Ấu Niên Ký Sự Bộ - Quyển 1 - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Ấu Niên Ký Sự Bộ


Quyển 1 - Chương 7


Chuông cửa vang lên.

Cả tòa biệt thự chìm trong yên lặng, bầu không khí căng thẳng dịu đi rất nhiều.

“Cục cưng, ngoan…. ra mở cửa đi.” Mẹ cười tủm tỉm nói, dịu dàng có chút cổ quái.

“Không muốn.” Dã cục cưng nghiêng đầu, ôm cổ cha nhỏ, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm dùng sức vươn lên tóm lấy đôi lông mày thanh tú đang nhăn lại của cha nhỏ, hắn cố chịu đau, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cục cưng, khẽ dỗ ngọt bé, “Ngoan, đi giúp mẹ mở cửa.”

“Không muốn….” Dã cục cưng ủy khuất mím môi, đôi mắt tràn ngập sương mù, “Người ta mà ra mở cửa, mẹ sẽ đá người ta ra…. túm lấy cổ áo cục cưng lôi đến trường.”

Đổ mồ hôi….

Là thật hả? Cha nhỏ có chút hồ nghi nhìn về phía mẹ, lại liếc mắt một cái đảo về phía cha lớn.

Cha lớn thân hình lảo đảo, cúi đầu làm bộ như xem báo, chỉ có điều…. tờ báo để ngược.

Mẹ đứng lặng yên trong chốc lát, ngơ ngác, tựa hồ như chịu đả kích, chậm rãi đi tới mở cửa, vẻ mặt hoảng hốt miệng thì đang thì thào tự nói.

“Cục cưng, không thể nói thế với mẹ con….” Cha nhỏ có chút không đành lòng.

Cha lớn ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua cha nhỏ thuần khiết, thở dài một hơi, tờ báo đang cầm trong tay khẽ run, cầm lấy tiếp tục xem. Chỉ có điều cái tiếng thở dài này, ở khoảng không gian yên tĩnh của ngôi biệt thự, đặc biệt…. khiến cho người ta phải nghiền ngẫm sâu xa.

“Xuỵt!”

Dã cục cưng ghé mặt lại gần cha nhỏ, rơm rớm nước mắt nói, “Cha nhỏ, cục cưng ngoan mà…. bằng không…. Cha nghe….”

Chỉ nhìn thấy hình ảnh của mẹ đi ra mở cửa, hình dáng yêu kiều của nàng bị bao phủ trong ánh mặt trời rực rỡ, gợi nhắc đến hình ảnh của thiên sứ…. chỉ có điều vị thiên sứ xinh đẹp này đột nhiên động tác cực kỳ bất nhã gãi đầu, lẩm bẩm một mình, “Bà nó…. Con bé làm thế nào biết lão nương tính nhân cơ hội đạp nó ra ngoài rồi kéo nó tới trường, thật đáng tiếc thầy Sue lão nương không nhìn thấy được rồi…. Cục cưng này càng lúc càng tinh quái rồi…. Cũng không biết là giống ai nữa. [ tỉnh lược 100 từ ]”

Một mảnh yên tĩnh.

Cha lớn cúi đầu xem báo, khóe miệng hắn nhếch lên…. Tờ báo run run….

Dã cục cưng ngẩng đầu lên, kiêu ngạo, tà nghễ liếc cha nhỏ một cái, ánh mắt rõ ràng đang nói, thấy chưa…. Cục cưng đâu có nói sai…. Mẹ là kẻ đại xấu xa.

Cha nhỏ

Lúc này,

Đã hoàn toàn xơ cứng rồi….

Tuy nhiên chuông cửa lúc này đã im bặt.

Cửa mở, mẹ đứng che ở cửa, vẻ mặt có chút kỳ cục.

Dã cục cưng ôm cha nhỏ, tò mò nhìn.

Bảy tám người đàn ông to khỏe mặc áo đen dường như là bảo vệ xông vào, xếp thành hàng đứng thẳng tắp…. cái này gọi là đã được huấn luyện chuyên nghiệp….

Mẹ đứng che ở cửa, thân hình rõ ràng có chút cứng đờ, sau một lúc lâu, nàng mới nghiêng người, ánh mắt phức tạp liếc về phía chồng, “Này, ông xã…. Anh lại ở bên ngoài trêu chọc cái gì tiểu mỹ nam này rồi?”

“Phụt!” Cha lớn đang uống cà phê đột ngột phun ra, hai vai run rẩy, liên tục ho khan.

Dã cục cưng hưng phấn túm chặt lấy áo của cha nhỏ, hai mắt phát sáng. Vươn cái đầu nhỏ nhìn ngó xung quanh, hồn nhiên không hề phát hiện ra cha nhỏ đã tức giận tới mức môi run rẩy.

“Nói cái gì vậy, anh làm gì có thời gian rỗi.” Cha lớn điềm nhiên, một bộ chính nhân quân tử, buông trong tay tờ báo, có chút bất an liếc cha nhỏ một cái, giống như để bảo đảm, “Ta trừ đối với nhà của ta ra người bên ngoài không có hứng thú.”

“Đúng! Cha lớn chỉ đối với Dã cục cưng cảm thấy hứng thú thôi.” Dã cục cưng ưỡn ngực, ôm lấy cổ cha nhỏ, thanh âm non nớt của trẻ con dội vang khắp không gian.

Đổ mồ hôi….

Con nhóc này, vuốt đuôi cũng quá nhanh đi.

Chỉ là, nhóc có biết cái từ “cảm thấy hứng thú” là ý gì không.

Rét lạnh toàn gia.

Cha nhỏ, vuốt nhẹ lưng của Dã cục cưng, hướng về phía mẹ nói, “Cố Giai, khách đã đến thì mời hắn vào nhà ngồi đi.”

Một cậu thiếu niên trầm lặng đứng ngay cửa, cực kỳ tao nhã nở nụ cười, vẻ mặt lại rấy lạnh nhạt. Gió từ từ thổi, cuốn theo những chiếc lá vàng lác đác lượn lờ trong không trung như đang nhảy múa, một người đàn ông cao lớn mang kính đen cẩn thận che chắn cho hắn khỏi những chiếc lá rụng đang bay tán loạn bên ngoài, thái độ rất cung kính.

Hắn phất tay, người đàn ông cao lớn kia lập tức cúi người xuống, hắn ghé vào tai của người đàn ông kia khẽ thì thầm gì đó.

Anh chàng cao lớn kia lập tức đứng thẳng dậy, chậm rãi nhìn lướt qua người trong ngôi biệt thự, lạnh nhạt nói, “Thiếu gia nhà ta muốn tìm người có thể làm chủ.”

Tách cà phê nhẹ nhàng được đặt xuống, cha lớn nheo mắt, quan sát hai người chủ tớ kia không nói lời nào.

Dã cục cưng ôm chặt lấy cha nhỏ, xoay người, thúc cha nhỏ tiến về phía trước.

….. Anh đẹp trai.

Cha nhỏ ổn định lại thân hình, nhẹ giọng dỗ dành cục cưng, cúi đầu tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút quái dị.

“Nói đi, ta, Dã Cố Giai chính là nữ chủ nhân nơi này.” Mẹ quét mắt về phía hai người đàn ông đang ở trong phòng, thở dài nhẹ nhõm, “Nên đến chung quy cũng sẽ đến. Nói đi…. Có chuyện gì.”

Mỹ thiếu niên rảo bước tiến vào biệt thự, ngồi vào ghế sofa, đầu gối lên hai tay, động tác cực đẹp, bình thường như thể hắn sinh ra là đã có khí chất cao quý như thế, miệng hắn bất giác mang ý cười, quét mắt đảo qua khắp một lượt ba người đang đứng cứng ngắc ở trong phòng kia, lạnh lùng nói, “Ta…. Ta đến để đón xá muội (em gái ruột).”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN