Áo Thuật Thần Tọa - Quyển 1 - Chương 80: Chúc Mừng Và Thu Hoạch Bất Ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Áo Thuật Thần Tọa


Quyển 1 - Chương 80: Chúc Mừng Và Thu Hoạch Bất Ngờ


Phản ứng nhiệt liệt hơn bao giờ hết, sự thành công chưa từng có, ngoại trừ Lane lặng lẽ đứng một bên thì đây là đánh giá trực tiếp nhất của các nhạc công đối với buổi hòa nhạc này. Tiếng vỗ tay điên cuồng và liên tục đó là mỗi một buổi hòa nhạc mà họ tham gia trước đây không thể so sánh được, mà chủ nhân của những tiếng vỗ tay này còn là các quý tộc thống trị Arthaud, giúp đỡ cho các nhạc sĩ và những người có uy quyền trong giới âm nhạc nữa.

Đồng thời những nhạc công này đều là người có tố chất âm nhạc rất cao, trong đó có mấy vị còn có thể được gọi là nhà diễn tấu, họ có phán đoán cơ bản đối với cái hay cái dở của khúc giao hưởng Định Mệnh, đối với kết quả cuối cùng cũng có mong đợi của riêng mình. Thế là họ bị lây nhiễm bởi âm nhạc và bầu không khí sôi nổi nên họ có sự kích động vượt quá so với lúc bình thường.

Vì thành công, vì hoàn thành tâm nguyện nên Victor rất phấn chấn, ông đi lên trước ôm lấy Lane: “Cảm ơn anh, Lane, không có anh cải tạo dương cầm, không có kỹ xảo diễn tấu cao siêu của anh thì buổi hòa nhạc lần này không thể hoàn hảo như vậy.”

“Nhưng cái quan trọng nhất của buổi hòa nhạc vẫn là nhạc khúc, đây là niềm vinh quang của Victor anh và Lucien.” Lane vẫn luôn tỏ ra rất trầm mặc cười rồi ôm Victor, chúc mừng sự thành công của buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng.

Lucien thì bị một tay đàn Cello, một người đàn ông lực lưỡng để râu rậm tên Thomas ôm chặt: “Ngài Evans, ngài nhất định có thể trở thành nhạc sĩ nổi tiếng nhất Arthaud, thậm chí là cả đại lục.”

Tôn kính, khách sáo, đây hoàn toàn đối đãi với Lucien như một nhạc sĩ, việc này khiến người quen được người khác gọi tên như Lucien có hơi không dễ chịu.

Khi bắt đầu tập luyện khúc giao hưởng Định Mệnh, các nhạc sư như Thomas đã thấy tương lai của Lucien rất khả quan, đối với hắn khá khách sáo nhưng người vẫn chưa có được thành tựu nào như Lucien vẫn không đủ để khiến họ gọi là ngài. Tuy nhiên trên buổi hòa nhạc lần này, Lucien đã nhận được sự khen ngợi của ba nhân vật lớn có quyền thế nhất Arthaud, đặc biệt là đại công Owuor Ritter và công chúa Natasha rất có quyền uy ở giới âm nhạc cũng đánh giá rất cao, một người dùng từ không gì sánh bằng để hình dung, một người lại còn gọi Lucien là nhà cải cách âm nhạc.

Có thể tưởng tượng được rằng trong một năm tới cùng với sự phát hành “Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa Âm Đạo Báo”, Lucien sẽ trở thành một ngôi sao mới từ từ nổi lên ở giới âm nhạc của toàn bộ đại lục, hoàn toàn có thể được gọi là nhạc sĩ rồi, dù ngay đến dương cầm mà hắn vẫn còn chưa đàn thuần thục.

Hơn nữa chỉ cần trong hai năm tới, hắn có thêm một tác phẩm tiêu chuẩn trở lên nữa thì địa vị đó sẽ hoàn toàn vững chắc, thậm chí nếu trào lưu âm nhạc chủ đề này bắt đầu thịnh hành thì Lucien sẽ càng trở thành người quyền uy ở giới âm nhạc về loại nhạc giao hưởng này, do đó thái độ của các nhạc công như Thomas đối với Lucien đã có thay đổi một trăm tám mươi độ.

Victor lần lượt ôm các nhạc công, cảm ơn sự phối hợp của họ, tuy địa vị và thu nhập của nhạc sĩ cao hơn nhiều so với nhạc công nhưng một buổi hòa nhạc thành công tất nhiên sẽ không thể thiếu được sự phối hợp của nhạc công.

Còn Lane thì đi đến trước mặt Lucien, cười rồi ôm hắn một cái: “Ta có thể tưởng tượng trong rất nhiều năm tới, loại nhạc khúc chủ đề bày tỏ một loại tình cảm nào đó của bản thân nhất định sẽ ngày càng nhiều, thậm chí có thể cùng với chủ đề tôn giáo trở thành dòng chủ đạo của giới âm nhạc. Lucien, ha ha, có lẽ nên gọi cậu là ngài Evans rồi, cậu sẽ là người phát triển trào lưu này.”

Cách thức chúc mừng buổi hòa nhạc thành công này, dù Lucien có hơi không thích nhưng cũng không bài xích, ôm ngược lại Lane: “Một người phát triển ngay đến dương cầm cũng vẫn chưa thể nắm thuần thục ư? He he, ngài Lane, diễn tấu đàn violin của ngài thật quá xuất sắc, chỉ là thiếu chút cảm xúc mạnh mẽ.”

Lucien cẩn thận dùng ngôn ngữ thăm dò Lane, đồng thời cảm nhận được Lane tuy trông có vẻ gầy nhưng hai cánh tay rất rắn chắc mạnh mẽ, trong cơ thể giống như có ẩn chứa rất nhiều sức mạnh.

“Có lẽ ta là người khá yên lặng, không có tâm trạng quá mãnh liệt.” Lane thả lỏng cánh tay, tiện mồm giải thích một câu nhưng không phải điều mà Lucien muốn nghe.

Ôm các nhạc công xong, Victor lại ôm từng học trò của mình, Lucien cũng bắt chước theo ông ấy thực hiện một lượt.

“Khúc giao hưởng Định Mệnh hoàn chỉnh rất hay.” Khi ôm, Phyllis kích động khen ngợi Lucien đến mức đỏ cả mặt, buổi hòa nhạc đạt được thành công cực lớn thì địa vị của Victor trong giới âm nhạc sẽ được tăng cao rõ rệt. Điều này đối với con đường sau này của Phyllis sẽ có giúp đỡ rất lớn, đồng thời bạn học của mình được ba nhân vật lớn tán dương thì Phyllis đã có thể tưởng tượng ra cảnh bị các tiểu thư, phu nhân quý tộc khác vây quanh hỏi han.

Lotter cũng tặng cho Lucien một cái ôm mạnh mẽ: “Thật đúng là tràng vỗ tay điên cuồng, Lucien, có thể quen biết anh rất đáng để hãnh diện.”

Còn Herodotus khi ôm Lucien thì sau khi trầm mặc chỉ là nói nhạt một câu: “Anh rất xuất sắc.”

Cuối cùng, Victor cười rồi đi đến trước mặt Lucien, tặng cho hắn cái ôm nồng nhiệt nhất, mạnh mẽ nhất: “Ta không biết nên cảm ơn cậu thế nào, Lucien. May mắn lớn nhất của ta cùng với ân điển của Chúa đối với ta chính là không từ chối việc cậu theo ta học chữ.”

“Có thể quen biết ngài, tôi cũng rất may mắn.” Lucien nói một cách thành khẩn.

Victor buông lỏng cánh tay: “Đúng rồi, còn có một việc nữa, thu hoạch của buổi hòa nhạc lần này sẽ có một nửa của cậu. Lucien, đừng từ chối, đây là cái cậu đáng nhận được. Có số tiền này rồi thì cậu không cần tiếp tục sống ở khu O’let nữa. Tuy sự nghèo khó và gian khổ có thể cho cậu cảm hứng, nhưng theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn là bẩm sinh của mỗi người, cũng có thể kích phát cảm hứng. Khu O’let quá nguy hiểm rồi.”

Theo Lucien biết, Thánh Vịnh Thính Phòng ngoài mở khán đài nhỏ phía tây và mấy khu ghế lô ra thì tổng cộng có ba trăm sáu mươi lăm chỗ ngồi cho các nhân sĩ thượng lưu.

Tuy chỗ ngồi trông có vẻ rất nhiều nhưng Arthaud là thủ đô của Công Quốc Owuor Ritter, là Thánh Vịnh Chi Thành của giáo hội, là thành thị cách Hắc Ám Sơn Mạch gần nhất, là tuyến đầu ngăn chặn sinh vật hắc ám, dị giáo đồ, dị đoan, là thành thị phồn hoa ít ỏi trên đại lục. Do đó quý tộc, giám mục rất nhiều, phu nhân, con trai, con gái của họ lại càng nhiều, cộng thêm các nhạc sĩ cũng nhiều như vậy nên vé vào cổng luôn cung không đủ cầu, cơ bản là mỗi lần đều chật ních.

Dĩ nhiên, đối với một bộ phận quý tộc nhánh bên mà nói thì sự đông đúc như vậy rất tốt, nếu không mỗi tuần tốn một Vàng Teller đi nghe buổi hòa nhạc sẽ là nguyên nhân chính khiến họ phá sản, chỉ khi cần giao tiếp hoặc gặp được nhạc sĩ mình thích thì họ mới đến Thánh Vịnh Thính Phòng đặt chỗ sớm.

Vì vậy buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng lần này, doanh thu của vé vào cổng là ba trăm sáu mươi lăm Vàng Teller, đây là một con số rất lớn. Đây là thu nhập gần bốn năm của Victor, còn một vị huân tước Kỵ Sĩ bình thường thì thu nhập một năm cũng mới có ba trăm đến năm trăm Vàng Teller.

Mà dựa theo quy định của Hiệp Hội Nhạc Sĩ, bốn mươi phần trăm của doanh thu bán vé sẽ quyên tặng cho giáo hội, ba mươi phần trăm dùng để vận hành Hiệp Hội Nhạc Sĩ và bảo trì Thánh Vịnh Thính Phòng, ba mươi phần trăm còn lại đại khái một trăm mười Vàng Teller sẽ thuộc về nhạc sĩ, chi phí cho dàn nhạc cũng chi ra từ trong ba mươi phần trăm này. Vậy nên số Vàng Teller cuối cùng về tay Victor sẽ ở trong khoảng từ sáu mươi đến bảy mươi Vàng Teller, tương đương với thu nhập hơn nửa năm của ông ấy, có thể thấy món lãi kếch xù của buổi hòa nhạc Thánh Vịnh Thính Phòng.

Victor nói cho Lucien một nửa, cũng tức là Lucien sẽ được ba mươi đến ba lăm Vàng Teller, đây là của cải mà các dân thường cần mấy chục năm thậm chí là cả đời mới có thể kiếm được, tương đương với căn nhà đẹp ba tầng ở khu bình dân Tử Bách Hợp này, tương đương với một căn biệt thự hai tầng bình thường, khá cũ, có vườn hoa rất nhỏ của khu vực thuộc các nhạc sĩ ở khu Jisu.

Điều này cũng có thể nhìn ra được chi phí tiêu xài của thực nghiệm ma pháp.

“Tôi không thể từ chối, cảm ơn ngài Victor.” Lucien trả lời một cách rất thắng thắn, trước mắt giống như đã xuất hiện những đồng tiền dễ thương, lấp lánh ánh sáng vàng đó. Hơn ba mươi đồng Vàng Teller có nghĩa là bản thân có thể mua ba mươi gam bột Tường Vi Ánh Trăng, còn có thể thuê một căn biệt thự chưa có nội thất trong hai ba năm ở khu Jisu. Chỉ có một vấn đề duy nhất là Tường Vi Ánh Trăng không phải muốn mua thì có thể mua được.

Đây không phải là Lucien muốn rời khỏi khu dân nghèo nhanh như vậy, mà là thân phận và địa vị hiện giờ đã không cho phép hắn tiếp tục ở lại khu O’let nữa, như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ hắn đang giấu giếm gì đó. Đồng thời thân phận Giáo Sư của bản thân vẫn luôn xuất hiện ở khu O’let, rời đi sớm cũng có thể bảo đảm an toàn. Vả lại ở biệt thự càng có thể xây dựng phòng thực nghiệm ma pháp tốt mà không sợ bị người khác phát hiện, ví dụ như ở dưới căn phòng yên tĩnh dùng để sáng tác âm nhạc.

Dĩ nhiên, Lucien cũng là một người bình thường muốn truy tìm cuộc sống tốt hơn, thoải mái hơn.

Chúc mừng sự thành công của buổi hòa nhạc xong, chính vào lúc Phyllis chuẩn bị mời tất cả mọi người đến trang viên của mình hưởng thụ phong cảnh điền viên của “tháng thu hoạch” thì một người phụ nữ trung niên mặc váy dài màu đen đi vào, chính là Thiên Kỵ Sĩ hùng mạnh bên cạnh công chúa Natasha.

“Nữ sĩ Camille.” Phyllis, Lotter và Herodotus nhìn thấy bà ấy từ xa, con cháu quý tộc nghe qua sự tích của bà ấy đều vội vàng hành lễ trang trọng.

Đám người Victor và Lucien thấy tình hình cũng dùng lễ nghĩa thân sĩ chào hỏi.

Sự nghiêm túc của Camille đã phá hoại vẻ xinh đẹp và đoan trang của bà ấy, bà cất tiếng nói mà không có biểu cảm gì: “Ngài Evans, công chúa điện hạ muốn mời ngài đảm nhiệm cố vấn âm nhạc của cô ấy, mỗi tuần đến Cung Điện Mùa Hè Latah cùng cô ấy thảo luận vấn đề âm nhạc khoảng một tiếng. Ngài sẽ nhận được thù lao hậu hĩnh.”

Câu nói này khiến các nhạc công, Phyllis, Lotter, Herodotus, thậm chí cả Victor cũng không nén nỗi lộ ra biểu cảm hâm mộ. Tuy nhạc sĩ của Arthaud đến từ các quốc gia khác không khó để trở thành cố vấn âm nhạc của bá tước, đại công, thậm chí quốc vương, nhạc công cung đình cấp cao… nhưng ở đây là Arthaud.

Chỉ có ánh mắt của Lane bỗng nhiên trở nên u ám.

Lucien không ngờ chỉ vì một tác phẩm mà bản thân sẽ gặp phải việc này, hắn từ chối theo bản năng: “Tôi học nhạc mới ba tháng, tác phẩm này chỉ là bộc phát cảm hứng tích lũy, sợ rằng không thể đảm nhiệm cố vấn âm nhạc của công chúa điện hạ.”

Đến Cung Điện Mùa Hè Latah có các pháp trận thần thuật bảo vệ, tuy sẽ không bị kiểm tra quá nghiêm ngặt nhưng bản thân Natasha chính là Đại Kỵ Sĩ cấp năm. Vị nữ sĩ Camille này rất ít khi rời khỏi cô ấy, khi bản thân và họ ở cùng nhau nếu có sơ suất gì thì rất có thể sẽ bị phát hiện thân phận ma pháp sư.

Nhưng thân phận cố vấn âm nhạc của công chúa điện hạ cũng rất hấp dẫn, là một thân phận che đậy hoàn hảo. Hơn nữa mỗi tuần hai lần, mỗi lần chỉ có một tiếng, nếu sự chú ý đặt vào âm nhạc thì không khó để vượt qua.

Sự từ chối của Lucien khiến đám người Lotter không nén nỗi lộ ra thần sắc thất vọng và kinh ngạc.

Biểu cảm của Camille thì không thay đổi: “Công chúa điện hạ không hề để ý, điều cô ấy thích chính là những kỹ xảo không chịu ảnh hưởng của trào lưu âm nhạc trước kia và kinh nghiệm viết âm nhạc chủ đề mà ngài sử dụng trong nhạc khúc. Hi vọng dùng nó để kích phát cảm hứng của cô ấy, ngài Evans, ngài bằng lòng không?”

Nhìn thấy ánh mắt của những người khác, Lucien hiểu rằng nếu không có cái cớ thỏa đáng thì bản thân từ chối sẽ rất kỳ lạ, thế là gật gật đầu: “Rất vinh hạnh được cống hiến sức lực cho công chúa điện hạ.”

“Rất cảm ơn sự phối hợp của ngài, ngài Evans, mỗi tháng ngài sẽ được nhận thù lao hai đồng Vàng Teller.” Camille cáo từ đi ra.

Đây đúng là thù lao hậu hĩnh, Lucien bỗng chốc từ một tháng mười đồng Bạc Einar tăng lên đến mức một giờ hai mươi lăm đồng Bạc Einar, ít nhất trước khi trở thành ma pháp sư chính thức thì Lucien không cần lo lắng về chi phí của tuyệt đại đa số nguyên liệu nữa rồi.

Hơn nữa cứ như vậy, Lucien đã thật sự trở thành nhân sĩ xã hội thượng lưu có thân phận, có địa vị rồi.

“Thật đúng là khiến người khác đố kỵ, Lucien.” Biểu cảm của Phyllis và Lotter phức tạp nhưng chúc mừng một cách thành thật.

Victor cũng ném qua ánh mắt vui mừng và hài lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN