Asisu đào hoa ký - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
275


Asisu đào hoa ký


Chương 5


Hôm nay là ngày vua Nefermaat xuất hành đi khảo xát, vì để thuận tiện hơn trong việc học hỏi, Menfuisu và Asisu được đi theo.

Đoàn người dừng chân tại ngoại ô kinh thành Tebe, tại khu nhà dành riêng cho vua mỗi khi xuất hành.

Nhà vua đã mang binh đi điều tra tình hình các khu vực, còn lại Menfuisu với Asisu tất nhiên cũng không ngồi yên một chỗ. Khác với vua, hai người có vẻ giản dị hơn rất nhiều, trừ những người hầu thân cận, họ quyết định tự cưỡi ngựa, đi tới làng nô lệ Gosen!

” Sao đột nhiên tỷ quyết định đi tới Gosen, ta cảm thấy đi về phía cảng có nhiều thứ để xem hơn là tới nơi bẩn thỉu đó?!” Menfuisu khó hiểu. Asisu quay sang nhìn khuôn mặt còn non nớt nhưng tuấn mĩ của hắn, từ lúc đến thế giới này Menfuisu là người thân cận nhất với cô, Ari mặc dù luôn theo hầu cô nhưng trên thân phận vẫn có sự khác biệt, điều đó khiến Ari mặc dù trung thành với mình nhưng không thể đối xử bình thường với cô. Vì quá thân thiết với Menfuisu nên cô biết được con người cũng như tính cách của đứa trẻ này.

Menfuisu có sự tự tin, bản lĩnh và cao thượng mà một vị vua nên có, sự thông minh và dã tâm sẽ giúp Menfuisu dễ dàng có được quyền lực mình muốn. Nhưng có sự thiếu hụt mà chính bản thân hắn không hề biết chính là lòng dân, Menfuisu đứng trên đỉnh cao quá lâu, hắn không hiểu và cũng không quan tâm những con người nhỏ bé đó cần gì và nghĩ gì. Ai Cập đã vững mạnh rất lâu, trong truyện tranh chỉ nói đến những lần giải cứu Carol, Menfuisu đem quân đánh các nước khác, chứ chưa đất nước nào có thể để lại tổn thất nặng nề cho Ai Cập, cũng chính vì điều đó Menfuisu dần dần không quan tâm đến tình hình trong nước mà chỉ lo chạy theo giải cứu Carol, đem mạng sống của những binh lính Ai Cập hi sinh ngoài sa mạc, rải rác nơi xứ người chỉ vì một cô gái, thay vì chết trong vinh quang được làm vững mạnh Ai Cập, sự tự tin của Menfuisu không được sử dụng đúng chỗ, hắn tự tin rằng Ai Cập sẽ luôn phồn vinh, sẵn sàng chạy theo người yêu, giao toàn bộ đất nước cho tể tướng, thật là sai lầm chết người. Mặc dù có hào quang của nhân vật chính, Carol luôn hoá “dữ” thành “lành” nhưng ai có thể đảm bảo “hào quang” đó có thể tồn tại mãi, nói cho cùng Carol cũng không phải thần, ưu thế của Carol là rất rành về lịch sử.

Và bộ truyện vẫn chưa kết thúc, cả cô cũng không còn nhớ rõ những gì trong đó, không ai có thể đoán trước được tương lai. Cho nên, nếu giao Ai Cập cho một Pharaong như vậy, Asisu thật sự không yên tâm. Nên cô sẽ bắt đầu thay đổi, Menfuisu là viên kim cương cần được mài duỗi, đánh bóng, chỉ cần dẫn dắt đúng đắn, cô có tự tin cho dù về sau hắn có tiếp tục mê luyến Carol thì cũng sẽ có những hành động xứng đáng là vị vua Ai Cập!!!

Asisu không nói chuyện với hắn mà tiếp tục đi về hướng “khu ổ chuột”. Menfuisu đi song song với nàng, nhìn một bên sườn mặt của cô, im lặng đi theo.

Tới trạm gác, lính gác chạy ra đồng loạt quỳ xuống:” Tham kiến hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ!”

“Không cần tiếp đón, ta và tỷ chỉ đi xem xét xung quanh, không cần đi theo!” Menfuisu trước mặt người khác thì khí chất quân vương của hắn càng rõ ràng. Bọn lính tôn kính lui ra sau, Asisu dẫn đầu đi trước, hai người xuống ngựa, quyết định đi bộ.

Vào làng, đoàn người lập tức thu hút ánh mắt của dân làng. Họ chỉ là những nô lệ bẩn thiểu, trong họ có người là tù binh của các phản quốc nhỏ, có người là dân chạy nạn, nhập cư trái phép bị bắt. Họ bị cách ly khỏi cuộc sống với thường dân mà bị giam lõng lại để phục dịch cho đất nước, những người này không được đối xử bình đẳng, bởi họ chỉ là nô lệ. Mặt dù dưới sự cai quản của Nefermaat, các nô lệ vẫn được ăn, ngủ, nghỉ nhưng đến cùng họ vẫn là nô lệ.

Chế độ nô lệ đã ăn sâu vào trong tìm thức của người cổ đại, không chỉ riêng Ai Cập, sự bình đẳng với dân nô lệ là điều thật xa xỉ- thật đáng buồn.

Trong số họ chưa ai được thấy mặt của hoàng tử và công chúa, người mà họ được thấy chỉ có Pharaong, nhưng là trong các dịp lễ lớn, nên họ không biết thân phận của Menfuisu và Asisu nhưng nhìn quần áo cũng thấy được thân phận của hai người không nhỏ, đám người tự động dạt qua hai bên đường. Menfuisu bước đi với khuôn mặt bình thản, mặc dù không biết chị của hắn cảm thấy hứng thú gì ở đây nhưng việc này chẳng ảnh hưởng gì tới tâm tình của hắn. Asisu chú ý quan sát sát mặt Menfuisu, cô rất hài lòng, hắn tự tin, kiêu ngạo nhưng không xấu. Là quân vương thì có quyền ra lệnh đây là tự nhiên, miễn là hắn không tỏ ra ghét bỏ, khinh khi dân thường thì đây là một vị vua tốt.

Hai người vừa đi vừa quan sát, thật ra thì cũng chẳng có gì để nhìn, ở đây quả như tên gọi “khu ổ chuột”, những ngôi nhà xây bằng đất nằm rải rác khắp nơi, người dân vì không có một bữa ăn no nên cơ thể ai cũng ốm yếu, làn da thì bị phơi đến mức đen nhèm, khuôn mặt hiện đầy mệt mỏi khi nhìn thấy đám người của Asisu và Menfuisu thì toát lên sự sợ hãi, không ai muốn chọc giận những người có thân phận cao như vậy.

Đang đi qua đám người, thì trong hàng ngũ nô lệ, một đứa bé do bị xô đẩy mà té ra khỏi hàng. Vừa đúng lúc ngã sấp dưới chân Asisu, Ari đang định đi lên giải quyết thì bất ngờ Asisu cúi người, hai tay nâng đứa trẻ dậy. Đứa bé này chắc khoảng 3 tuổi, thân hình vì đen và ốm đến nỗi cô không phân biệt được đây là nam hay nữ. Thấy Asisu không đánh đuổi mà còn ôm mình vào lòng, đứa trẻ mở to cặp mắt đen tròn của mình, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hơi sợ sệch, mang theo tò mò. Đôi mắt là thứ đẹp đẽ, sạch sẽ nhất trên người đứa trẻ này, những nơi khác không có nơi nào là sạch cả.

Gặp Asisu chỉ lẳng lặng nhìn mình, nó thốt lên:” đói!” Mắt vẫn nhìn cô.

“Ari, mang giỏ thức ăn lên đây!” Trước ánh mắt kinh ngạc của tỳ nữ và Menfuisu, Asisu ra lệnh.

Asisu mang đồ ăn lên trước mặt đứa trẻ, ánh mắt nó sáng lên nhưng vẫn không đưa tay ra cướp mà chỉ mở to mắt nhìn cô. Asisu mỉm cười hỏi:” ba mẹ ngươi đâu?”

“Ta không có ba mẹ!” Trả lời một cách thản nhiên, từ lúc sinh ra hắn vốn không biết ba mẹ mình là ai nha!

“Vậy thì đi theo ta!” Asisu ý cười càng sâu.

“Tỷ Tỷ cho ta ăn chứ?” Nó ngây thơ hỏi

“Yên tâm, theo ta sẽ không chết đói!”

“Tốt, vậy ta đi theo tỷ!” Đối với một đứa trẻ dù cuộc sống của nó chưa bao giờ tốt quá nhưng không có gì so cái chết càng đáng sợ nha!

Đúng là màn nói chuyện kỳ lạ, đám người nô lệ nhìn đứa trẻ bằng ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ, họ không biết thân phận thật của Asisu nhưng họ biết đứa trẻ này được con em quý tộc nào đó thu nhận, cuộc sống tất nhiên sẽ tốt hơn so với nô lệ như họ!!

Sau khi thu nhận một đứa trẻ, Asisu quyết định quay lại khu nhà nghỉ, còn việc tham quan làng nô lệ ngày mai sẽ tiếp tục vậy. Trên đường trở về Menfuisu liên tục nhìn phía cô, Asisu trước tiên mở miệng:” Có gì muốn nói sao, đừng nhìn ta như vậy?!”

“Vì sao?” Vì sao quyết định thu nhận đứa trẻ đó, hắn rất muốn biết!

“Họ rất đáng thương đúng không?” Trước ánh mắt khó hiểu của hắn Asisu nói tiếp:” Chỉ cần một bữa ăn, đối với những quý tộc, họ có thể bỏ, vứt đi lương thực mỗi ngày nhưng không ai nguyện ý chia sẻ với người khác, cho dù đối với mình là thừa thải.”

“Nhưng đó chỉ là nô lệ?” Menfuisu càng khó hiểu.

“Không ai nói nô lệ không phải người, đã là người thì họ cũng cần được sống!” Asisu tiếp lời

“Ta biết mọi người không ai coi nô lệ là người, nhưng đệ là Pharaong tương lai, là người đại diện nếu đệ không làm gương thì sẽ chẳng ai quan tâm tới họ. Nô lệ cũng là người, họ sống trên Ai Cập thì là dân Ai Cập. Thay vì đàn áp sao đệ không thử cai trị theo cách khác, dân giàu nước mạnh, nếu thử cho họ cơ hội biết đâu sẽ mở ra một tương lai mới cho Ai Cập ta!”

Sau khi về tới nhà nghỉ, Asisu trở lại phòng của mình để lại Menfuisu với đống suy nghĩ.

Asisu sai người mang đứa bé đi tắm, mình thì cũng đi nghỉ ngơi. Một lúc sau, nữ quan mang một nam hài ốm yếu tới trước mặt cô.

“Thì ra là nam hài nha, ngươi bao nhiêu tuổi, tên gì?” Vì hình tượng lúc trước của đứa trẻ này quá đen, Asisu không biết là nam hay nữ.

“Đệ năm tuổi, ta không có tên, người khác thường gọi ta là “thằng quỷ, đồ bẩn thỉu”, tỷ thật đẹp nha, tỷ tỷ tên gì?” Asisu ngạc nhiên trước câu trả lời của đứa trẻ này, cô im lặng trong giây lát

“Asisu, tên ta là Asisu. Từ bây giờ tên người sẽ là Muhamma Ali!”

Không ai biết rằng đây sẽ là tên của một vị tướng hùng mạnh của Ai Cập sau này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN