiên Thư lập tức xông vào đại sảnh giúp Ngọc Hư
Tử công kích Tiêu Chí Dao. Cặp kỳ phùng địch thủ này hiện đã bị ảnh
hưởng bởi khí độc nên chỉ đấu cầm chừng, cả hai không ai mạo hiểm hạ sát thủ. Tuy nhiên Vũ Văn Lôi đã bỏ chạy nên Tiêu Chí Dao cũng mất tinh
thần không ít. Lão mấy phen muốn thoát khỏi vòng chiến, nhưng ngoại diện đã bị bao vây, hơn nữa trường kiếm của Ngọc Hư Tử quấn riết không buông nên lão không thể nào thoát đi được. Kịp lúc Phi Phụng và Thiên Thư vào trợ chiến thì Tiêu Chí Dao hồn xiêu phách tán, lão chưa kịp trấn định
tinh thần thì đã một tiếng như bò bị chọc tiết.

Trường kiếm của
Phi Phụng đâm thẳng vào vai phải của lão khiến lão mất khả năng vận kiếm chống đỡ, nhân cơ hội đó Sở Thiên Thư múa song bút đâm thẳng vào giữa
ngực Tiêu Chí Dao.

Ngọc Hư Tử thu kiếm và nói:

– Đa tạ cô nương và thiếu hiệp trợ thủ!

Phi Phụng mỉm cười, nói:

– Đạo trưởng chớ khách khí, diệt ác trừ gian là trách nhiệm của người hiệp nghĩa đạo mà!

Nói đoạn nàng dìu Ngọc Hư Tử ra khỏi đại sảnh cùng với Sở Thiên Thư. Trong
lúc hỗn chiến Ngọc Hư Tử bị trúng một mũi độc châm nhưng nội lực của lão thâm hậu, nhất thời độc tố chưa thể phát tác. Song, lão vừa đối phó
cường địch vừa vận chân khí kháng độc nên hao tổn khá nhiều công lực, vì vậy mà lúc này chợt cảm thấy đầu quáng mắt hoa. Nhưng cũng may là Ngân
Hồ Tiêu Quyên Quyên có thuốc giải, bà ta cho lão uống một viên giải dược và bảo lão tọa thiền vận công trục độc.

Tề Cẩn Minh cũng đang chẩn mạch cho Vệ Thiên Nguyên, lão thấy Sở Thiên Thư trở ra thì hỏi ngay:

– Hắn đã trúng Hàn Băng chưởng của Vũ Văn Lôi. Thiên Thư, ngươi có Quỳnh Ngọc Đan đó không?

Quỳnh Ngọc Đan là loại dược hoàn khắc hàn, một phương thuốc bí truyền của Sở
gia, công hiệu có thể sánh với linh dược Tiểu Hoàn Đan của Thiếu Lâm tự.

Sở Thiên Thư nói:

– Chỉ còn có hai viên.

Tề Cẩn Minh nhận lấy cho Vệ Thiên Nguyên uống rồi nói:

– Ta có thể giúp hắn ngưng tập chân khí nhưng sau khi tỉnh lại vẫn chưa
thể phục hồi công lực nên nhất thời khó chịu nổi khí hàn.

Phi Phụng nói:

– Tiểu nữ còn có Dương Hàn Đan, loại này có thể kháng được hàn khí trên Tinh Túc Hải.

Tề Cẩn Minh gật đầu nói:

– Tốt, vậy thì sau hai canh giờ hắn có thể tỉnh lại.

Phi Phụng nhìn vào đại sảnh vẫn còn dày đặc khói mù, nàng nói:

– Sự tình ở đây vẫn chưa kết thúc, sau hai canh giờ chàng tỉnh lại nhưng không biết Bạch Đà Sơn chủ …

Ngân Hồ hiểu được ý nàng nên tiếp lời:

– Ta biết Vệ Thiên Nguyên không cần phải tận tay báo thù.

Ngân Hồ phán đoán không sai, đích thực là có hai người khác báo thù thay cho Vệ Thiên Nguyên, tuy bản ý của hai người này không phải muốn báo thù
cho chàng nhưng kết quả lại giống như nhau.

° ° °

Bạch Đà Sơn chủ Vũ Văn Lôi chạy vào trong bí thất
thì thấy Tiêu Hân Hân đang ngồi trên giường, đầu giường có thắp mấy ngọn bạch lạp. Ánh sáng màu xanh lục chiếu lên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân
tạo ra sự kỳ dị khó tả. Trong bí thất này vốn có nhiều đèn lưu ly được
thắp suốt ngày đêm, nhưng không biết Tiêu Hân Hân đã thay đổi bằng bạch
lạp từ lúc nào. Nhưng Vũ Văn Lôi không còn lòng dạ nào để ý đến những
chuyện nhỏ như vậy nữa, lão hồi hộp bất an kêu lên:

– Hân Hân!

Tiêu Hân Hân mở mắt ra và chậm rãi nói:

– Ngươi biết đấy, xưa nay ta luôn thích ánh nến. Lần đầu chúng ta hò hẹn thì trong phòng ta cũng tràn đầy ánh nến.

Vũ Văn Lôi gượng cười nói:

– Lẽ nào ngươi còn nhớ những chuyện cũ đó.

– Ngươi quên chứ ta không thể nào quên.

– Ta biết quá khứ ta có lỗi với ngươi nhưng xin ngươi hãy cho quá khứ đi vào quá khứ.

Từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn không rời nhau.

– Vĩnh viễn không rời nhau? Thật không?

– Đương nhiên là thật. Vì ta đã biết chỉ có ngươi mới thật lòng đối với
ta. Ngươi thật lòng với ta thì đương nhiên ta cũng thật lòng với ngươi.

– Hình như ngươi cũng nói với Hảo Hảo như vậy phải không?

– Đó là giả. Ta làm sao quên được ân nghĩa của ngươi đối với ta trước
đây. Ta vào đây là để chứng minh lòng thành vói ngươi đây.

Tiêu Hân Hân mỉm cười, nói:

– Ta biết nhất định ngươi sẽ vào nên đã sớm ngồi đây chờ ngươi.

Vũ Văn Lôi phấn chấn tinh thần, lão vội hỏi:

– Hân Hân, ngươi sẽ giúp ta chứ?

Tiêu Hân Hân thở dài, nói:

– Ngươi không muốn nghe lời khuyên của ta, bây giờ mới cầu ta thì muộn rồi, đã muộn thật rồi!

Vũ Văn Lôi tưởng bà ta lo sợ cường địch bên ngoài nên nói ngay:

– Không muộn, trong gian bí thất này còn có một bí mật mà có lẽ ngươi chưa biết.

Tiêu Hân Hân thản nhiên hỏi:

– Bí mật gì?

Vũ Văn Lôi nói:

– Còn có một địa đạo khác có thể thông ra bên ngoài. Nơi đó ngoại nhân
không thể biết nên ta có thể ẩn thân dưỡng thương. Tuy nhiên cần phải có người lo liệu cho ta mới được.

Nên biết thương thế của lão không nhẹ nên hiện tại phải cần Tiêu Hân Hân bảo vệ. Võ công của Tiêu Hân Hân có thể không bằng lão nhưng phương pháp tẩu thoát thì cao cường hơn
lão nhiều. Ví dụ như vạn nhất phát hiện có địch nhân thì bà ta có thể
tung Yên Vụ Đan che mắt đối phương mà thoát đi.

Vũ Văn Lôi thấy Tiêu Hân Hân còn do dự thì liền nói:

– Ta nói thật lòng như vậy mà ngươi không tin sao?

Tiêu Hân Hân nói:

– Đợi ngươi dưỡng thương xong thì ngươi lại muốn quay về làm sơn chủ phải không?

Vũ Văn Lôi nói:

– Không, ta chỉ muốn vĩnh viễn bầu bạn với ngươi. Ngươi không muốn ta
làm sơn chủ thì tùy ngươi tuyển chọn bất kỳ nơi nào, chúng ta sẽ cùng ẩn cư.

Tiêu Hân Hân tỏ vẻ như bằng lòng, bà gật đầu nói:

– Vĩnh viễn bầu bạn với ta, hay … hay lắm.

Vũ Văn Lôi cũng rất hài lòng với câu trả lời này, lão nói:

– Vậy thì sự thể chậm trễ, chúng ta mau đi thôi!

Nói đoạn lão bước đến vách bí thất mở cơ quan để lộ ra một đường địa đạo.
Đột nhiên nghe “ầm” một tiếng, một làn khói đen từ trong địa đạo xông
ra. Một hắc y phụ nhân tựa như dã quỷ hiện hình từ trong làn khói đen
bay lên.

– Ngươi không ngờ là ta cũng biết địa đạo bí mật này phải không?

Vũ Văn Lôi vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, lão lớn tiếng quát:

– Hảo Hảo, ngươi …

Lão vung chưởng vỗ tới tức thì nhưng bỗng nhiên lão phát hiện đã không thể
sử xuất được nửa phần lực đạo. Lão quay lại nhìn thì thấy Tiêu Hân Hân
còn thảm bại hơn, bà ta đã bị hôn mê ngã ngửa ra giường, song mục nhắm
chặt.

Kim Hồ lên tiếng:

– Còn một chuyện ngươi cũng không ngờ là ta đã chế thành một loại thần hương có được tính vừa tương đồng
vừa tương phản với Thần Tiên Đan. Tương đồng là chúng có thể khiến cho
tâm thần bải hoải, tứ chi vô lực, tương phản là người nào quen dùng Thần Tiên Đan thì loại thần hương này càng phát sinh hiệu lực nhanh chóng và mạnh trên thân thể người đó.

Thế nào, ngươi còn trừng mắt nhìn ta làm gì, phải chăng ngươi không thích ta đến với ngươi?

Vũ Văn Lôi gượng cười, nói:

– Chúng ta là phu thê sinh tắc đồng sàng, tử tắc đồng huyệt, làm sao ta lại không thích nàng đến bên ta?

Kim Hồ cười nhạt, nói:

– Sinh tắc đồng sàng, tử tắc đồng huyệt ư? Khá khen cho ngươi còn dày
mặt để nói những lời nhục mạ như thế đối với ta. Nếu Quyên Quyên không
nhận ta là tỷ tỷ thì ta đã sớm bỏ mạng ngoài kia rồi.

Vũ Văn Lôi nói:

– Tình thế vừa rồi ta tự thân khó bảo toàn chứ không có ý bỏ mặc nàng, xin nàng chớ nói với ta bằng khẩu khí như vậy.

Kim Hồ cười nhạt, nói:

– Thế à, ngay cả chút khí lực mở cửa mà vừa rồi ngươi cũng không có sao?

Vũ Văn Lôi chẳng biết nói thế nào cho phải nên gượng cười, nói:

– Ta biết nhất định nàng sẽ có biện pháp và sẽ đến bên ta.

– Tại sao?

– Vì chỉ có nàng mới thật lòng tốt với ta. Hảo Hảo, xin nàng hãy tin ta, nàng tốt với ta thì làm sao ta không tốt với nàng? Từ nay về sau, phu
thê chúng ta nửa bước cũng không rời nhau!

– Những lời đại loại như thế này hình như ngươi đã nói với cô cô của ta rồi.

– Chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận, bà ta làm sao có thể sánh với nàng?

Chẳng qua là vì tình thế trói buộc nên ta không thể không dối lừa bà ta. Nếu
nàng không tin thì ta có thể giết bà ta ngay bây giờ!

– Ta đến đây không phải là muốn ngươi giết cô cô của ta!

– Được, vậy thì chúng ta cùng đi, để cho bà ta tự sinh tự diệt!

Kim Hồ trầm ngâm một lát rồi chợt hỏi:

– Ngươi biết tại sao ta vào đây không?

Vũ Văn Lôi đáp ngay:

– Vì nàng biết hiện tại ta rất cần có nàng!

Kim Hồ cười nhạt, nói:

– Hiện tại ngươi rất cần ta nhưng tương lai thì sao?

Vũ Văn Lôi gượng cười, nói:

– Đương nhiên, tương lai cũng như vậy!

– Đáng tiếc là ta không dám tin ngươi nữa!

– Rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nàng muốn thế nào mới có thể tin ta?

– Ngươi nói vĩnh viễn không rời ta nửa bước, được, bây giờ ta sẽ bảo ngươi vĩnh viễn không rời ta!

Nói đoạn Kim Hồ lập tức vung chưởng đánh vào giữa ngực Vũ Văn Lôi.

Vũ Văn Lôi cả kinh kêu lên:

– Nàng làm gì vậy?

Kim Hồ nói:

– Ngươi chết rồi, ta cũng chết theo ngươi, như thế chẳng phải là vĩnh viễn bên nhau sao?

Vũ Văn Lôi kêu thất thanh:

– Không, không! Có chuyện gì cứ nói đã, xin đừng … xin đừng …

Lời chưa dứt thì hữu chưởng của Kim Hồ đã vỗ vào ngực lão. Bạch Đà Sơn chủ
Vũ Văn Lôi cảm thấy trời xoay đất chuyển, nhất thời dường như mất đi tri giác. Nhưng lão kinh hãi một thì thê tử Kim Hồ của lão lại kinh hãi
mười. Nguyên bà ta định giết phu quân xong thì tự sát theo. Do vậy hữu
chưởng phát ra là đã vận hết công lực toàn thân. Nào ngờ, bỗng nhiên bà
phát hiện công lực của mình đã hoàn toàn tiêu tán một cách nhanh chóng,
khi chưởng chạm vào người phu quân thì khí lực như người bình thường,
căn bản không có gì nguy hiểm.

Kim Hồ bất giác quét mục quang
nhìn qua Tiêu Hân Hân thì thấy trên giường, song mục vẫn nhắm chặt nhưng khóe miệng lộ một nụ cười nhạt.

Vũ Văn Lôi sau khi cảm thấy trời nghiêng đất quay thì vội trấn định tinh thần rồi gượng cười, nói:

– Ta tưởng nàng giết ta thật chứ!

Kim Hồ cũng gượng cười, noíi:

– Làm sao ta nỡ để ngươi chết, nhưng chuyện ngày hôm nay quả thật là ngươi đã khiến cho ta đau lòng, do vậy …

Vũ Văn Lôi tiếp lời:

– Ta biết là ta có lỗi với nàng, do vậy nàng muốn trừng phạt ta. Nhưng
hiện tại đã trừng phạt rồi, nàng có thể đưa cho ta thuốc giải không?

Kim Hồ thừa biết bản lãnh của phu quân, sớm muộn gì lão ta cũng nhận ra
được khí lực của bà bị tiêu thất, khi đó lão ta cũng sẽ đoạt thuốc giải
thôi. Biết thế nên bà ta thầm nghĩ:

– “Chi bằng cứ lợi dụng hắn một lần.”.

Nghĩ đoạn bà lấy thuốc giải đưa cho Vũ Văn Lôi và nói:

– Thuốc giải có thể đưa cho ngươi nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.

Vũ Văn Lôi mỉm cười, nói:

– Xin phu nhân cứ dặn dò.

Kim Hồ nói:

– Tốt xấu gì bà ta cũng là cô cô của ta, ta không nhẫn tâm để bà ta bị độc hương của ta làm hại. Ngươi đưa bà ta ra ngoài nhé.

Vũ Văn Lôi hỏi lại:

– Nàng không muốn để bà ta tự sinh tự diệt sao?

Kim Hồ nói:

– Trong này thì bà ta chết chắc chứ không nghi ngờ gì nữa, bên ngoài thì bà ta có thể còn chút cơ hội sinh tồn. Như thế mới phù hợp với ý câu
“Tự sinh tự diệt”.

Vũ Văn Lôi hoài nghi thê tử muốn thử mình nên nói:

– Hà tất phải đa sự như thế, nàng sợ bà ta chết một cách đau khổ thì chi bằng để ta thưởng cho bà ta một chưởng ân huệ.

Kim Hồ phát hiện tình hình của mình càng lúc càng tệ hơn, bà là một đại
hành gia sử dụng độc nên lúc này đã phát hiện mình trúng một loại kỳ độc vô danh. Độc tố đã xâm nhập tạng phủ nên không còn khả năng cầu sinh
nữa. Lòng thù hận chợt trỗi lên, bà lập túc nói:

– Được rồi, ngươi muốn giết bà ta thì tùy ngươi!

Vũ Văn Lôi sau khi uống thuốc giải của Kim Hồ thì tinh thần phấn chấn lên
một chút, lão bước về phía Tiêu Hân Hân và phát chưởng vỗ vào giữa ngực
bà ta. Không ngờ lão vừa đánh xuống thì tình hình cũng giống như Kim Hồ vừa rồi, có nghĩa là khí lực của lão hoàn toàn tiêu thất.

Đột nhiên Tiêu Hân Hân mở mắt ra và chậm rãi ngồi dậy. Bà ta thản nhiên nói:

– Ngươi không giết được ta, có lẽ là rất kỳ quái phải không? Tại sao đã
uống thuốc giải của Hảo Hảo mà một chút khí lực để giết ta ngươi cũng
không có? Ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật, đó là vì bên trong
những cây bạch lạp của ta được chế tạo bằng Hắc Tâm Lan!

Hắc Tâm
Lan là một trong bảy đại độc vật trên thế gian, khi dùng để làm bạch lạp thì độc chất bị đốt cháy sẽ phát tán ra không chút khí vị và có thể
giết đối phương mà đối phương không hề biết. Công lực của Kim Hồ không
bằng Vũ Văn Lôi nên sau khi trúng độc thì độc tố phát tác chậm hơn, song lão trúng độc còn nặng hơn thê tử.

Kim Hồ thản nhiên nói:

– Chúc mừng cô cô đã luyện thành kỳ độc của thế gian. Không sai, ta tuy
đố kỵ với người nhưng muốn giết người không phải là chủ ý của ta.

Tiêu Hân Hân nói:

– Đúng vậy, thoạt tiên ngươi muốn dùng hắn để chế phục ta, ngươi cho
rằng nhân lúc công lực của hắn chưa hoàn toàn tiêu thất thì có thể chế
phục ta dễ dàng. Nhưng ngươi muốn ta sống cũng chẳng qua là muốn ta giao thuốc giải ra thôi. Đáng tiếc, đáng tiếc!

Vũ Văn Lôi vội nói:

– Hân Hân, ngươi thật là thông minh. Ta vốn không có ý hại ngươi, ta giả vờ muốn giết ngươi chẳng qua là để thử tâm địa con tiện nhân kia thôi.

Kim Hồ nộ khí quát lớn:

– Ta đã sớm biết ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa nhưng không ngờ ngươi còn
là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ như vậy, ta thật là hối hận vì bị ngươi
lừa dối một đời.

Vũ Văn Lôi cười nhạt, nói:

– Vừa rồi khi ta thử khẩu khí của của ngươi thì ngươi đã nói thế nào, có cần ta thuật lại không?

Nói đoạn lão giả giọng Kim Hồ, thuật lại:

– Được rồi, ngươi muốn giết bà ta thì tùy ngươi!

Hai kẻ không còn khí lực tranh nhau thì chỉ còn có thể đấu khẩu mà thôi.
Nhưng sự đấu khẩu cũng chẳng kéo dài được bao lâu, vì cả hai dần dần mất cả khí lực để nói.

Lúc này Tiêu Hân Hân mới thở dài, nói:

– Các ngươi cũng không cần cãi nhau nữa, ta biết là các ngươi đều rất
muốn thuốc giải của ta. Nhưng đáng tiếc là ta chỉ chế được Hắc Tâm Lan
mà vẫn chưa chế được thuốc giải.

Loại độc này không có thuốc giải.

Vũ Văn Lôi như nghe tiếng sét bên tai, lão dùng tàn lực kêu thất thanh:

– Không có thuốc giải?

Kim Hồ cũng đột nhiên phát ra một tràng cười điên cuồng rồi nói:

– Ta vốn muốn cùng gã vô tình vô nghĩa này đồng qui tận diệt, bây giờ đã đạt được sở nguyện rồi, như thế cũng rất tốt!

Tiêu Hân Hân cười một cách thê lương rồi nói:

– Đúng vậy, hắn đều nói với ta và ngươi những lời như nhau, hy vọng là
tù nay về sau hắn vĩnh viễn không xa rời chúng ta. Ba chúng ta đều mang
tội nghiệt sâu nặng, do vậy ta cũng cảm thấy là nên hoàn thành tâm
nguyện của hắn, kết cục thế này đích thực là không có gì hay bằng!

Nói đoạn bà ta vẫn giữ vẻ thê lương pha chút khoái ý nhìn Bạch Đà Sơn chủ
Vũ Văn Lôi và Kim Hồ Tiêu Hảo Hảo lần lượt ngã xuống cuối cùng bà ta
cũng ngã ra giường bất động.

Đợi đến lúc bọn Tiêu Quyên Quyên vào thì chỉ phát hiện được ba thi thể cứng đơ mà thôi. Thiện, ác, ái, tăng, tình, nghiệt, ân oán cũng đã đồng quy tận diệt.

Tiêu Quyên Quyên nắm lấy tay phu quân và khẽ nói:

– “Phúc họa vô môn, duy nhân tự chuốc”, bây giờ muội mới thấm thía ý nghĩa câu này.

Tề Cẩn Minh trầm ngâm một hồi lâu mới nói:

– Đúng vậy, con người chẳng có ai không sai trái, dù có làm chuyện sai
cũng không sao, chỉ sợ sai mà không biết mình sai nên cứ tiếp tục sai
mãi.

Tiêu Quyên Quyên nói:

– Đa tạ chàng nhắc nhở!

Tề Cẩn Minh thở dài, nói:

– Chuyện đã kết thúc, chúng ta có thể đi được rồi.

Tiêu Quyên Quyên hỏi:

– Thế còn cuộc cờ tàn kia thì sao?

Tề Cẩn Minh hỏi lại:

– Cuộc cờ đã sắp rõ, theo nàng thì nên đi nước nào?

Tiêu Quyên Quyên lắc đầu nói:

– Thiếp cũng không biết.

Tề Cẩn Minh gật đầu, nói:

– Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể hướng dẫn người trong cuộc để bọn họ tự
nhìn rõ cuộc cờ tàn này thôi. Còn như nên thu thập cuộc cờ tàn này như
thế nào thì e rằng chúng ta không thể giúp đỡ bọn chúng.

Nói đoạn phu thê lão cáo biệt mọi người rồi xuống núi trước. Phi Phụng và Sở
Thiên Thư cũng đưa Vệ Thiên Nguyên cùng bọn Ngọc Hư Tử rời Bạch Đà Sơn,
sau đó mọi người lại tiếp tục chia tay.

Khi Vệ Thiên Nguyên tỉnh lại thì chàng thấy mình đang nằm trong một u cốc, bên cạnh là Phi Phụng, ngoài ra không còn ai khác.

Chàng kinh ngạc ngồi bật dậy và hỏi:

– Mọi người đâu cả rồi? Tại sao ta lại nằm ở đây? Nơi này là nơi nào? Kết cục như thế nào?

Phi Phụng chậm rãi nói:

– Chàng hỏi nhiều quá làm sao muội trả lời kịp, trước tiên xin chúc mừng chàng đã báo được phụ thù. Bạch Đà Sơn chủ Vũ Văn Lôi và thê tử của lão đã đồng quy tận diệt với Tiêu Hân Hân rồi. Còn như tại sao chàng nằm
trong u cốc này là vì muội muốn chàng gặp một người sau khi tỉnh lại. U
cốc này cách Bạch Vân Am chừng mười dặm, nơi đó có người mà muội muốn
chàng đến và có lẽ bản thân chàng cũng muốn gặp. Bây giờ chàng đã hồi
phục và có thể tự đi được rồi, muội sẽ chờ ở đây trong ba canh giờ, sau
ba canh giờ nếu chàng không trở lại thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không còn
cơ hội tái ngộ.

Vệ Thiên Nguyên đi từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác, chàng vội hỏi:

– Người đó là ai? Tại sao nàng muốn ta gặp người đó? Và sao nàng biết bản thân ta cũng muốn gặp?

Phi Phụng thản nhiên:

– Muội không thể nói được, chàng cứ đi rồi ắt sẽ biết mọi chuyện.

Vệ Thiên Nguyên cảm thấy kỳ quái, chàng thầm nghĩ:

– “Tại sao nàng lại úp mở với ta như vậy? Không lẽ người đó là Khương Tuyết Quân?

Lẽ nào cô ta vẫn còn sống?

Tuy hoài nghi như vậy nhưng chàng không dám hỏi thẳng, sau một lúc do dự thì chàng hỏi:

– Bạch Vân Am ở hướng nào?

Phi Phụng nói:

– Đi về hướng tây chừng mười dặm thì sẽ gặp.

– Nàng không thể cùng đi với ta tới đó sao?

– Không thể.

– Tại sao?

– Vì người đó không thích gặp muội, vả lại không có muội sẽ tiện cho chàng hơn.

– Thế sư thúc của ta và mọi người đi đâu cả rồi?

– Bọn họ đã rời Bạch Đà Sơn trước đây hai canh giờ, còn đi đâu thì muội không thể biết.

Vệ Thiên Nguyên chẳng biết làm thế nào khác, chàng đành ôm lòng hoài nghi mà đi về hướng Tây tìm Bạch Vân Am.

Lúc này tuy công lực của chàng đã hồi phục, độc khí đã được giải nhưng vẫn
chưa thể thi triển khinh công thượng thừa, do vậy phải gần một canh giờ
chàng mới đi hết mười dặm đường. Quả đúng như Phi Phụng nói, trước mặt
chàng đã hiện ra một ngôi am tự dưới bóng đám bạch tùng này toàn thân
phủ đầy tuyết trắng xóa, bản thân ngôi am tự cũng bị phủ đầy tuyết. Tuy
vị trí của am tự ở lưng chừng núi nhưng ngọn núi này nằm trong quần thể
Bạch Đà Sơn nên độ cao không ít, vì vậy mà hầu như toàn bộ ngọn núi bị
mây trắng và tuyết bao phủ quanh năm.

Vệ Thiên Nguyên thi triển
khinh công tiếp cận Bạch Vân Am, cảnh vật ở đây vô cùng thanh tĩnh và
rất tuyệt mỹ. Chàng xuyên qua rặng bạch tùng đến trước cửa am. Sau một
hồi do dự, chàng định cất tiếng hỏi xem có ai bên trong không thì đột
nhiên cửa am mở ra, một ni cô trùm khăn cúi đầu bước ra.

Tuy
không nhìn rõ diện mạo và dù được khoác bên ngoài một bộ cà sa rộng
thùng thình nhưng ni cô vừa xuất hiện thì Vệ Thiên Nguyên kinh ngạc
không thôi. Nhất thời miệng lưỡi như bị kết dính lại, không thể nói nên
lời. Ni cô niệm phật hiệu rồi hỏi:

– Dám hỏi thí chủ cần tìm ai?

Vệ Thiên Nguyên buột miệng kêu thất thanh:

– Tuyết Quân, Tuyết Quân! Nàng còn sống trên đời này thật sao? Tại sao lại …

Ni cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Vệ Thiên Nguyên, không sai, quả nhiên là Khương Tuyết Quân nhưng nàng đã trở thành ni cô.

Khương Tuyết Quân chấp tay niệm phật hiệu:

– A di đà phật! bần ngươi là Tuệ Tĩnh, thí chủ muốn tìm ai?

Vệ Thiên Nguyên sững người hồi lâu mới nói:

– Tuyết Quân, nàng thừa biết là ta tìm nàng, tại sao nàng không nhận ta?

Khương Tuyết Quân lạnh lùng nói:

– Tuyết Quân ư? Trên thế gian này đã không còn Khương Tuyết Quân rồi. Bần ni là Tuệ Tĩnh.

Vệ Thiên Nguyên nói:

– Nghe nói phật môn không biết nói dối!

– Không sai!

– Thế tại sao nàng quên chuyện chúng ta cùng nhặt uyên ương thạch? Nàng
từng nói chúng ta sẽ làm một đôi uyên ương vỗ cánh bên nhau, mãi mãi
không rời nhau?

– Đó là Khương Tuyết Quân nói chứ không phải Tuệ Tĩnh nói.

– Khương Tuyết Quân là Tuệ Tĩnh, Tuệ Tĩnh là Khương Tuyết Quân.

– Thí chủ sai rồi, thí chủ có thể nói thân của Tuệ Tĩnh trước đây là
Khương Tuyết Quân chứ không thể nói Tuệ Tĩnh là Khương Tuyết Quân.

Vệ Thiên Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói:

– Như vậy Khương Tuyết Quân có thể biến thành Tuệ Tĩnh, tại sao Tuệ Tĩnh không thể trở thành Khương Tuyết Quân?

Khương Tuyết Quân bình thản nói:

– Có thể Tuệ Tĩnh sẽ có thay đổi nữa nhưng quyết không thể trở thành Khương Tuyết Quân.

Vệ Thiên Nguyên liền hỏi:

– Tại sao?

Khương Tuyết Quân không trả lời, nàng từ từ ngước nhìn những đám bạch vân lững lờ trôi rồi hỏi:

– Thí chủ có thấy những áng bạch vân kia không?

Vệ Thiên Nguyên không hiểu nàng muốn nói gì nhưng vẫn nói:

– Thấy thì sao?

Khương Tuyết Quân nói:

– Mây vẫn là mây, nhưng mây bay lúc này đã không phải là mây trước đó.

– Vậy thì sao nào?

– Điều đó nói rõ sự thật trên thế gian không có gì là bất biến, hoa có
thể biến thành đất, đất nếu thay đổi thì có khả năng sẽ thành thạch
nham, nhưng quyết không thể biến trở lại thành hoa trên cành.

Vệ Thiên Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói:

– Cổ ngữ có câu:

biển có thể cạn, đá có thể mòn nhưng tình không thể biến. Hoa có thể biến, mây nước có thể biến nhưng tình không thể biến.

Khương Tuyết Quân nói:

– Cổ ngũ vị tất đều đã đúng. Tình sinh ra từ “thực”, “thực” biến thì
tình cũng biến. Cái gọi là “thực” tức là trong một hoàn cảnh đặc định
nào đó, hoàn cảnh thay đổi thì cảm tình cũng sẽ thay đổi. Nghiêm Hoa
Kinh cho rằng tình có cơ sở từ hiện thực, nhưng bản thân tình là hư vô
không căn cứ. Quan hệ giữa tình và thực tựa như nước và sóng vậy.

Vệ Thiên Nguyên gượng cười, nói:

– Ta không hiểu được phật pháp cao thâm, ta chỉ muốn hỏi là tại sao nàng muốn trở thaàh Tuệ Tĩnh?

Khương Tuyết Quân nói:

– Bần ni là Tuệ Tĩnh. Tuệ Tĩnh vẫn chưa biến thì bần ni cũng chưa biến.

Vệ Thiên Nguyên lắc đầu, nói:

– Đừng nói lòng vòng nữa. Được, ta thay đổi cách hỏi nhé, tại sao Khương Tuyết Quân phải biến thành Tuệ Tĩnh?

Lúc này Khương Tuyết Quân mới trả lời thật:

– Là vì cầu cho tâm được an.

Vệ Thiên Nguyên hỏi tiếp:

– Cầu cho tâm được an, phải chăng là vì Phi Phụng?

Khương Tuyết Quân đáp:

– Phi Phụng là Phi Phụng, Tuyết Quân là Tuyết Quân. Cầu cho tâm được an không phải vì bất kỳ người nào.

Vệ Thiên Nguyên nói:

– Ta không quản hiện tại nàng là Tuệ Tĩnh hay Tuyết Quân, ta xin nàng
chớ vòng vo tam quốc nữa và hãy thật lòng nói cho ta biết, sự tình ở Bí
Ma Nhai hôm đó, rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?

Khương Tuyết Quân bình thản nói:

– Khương Tuyết Quân đã chết ngày hôm đó, lẽ nào thí chủ không biết?

– Nhưng thực sự là Khương Tuyết Quân vẫn tại thế.

– Đúng vậy, nhưng Khương Tuyết Quân đã trở thành một người khác rồi.

– Sự giả chết của nàng phải chăng là do sự an bày của Phi Phụng?

– Là do bần ni thỉnh cầu cô ta an bày cho bần ni như vậy, thí chủ không thể trách cô ta.

Bần ni muốn cầu cho tâm được an, cô ta cũng muốn cầu cho tâm được an.

Nguyên lần ác chiến ở Bí Ma Nhai hôm đó, Thượng Quang Phi Phụng đã tìm cách
giúp Khương Tuyết Quân báo thù (độc châm mà Tuyết Quân dùng đâm Từ Trung Nhạc là do Phi Phụng mượn từ Ngân Hồ cho Tuyết Quân). Nhưng sau khi
giết Từ Trung Nhạc, Tuyết Quân uống độc dược tự vẫn, viên độc dược đó là độc dược giả, uống vào thì tạm thời ngưng hô hấp trông tựa như đã chết
nhưng ba ngày sau sẽ sống lại. Viên độc dược đó cũng do nơi Phi Phụng
cho cô ta.

Vệ Thiên Nguyên buồn bã nói:

– Nàng cầu cho tâm được an, lẽ nào rời xa ta thì tâm nàng có thể được an? Thuở thiếu thời chúng ta từng là …

Khương Tuyết Quân tiếp lời:

– Không sai, thiếu thời bần ni tùng nghĩ như thế. Khi đó trong thế giới
của bần ni chỉ có thí chủ, trong thế giới của thí chủ cũng chỉ có bần
ni. Nhưng hiện tại không phải là thuở thiếu thời. Ai ngờ rằng hai nhà
chúng ta cùng ngộ thảm họa để mỗi người ly tán kẻ đông người tây? Thí
chủ trưởng thành từ Tề gia, bần ni theo gia phụ sống qua ngày đoạn tháng ở Lạc Dương! Bản thân bần ni cũng không ngờ suýt chút nữa thì trở thành thê tử của Từ Trung Nhạc, tuy chưa bái đường thành thân nhưng cũng đã
ngồi kiệu hoa nhà họ Từ rồi. Rất nhiều chuyện mà thuở thiếu thời tuyệt
đối không ngờ tới, thí chủ nói xem, không phải thế sao?

Vệ Thiên Nguyên thầm nghĩ:

– “Đúng vậy, khi đó làm sao ta ngờ rằng sẽ gặp một Thượng Quang Phi
Phụng rồi lại cùng cô ta kết bằng hữu đồng sanh cộng tử? Sau cùng lại
còn cầu hôn với cô ta!”.

Khương Tuyết Quân tiếp tục nói:

– Vì vậy thành ngữ có câu:

Sự quá tình thiên (việc đã qua thì hoàn cảnh cũng đã khác), kinh phật lại có câu:

Tình tùy thực biến. Thí chủ hãy nói thực một câu, nếu bảo thí chủ bỏ rơi
Thượng Quang cô nương thì phải chăng thí chủ cũng cảm thấy tâm bất an?

Vệ Thiên Nguyên ngẩn người một lát rồi nói:

– Ta … ta không biết.

Khương Tuyết Quân thở dài, nói:

– Tình của chúng ta ngày xưa tựa như dòng nước chảy, rút dao chém xuống
nước tuy không thể cắt đứt được nhưng dòng nước đã thay đổi phương hướng rồi. Thí chủ có biết niềm vui lớn nhất của một người là gì không?

Nàng tự hỏi rồi tự trả lời:

– Đó là cõi lòng được yên tĩnh. Do vậy mới xin thí chủ chớ bức bần ni
tái biến trở về Khương Tuyết Quân. Nếu bần ni biến trở thành Khương
Tuyết Quân thì không những bần ni bất an mà thí chủ và Thượng Quan cô
nương e rằng cũng phải khổ não cả đời!

Nói đoạn, nàng bế mục ngồi xuống tựa như lão ni nhập định, không để ý đến Vệ Thiên Nguyên nữa.

Vệ Thiên Nguyên thầm nghĩ:

– “Đúng vậy, tình của Phi Phụng đối với ta cũng sâu không kém Tuyết Quân ngày xưa và tình cảm của ta đối với Phi Phụng cũng chẳng kém đối với
Tuyết Quân trước đây. Nếu ta cứ tiếp tục vương vấn thì nhất định ba bên
sẽ gặp nhiều khổ não, Tuyết Quân vì lòng cao thượng đã hy sinh bản thân
mình để thành toàn cho ta và Phi Phụng, lẽ nào ta lại làm trái ý nàng?”.

Nghĩ đoạn chàng chẳng biết làm thế nào khác nên đành chắp tay nói lời đa tạ
rồi cáo biệt rời Bạch Vân Am một cách lặng lẽ. Tuy vẫn còn chút tiếc
nuối nhưng lòng đã cảm thấy nhẹ đi phần nào, bởi lẽ giờ đây dòng chảy
tình cảm đã được định hướng rõ ràng. Nhờ vậy mà cước trình của chàng
nhanh hơn lúc đi, chỉ mất nửa canh giờ thì chàng đã trở lại u cốc.

Tổng cộng thời gian đi, ở, về không quá ba canh giờ, điều dó có nghĩa là Phi Phụng vẫn còn ngồi đợi trong u cốc.

Phi Phụng vừa thấy chàng bước vào thì liền hỏi:

– Tại sao chàng quay lại tìm muội?

Vệ Thiên Nguyên thản nhiên đáp:

– Ta muốn đánh với nàng một ván cờ, nhưng đối thủ chỉ có thể là nàng và ta thôi.

Phi Phụng hỏi tiếp:

– Thế Khương tỷ tỷ đâu?

Thế Nguyên nói:

– Cô ta đã là người ngoại cuộc rồi.

Phi Phụng trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Thế này thì không được công bằng lắm chăng?

Thế Nguyên nói:

– Cô ta cầu cho tâm cô ta được an, ta cũng cầu cho tâm của ta được an.

– Nhưng còn muội …

– Nàng cùng không cần phiền não, vì cuộc cờ tàn này đã được giải khai rồi.

– Giải khai thế nào?

– Tuyết Quân đã giúp ta giải khai, chính vì cô ta đã giúp ta giải khai cuộc cờ này nên cô ta phải làm người ngoại cuộc.

Ngừng một lát chàng nói tiếp:

– Mới đó mà đã gần một năm, bây giờ cuộc cờ đã được giải, chúng ta cũng nên trở lại Mạc Sầu Hồ để thưởng thức kỳ phong dị cảnh.

Phi Phụng nói:

– Hãy khoan đi Mạc Sầu Hồ …

Vệ Thiên Nguyên liền hỏi:

– Vậy nàng muốn đi đâu trước?

Phi Phụng nói:

– Đi Hoa Sơn xem hồng diệp. Trên Hoa Sơn cũng có “Mạc Sầu” cần người an ủi đấy.

Vệ Thiên Nguyên chợt ngộ ra, chàng nói:

– Sợ rằng chỉ có Sở Thiên Thư mới an ủi được “Mạc Sầu” đó thôi.

Phi Phụng mỉm cười, nói:

– Nhưng chúng ta cũng không nên làm người ngoại cuộc, tự thủ quan kỳ.

° ° °

Lại một mùa thu đến, lá vàng rơi khắp Hoa Sơn. Người
ta thường nói, mùa thu là mùa dễ làm cho con người đa cảm đa sầu, điều
này xem ra rất ứng nghiệm với tâm trạng của Tề Tấu Ngọc hiện tại. Sau
khi được Dao Quang Tán Nhân tận tâm chữa trị thì thương thế của nàng đã
sớm bình phục như thường. Lúc này nàng đang mạn bước trong cánh rừng
trước Quần Tiên Quán của phái Hoa Sơn.

Nàng đang hoài niệm đến viễn nhân:

– Tại sao Thiên Thư vẫn chưa trở lại thăm ta? Phải chăng thương thế của
chàng cũng đã bình phục? Dao Quang Tán Nhân nói rằng bản lĩnh trị độc
dưỡng thương của Thanh Loan tỷ tỷ không kém bà ta, ôi, lẽ nào …

Thì ra Dao Quang Tán Nhân tuy chữa trị lành thương thế cho nàng nhưng bà ta lại gieo vào lòng nàng một nỗi ám ảnh. Bà ta từng nói với nàng rằng:

– “Nam nhân thì đã có chín trong mười người không thể tin cậy được, dù
hắn từng thệ hải minh sơn với ngươi nhưng chỉ cần hắn gần gũi lâu ngày
với một nữ tử khác thì khó bảo đảm rằng hắn không thay lòng đổi dạ.”.

Những lời như vậy Dao Quang Tán Nhân đã nói với nàng không biết bao nhiêu lần mà kể. Thanh Loan trị thương cho Sở Thiên Thư rồi lại cùng vạn lý đồng
hành, “sớm tối bên nhau” đã gần nửa năm rồi. Liệu chàng có thay lòng đổi dạ không?

Đương nhiên chuyện “sớm tối bên nhau” cũng chỉ do Tề Tấu Ngọc tưởng tượng mà thôi.

Nhưng làm sao trách nàng có cách nghĩ như vậy?

Thiếu thời nàng và Vệ Thiên Nguyên sớm tối bên nhau và chẳng phải nàng đã yêu Vệ Thiên Nguyên đó sao? “Lâu ngày sinh tình”, câu nói này nàng đã có
thừa thể nghiệm.

Nàng lại thầm nghĩ:

– “Nhưng Thiên Thư
không phải là tiểu hài tử và Thanh Loan cũng không phai là tiểu cô
nương, nếu bọn họ lâu ngày sinh tình thật sự thì sợ rằng không thể nào
thay đổi được nữa.

Nhưng khi Thiên Thư yêu ta thì chàng cũng không phải là tiểu hài tử.”.

Nàng vừa mạn bước trong rừng vừa suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nàng
phát hiện thấy Dao Quang Tán Nhân đang ngồi vẽ tranh, cảnh trong tranh
chính là Quần Tiên Quán. Nàng bước đến gần rồi lên tiếng tán thưởng:

– A, Dao Quang đạo cô vẽ đẹp thế này mà tiểu nữ không biết. Chữ viết trên tranh cũng tuyệt đẹp.

Dao Quang Tán Nhân nói:

– Chớ có tâng bốc ta!

Miệng nói nhưng mắt vẫn không rời bức họa.

Bà ta dùng bút pháp như thảo thư viết trên bức họa trông mờ mờ như sương,
nhẹ nhàng như khói, lầu đài ẩn hiện giống như đang phiêu du trong biển
mây. Sự nhẹ nhàng cuối nét bút gợi nhớ niềm xưa và cũng gợi lên tâm sự
buồn bã.

Họa nghệ của bà ta là học từ Ngọc Hư Tử, khi hai người
đều chưa xuất gia. Ngọc Hư Tử còn là một thế gia công tử nổi tiếng phong lưu trên giang hồ. Trước đây Ngọc Hư Tử có vẽ một bức cổ họa Tiên Sơn
Lầu Các Đồ, lầu các trong tranh được lấy cảm hứng từ thực cảnh Quần Tiên Quán trong tranh của Dao Quang Tán Nhân của Hoa Sơn. Hiện tại, Quần
Tiên Quán trong tranh của Dao Quang Tán Nhân được mô phỏng từ bức tranh
của Ngọc Hư Tử.

Trên tranh có đề một thi phẩm của thi nhân nổi tiếng đời Đường là Lý Thương Ẩn.

“Bạch Thạch Nham Phi Bích tiễn ti.

Thạch Thanh luân trích đắc quy trì.

Nhất xuân mộng vỡ thường phiêu ngõa.

Tận nhật linh phong bất mãn kỳ Ngạc Lục Hoa lai vô định sở Đỗ Lan Hương khứ vi di thì Ngọc Lang thử hội thông tiên tịch Ức hướng thiên gia vấn cử
chi.”.

Tạm dịch:

“Cửa hang đá trắng đẫm rêu phong Đày mãi
chưa về chốn Thượng Thanh Ngói cứ dầm mưa xuân cõi mộng Cờ không lộng
gió buổi ngày hanh.

Ngạc Hoa về ở nơi vô định Đôỗ Hương đi chưa kịp đổi canh Ngọc Lang tiên sổ mong được lọt Tử chi xin nhớ hỏi trời xanh.”.

Nguyên đề bài thơ này là “Trùng quế Thánh Nữ Từ” (lại qua đền Thánh Nữ), nói
trong Thánh Nữ từ có một nữ đạo sĩ vốn là ý trung nhân của Lý Thương Ẩn. Năm xưa khi vẽ bức Tiên Sơn Lầu Các Đồ thì Ngọc Hư Tử cũng đề bài thơ
này vào tranh.

Ôi, năm xưa Ngọc Hư Tử đề thi phẩm này của Lý Thương Ẩn vào trong tranh của mình, không ngờ bây giờ trở thành “thi sấm”!

“Cựu sự trần phong hưu tái khải Thử tâm như thủy chỉ đông lưu.”.

Tạm dịch:

“Chuyện xưa phong kín không nhắc lại Lòng này như nước chảy về đông.”.

Từ ngày bà ta giũ áo phong trần làm đạo sĩ thì bà ta đã quyết tâm “Cựu sự trần phong”.

rồi, nhưng đáng tiếc là rốt cuộc “trần căn” của bà ta vẫn chưa thể thanh
tịnh nên thường sớm hôm hoài mộng … Mãi đến ngày nay, đã qua hai mươi
năm, song chữ “tình” vẫn làm khổ bà ta. Vì thế Dao Quang Tán Nhân mới
đem khối tâm sự ấp ủ trong lòng bấy lâu nay ký thác vào trong thi họa.

Nhưng tâm sự của bà ta há có thể đem nói cho Tề Tấu Ngọc nghe? Tề Tấu Ngọc thấy bà ta có vẻ suy tư nên liền hỏi:

– Đạo cô, người đang nghĩ gì vậy?

Dao Quang Tán Nhân nói:

– Không có gì, ta đang nghĩ đến Thanh Loan.

Nói đoạn bà hỏi Tề Tấu Ngọc:

– Còn ngươi thì sao? Phải chăng ngươi đang có tâm sự muốn nói với ta?

Tề Tấu Ngọc nói:

– Tiểu nữ cũng không có gì. Nhưng đạo cô nhắc đến Thanh Loan tỷ tỷ khiến tiểu nữ nhớ đến Thiên Thư, không biết cô ta đã chữa trị thương thế cho
chàng bình phục hay chưa?

Dao Quang Tán Nhân nói:

– Ta
biết ngươi đang nhớ nhung nhưng thế sự khó lường, không chừng hắn sẽ trở về với một người khác, khiến cho ngươi thất vọng đấy.

Đương nhiên Tề Tấu Ngọc thừa hiểu bà ta nói “một người khác” là chỉ đồ đệ Thanh Loan của bà ta.

Bỗng nhiên nghe có người kêu lên”.

– Sư phụ! Tấu Ngọc muội tử!

Dao Quang Tán Nhân và Tề Tấu Ngọc cùng nhìn lên, chẳng phải Thanh Loan trở
về đó sao? Không những thế mà cô ta còn trở về với một thiếu niên. Nhưng người thất vọng không phải là Tề Tấu Ngọc mà là Dao Quang Tán Nhân.

Thì ra thiếu niên cùng trở về với Thanh Loan là Bào Lệnh Huynh, đồ đệ của Võ Đang trưởng lão Ngọc Hư Tử.

Dao Quang Tán Nhân ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao chỉ có các ngươi trở về, Sở Thiên Thư đâu?

Câu này lẽ ra do Tề Tấu Ngọc hỏi mới phải, nhưng Dao Quang Tán Nhân vừa
ngạc nhiên vừa lo lắng nên không nhịn được mà đành hỏi trước.

Thanh Loan hai má ửng hồng, nàng nói:

– Đệ … đệ tử không biết, sau khi đệ tử trị thương cho hắn bình phục thì mọi người chia tay. Sư phụ, đệ tử … đệ tử có …

Dao Quang Tán Nhân đã đoán được mấy phần nên chau mày nói:

– Có gì cứ nói!

Chợt nghe có người cười ha ha một tràng rồi nói:

– Cô ta thẹn thùng không nói thì ta nói thay vậy!

Lời đến tất người đến, chớp mắt Ngọc Hư Tử đã xuất hiện trước mắt Dao Quang Tán Nhân. Lão nói tiếp:

– Cô ta và Lệnh Huynh đang thỉnh cầu đạo hữu đồng ý cho hôn sự của chúng đấy.

Nhất thời Dao Quang Tán Nhân không biết phải nói thế nào nên chỉ im lặng làm mặt lạnh. Ngọc Hư Tử mỉm cười nói tiếp:

– Lẽ nào đồ đệ của ta không xứng với đồ đệ của đạo hữu? Chúng ta không thể dẫm vào vết xe đổ!

“Tình biến” của bọn họ năm xưa là vì gia trưởng của hai nhà phản đối và thêm
vào đó là sự hiểu lầm của Dao Quang nên tạo thành bi kịch ngày nau.

Dao Quang Tán Nhân chợt rùng mình, bà thầm nghĩ:

– “Không sai, kỹ sở bất dục, vậtthi ư nhân (việc gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác).”.

Ngay lúc này bỗng nhiên có một người phi tới như bay, Tề Tấu Ngọc cũng vội chạy lên trước nghênh đón và kêu lên:

– Thư ca, muội tưởng rằng …

Hai người ôm chầm lấy nhau, dường như bọn họ không thấy gì xung quanh, toàn thế giới chỉ có hai người tồn tại.

Dường như Dao Quang cũng không nhìn thấy bọn họ, sắc diện của bà ta dần dần trở nên ôn hòa, cuối cùng bà ta nói với đồ đệ rằng:

– Các ngươi đã tương tình hợp ý thì ta tác thành cho các ngươi vậy!

Ngọc Hư Tử kéo Dao Quang qua một bên rồi nói nhỏ:

– Nàng hoàn tục bao giờ vậy?

Dao Quang kinh ngạc hỏi lại:

– Cái gì, ai nói ta muốn hoàn tục?

Ngọc Hư Tử mỉm cười, nói:

– Nàng có dũng khí cho đồ đệ hoàn tục, vậy tại sao nàng không dám hoàn tục? Ta và nàng cùng hoàn tục nhé?

Sắc diện của Dao Quang đột nhiên đỏ bừng còn hơn đồ đệ của bà ta vừa rồi, bà nói:

– Đừng để bọn hậu bối chúng nó cười cho đấy!

Ngọc Hư Tử nói:

– Ta nói nghiêm túc đấy chứ! Tuy ta đến muộn hai mươi năm, nhưng thu cúc trải qua sương gió há không thể ngạo thị xuân hoa?

Phía bên kia Sở Thiên Thư cũng đang nói:

– Nàng tưởng thế nào?

Tề Tấu Ngọc nói:

– Muội tưởng là chàng sẽ không trở về một mình.

Sở Thiên Thư nói:

– Thế à, nàng muốn hỏi Vệ Thiên Nguyên phải không? Cuộc cờ tàn của hắn …

Thực ra không phải Tề Tấu Ngọc muốn hỏi Vệ Thiên Nguyên, nhưng Sở Thiên Thư
đã về bên nàng nên nàng không muốn nói lại những đièu nàng từng lo nghĩ. Vì thế nàng bèn hỏi:

– Cuộc cờ tàn nào?

Bỗng nhiên có hai người cùng cao giọng nói:

– Cuộc cờ tàn của bọn ta đã được giải rồi.

Lời vừa dứt thì Vệ Thiên Nguyên và Thượng Quang Phi Phụng cùng xuất hiện
trước mặt mọi người. Lúc này Tề Tấu Ngọc mới hiểu thâm ý của ba chữ
“cuộc cờ tàn”.

Sở Thiên Thư liền nói:

– Vậy thì chúng ta
cùng về Dương Châu thôi. Có một chuyện tại hạ muốn nói với các vị, Tề
lão tiền bối và Thượng Quan tiền bối đã chuẩn bị đưa nhau đi du ngoạn
Dương Châu.

Vệ Thiên Nguyên nói:

– Được, nhưng tốt nhất là du ngọa Tây Hồ trước đã.

Tề Tấu Ngọc ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao?

Vệ Thiên Nguyên nói:

– Vì bên Tây Hồ có nguyệt lão tử, bên nguyệt lão tử có bức đối liễu, ta muốn cùng các vị đến đó xem!

Nói đoạn chàng cao giọng ngâm hai câu đối:

“Nguyện thiên hạ hữu tình nhân đô thành liễu quyến thuộc.

Thị tiền sinh chủ định sự mạc thác quá nhân duyên.”.

Tạm dịch:

“Mong cho người hữu tình trong thiên hạ đều trở thành quyến thuộc.

Là chuyện có chủ định từ kiếp trước chớ gượng ép nhân duyên.”.

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN