AV Quay Chụp Chỉ Nam - Chương 61: Thời gian cao điểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


AV Quay Chụp Chỉ Nam


Chương 61: Thời gian cao điểm


Edit: Mol

Beta: Thỏ + Hazjk

Kiều Kiều tiến vào gara không thấy được tài xế đưa mình tới cùng xe bảo mẫu mà ngược lại thấy Tần Thụy Thành đứng cạnh chiếc xe hồng phong tao của anh chạy đến huýt sáo với Kiều Kiều.

“Em gái, muốn anh đưa về nhà không?”

Không biết có phải sợ có người nhận ra hay không mà cái kính râm Tần Thụy Thành đeo ước chừng có thể che khuất nửa khuôn mặt, quần áo cũng chọn một bộ tối màu, hai tay đút túi quần, dáng vẻ lưu manh dựa vào trước nắp xe, quả thực giống y chang đại ca côn đồ.

Nếu bình thường Kiều Kiều nhất định phải chế nhạo Tần Thụy Thành hai câu, nhưng sau khi trải qua một ngày phập phồng lên xuống như thế ở Điện ảnh Đông Hách, Kiều Kiều thấy Tần Thụy Thành tựa như gặp được người nhà, không chỉ cảm động mà suýt chút nữa còn xém nhào qua ôm đùi.

“Tần Tần!” Kiều Kiều vui mừng chạy tới, đánh giá Tần Thụy Thành từ trên xuống dưới: “Anh quay xong bộ phim hệ liệt kia rồi hả? Sao rảnh tới đón em vậy?”

“Vừa lúc quay xong, nghe nói em một mình chạy tới Đông Hách nên anh tranh thủ lúc rảnh rỗi qua đây thăm em một tí.” Tần Thụy Thành xoa xoa vầng trán có chút nhăn của Kiều Kiều rồi nhíu mày lại: “Casting có thuận lợi không? Sao lại làm vẻ mặt bị người khi dễ thế này? Xảy ra chuyện gì sao?”

Kiều Kiều khịt mũi hai cái, cường đánh tinh thần lộ ra một nụ cười tươi rói, cô hay tự mình gánh hết mọi việc, cũng không muốn để cho người khác lo lắng quá nhiều về mình, chỉ lắc lắc đầu và nói: “Không có việc gì, sàn nhà hơi trơn nên lúc đi bị trượt chân, cánh tay hình như bầm rồi.”

“Bầm rồi? Để anh nhìn xem.” Tần Thụy Thành không nói hai lời giữ chặt cánh tay Kiều Kiều rồi vén tay áo cô lên, trên cánh tay Kiều Kiều xác thật bầm nguyên một khối xanh tím, có lẽ là thời điểm giãy giụa đụng phải góc nhọn của bồn rửa tay.

Tần Thụy Thành nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trên khối bầm một cái, sau đó giương mắt cười nói: “Chờ ăn uống xong anh sẽ an ủi em thiệt tốt.” Anh mở cửa xe ý bảo Kiều Kiều ngồi vào trong: “Lên xe đi, dắt em đi ăn đồ ngon.”

Kiều Kiều đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt cảnh giác che lại cánh tay và hỏi: “Chỉ là đi ăn thôi sao?”

Tần Thụy Thành thở dài, dường như nhận mệnh mà gật gật đầu: “Em đừng dùng ánh mắt chống lưu manh nhìn anh có được không, em đã mệt mỏi suốt cả một ngày thì anh sao có thể cưỡng bách em làm chuyện khác.”

Đương nhiên nghỉ ngơi xong thì khác.

Tần Thụy Thành yên lặng thêm một câu ở trong lòng.

@@@

Điện ảnh Đông Hách chiếm diện tích rất rộng lớn, Tần Thụy Thành cũng là mới đến nên không quá quen đường, quẹo trái quẹo phải rất nhiều lần mới thấy cổng lớn của Điện ảnh Đông Hách, kết quả không biết có phải vừa lúc dính ngay thời điểm tan tầm hay không mà trước cổng dòng xe mênh mông cuồn cuộn xếp thành một con rồng dài ngoằn, đều là chờ chiếc xe phía trước đi. Còn bảo vệ quản lí xuất nhập lại không quá nóng vội, chậm rì rì mà kiểm tra giấy thông hành từng xe một, đủ tư cách liền quẹo đến phía trước tiếp tục xếp hàng, chậm như sên bò.

Tần Thụy Thành táo bạo mà đập vào vô lăng một chút, xe phát ra một hồi còi dồn dập.

“Bấm còi cũng vô dụng, Đông Hách quản lý vô ra đặc biệt nghiêm khắc.” Kiều Kiều thò đầu ra cửa sổ xe nhìn nhìn đoàn xe trước sau rồi nhún nhún vai: “Sáng nay em ngồi xe tới đã lãnh hội qua rồi, nếu không có giấy chứng nhận cao cấp thì chỉ có thể thành thành thật thật đợi đến thiên hoang địa lão.”

“Như vậy đi đến nhà hàng cũng không biết tới bao giờ.” Tần Thụy Thành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu xong nhăn mày: “Được rồi, phía sau xe cũng còn một hàng dài, xem ra hôm nay chỉ có thể đợi ở chỗ này.”

Một người bảo an đi tới gõ gõ cửa sổ xe, Tần Thụy Thành hạ kính xe đưa giấy chứng nhận của mình qua, người nọ nhận xong nhìn kỹ trước sau rồi trả lại Tần Thụy Thành xong tiếp tục vươn tay về phía Kiều Kiều: “Còn cô?”

“Chờ một lát……” Kiều Kiều rối tinh rối mù cúi đầu mà lục túi, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng huýt sáo, xa xa có một người đàn ông cao to cầm loa hét: “Chú ý! Chú ý! Kế tiếp các xe di chuyển về trước 100 mét nhường cửa trước ra! Lặp lại một lần nữa, các xe di chuyển về trước 100 mét! Đúng đúng, từ chiếc cuối cùng kia bắt đầu! Nhanh một chút!”

Bảo an đang muốn kiểm tra giấy chứng nhận của Kiều Kiều bị hấp dẫn lực chú ý, hắn cũng không cần chứng nhận Kiều Kiều nữa, hai ba bước chạy đến đoàn xe cuối cùng bắt đầu chỉ huy các xe phía sau di chuyển, các nhân viên an ninh vốn chậm rì rì ngay lập tức giống như vặn dây cót, động tác hết sức nhanh chóng lên, thổi còi thổi còi, chỉ huy chỉ huy, không đến 30 giây, hàng sau cùng đã có xe bắt đầu lùi lại.

“F*ck.” Tần Thụy Thành vốn dĩ nghẹn một bụng hỏa, hiện tại lại phải quay trở về nơi bắt đầu, anh bực bội dứt khoát gài số lùi và dẫm chân ga. Quãng đường lùi 100m giống như khi chạy trên đường thẳng, vừa tăng tốc liền quay đầu. Chiếc Toyota phía sau sợ tới mức bấm còi, bởi vì sợ Tần Thụy Thành nếu không kịp phanh sẽ tông vào đầu xe của nó.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế trời?” Kiều Kiều lại lần nữa thò đầu nhìn xung quanh, phát hiện thật nhiều chủ xe cũng giống cô thò đầu ra bên ngoài xem khắp nơi, hiệu suất chỉ huy của nhân viên an ninh cao kinh người, không đến 20 phút, trước cổng lớn Điện ảnh Đông Hách đã mở ra một con đường thênh thang rộng lớn, song sắt ngăn mọi người ra vào cũng được dựng lên, Như thể đang đợi ai đó đi qua.

Người đàn ông cao lớn lại thổi còi, lần này, các nhân viên bảo vệ đều lon ton trở lại đội, chăm chú đứng bên hàng quản lý, thần thái lười biếng lúc trước biến mất, nghiêm túc hơn rất nhiều.

Chẳng bao lâu, mục tiêu của sự chuyển giao bất ngờ này đã xuất hiện.

“Quả nhiên là đang đợi chiếc xe này đi qua a.” Kiều Kiều ghé vào trên cửa sổ nhìn trong chốc lát, trong giọng nói ít nhiều có chút mất mát: “Em còn tưởng rằng sẽ là một chiếc xe thực sang trọng cơ…”

Xác thật, chỉ nhìn ngoại hình một cách đơn thuần, từ xa tới gần thoạt nhìn chiếc xe hơi màu đen không có khác biệt rõ ràng gì mấy so với những chiếc xe vụt nhanh trên đường khác, trừ bỏ thân xe hơi dài hơn mức bình thường thì cơ hồ không có gì chói mù mắt chó người thường, thậm chí ngay cả hãng xe cũng là nhãn hiệu nước ngoài nào đó tùy ý có thể thấy được trên đường cái. Nếu không phải nó xuất hiện trong thời điểm đặc thù như vậy thì Kiều Kiều còn tưởng rằng đây là chiếc xe ngoại lai nào đó đi lầm đường.

“Xe này nhìn có phải đặc biệt bình thường hay không?” Tần Thụy Thành thò đầu qua cười hỏi Kiều Kiều.

“Hoàn toàn không có gì đặc sắc, cảm giác đầy đường đều giống như vậy…”

“Giá cả chiếc xe này cơ hồ so với xe của chúng ta cộng thêm một loạt xe nữa mới bằng được.” Tần Thụy Thành nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên nếu chỉ tính riêng xe của anh thì giá cả cũng đã chẳng rẻ mấy.”

“A?” Kiều Kiều bị chấn động rồi, phản ứng đầu tiên của cô chính là cảm thấy không thể tin nổi: “Một loạt xe cộng lại cũng hơn trăm vạn đi? Tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mua một chiếc xe thường thường không có gì khác biệt?”

“Là tốn ngàn vạn mua một chiếc xe thường thường không có gì khác biệt.” Tần Thụy Thành gãi gãi cằm xong bỗng nhiên cười nói: “Điệu thấp rất ý nghĩa hay sao ấy, lúc trước trong giới chơi xe lưu truyền một câu chuyện về cái xe này bị chê cười, nói có người nọ đi xe này ra bãi đỗ xe, kết quả bị bảo an quát lớn cách xa chiếc Audi bên cạnh, nếu làm quẹt trầy Audi thì sẽ không đền nổi.”

Kiều Kiều bật cười ra tiếng: “Điệu thấp tới nghẹn khuất a, ai sẽ mua chiếc xe như vậy trời?”

“Chiếc xe kia không phải đang chạy về đây sao. Em có thể nhìn kỹ xem là ai mua. Dù sao thì anh cũng không lý giải được khái niệm tiêu pha tới mức đó, chắc là do anh còn trẻ đi.”

Kiều Kiều thật sự ấn cửa sổ xe xuống nhòm, chiếc xe đen thui kia chạy không nhanh lắm, lại bởi vì xe Tần Thụy Thành đứng đầu cho nên thời điểm khi xe kia lướt qua chỉ cách gần 10m, trên lý luận khoảng cách này là hoàn toàn có thể thấy rõ ràng.

Chỉ tiếc cửa sổ xe đối phương dán màng chống tia UV phi thường xịn, từ góc độ Kiều Kiều nhòm qua chỉ có thể nhìn thấy một cái hình cắt màu đen hơi mỏng ở bên trong, Kiều Kiều điều chỉnh vài vị trí cũng vẫn không thấy rõ, thời điểm đang muốn từ bỏ thì bên kia bỗng nhiên hạ cửa sổ xe xuống.

“Di, không phải là một lão già hả?”

Bởi vì cửa sổ xe hạ xuống có một chút xíu, trước tiên Kiều Kiều thấy được mái tóc màu nâu đen xử lý hoàn toàn hoàn mỹ, tiếp theo là cái trán trơn bóng, mày kiếm anh khí, đôi mắt hẹp dài, Kiều Kiều lúc này đã cảm thấy hơi chút không ổn, nhưng cả người cô ngồi ở cửa sổ xe hoàn toàn hiện rõ, muốn tránh cũng không thể tránh.

Người ngồi trong xe là Lương Quý Trạch.

Anh nhàn nhạt liếc Kiều Kiều một cái, môi mỏng hoàn toàn lộ ra hơi hơi nhếch một độ cung tà khí, tựa hồ anh đã nhìn chằm chằm Kiều Kiều thật lâu, chẳng qua vừa nãy mới lựa chọn bại lộ bản thân ra.

“Lương ảnh đế a.” Tần Thụy Thành cũng thò đầu nhìn thoáng qua, anh lạnh lùng nhìn lại Lương Quý Trạch. Lương Quý Trạch chỉ lưu lại một cái thoáng nhìn sau đó một lần nữa nâng cửa sổ xe lên rồi tăng tốc phóng ra cổng lớn, quẹo vài cái đã không thấy tăm hơi.

Barrier một lần nữa rơi xuống, các nhân viên an ninh lại bắt đầu dựa theo tiến độ ban đầu chỉ huy các chiếc xe còn lại xuất nhập, hết thảy lại về tới trạng thái vừa rồi, tựa hồ lúc Lương Quý Trạch đi qua chỉ là một tiểu nhạc đệm.

“Mặt sao lại trắng bệch như vậy?” Tần Thụy Thành vỗ vỗ khuôn mặt Kiều Kiều, sau đó duỗi tay nâng cửa sổ xe lên: “Trúng gió lạnh hả? Lần sau không cần thò đầu ra ngoài đâu.”

“…… Vâng.” Kiều Kiều ngoan ngoãn gật gật đầu, nhân lúc Tần Thụy Thành không chú ý thì lại trộm xoa xoa ngực bản thân.

Cảm giác thật đáng sợ.

– ——

Sorry mấy nàng, hôm trước bận giờ up bù nha ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN