Áo Thuật Thần Tọa
Quyển 1 - Chương 58: Silvia
Đối với một người muốn trở thành một nhạc công hoặc nhạc sỹ để che giấu thân phận ma pháp sư của mình như Lucien, câu hỏi của Peyyale không có gì cần giấu giếm. Hắn mỉm cười trả lời: “Hiện tại tôi đang theo ngài Victor học đàn Harpsichord mà ngài ấy đã cải tạo, ừm, ngài Victor cho rằng đàn harpsichord đó đã là một loại nhạc cụ hoàn toàn mới, mang tính cách mạng nên đặt tên nó là dương cầm, sẽ đến hiệp hội đăng ký nhanh thôi.”
Tuy sau khi tiếp xúc với tổ chức học đồ ma pháp, rất nhiều vật phẩm mà Lucien cần đều có thể dùng “kiến thức” để lấy được từ trong tay họ. Nhưng nguồn gốc kiến thức của bản thân Lucien rất có vấn đề, với thân phận hiện tại thì không thể giảng sâu hơn được, lúc nào cũng dùng kiến thức để đổi vật phẩm thì hoặc là nguy hiểm giống như cứ luôn lao nhanh bên bờ vực thẳm, hoặc là sẽ nhanh chóng dùng hết kiến thức có thể giảng được. Hơn nữa cho dù dùng kiến thức đổi lấy tiền bạc, muốn trở thành áo quần, thức ăn, nhà cửa, xe cộ thường ngày cũng cần một nghề nghiệp rõ ràng, thu nhập cũng xem như hậu hĩnh để che giấu.
Do đó, đối với việc học âm nhạc, Lucien trước giờ đều rất chăm chỉ, thậm chí nếu có đủ thời gian, ví dụ như mấy năm sau mới tìm được địa điểm của Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp Đại Lục thì trở thành nhạc sỹ hữu dụng hơn trở thành thi nhân nhiều. Suy cho cùng sẽ có rất ít người hoài nghi một vị nhạc sỹ xuất sắc phong độ nhanh nhẹn, rất có tài năng, có thể viết ra được những bản nhạc tươi đẹp làm say đắm lòng người sẽ là một ma pháp sư u ám, tà ác, xấu xí.
“Đàn harpsichord? Dương cầm?” – Thái độ trên mặt Peyyale trở nên sinh động và hưng phấn, hắn đứng bật dậy đi vòng qua giá sách, giống như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng hắn gõ gõ đầu mình. Từ trên giá sách nào đó rút ra một cuốn sách rồi cầm đến trước mặt Lucien: “Bất kể là harpsichord hay là dương cầm thì anh đều cần cuốn sách này, tôi chính là xem cuốn này mà học harpsichord đó, thêm bốn tháng nữa thì phải tham gia buổi sát hạch của Hiệp Hội Nhạc Công để trở thành nhạc công hợp chuẩn rồi!”
Là một nghiệp đoàn, Hiệp Hội Nhạc Sỹ giống như những nghiệp đoàn khác sẽ khống chế, lũng đoạn rất nhiều việc trong nội bộ nghiệp đoàn này, ví dụ như nhận định của nhạc công. Hơn nữa loại chủ quan duy tâm này của nhạc sỹ thì đều phải xem lời đồn đại của các quý tộc.
“Nghệ thuật diễn tấu Harpsichord.” Lucien nhận lấy xem thử, lễ phép cảm ơn Peyyale, dù gì tối qua bản thân cũng thức đêm, tinh thần rất kém nên không thể phân tích ma pháp trong đầu được, chi bằng đọc cuốn sách này để giết thời gian.
Peyyale thì không có ý bỏ qua cho Lucien, hắn thao thao bất tuyệt, không ngừng giảng cho Lucien về diễn tấu, nhạc phổ, kiến thức nhạc lý của đàn harpsichord. Hình như sau khi biết Lucien đang học dương cầm thì hắn có một loại cảm giác như tìm được “đồng đội” vậy, nóng lòng chia sẻ toàn bộ những cảm tưởng của bản thân về âm nhạc, hơi có chút điên cuồng.
Lucien học nhạc lâu như vậy cũng xem là có chút nền tảng, miễn cưỡng hùa theo thảo luận. Nhưng mí mắt không cưỡng nỗi cứ trĩu xuống, đầy vẻ buồn ngủ nên đã mấy lần thử ngăn Peyyale nói chuyện nhưng hắn đều không đếm xỉa.
May mắn lúc này bên ngoài thư viện có một cô gái đội mũ sa đen, mặc một bộ váy dài màu trắng trang nhã đi vào, eo của cô ấy không bị thắt lưng buộc chặt nhưng trời sinh nhỏ nhắn, khi bước đi đầy ý vị, rất ra dáng, tựa như một bức tranh xinh đẹp đang chầm chậm bay đến từ phía xa.
Đồng thời dưới chiếc váy dài của cô ấy hình như đang mang một đôi vớ dài màu trắng bằng tơ tằm, trong vẻ lờ mờ khiến đôi chân có vẻ thon gọn mà thẳng tắp.
[Thế giới này có vớ tơ tằm ư? Lẽ nào là sản phẩm phụ do thuật luyện kim mang lại.] Lucien đã nuôi dưỡng thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần phát hiện bất cứ sự vật nào tương tự với trái đất thì đều không nén nỗi mà suy đoán quan sát một chút. Tuy nhiên, trong mắt của vị nữ sĩ này và Peyyale, ánh mắt của Lucien có chút không lễ phép.
“Khụ khụ khụ.” Peyyale hồi tỉnh lại từ trong trạng thái âm nhạc điên cuồng, ho lên vài tiếng và dùng khuỷu tay chạm vào Lucien, bảo hắn đừng thất lễ, đồng thời nở nụ cười tươi chào hỏi: “Nữ sĩ Silvia, có việc gì cần giúp không?”
Lucien thu ánh nhìn lại, gật đầu hành lễ: [Thì ra cô ấy chính là Silvia.]
Silvia thường bị ánh mắt tương tự nhìn chăm chăm nên đã quen rồi, cũng không vì thế mà nổi giận, sau khi cô bỏ chiếc mũ sa màu đen xuống thì nói chuyện bình thường với Peyyale: “Xin chào, Peyyale, tôi đến mượn mấy cuốn sách, chúng là…”
Cô ấy quả nhiên xinh đẹp giống như Peyyale miêu tả, có một mái tóc dài màu đen hòa nhã tựa như tơ và đôi con ngươi sâu như bầu trời đêm. Kết hợp với đôi mắt hơi khép nhỏ đó là cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp khiến người khác có cảm giác nhẹ nhàng thanh lịch.
Peyyale không ngờ Silvia sẽ nhớ tên mình, nên thẹn thùng đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, liên tục vâng dạ. Sau đó nhanh chóng đi đến giá tìm sách mà Silvia cần.
Do Silvia đứng ở trước tủ gỗ nên Lucien ngửi được một mùi thơm nhẹ, hình như có chút quen thuộc: [Lẽ nào “mảnh vải tơ ‘dạ oanh màu đen’ mình nhặt được lúc đó là của cô ấy?]
Cùng với sự tăng mạnh của linh hồn, ký ức của Lucien càng ngày càng tốt, cô liên tưởng nhanh đến món tiền đầu tiên nhận được khi bản thân nhặt rác lúc trước. Sau đó nhìn cái mũ sa màu đen mà Silvia đang cầm trong tay, âm thầm suy đoán trong lòng.
Nhưng sau khi Lucien phân biệt kỹ thì lại cảm thấy không đúng: [Mùi thơm rất giống nhưng vẫn có khác biệt, hình như là nữ sĩ khác sử dụng cùng một loại nước hoa hoặc là phấn thơm.]
Đối với việc này Lucien chỉ có một chút hiếu kỳ, không hề có ý muốn tìm ra vị nữ sĩ đó, dù sao cũng không thể đến lúc đó nói với cô ta: “Xin chào, mũ sa cô vứt đi đã được tôi nhặt lên đem bán lấy tiền rồi.”
Do căng thẳng, do kích động, do muốn biểu hiện trước mặt Silvia nên Peyyale trở nên luống cuống, hoàn toàn quên mất những cuốn sách đó đặt ở trên giá sách nào, mấy phút sau anh ta cũng không tìm được một cuốn nào, sắc mặt vẫn đỏ ửng nhưng không còn vì kích động mà là hoảng loạn rồi.
Lúc này, do Peyyale hồi lâu vẫn chưa thể cầm sách quay lại nên Lucien không nhịn nỗi quay đầu lại nhìn, thấy anh ta mặt đỏ tía tai ném ánh mắt cầu cứu về phía mình thì chợt phì cười lắc lắc đầu, đi đến trước một giá sách, tiện tay rút một cuốn sách mà Silvia cần ra.
Đó không chỉ là cách nhớ vị trí của Lucien rất tốt mà là do Lucien đã thu lấy sách vở, tài liệu trong thư viện âm nhạc này vào thư viện Linh Hồn của mình. Hơn nữa dưới sự cố ý của Lucien thì giá sách được xếp đặt hoàn toàn dựa theo thư viện hiện thực này, do đó chỉ cần nghĩ trong đầu thì lập tức có thể tìm được giá sách và vị trí của sách.
Lúc lấy cuốn thứ nhất Peyyale vẫn chưa để ý, chỉ là tràn đầy sự cảm kích. Nhưng nhìn thấy Lucien không ngừng lại, liên tục đến trước mấy giá sách rút ra những cuốn sách mà Silvia cần, thì miệng của hắn không ngừng khép lại lên tiếng: “Anh ta hiểu rõ thư viện như vậy từ lúc nào?”
Ôm một chồng sách đến trước mặt Silvia, Lucien lễ phép hỏi: “Nữ sĩ Silvia, cô ở đây xem hay là tôi giúp cô đưa đến phòng nghỉ của cô?”
Nếu nói Lucien không có chút ý nghĩ nam nhân nào đối với cô gái tuyệt sắc như Silvia thì đó chắc chắn là giả, nhưng Lucien rất tỉnh táo, rất lý trí, biết thân phận ma pháp sư của mình, với lại có dự định tương lai sẽ đến Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp Đại Lục, không thể cho phép bản thân theo đuổi sự lãng mạn và tình yêu ở Arthaud, vậy nên không có mong đợi cũng không có kích động và căng thẳng. Biểu hiện ở trước mặt Silvia vô cùng bình tĩnh và ung dung, trái ngược hoàn toàn so với Peyyale.
“Anh đăng ký đi, đặt ở trên bàn, chờ lát sẽ có người đến lấy giúp tôi.” Giọng Silvia trầm thấp, hơi khàn, có sự quyến rũ riêng biệt.
Cô ấy có chút kỳ lạ, cái tên háo sắc thô tục nhìn chằm chằm vào đôi chân mình khi vừa mới bước vào, hiện giờ lại biểu hiện giống như là “thân sĩ” thích đàn ông mà không thích phụ nữ, nhưng loại kỳ quái này vẫn không đủ để khiến cô nảy sinh hiếu kỳ đối với Lucien, chỉ là lúc chờ Lucien đăng ký thì tiện mồm hỏi một câu: “Anh tên gì, là học trò của vị tiên sinh nào?”
Có thể làm công việc này chắc chắn có quan hệ ở hiệp hội, Silvia vẫn muốn biểu hiện ra sự lễ độ cơ bản.
“Nữ sĩ Silvia, tôi là Lucien Evans học trò của ngài Victor.” Lucien trả lời đơn giản.
Silvia hơi mỉm cười, giống như một đóa hoa bách hợp tao nhã: “Nghe nói ngài Victor đã cải tạo ra một loại harpsichord hoàn toàn mới, ta rất mong đợi buổi hòa nhạc của ông ấy.”
Sau hai câu trò chuyện tùy ý, Silvia không nói gì thêm nữa, cô giữ thái độ yên lặng tao nhã.
Chờ đến khi đăng ký xong, Silvia đi mấy bước ra phía ngoài thư viện, cười rồi vẫy vẫy tay thì Lucien mới phát hiện bên ngoài thư viện vẫn luôn có ba người đang chờ, một người trong số đó thân hình cao ráo, thậm chí cao hơn Lucien nửa cái đầu, đang đội mũ sa màu đen tương tự như Silvia, đôi chân thon dài bị cái váy sợi màu đen che phủ, yên lặng đứng ở đó, gần như giống với một cây trường thương thẳng tắp. Hai người còn lại, một người là thiếu nữ xinh đẹp đang mặc đồ hầu gái, một người là phu nhân trung niên cũng mặc váy dài màu đen, dung mạo xinh đẹp thanh lịch bị khí chất nghiêm túc của bà ấy đoạt mất hào quang.
Bị Lucien nhìn một cái, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn qua, bị đôi mắt xanh xanh nhạt của bà ấy liếc khiến cả người Lucien không nhịn nỗi mà run lên, rơi vào một loại trạng thái kỳ lạ, sợ hãi, xung quanh biến thành màu đen trắng, dường như trong mắt bà ta ẩn chứa một đại dương cuộn trào dữ dội. Hơn nữa như có một con sóng lớn đáng sợ đang đánh về phía bản thân.
Đầu óc Lucien là một vùng trống rỗng, không biết cô hầu gái đến ôm sách đi lúc nào, không biết Silvia đi ra lúc nào, cho đến khi vị phu nhân trung niên đó chỉ còn lại bóng lưng thì thế giới đen trắng xung quanh Lucien mới khôi phục lại màu sắc. Sau đó nhìn thấy cô gái cao hơn Silvia một cái đầu, đội nón sa màu đen hình như nghe thấy câu nói nào đó của Silvia, cô ta quay đầu nhìn Lucien một cái, nụ cười giễu cợt trong mắt lại xuyên qua mạng che mặt truyền đến trong mắt Lucien một cách rõ ràng, mọi thứ dường như đã ngưng tụ thành thực chất.
“Hai người này là ai? Thực lực thật đáng sợ!” Sau lưng Lucien đầm đìa mồ hôi lạnh, đây là nhân vật mạnh nhất mà hiện tại bản thân Lucien từng gặp, đặc biệt là phụ nữ trung niên đó, tất cả ma pháp, tinh thần lực của bản thân gần như chỉ cần bị ánh mắt bà ta trừng một cái thì sẽ không còn tác dụng, tiêu tan hoàn toàn.
Peyyale đi đến cạnh Lucien, thở dài: “Nữ sĩ Silvia là nữ thần trong suy nghĩ của tôi, vừa nhìn thấy cô ấy tôi sẽ không biết nói chuyện nữa, lúng ta lúng túng, mắt cũng không biết nhìn vào đâu. Ôi, xem ra vẫn là Lucien anh hèn hạ hơn tôi, mặt dày hơn, lại không để ý chút gì đến thái độ của nữ sĩ Silvia, cứ như vậy mà nhìn đôi chân của cô ấy không chớp mắt, thật khiến tôi bội phục. Chà, Lucien, sắc mặt anh sao lại trở nên tệ thế?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!