Ấu Niên Ký Sự Bộ - Quyển 3 - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Ấu Niên Ký Sự Bộ


Quyển 3 - Chương 7


Đầu của hắn kề sát lại, cách nàng rất gần, hơi thở ấm áp khêu gợi của hắn vờn nhẹ trên môi nàng, mắt nhìn thấy nụ hôn càng lúc càng gần, lông mi của hắn thật dài, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười, khóe miệng cong lên, mang theo vẻ thản nhiên bất cần….

Hôn xuống, hôn xuống đi.

||

Nàng định lại thần, ánh mắt vẫn còn mê loạn, quả nhiên là mỹ sắc trước mặt, sức chống cự bị chết non.

Hắn lại nở nụ cười, nghiêng mặt đi, ôm nàng vào trong ngực, môi giống như vô ý sượt qua vành tai nàng, khẽ khàng nói, “Anh đã đưa cho em vật đính ước, sao không thấy em đeo?”

A a a a a, vật đính ước?

Bộ có sao?

Đến tột cùng là nó dài ngắn tròn dẹt thế nào….

Một ngón tay lạnh lạnh lướt qua vành tai của nàng, nàng không ngờ là hắn lại có hành động này, cả kinh giật người lùi về sau nhưng đầu lại bị hắn giữ chặt, ngón tay của hắn thật tỉ mỉ vuốt ve lỗ tai của nàng, “Em đã xin một chiếc đinh tai của anh, không nhớ à?”

A?

Không phải chỉ là một cái…. đinh tai thôi sao.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, liếc xéo hắn một cái, trên tai trái của hắn đang đeo một chiếc hồng chui lóa mắt, đẹp đến đáng khao khát, bên tai phải lại trống rỗng, tuy là có cảm giác khiếm khuyết, nhưng sự khiếm khuyết này lại càng làm cho người ta cảm thấy tăng thêm phần cám dỗ cùng nhu mỹ.

Này…. có lẽ chính là do ánh sáng đỏ rực như máu phát ra chiếc đinh tai, màu sắc khiến cho lòng người mê đảo, chắc là có thể bán được không ít tiền đây.

|| A, nghĩ quá lố rồi.

“Lúc còn nhỏ em vẫn thường hay nói là muốn anh gả vào Hành gia, còn cưỡng ép đòi lấy chiếc đinh tai của anh, nhưng sau đó lại tránh anh suốt hai ba năm.”

Có chuyện đó sao….

Nói dối, sao ta một chút ấn tượng cũng không có.

“Em còn nhớ rõ anh đúng không.”

Ngoan ngoãn gật đầu.

“Ba năm trước em ở trước mặt Hành Chi Thiên đòi lấy đinh tai của anh, em nói cho dù anh có trở nên nổi tiếng cũng phải ngoan ngoãn gả vào Hành gia, em quên rồi sao?”

Hành Chi Nhược nhíu mày, hoảng thần trong chốc lát lại lắc đầu.

“Anh còn nhớ rõ có một ngày em gọi điện cho anh, hình như đang khóc, em nói muốn anh đến đưa em đi, nhưng điện thoại lại bị cúp ngang, anh có chạy đến tìm em…. Trần thẩm nói em đang ngủ, anh cũng nhìn thấy Hành Chi Thiên đang dỗ em ngủ, hắn nói em chính là đã cãi nhau một trận với hắn nên mới giận dỗi, nhưng…. từ sau lúc đó anh không thể gặp cũng không nhận được tin tức gì của em.”

“Tú Minh ca, đó là chuyện khi nào?”

“Khoảng hai ba năm trước.”

“Thật sao….” Hành Chi Nhược khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười rất lãnh đạm, nhẹ giọng nói, “Ca ca nói em bị bệnh trong bốn năm, hết thảy mọi chuyện đều quên hết.”

“Bị bệnh….” Kỳ Tú Minh cả người bị chấn động, không có phản ứng lại.

“Bọn họ nói em bị bệnh, em chỉ biết là có một khoảng thời gian…. tất cả những đồ vật bằng thủy tinh đặt ở trên tủ hay đầu giường như ly tách đều được thay bằng giấy hết, những người hầu nói em dễ dàng lên cơn kích động, nổi nóng, họ sợ những mảnh vỡ thủy tinh sẽ làm cho em bị thương. Nhưng trong bốn năm đó em cái gì không nhớ.”

“Chi Nhược…. có phải hay không,” thần sắc của hắn tái nhợt, tựa hồ như muốn nói lại không biết như thế nào mở miệng, “Có phải ca ca em đã làm cái gì đối với em rồi không?”

“Làm cái gì?” Hành Chi Nhược ngửa mặt lên, trong mắt mang theo tia nghi hoặc cùng chất vấn, thanh âm mềm nhẹ, “Ca của em đối xử với em tốt lắm…. ca ca ruột của em có thể đối với em làm cái gì.”

Kỳ Tú Minh nhíu mày, chuyên chú nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp, như là muốn từ trên nét mặt của nàng tìm ra điều gì.

Nhưng nàng vẫn chỉ mỉm cười, mắt híp lại như vầng trăng khuyết, cực kỳ giống với cô nhóc tròn xoe trước đây, đi khắp nơi đòi ăn bánh donut, ngây thơ đơn thuần không hề có tâm cơ.

Hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, những tưởng tượng vô căn cứ dấy lên trong lòng hắn rốt cuộc cũng được trút bỏ.

Không có gì thì tốt….

Chỉ có điều căn bệnh này, quả thật kỳ quái.

Chi Nhược, sau lúc đó anh vẫn luôn hối hận, nếu năm đó ngay thời điểm em khóc lóc tìm anh, anh có thể bảo vệ được cho em…. thì có lẽ em đã không biến mất, bốn năm, ký ức mà em đã đánh mất có thật là chỉ có bốn năm thôi sao.

Anh sẽ thực hiện lời hứa đó, cho dù em không cần đến anh…. anh cũng muốn chăm sóc cho em, không để em bị sợ hãi tổn thương, anh có thời gian của cả đời.

“Thứ nhất tốt nhất là không gặp nhau, như thế cũng sẽ không phải lòng nhau.”

“Thứ hai tốt nhất không cần kết bạn, như thế cũng sẽ không thiếu nợ nhau.”

Mạch Connie cầm quyển sách, dựa cả thân người vào cánh cửa sổ ốp kính, ánh mắt mơ màng…. vẻ mặt này, đích thị là bộ dạng của cô gái nhỏ động xuân tâm.

Hành Chi Nhược vốn đang lười nhác nằm úp mặt trên bàn, bị thanh âm trầm bổng tràn ngập tình yêu cùng với nỗi khổ tương tư của nàng, nhịn không được giật mình một cái ngồi thẳng dậy, liều mạng xoa xoa cả người, trong khoảnh khắc toàn thân đều cảm thấy rét lạnh, phảng phất có cảm giác như sương giá của tháng chạp đang kéo tới.

Cánh cửa phòng học bịch một tiếng bị đẩy ra, hai ba nữ sinh đang nói cười vui vẻ bước vào.

“Nè, nghe nói gì chưa, nghe đồn là trong trường học của chúng ta có một công chúa đó.”

Mạch Connie sửng sốt, vểnh hai lỗ tai lên lắng nghe….

“Thật hả…. tin tức truyền đi thật đúng là nhanh.”

“Nói vậy cậu cũng đã nghe thấy?”

“Nghe nói chính miệng của tam hoàng tử tuyên bố, buổi biểu diễn lần này không chỉ thay đổi nơi biểu diễn mà còn rầm rộ huy động rất nhiều nhân lực, chuyển đến tổ chức tại học viện Hoàng Gia của chúng ta, hắn còn tuyên bố buổi biểu diễn lần này là đặc biệt muốn dành tặng cho nàng ấy.”

“Cậu đoán thử xem sẽ là ai…. là ai.”

“Dù sao cũng sẽ không phải là ngươi.”

“Đáng ghét, đi mau.”

Mạch Connie mím môi, uể oải ngồi bên cạnh Hành Chi Nhược, chỉ vào đám nữ sinh đang tíu ta tíu tít, cãi nhau ầm ĩ nói, “Nhìn coi, một đám tiểu bà tám, sau này đừng có học theo bộ dạng của các nàng.”

“Tiểu Chi, nói cho cậu biết một chuyện.” Mạch Connie có chút thần bí, ghé sát vào tai nàng nói, “Nếu như mình nói…. cái đó…. mình chính là công chúa cậu tin không?”

Hành Chi Nhược khóe miệng co quắp, giật lấy quyển sách nàng ta đang ôm trong lòng, tỉ mỉ lật từng trang, nghiêm nghị nói, “Kỳ thật mình cũng có chuyện giấu giếm cậu…. Mình không phải gọi là tiểu Chi.” Nàng dừng lại một chút, trầm tư, giống như là đã hạ rất lớn quyết tâm, tha thiết chân thành đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Mạch Connie nói, “Mình có một đứa con gái, nàng gọi là Bạch Tuyết.”

“Cậu thôi đi cậu….” Ánh mắt của Mạch Connie phải gọi là muốn khóc không được mà muốn cười cũng không xong.

“Được rồi, vậy mình nói thật, mình không gọi là tiểu Chi, mình là Hành Chi Nhược, là em gái của Hành Chi Thiên.”

Mạch Connie thả cuốn sách rơi xuống bàn, dứt khoát ôm lấy vai của nàng, nâng cằm nàng lên, đuôi lông mày run lên nhè nhẹ giống như đang cố nén cười, “Cậu thật đúng là đừng nói nữa…. cái bộ dạng mặt dày mày dạn của cậu, quả thật rất có phong độ tuổi trẻ của mình.”

||

Nói thật ngươi lại không tin, tùy ngươi.

Cuộc sống trong học viện quả nhàm chán, có người lại càng muốn làm những chuyện nhàm chán, tỷ như kẻ này…. Được được, sắp đến giờ tan học, lại muốn trèo tường trốn ra ngoài, nói là muốn mua cái gì gọi là bánh của người bình dân ăn, kết quả nói lý lẽ khuyên can một hồi, hai người mới thống nhất cuối tiết thứ nhất, xuống tạm nhà ăn được xây theo phong cách Châu Âu, trang hoàng cực kỳ hoa lệ, phí tiền của học viện mua một chút điểm tâm bánh ngọt, sau đó trải một tấm vải bông bèo nhèo ở trên bãi cỏ ngồi ăn.

Tiền….

Dĩ nhiên từ cái golden card của Mạch Connie.

Về phần…. tấm vải bông bèo nhèo, đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết là nàng moi từ đâu ra…. nhìn quen quen nha, giống với chất liệu của chiếc váy mà mình mới vừa thay ra chẳng được bao lâu.

Hành Chi Nhược nhịn không được lại liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là lựa chọn làm thinh, im lặng gặm bánh ngọt.

“Tiểu Chi, cậu nói nếu mình yêu cầu Kỳ Tú Minh trở thành phò mã thì thế nào.”

Khụ khụ khụ….

Bị mắc nghẹn, luống cuống.

Hành Chi Nhược cúi đầu xuống vừa ho vừa cười, nước mắt cũng chảy ra, cố hết sức nói, “Không tồi, diện mạo của hắn quả thật rất không tồi.”

“Ừ, mình cũng cảm thấy như vậy.”

Bộ dạng của Mạch Connie lúc này quả thật đúng tiêu chuẩn của một thục nữ, cắn nhẹ một miếng bánh ngọt có bơ, giống như sợ mình nói chưa đủ rõ, lại tiếp tục bổ sung, “Mình lớn như vậy chưa bao giờ thấy qua một người…. đẹp trai như vậy….”

Cái từ “đẹp trai” phát ra từ phế phủ, âm còn chưa phun ra hết lại bị nuốt trở vô, trong lúc nhất thời nàng giống như là bị nấc cụt, chỉ trố mắt ra phía sau của Hành Chi Nhược, vẻ mặt dại ra.

Thần sắc của Hành Chi Nhược lập tức trở nên khẩn trương, thân hình phải gọi là cứng ngắc.

Nói như vậy xuất hiện loại hiện tượng này…. chỉ có thể có hai loại tình huống.

Một, sau lưng của Hành Chi Nhược nhất định có quái thú….

Hai, sau lưng Hành Chi Nhược có soái ca….

Mà cả hai loại này, không có loại nào nàng muốn gặp phải.

“Là Lạc Hề học trưởng….”

“Nhị hoàng tử Lạc Hề, trời ạ anh ấy cư nhiên lại cúp tiết!”

Từng trận tiếng ồn ào huyên náo kéo tới, tất cả phòng học ở dãy lầu trên đang im lặng trong khoảnh khắc đều bị âm thanh của tiếng mở cửa sổ làm náo loạn, mỗ Bạch lên sân khấu làm dấy lên một trận gió to sóng lớn.

Quả nhiên….

Một nữ nhân có thể làm cho một quốc gia diệt vong, tỷ như Bao Tự.

Một nam nhân có thể làm cho một đám nữ nhân điên cuồng, tỷ như Bạch Lạc Hề.

Hành Chi Nhược xoay người, ngoảnh đầu lại nhìn kẻ kia.

Hắn đang đứng ở thân cây phía xa xa, vẫn là áo sơ mi trắng, quần áo của hắn phất phơ lay động theo gió, dáng người cao gầy thật làm cho người ta đắm chìm trong cảnh mộng.

Chính là thoảng kia trong nháy mắt, Hành Chi Nhược có chút hoảng hốt, hô hấp nhanh chóng bị tắt nghẽn, trái tim cũng nện thình thịch.

Bạch Lạc Hề đáp trả lại tầm mắt của nàng, khóe miệng phảng phất cười.

Hắn có chút do dự, liếc nhìn Mạch Connie đang ngồi bên cạnh Hành Chi Nhược, vẻ mặt tựa hồ như đang cân nhắc xem có nên đến chỗ của nàng hay không.

Không phải chứ,

Ở chỗ này người đông thế mạnh…. Lộn, công chúng đang nhìn trừng trừng, hắn cứ như vậy mà bị bắt tại trận, khoan nói tới hội fan club của họ Bạch, nếu mà truyền đến tai của Hành Chi Thiên…. chỉ sợ ngay cả việc bảo toàn tính mạng để nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai e là cũng….

Đại gia, ngươi tha cho tiểu nhân đi.

||

Ánh mắt của Hành Chi Nhược phải gọi là rét lạnh, cực kỳ hung tợn, cuối cùng dùng đến ánh mắt giết người để giành được thắng lợi quyết định.

Bạch Lạc Hề vô cùng đơn giản quét mắt qua các món bánh ngọt đang bày trên mặt cỏ trước mặt các nàng, dây dưa một hồi rồi lại nhìn Hành Chi Nhược, nhếch miệng cười rồi mới rời đi.

Thoát chết trong gang tất,

Thần kinh của Hành Chi Nhược rốt cuộc cũng được thả lỏng, thở hắt ra một hơi, mệt đến độ toàn thân đều tê liệt.

Nàng cúi gằm mặt cẩn thận nhai bánh mì, ngẩng đầu liếc mắt về phía cái kẻ vẫn còn đang bị sắc đẹp mê hoặc họ Mạch kia, nghĩ xem phải giải thích như thế nào….

Kết quả, một bình trà đá đặt xuống cạnh nàng.

Một dáng người cao gầy cũng theo đó ngồi xuống ngay bên cạnh, hắn nghiêng người cắn vào miếng bánh nàng vẫn còn đang ăn dở trên tay, một mùi hương thoang thoảng phớt qua, cực kỳ dễ chịu.

Hắn nhìn Hành Chi Nhược im lặng mỉm cười.

Hắn hắn hắn như thế nào lại….

Má ơi….

Vậy phải nên nói tiếng chúc mừng cho cuộc sống tràn ngập màu sắc của ta từ nay về sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN