Âu Lạc Chi Nữ
Chương 30: Bị cưỡng ép
– YÊN LẶNG! NGƯƠI ĐÃ ĐƯỢC BAN CHO TA RỒI! – Hắn dường như không hề nao núng trước bất kì lời xỉ vả hay chống cự nào của tôi, chỉ lớn tiếng nói một câu như vậy.
Hắn mặt trơ như đá, điềm nhiên kéo tôi đi. Hắn vốn mạnh hơn, dĩ nhiên là tôi càng cố thoát khỏi, lại càng gần như bị kéo lê xềnh xệch.
Tôi cố dùng mọi cách còn có thể, thậm chí lấy cả bàn tay kia cào cấu, cắm ngập những móng tay vào cái bàn tay to lớn của hắn đang túm lấy cánh tay mình. Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi càng dùng sức làm trầy da tróc thịt hắn, hắn như theo phản ứng càng siết chặt, càng mạnh tay kiên quyết, lực từ lòng bàn tay càng mạnh bạo siết lấy cái tay vốn yếu sẵn của tôi, làm tôi không khỏi kêu lên một tiếng “Á” .
Nước mắt bất lực, nước mắt căm tức lại không bảo mà trào ra. Tôi thế là đã đoán được cái lực mà khi hắn tự siết tay mạnh đến thế nào rồi. Nếu tôi còn manh động chống đối thêm chút nữa, có lẽ cái cổ tay này sẽ gãy làm hai mảnh…
Những tiếng “Hức, hức” từ cổ họng tôi bật ra khiến hắn giật mình quay lại. Bộ dạng thảm thương, khuôn mặt giàn dụa nước mắt của tôi đập vào mắt hắn. Dường như lúc đó hắn lại như ngẩn người ra, có chút lúng túng kì lạ.
– Đau… thế… sao? – Hắn tỏ ra bối rối, khẽ buông tay ra.
Tôi lập tức thu tay về, ra sức xoa bóp cánh tay của mình, trong đầu chỉ muốn tìm cách chạy trốn.
– Xin lỗi… – Đột nhiên từ miệng hắn ngần ngại thốt ra một câu.
Tôi nghe nhầm chăng, hắn biết nói câu “xin lỗi” với tôi sao?
Trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng về chuyện đó, đã thấy hắn tự nhiên tháo trên người tấm áo choàng to dài xuống, nhanh gọn quấn chặt lấy mình tôi như một cái kén, ánh mắt lại bình tĩnh kiên định mà nói:
– Như thế này là tốt nhất! Đi nào!
Tôi đến giãy dụa cử động cũng không được nữa, chỉ có thể la hét chửi bới trong vô vọng khi thấy hắn lại vác cả cái kén lên mà ung dung bước đi.
– QUÂN ĐÊ TIỆN KIA, NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ? – Tôi cố dùng sức giãy dụa, nhưng dù có muốn đạp chân đạp tay cũng không được, ngoài đầu và cổ chân còn được tự do thì cả mình mẩy cũng có thể coi như một cái kén, một cái chả nem…
– Hò hét nãy giờ vẫn chưa mệt sao? Có cần bịt miệng ngươi lại không? – Hắn bực mình nói, thì ra cuối cùng cũng bị chút ít ảnh hưởng do những lời chửi rủa khó nghe của tôi mang lại.
Quả nhiên càng la lối càng thấy mệt thân, hắn đúng là đã mất trí, hoặc đã mất hết liêm xỉ rồi. Nhưng hắn đang muốn làm gì? Muốn vác tôi đi đâu? Thả xuống sông sao? Cái này cũng không khác gì bị buộc chặt trong cái lồng tre để thả trôi sông…
Hắn mang tôi lên ngựa, lần này có chút khác biệt kì lạ, hắn không đặt tôi nằm ngang như cuộn hàng, mặc dù bây giờ tôi mới giống cuộn hàng hóa. Hắn lại đặt tôi trong cái kén, một tay ôm lấy giữ chắc trước ngực, điềm nhiên phi ngựa đi.
– NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ? MUỐN GIẾT NGƯỜI SAO? – Tôi ngước mắt lên lườm hắn căm giận tột độ, trong lòng đầy lo sợ nghi hoặc.
– Không!
– Ngươi…
– Yên lặng nào! – Hắn lập tức đưa tay dúi đầu tôi vào ngực hắn.
Tôi không cử động được đầu nữa, cả mình mẩy bị bọc như cái kén, không có thể tự chống đỡ, bất lực bị tựa vào hắn. Tôi nghe thấy xung quanh toàn là tiếng gió, dường như có cả những tiếng người ồn ào như đang trên những con đường đông đúc trong thành… Ngoái cổ ra nhìn cũng không được…
Hắn cứ cố úp cái mặt tôi vào trong ngực hắn làm gì? Lại còn phi nhanh như vậy nữa… Không muốn ai nhìn thấy tôi là ai sao? Làm chuyện xấu xa mà vẫn toan tính kĩ càng…
Tên này bây giờ mặt dày không biết xấu hổ nữa sao? Để một cô gái, lại còn là kẻ hắn từng ghét nhất áp sát vào người mình thế này, đến cả hơi thở và nhịp tim của hắn tôi cũng nghe thấy được… hắn muốn gì đây? Đừng nói hắn vẫn chưa từ bỏ ý định xâm hại tôi như lúc nãy… đê tiện, muốn chém muốn giết cứ việc, hà cớ phải dùng cách này, muốn hủy hoại cả danh dự cuối cùng của tôi?
Ngựa phi nhanh nên chưa đến vài phút ngắn ngủi, tôi đã thấy ngựa dừng trước cửa đền Kim Quy. Hắn xuống ngựa, không quên bê cả tôi vào.
Tôi ban đầu có chút ngơ ngác kì lạ. Tại sao bây giờ trong đền lại dường như không có một ai thế này?
Hắn mang tôi vào đại sảnh thần điện, đập vào mắt tôi là đại sảnh to lớn cũng không có một bóng người, trước ban thờ thần Kim Quy tự nhiên bày sẵn ba mâm cao cỗ đầy. Hắn đặt tôi xuống cái sàn gỗ, dĩ nhiên là tôi bị quấn như vậy, chỉ có cách nằm sấp, ngóc cái đầu lên nhìn khắp bốn phía, trong lòng tự thấy có nhiều điểm bất bình thường nhưng chưa hiểu tại sao…
– GÌ ĐÂY? – Tôi ngạc nhiên buột miệng hỏi, trong lòng đầy nghi vấn.
– CƯỚI NGƯƠI! – Hắn chỉ đáp một lời ngắn gọn như vậy.
Mắt tôi không thể không trợn ngược, mồm vừa mới há to ra, vừa định thốt lên một vài lời đã bị hắn lấy tay tạm bịt miệng lại, tay kia nhanh lẹ lôi sẵn trong áo ra một cái khăn, bịt miệng tôi lại, tất cả chỉ diễn ra chưa đến hai giây.
– Bây giờ thì không được chửi rủa trong này! – Hắn nhìn tôi, vẻ vừa dọa nạt, lại vừa đắc ý – Dù là chửi ta cũng không được, ngươi chỉ cần im lặng nằm đó xem là được!
Cổ họng tôi không ngừng phát ra những tiếng “ƯM” , “ƯM” bất lực, không ra câu chữ nào cả. Đầu óc tôi thì đầy hoang mang hỗn loạn…
Hắn muốn làm gì? Hắn điên rồi, hắn mất trí thật rồi sao? Hắn bị trêu tức đến mất trí rồi? Hắn muốn làm gì vậy… Tôi không hiểu gì cả…
Ánh mắt tôi nhìn hắn lúc này có phần giống như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. Hắn vừa nói gì? Nếu không phải hắn điên rồi, thì chẳng nhẽ hắn muốn trả thù tôi? Bằng cách này ư? Có quá hàm hồ không vậy?
Hắn dường như hiểu ý trong ánh mắt đang kinh ngạc của tôi, quay sang tôi mà nói:
– Đừng nhìn ta như vậy! Nếu ngươi ngốc đến mức không nghĩ ra được, cũng không nhớ lại được… cứ coi như là ta lấy ngươi về để hành hạ đi! Đúng vậy…- Hắn cười gian xảo đầy đắc ý – Hành hạ ngươi toàn diện, làm chủ nhân của ngươi cũng không đủ, phải là làm chồng ngươi, là ông chủ nhiều quyền lực nhất!
“ Ưm…” – Những tiếng không ra câu chữ của tôi lại bật ra một tràng dài…
Hắn … dám lấy hôn nhân ra làm công cụ trả thù, muốn đùa cợt hay sao, ngay cả chuyện đó mà cũng…
Tôi không những cố gắng để nói, mà còn cố gắng để vùng vẫy. Cái kén vẫn như trói chặt tôi.
Hắn không đợi thêm, cũng không cần quan tâm đến phản ứng vô ích của tôi, lấy xuống tất cả sáu nén nhang. Sau khi châm ba nén nhang đầu lên lư hương đồng trước tượng Kim Quy thần, hắn quay sang phía tôi và nói:
– Không có tay, để ta làm hộ ngươi luôn! – Nói rồi lại châm ba nén hương nữa.
Hắn sau khi cúi lạy ba vái, lại bước đến sát phía tôi, dùng tay nâng đầu tôi lên rồi lại ấn xuống ba cái.
– Ưm…Ưm…Ummmmmmmmm…
– Ngươi cũng phải có chút thành tâm như vậy mới được!
Nói rồi hắn lại điềm tĩnh quỳ xuống bên cạnh tôi, trước ban thờ Kim Quy thần, giọng điệu có phần thành kính:
– Kim Quy thần… dù ta không biết và cũng không quan tâm Người có thực sự tồn tại hay không, nhưng dù sao Người cũng đã trở thành tín ngưỡng tối cao ở đây, cũng đã được coi như cha của cô ta, vậy nên ta đưa cô ta đến trước mặt Người chứng giám hôn sự này!
– Ưmmmmmmm…Ưm…! – Những tiếng vô định của tôi mỗi lúc một to, như thể tôi đã dùng mọi sức lực còn lại để bật ra.
Cái gì mà hôn sự? Cái này gọi là hôn sự hay sao? Không thể nào, thủ đoạn đã đê tiện như vậy, mà còn ra vẻ thành kính trước thần linh… Cao Lỗ… tôi căm thù hắn…
Hắn vẫn không bận tâm đến, vẫn chắp tay nói tiếp:
– Vì hoàn cảnh không cho phép, ta không thể tổ chức một hôn lễ linh đình, xin sự chứng giám của Người trước mặt toàn thể dân chúng, nhưng… – Hắn ngưng lại một chút, ánh mắt như có chiều sâu hơn, gương mặt lại càng kiên định – Những lời đã chắp tay nói trước thần linh, hoàn toàn là thành tâm, không có một phần giả dối! Vì vậy ta cũng xin Người nếu có linh thiêng, xin ban ơn giúp ta thực hiện một nguyện vọng…Ta muốn đủ khả năng để bảo vệ đất nước này, và cả…
Hắn quay sang nhìn tôi, khoảnh khắc ngắn ngủi hai ánh mắt giao nhau đó, không hiểu sao tôi lại thấy vô cùng ngỡ ngàng, giây phút đó, chẳng hiểu sao một ánh mắt đủ làm trái tim tôi ngừng đập… ánh mắt này, rốt cuộc là hàm ý gì?
– Cô gái này! – Lời cuối cùng hắn nói ra, lại như vô cùng chắc chắn và kiên định.
Tôi? Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ? Hắn đang nói gì vậy? Không thể nào, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
– Không lâu nữa đâu, khi giải quyết được tất cả mọi việc, ta nhất định sẽ tổ chức lại hôn lễ đàng hoàng, cũng thêm nhiều phần thành kính hơn với Người… ngày hôm nay coi như cũng đã được Người chứng giám… – Hắn nói rồi vái ba lạy kết thúc.
– Ưm…mmmm….
Lúc này hắn mới quay ra chỗ tôi, mặc cho đôi mắt tôi nhìn hắn chằm chặp kinh ngạc, xen lẫn oán hận, hắn vẫn tự ý đưa tay lên vuốt ve mặt tôi mà đắc ý cười:
– Được rồi, coi như ngươi đã hoàn toàn là của ta, chúng ta đi về thôi!
Ánh mắt tôi hàm ý ném về phía hắn câu “ Ngươi điên rồi sao?”, hắn chỉ bình thản mà đáp:
– Ngươi muốn nói ta điên sao? Chính ngươi là người đã khiến ta mất tự chủ như vậy, vì thế ngươi phải trả giá thôi! – Hắn lại bê cái kén bọc tôi về.
Lần này ngựa phi nhanh hơn, mà còn dường như lâu hơn nhiều, dường như đã ra khỏi ngoại thành…
Không biết đã ngồi trên ngựa bao lâu, chỉ biết khi tôi đã mỏi nhừ người, mới thấy ngựa dừng lại bên một chân đồi nhỏ khá hoang vu…
Xa xa trên đồi, dường như có một căn nhà…
Hắn lại buộc ngựa dưới chân đồi, theo con đường mòn nhỏ bê tôi trong cái kén mà đi lên phía ngôi nhà…
Hai mắt tôi mở to đầy ngạc nhiên, trong lòng hỗn loạn đầy loại cảm xúc…
Đây là đâu? Từ phía trên đồi cố nhìn xuống, thấy một màu xanh cây cỏ mướt mát phủ khắp đồi, phóng tầm mắt xa xa hơn nữa là một nhánh sông nhỏ uyển chuyển vắt qua, chỉ có vài xóm nhà lác đác bên sông…
Điều quan trọng là, trên cái đồi nhỏ xanh mát này, dường như chỉ có mỗi một căn nhà nằm ở lưng chừng. Một căn nhà gỗ ba gian, xung quanh cũng có những hàng rào thấp bằng gỗ bao bọc lấy khoảng sân trước nhà…
– Ưmmmmmmmm….
– A, quên mất! – Hắn lúc này mới tháo cái khăn bịt miệng tôi ra.
Vừa tháo được cái khăn ra, theo phản xạ tôi lập tức to tiếng chửi rủa hắn đủ điều, đồng thời lại cố vận sức chân tay giẫy dụa. Hắn không mấy để ý đến những câu từ như vậy, vẫn điềm nhiên mang tôi vào nhà.
Đập vào mắt tôi là một căn phòng không lớn cũng không nhỏ, mọi thứ đều được làm bằng gỗ, trang trí không quá cầu kì nhưng có vẻ vẫn hợp mắt.
– Đây là đâu? – Tôi nghi hoặc hỏi.
– Là một căn nhà ta đã dựng, từ nay ngươi ở lại đây, nếu trong cung có việc gì thì ta sẽ đưa ngươi vào! – Hắn nói rồi đặt tôi xuống cái giường gỗ có trải sẵn nệm.
– RỐT CUỘC NGƯƠI MUỐN GÌ? NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ VẬY? CHUYỆN Ở THẦN ĐIỆN LÀ SAO? TẠI SAO NGƯƠI CÓ THỂ XỬ SỰ NHƯ VẬY? – Tôi lớn tiếng vừa mắng vừa hỏi một tràng dài, trong lòng vẫn không giảm bớt chút nghi hoặc nào.
– Ngươi nên thông minh hơn một chút mà suy nghĩ đi! – Hắn từ từ tháo cái kén ra, miệng lại có chút âm điệu dọa dẫm – Đừng nghĩ cách thoát khỏi đây, vì ngươi không chạy thoát đâu, ta cũng không muốn phải xích ngươi lại …
– Cái gì chứ? Tại sao ngươi có thể tùy ý ép buộc ta? Cái gì mà hôn lễ, trói ta như vậy mà cũng chấp nhận được sao? Ngươi có ý đồ gì? – Tôi thừa cơ vừa chửi bới, vừa giãy dụa ra trước khi cái kén được tháo hoàn toàn.
– Ngươi đến một chút cũng không hiểu sao? – Hắn lập tức túm tay tôi lại, nhanh chóng dùng sức khống chế cả người tôi xuống, khiến cho cả hai rơi vào cái tình thế vô cùng mờ ám.
– Này…! – Tôi vận sức cố thoát ra, trong lòng cảm giác sợ hãi nào đó nảy sinh, miệng quát lớn – Buông ta ra !
Hắn nhìn tôi một lượt, đôi mắt đầy ẩn ý khiến sống lưng tôi tê lạnh một phen, hắn còn nở một nụ cười mỉm đắc ý gian tà:
– Không sao… để đến tối…! Ngươi trước sau gì cũng là của ta…
Tôi rùng mình một cái kinh sợ. Không phải là đầu óc tôi muốn liên tưởng đen tối, mà rõ ràng thấy rằng giữa chốn hoang vu này, nếu hắn định xâm hại tôi thật, tôi phải làm sao đây?
– CAO LỖ, NẾU NGƯƠI DÁM LÀM GÌ TA, TA SẼ GIẾT NGƯƠI, ĐÊ TIỆN! – Tôi lớn tiếng, hai chân đạp lung tung, mình mẩy vặn vẹo cố thoát ra khỏi tình huống này.
– Quát to đến vậy, ngươi xem ra vẫn còn sức, vậy có cần ăn tối không vậy? – Hắn đột nhiên buông tay, nhổm dậy đứng lên, định bước đi sau đó quay đầu nhìn tôi mà nói tiếp – Yên tâm đi, từ mai ta sẽ dạy ngươi một số thứ hữu ích, cũng có thể giúp ngươi có cơ hội giết ta cao hơn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!