[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh
Chương 64
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vu Dương cũng đồng ý rồi, đương nhiên Kỳ Túy sẽ không khách khí.
Kỳ Túy đè Vu Dương vào góc tường, hôn sâu.
Hôn cho đến khi, cả cổ Vu Dương cũng đỏ.
Kỳ Túy nhẹ nhàng thả Vu Dương ra, cẩn thận nhìn sắc mặt của cậu.
Cũng còn tốt, gần đây mức độ chấp nhận của cậu càng ngày càng cao, chỉ có hô hấp hơi dồn dập một chút, còn những phản ứng tiêu cực khác căn bản không có.
Vu Dương cố hết sức để cho chính mình nhìn qua thật bình thường, mặt cậu đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn Kỳ Túy, khẽ nói: “Anh mới vừa nói… Không hôn lâu như vậy…”
“Không nhịn được.” Kỳ Túy cúi đầu mỉm cười, “Được rồi… Là anh cố ý, cố ý ở ngay đây bắt nạt em một lần, để về sau mỗi ngày khi em lên giường, đều nghĩ đến anh.”
Vu Dương nghe vậy mặt càng đỏ hơn.
“Anh…” Vu Dương nhẫn nhịn xấu hổ, “Anh đến mỗi ngày là được.”
Kỳ Túy trầm mặc giây lát, cười cười không nói gì.
Ngày hôm sau, Kỳ Túy phải dựa theo lời bác sĩ Mỹ kia dặn đến bệnh viện tư nhân trong nước làm kiểm tra trước, để bác sĩ xác định tình huống, sau khi làm tốt kiểm tra không thành vấn đề xong, Kỳ Túy phải bay tới Mỹ tìm hắn, làm tiểu phẫu thuật, sau đó ở bên đó tiến hành phục hồi chức năng.
Chuyến này nếu đi, ít nhất phải một tháng.
Vốn Kỳ Túy muốn mời vị bác sĩ kia tới, mất nhiều tiền thì bỏ nhiều tiền, nhưng có người nói là đội y tế và đội phục hồi chức năng không thể qua được, nên anh phải tự mình bay qua.
Bàn chuyện hợp đồng cũng gần xong rồi, trì hoãn không được mấy ngày, mà bên này cũng không còn bao nhiêu chuyện, Kỳ Túy chỉ là không nỡ Vu Dương.
Kỳ mẹ nhận được tin tức liền liên lạc với vị bác sĩ kia, nhưng từ đầu tới cuối, bất luận Kỳ mẹ hỏi thế nào, đối phương cũng không cho bất kỳ hứa hẹn gì. Phẫu thuật nguy hiểm, đến cùng là có thể khôi phục hay không, có thể khôi phục lại mấy phần… Đối phương không hề nói ra lời bảo đảm gì cả.
Kỳ mẹ nắm tiền ép người, muốn quyên góp một khu nhà phân viện cho họ để đổi lại một lời chắc chắn, đối phương cũng chỉ là thành khẩn biểu thị, bọn họ sẽ dốc hết toàn lực.
Kết quả kiểm tra còn chưa có, Kỳ Túy lại không muốn để cho Vu Dương mất công vui vẻ, anh do dự tới lui, vẫn chọn không nói.
“Mỗi ngày để cửa cho anh?” Kỳ Túy mỉm cười, “Ngoan như thế?”
Lỗ tau Vu Dương hồng hồng, ra sức gật gật đầu.
Trái tim Kỳ Túy muốn mềm nhũn.
Kỳ Túy nhìn đồng hồ, quyết tâm, “Ngủ đi, anh đi đây.”
Nếu không phải sợ Vu Dương ngủ không đủ giấc, thì Kỳ Túy còn muốn lưu lại thêm một lúc.
Chuyện huấn luyện Kỳ Túy khuyên không nổi Vu Dương, toàn thể trạng thái Vu Dương còn đang ở kỳ có cảm giác, đúng là không thể làm lỡ được. Khoảng chừng ba giờ rưỡi, Kỳ Túy ra khỏi phòng Vu Dương.
Sau đó ở hành lang gặp được Hạ Tiểu Húc âm khí đầy người.
Kỳ Túy thấp giọng mắng câu thô tục, áp xuống cổ họng: “Cậu có bệnh?!”
Hạ Tiểu Húc lạnh lùng: “Quả nhiên là cậu…”
“Là tôi, thì sao?” Kỳ Túy nói, “Điên rồi à? Ba giờ sáng không ngủ ở đây bắt gian?”
“Tôi đang xem phim truyền hình, nghe thấy tiếng động nên ra ngó thử.” Hạ Tiểu Húc nghiêng đầu nhìn phòng Vu Dương, “Nói thật đi, làm được tới bước nào rồi? Có phải là đã…”
Kỳ Túy lạnh lùng chế giễu: “Nếu làm thật tới bước kia, cậu cảm thấy tôi sẽ ra giờ này?”
Hạ Tiểu Húc nghĩ một hồi thấy cũng đúng.
Kỳ Túy đẩy Hạ Tiểu Húc ra: “Lăn, chuyện có thật cũng doạ cho cậu mềm nhũn…”
“Đợi lát nữa, có việc nói với cậu.” Hạ Tiểu Húc ngăn Kỳ Túy, “Đúng lúc sợ bọn họ nghe thấy, giờ nói luôn đi.”
Kỳ Túy nghĩ một hồi, chuyện thu mua cũng gần xong rồi, cũng nên nói cho Hạ Tiểu Húc biết, thuận ý gật đầu.
Hạ Tiểu Húc đẩy cửa phòng ký túc xá của mình ra, Kỳ Túy lắc đầu: “Tôi không vào đâu, cậu có rắm mau thả.”
Hạ Tiểu Húc quay đầu, nhỏ giọng trừng mắt mắt nói: “Điên rồi hả? Nửa đêm canh ba ở trong hành lang nói chuyện?!”
Kỳ Túy lạnh nhạt nhìn Hạ Tiểu Húc: “Tránh hiềm nghi, để Vu Dương biết rồi tôi khó mà ăn nói.”
Hạ Tiểu Húc gãi gãi da gà nổi trên cánh tay, phát điên: “Cậu nói lại lần nữa?!”
“Bây giờ buổi tối dù là phòng Bốc Na Na tôi cũng không vào, hiểu chưa?” Kỳ Túy buồn bực, “Đến cùng là cậu có muốn nói không? Không nói thì tôi đi ngủ…”
Hạ Tiểu Húc cố sức che ngực, nhỏ giọng chửi bới.
Sau mười phút, phòng họp căn cứ lầu hai đèn đuốc sáng choang.
Kỳ Túy cùng Hạ Tiểu Húc ăn mặc chỉnh tề ngồi hai bên bàn họp, Hạ Tiểu Húc còn liếc mắt ngáp một cái.
Kỳ Túy đặt điện thoại qua một bên, “Nói cho cậu một chuyện…”
Kỳ Túy nói ra chuyện tiếp nhận HOG.
Hạ Tiểu Húc tỉnh ngủ trong nháy mắt.
“Cậu…” Hạ Tiểu Húc thật sự không dám nghĩ, lần thứ hai xác nhận lại, “Ý của cậu là cậu muốn mua toàn bộ club lại? Bao gồm cả những phân bộ khác, toàn bộ, toàn bộ…”
Kỳ Túy gật đầu: “Toàn bộ HOG.”
Hạ Tiểu Húc hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đã đàm phán gần như đủ rồi, giá cả cũng định ra rồi, giờ chỉ còn vấn đề ký kết hợp đồng nữa thôi, những cái khác cũng không đáng gì.” Kỳ Túy gõ gõ bàn, “Trước đó phải bảo mật, tôi cũng mới nói riêng với Vu Dương mà thôi, hiện giờ… Nói cho mấy người các cậu cũng không thành vấn đề.”
Hạ Tiểu Húc cẩn thận hô hấp, cẩn thận xác nhận: “Cho nên… Sau này cậu chính là ông chủ lớn của chúng ta?”
Kỳ Túy khẽ gật đầu.
Hạ Tiểu Húc lúc nãy con tức giận trong chơp mắt biến thành kinh hãi.
“Vậy vậy…” Hạ Tiểu Húc cố gắng trấn định, “Giờ tôi đang đứng ngang hàng với cậu… Có phải là có chút không phải? Hay là bây giờ tôi đi đánh thức hết bọn họ lại, cùng cúi đầu với cậu?”
Kỳ Túy: “…”
“Chân thành ghi nhớ.” Kỳ Túy híp híp mắt, “Sau này ít nghe trộm góc tường nhà tôi là tốt rồi, được chứ?”
“Nghe ngài nghe ngài.” Hạ Tiểu Húc còn có chút chưa phản ứng kịp, hắn lại hỏi, “Tôi, hợp đồng của mọi người…”
Kỳ Túy nói lần nữa: “Toàn bộ HOG, hết thảy, toàn bộ.”
Hạ Tiểu Húc thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu thực sự là…” Trong lúc nhất thời Hạ Tiểu Húc không biết nói cái gì mới tốt, “Lấy tài sản của gia đình đập vào à?”
Kỳ Túy mỉm cười: “Của cải của Vu Dương đều đập vào cùng tôi.”
Trong lòng Hạ Tiểu Húc ngũ vị tạp trần.
“Nhất định tôi phải nói mấy câu thô tục ở trước mặt…” Hạ Tiểu Húc nhỏ giọng nói, “Còn lại mấy nhà tài trợ kia, tôi không chắc có thể kéo được, tình huống bây giờ là…”
Kỳ Túy hiểu rõ, gật đầu: “Bình thường, thành tích không tốt, tài trợ sẽ rút, không sao.”
Hạ Tiểu Húc lúng túng: “Cậu cam lòng tiếp quản một tòa nhà nát…”
Kỳ Túy mỉm cười: “Cậu biết Vu Dương nói với tôi thế nào không?”
Hạ Tiểu Húc ngẩng đầu, Kỳ Túy chậm rãi nói: “Youth nói, chỉ cần team có huy hiệu team cùng quốc kỳ, là em ấy có thể chiến.”
Kỳ Túy mỉm cười: “Em ấy dám chiến, tôi dám mua.”
“Không còn cũ thì sẽ có mới, chỉ cần có thể đánh ra thành tích, thì không cần lo lắng những thứ này.” Kỳ Túy đứng dậy, “Trước chưa nói được gì, không tiện nói với các cậu, mà giờ nói cho các cậu, là muốn các cậu an tâm huấn luyện, ít nghĩ đông nghĩ tây, lần này tôi còn phải lấy luôn cả vốn của vợ ra, đừng để cho tôi phải bỏ hết.”
Hạ Tiểu Húc gật đầu, hắn muốn nói lại thôi: “Kỳ Túy…”
Kỳ Túy quay đầu lại, “Còn việc?”
Hạ Tiểu Húc trầm mặc giây lát: “Những năm này…”
“Phiền phức quá khứ bỏ qua, nói thẳng chính sự.” Kỳ Túy cầm điện thoại lên xem thời gian, “Cũng bốn giờ rồi.”
“…” Hạ Tiểu Húc chết lặng nói, “Không có chuyện gì, ông chủ ngài đi ngủ đi.”
Kỳ Túy lên lầu ngủ, một giờ trưa mới tỉnh, đến lúc mở cửa ra, nhìn thấy ở cửa bày một đống đồ.
Tai nghe bản limited, chụp mũ Marvel[2], lót chuột có chữ ký của thành viên sơ đại HOG, khăn quàng cổ Burberry, bóp tiền Fendi, dây lưng Armani, còn có T-shirt bản limited được đóng gói trong hộp ny lon, một bình nước cạo râu còn chưa mở, một cây bút bi, một hộp ba con sói…
Mặt Kỳ Túy không hề cảm xúc nhặt ba con sói trên đất lên, nhìn về phía Bốc Na Na đứng cách đó không xa, “Tôi có chút tò mò, tại sao căn cứ chúng ta lại có cái này?”
“Trong khách sạn, lúc…thu…thu dọn đồ đạc… lỡ tay lấy về.” Bốc Na Na co rút cái bụng, “Những thứ này đều là tâm ý của chúng ta.”
Kỳ Túy hiểu rõ, “Bày đồ cúng?”
“Đúng.” Bốc Na Na căng thẳng gật đầu, “Nghe Hạ Tiểu Húc nói, cậu muốn mua lại club, chúng ta…”
“Các cậu sắp là công nhân của tôi, được rồi tôi biết rồi, đồ ai người đó lấy đi.” Kỳ Túy híp mắt nhìn kỹ, “Ai lại thiếu đạo đức mang luôn cả gối kê eo của Lão Lại ra vậy? Sao các không đem răng giả của hắn tặng tôi luôn đi?”
“Hắn hắn hắn còn chưa đến nỗi phải dùng răng giả…” Bốc Na Na cười gượng, “Tâm ý mọi người…”
“Chân thành ghi nhớ.” Kỳ Túy lắc lắc ba con sói trong tay, “Cái này tôi nhận, những thứ khác lập tức mang hết đi.”
Bốc Na Na cười cười đáp ứng, Kỳ Túy đem đồ trong tay vào phòng cất, Bốc Na Na ôm lấy một đống đồ ngổn ngang, đột nhiên nói: “Đội trưởng!”
Kỳ Túy mở ngăn kéo ra, thả ba con sói vào, không quay đầu lại, trả lời: “Sao?”
“Lần sau có việc…”
Bốc Na Na ngốc nhặt từng món trên đất, hắn quá béo, khom lưng không tiện, nhặt lên hai cái lại rơi hai cái, có cái gối ôm nhỏ lăn trên đất, hắn liền vụng về chạy theo.
Bốc Na Na vừa đỡ trái hở phải kiếm đồ vừa trầm giọng nói: “Lần sau có việc, cũng nên nói cho chúng ta một tiếng chứ…”
Bốc Na Na nhặt lót chuột ký đầy tên, vỗ vỗ, ôm vào trong ngực.
Giọng hắn có hơi khàn, “Đừng cái gì cũng xong rồi mới nói, cái tay kia của cậu cũng vậy, đừng có…”
“Đừng có đến lúc giải nghệ mới nói cho chúng ta biết.” Bốc Na Na giật giật mũi, “Tuy tôi vô dụng, nhưng loại chuyện như giúp cậu chút tiền, luôn luôn có thể được mà?”
“Từ lúc vào team đến giờ luôn được cậu chăm sóc, mà giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn để cho cậu âm thầm tự mình lo liệu, chúng ta…” Cổ họng Bốc Na Na như bị nghẹn, “Trong lòng chúng ta không đành…”
Kỳ Túy sửng sốt giây lát, mỉm cười.
“Các cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp tại ngũ.” Kỳ Túy nhìn Bốc Na Na, “Không nên bận tâm những thứ này.”
Môi Bốc Na Na giật giật, còn muốn nói nữa.
“Đừng bận tâm thay tôi.” Kỳ Túy ngắt ngang lời hắn, “Mấy người các cậu mới là hạt nhân của HOG, các cậu chuyên tâm tập luyện là được, những cái khác để tôi xử lý, Na Na… Cậu không tưởng tượng nổi tôi có bao nhiêu hâm mộ các cậu, “
Con mắt Bốc Na Na run rẩy, đỏ lên.
“Cho nên hãy thừa dịp còn đánh được thì hãy đánh cho thật tốt.” Kỳ Túy mỉm cười: “Chủ yếu là tôi còn có thể xử lý, chờ đến lúc không xử lý được, đương nhiên sẽ nói với các cậu.”
Cổ họng Bốc Na Na nấc một cái, gật gật đầu.
“Thu dọn đồ đạc xong thì lập tức đi huấn luyện, tính khí Dương thần các cậu gần đây cũng bất thường, đến muộn về sớm đừng để bị mắng.” Kỳ Túy cúi đầu nhìn đồng hồ, “Tôi còn có việc… Ra cửa.”
Hẹn kiểm tra cùng bệnh viện tư nhân lúc ba giờ chiều, Kỳ Túy hít sâu một hơi, anh muốn đi xử lý chuyện của chính mình.
Kỳ Túy cười tự giễu, nếu như kiểm tra ra kết quả mà còn có thể trị liệu, lần này nếu đi, cách một Thái Bình Dương, đại khái sẽ phải bắt đầu nói chuyện yêu đương qua mạng cùng Vu Dương.
Lúc ra cửa Kỳ Túy nhận được điện thoại từ Kỳ mẹ, cũng hiếm thấy Kỳ mẹ nói đâu đâu như vậy, dặn đi dặn lại, căng thẳng còn hơn cả Kỳ Túy, Kỳ Túy mất tập trung đáp ứng, trong đầu thì đang tính toán chuyện sau này khi bay tới nước Mỹ.
Vu Dương dễ dàng ngượng ngùng như vậy, không biết có chịu nói chuyện lõa thể…
Sầu muốn chết…
(ÔmÔ) Tui ngửi được mùi chat sếch.
[2] Mũ phím Marvel
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!