[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh
Chương 68
Fans Kỳ Túy canh me ở Trực tiếp của Vu Dương đến hơn nửa đêm, tuy chưa thấy Kỳ Túy, nhưng thỉnh thoảng nghe thấy anh mở micro, đã thấy cực kỳ đủ.
Đặc biệt là thái độ của Kỳ Túy hôm nay rất khác thường, không cay nghiệt không ác miệng không nhiều lời không nói mấy lời linh tinh, anh chỉ chỉ đạo Vu Dương, rất dịu dàng.
Mặc kệ là fan cp hay fan thái thái, hay fan kỹ thuật, nghe xong một buổi tối đều rất thỏa mãn.
Tiếc là, Kỳ Túy giả trang rất tốt.
Ngay ở trước mặt fans, Kỳ Túy ra dáng lắm, nhã nhặn săn sóc lắm, chỉ đạo còn rất chuyên nghiệp, chứ sau lưng, Kỳ Túy thiếu đạo đức đến cực điểm.
“Tải cho Hạ Tiểu Húc vào ipad mấy bộ GV, Âu Mĩ, tìm khẩu vị nặng…”
Trong ký túc xá Kỳ Túy, Vu Dương gọi video, gò má đỏ lên: “Không được đâu…”
“May là biết em ở căn cứ, chẳng may ở bên ngoài thì sao?” Kỳ Túy cau mày, “Có phải cậu ta bị bệnh rồi không? Dùng ổ điện của em làm cái gì?”
Vu Dương nhớ lại những gì Hạ Tiểu Húc nói với mình, hơi ngừng, không giải thích.
“Lúc nào làm phẫu thuật?” Vu Dương nhìn kỹ đồ trang trí trong phòng phía sau Kỳ Túy, “Ở khách sạn à? Không tới bệnh viện?”
Kỳ Túy gật đầu: “Ở khách sạn, bệnh viện phải hẹn trước, ngày mai đi, nếu muốn làm kiểm tra, hay làm phẫu thuật thật… thì không biết ngày nào, không phải phẫu thuật gì lớn, một hai giờ là xong việc, không cần nằm viện, bệnh viện kia cách nơi này rất gần, tạm thời ở lại khách sạn này, sau phẫu thuật cần phải tới chỗ họ làm phục hồi chức năng, tiếp sau đó…xem tình hình rồi tính, có lẽ phải đổi khách sạn, quanh khu này không có đồ ăn Trung Quốc.”
Vu Dương nghĩ chỉ có một mình Kỳ Túy đi làm phẫu thuật thì lo lắng, cậu tính toán múi giờ, “Chờ đến lúc anh làm phẫu thuật… Có thể lúc đó em đang phải luyện tập.”
Kỳ Túy thoải mái gật đầu: “Hẳn là vậy, đánh cho tốt.”
Vu Dương chau mày: “Anh…”
“Thật sự không chuyện gì.” Kỳ Túy mỉm cười, “Ba mẹ anh đã sớm nói chuyện qua với bác sĩ, nếu nghiêm trọng thật thì hai người sẽ bay qua.”
Vu Dương đau lòng muốn chết rồi.
Kỳ Túy cố ý đổi chủ đề: “Em còn chưa nói đâu, Hạ Tiểu Húc dùng ổ điện của em làm cái gì?”
“Anh ấy…” Vu Dương chần chờ nói, “Cùng em nói chuyện, tiện tay…”
Kỳ Túy híp híp mắt, “Nói xấu anh?”
Vu Dương nghẹn lời.
Kỳ Túy mỉm cười: “Đúng là nói xấu anh thật? Bịa gì về anh?”
Vu Dương không trả lời, trầm mặc giây lát đột nhiên nhỏ giọng nói: “Anh… Có muốn nhìn em mặc áo ngủ của anh không?”
Tay trái Vu Dương nắm điện thoại, tay phải cởi cúc áo sơmi, đang khi nói chuyện đã cởi được ba, bốn cúc.
Kỳ Túy ngẩn người, không biết vì sao, lỗ tai anh đỏ lên.
“Đang là nói chuyện…” Kỳ Túy đột nhiên cảm thấy chân đặt laptop của mình khá nóng, “Cục cưng sao vậy? Đúng là em nói xấu anh à? Sốt ruột bồi thường như thế…”
Vu Dương cúi đầu, “Em không có nói.”
“Vậy sao lại chủ động như thế?” Kỳ Túy nhìn cái cổ trắng nõn của Vu Dương, tầm mắt dời không nổi, hít hít sâu, cũng không biết bản thân đang nói cái gì, “Cục cưng, à ừm… Anh nói cho em một bí mật, ở bên chỗ anh vừa mới qua buổi trưa, giữa ban ngày ban mặt… Anh còn gọi phục vụ phòng khách, một lúc nữa họ sẽ đưa cơm trưa lại đây cho anh, nhìn thấy anh đang lái máy bay… có thích hợp không?”
Kỳ Túy xoay người, quay lưng với cửa sổ sát đất, từ góc độ màn hình nhìn sang, mặt trời chói chang ngựa xe như nước ở khu chợ New York ở bên ngoài cửa sổ.
Vu Dương ngẩn ra, gò má bạo hồng.
“Anh…” Vu Dương chật vật cài cúc lại, thấp giọng lúng túng nói, “Anh, anh không muốn xem à…”
Kỳ Túy mắng chính mình hai câu ở trong lòng, bật cười, “Không phải là không muốn xem… mà anh cảm thấy em không được bình thường, cách xa như vậy, đừng để cho anh lo lắng, đến cùng là Hạ Tiểu Húc đã nói gì với em?”
Vu Dương sửa sang lại quần áo, lưỡng lự giây lát, khẽ nói ra hết.
Kỳ Túy cau mày: “Cái tên này… sao mà lắm mồm thế.”
Kỳ Túy nhìn kỹ sắc mặt Vu Dương, “Tiền đồ đâu rồi? Nghe xong ít chuyện này mà đã sốt ruột dỗ anh như thế?”
Vu Dương cúi đầu, “Ừm…”
“Cái này không phải rất bình thường hay sao?” Kỳ Túy cười cười, “Chia tay, thất tình, tâm trạng không bình thường cũng là đương nhiên mà?”
Bình thường, nhưng Vu Dương vẫn đau lòng như cũ.
“Nói trắng ra, lúc đó em không tin anh thật sự thích em.” Kỳ Túy nhíu mày, “Vu đội trưởng, thôi mà được chứ? Hồi đó anh đối với em xem như là toàn tâm toàn ý đúng chứ? Còn lại là mối tình đầu, chưa tới một tháng thì đã chia tay, tình huống lúc đó… Em còn có hiềm nghi lừa gạt tình cảm, dù tính cách lúc đó anh tốt đến mấy, cũng phải có chút tức giận đúng chứ?”
Có tức giận, thế nhưng không phát giận lên người Vu Dương.
Tên tuyển thủ Brazin nói mấy lời khiếm nhã kia gặp phải đúng lúc, tự nhiên biến thành bia đỡ đạn.
Vu Dương thật sự không thể tưởng tượng, tại sao có người sẽ tốt sẽ thích mình đến vậy?
Kỳ Túy nhìn Vu Dương xoắn xuýt chuyện cũ, muốn cười, lại có chút đau lòng.
Chịu khổ quen rồi, đột nhiên được ăn ngọt, lo sợ cũng phải.
Tâm bệnh này không có thuốc đặc hiệu nào có thể trị hết, chỉ có thể lấy nước ấm luộc ếch xanh…đối xử càng tốt, càng thường xuyên để em ấy quen dần là được.
“Được rồi, anh còn tưởng là chuyện gì.” Kỳ Túy nhíu mày, “Xem như nói rõ rồi, đừng tiếp tục lôi chuyện cũ ra nữa được không?”
Vu Dương rầu rĩ gật đầu.
Vu Dương còn chưa cài cúc cổ áo, da ngực như ẩn như hiện, Kỳ Túy hít sâu, thay lòng đổi dạ, “Vậy thì… Có phải em nên thay áo ngủ rồi không?”
Vu Dương sửng sốt, nhẫn nhịn xấu hổ nhỏ giọng hỏi, “Anh đồng ý xem sao? Vừa nãy… Nói không nhìn mà…”
Kỳ Túy hận không thể lập tức bay trở về căn cứ nuốt gọn Vu Dương vào bụng.
Vừa nãy là hoài nghi Vu Dương xảy ra chuyện gì, còn lúc này đã biết được chuyện rồi, nên tất nhiên phải xem.
Kỳ Túy nhìn cái cổ Vu Dương đỏ hết lên, xấu xa nói: “Không phòng bị thế sao? Có thể anh sẽ lưu video, cắt ảnh ra…”
Vu Dương hơi ngừng, nhẹ nhàng thương lượng với anh: “Vậy anh đừng phát ra ngoài… Để cho người khác nhìn thấy.”
Kỳ Túy cắn răng, hay là bỏ chữa trị cái tay này… Bây giờ trở về nước còn kịp hay không?
Đêm đó, trước khi đi ngủ Vu Dương đỏ cả mặt gửi cho Kỳ Túy một tin nhắn, bảo anh lưu bức ảnh lại, không được để cho người khác nhìn thấy.
Kỳ Túy cũng không cắt ảnh, anh vừa xối nước lạnh, nhìn thấy tin nhắn thì gửi cuộc gọi thoại lại dỗ Vu Dương hai câu, để cậu an tâm.
Cuộc gọi thoại ngăn ngắn mười lăm giây, bị Vu Dương trước khi ngủ phát lại nhiều lần, cũng không biết là đã nghe tới nghe lui bao nhiêu lần.
Cách ngày, Hạ Tiểu Húc mới biết chuyện Trực tiếp đêm đó, vậy mà lần này hắn không tức giận…không để ý tới.
Kỳ Túy không ở, Hạ Tiểu Húc không thể làm gì khác hơn là thương lượng với Lại Hoa cùng Vu Dương, hắn gọi riêng hai người ra, bất đắc dĩ nói: “Tài trợ giờ không còn một ai.”
Lại Hoa nghe vậy nhướng lông mày, Vu Dương xoa xoa cái cổ đau mỏi, mím đôi môi mỏng thành một đường.
Hạ Tiểu Húc âm thầm nén giận, lần này hắn không nổi nóng với nhà tài trợ, thậm chí còn theo người ta cười làm lành mặt nói tốt, hư tình giả ý khách sáo một trận, nói sau đó nếu có cơ hội lại hợp tác.
Chứ thật ra trong lòng muốn điên lên rồi.
“Trận toàn cầu còn chưa bắt đầu đâu, làm sao ai cũng thấy chúng ta cứ như là xong đời rồi?” Hạ Tiểu Húc tức giận muốn ăn người, “TGC đây là muốn bay cao à? Ai cũng nói họ mới là team nhà giàu, tôi x đại gia nhà họ. Bọn họ có thành tích gì sao? Không cúp không chiến tích mà muốn leo lên Phong Thần? Trận Châu Á Invitational lần trước còn bị chúng ta ép cho bẹp dí được chứ?”
Vu Dương nhỏ giọng nói: “Không liên quan gì tới họ, hay là do mấy người chúng ta không được…”
“Không có gì mà không được, so với tháng trước thì tốt hơn rất nhiều.” Lại Hoa trầm giọng nói, “Đặc biệt là cậu khi Solo, mấy lần luyện tập đều đạt top 1, phong độ ổn định tăng cao…”
Vu Dương có sao nói vậy, “Nhưng bình thường thì mọi người vẫn quan tâm Squad hơn, mặc kệ là tiền thưởng hay thiên về điểm thi đấu.”
Thật ra Hạ Tiểu Húc cũng thấy hoảng trong lòng, hắn nhìn Vu Dương, không còn cách nào, hỏi: “Các cậu cho tôi cơ sở đi, Quốc tế Invitational lần này… Tình huống tốt nhất, có thể lấy được thành tích gì?”
Lại Hoa Vu Dương qua một lát rồi vẫn không nói chuyện.
Hạ Tiểu Húc sốt ruột, nhấn mạnh, “Cũng đâu nói cho ai biết! Sợ cái gì?”
Lại Hoa như cái hũ nút vậy, không nói một lời xoay người đi xuống lầu, Hạ Tiểu Húc càng hoảng hơn, theo bản năng nhìn sang Vu Dương.
“Gần đây thường thường hẹn đấu tập với bên Bắc Mĩ, bên Nhật Hàn cũng có, trình độ bọn họ thế nào chúng ta gần như cũng biết rõ.” Vu Dương hơi ngừng giây lát, nói, “Có điều là đây không phải trọng điểm, trọng điểm là… Vé tham dự trong nước chỉ có ba tiêu chuẩn, tình huống tốt nhất đó là…”
Hạ Tiểu Húc nhìn chằm chằm Vu Dương.
Vu Dương nói: “Là thành công lấy được tiêu chuẩn trước đã.”
Hạ Tiểu Húc đau đầu: “Ý của cậu là, chúng ta có thể lấy được tiêu chuẩn trong nước còn…”
“TGC thì không cần nghĩ, chỉ cần bọn họ không gặp sai lầm, top 1 khẳng định là bọn họ.” Vu Dương phân tích từng team, “Đoàn kỵ sĩ không mạnh bằng TGC, nhưng thắng ở độ ổn định, chúng ta nếu so với họ thì là bốn sáu, họ sáu, chúng ta bốn.”
“Team FIRE cũng rất mạnh, so với chúng ta thì năm năm, team Lioness… Nếu chúng ta không phạm sai lầm, thì không sợ bọn họ.” Vu Dương nhìn Hạ Tiểu Húc, “Sau hai tuần nữa là bắt đầu đánh vòng loại, mục tiêu trước tiên của chúng ta là lấy được tiêu chuẩn Quốc tế Invitational.” (Mình nghĩ là Gobal Invitational mới đúng, nhưng mà cứ để Quốc tế vậy.)
“Tôi nói thật với cậu đi.” Hạ Tiểu Húc uể oải, “Nhà tài trợ mảng Live stream chúng ta… Gần đây cũng không liên hệ tôi, hỏi hết đông tới tây, tôi sợ bọn họ sẽ chạy luôn, nên suốt mấy ngày gần đây toàn chém với họ, chém là ở trận thế giới nhất định các cậu sẽ thế này thế kia, nếu mà các cậu còn không ra được biên giới…”
Vu Dương biết Hạ Tiểu Húc bị áp lực lớn, do dự, “Tôi sẽ cố hết sức.”
Hạ Tiểu Húc tội nghiệp nhìn Vu Dương.
Vu Dương quyết tâm, đưa ra quân lệnh trạng[2], “Chúng ta chắc chắn sẽ lấy được tiêu chuẩn, anh cứ tiếp tục chém đi.”
[2] 军令状 quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa)
Hạ Tiểu Húc càng hoảng hốt hơn, hắn hoài nghi Vu Dương ở lâu cùng Kỳ Túy, tâm thái quá cao, hắn sợ hãi xác nhận lại: “Cứ… cứ chém sao?”
“Chém.” Vu Dương nhắm mắt, “Nói hiện tại tôi là số một Solo, nói Tân Ba hiện giờ có thể một đấu ba, nói team chúng ta lúc luyện tập cản Anh vượt Mỹ, nhắm mắt đánh rụng team nhà giàu quốc tế.”
Hạ Tiểu Húc kinh hồn bạt vía, “Có phải là cậu bị Kỳ Túy truyền nhiễm rồi không? Chuyện xui xẻo như vậy, mà nghe cậu nói tôi còn thấy muốn tin…”
Mặt Vu Dương có chút hồng, nói lắp: “Đừng… Đừng nói cho đội trưởng là tôi dậy anh nói như vậy.”
Hạ Tiểu Húc dở khóc dở cười, quyết tâm: “Yên tâm, tôi sẽ tiếp tục chém.”
Hạ Tiểu Húc đi rồi, Vu Dương tự đi huấn luyện.
Hiện giờ Kỳ Túy là ông chủ, chuyện tài trợ không gạt được anh, vào buổi tối thì Kỳ Túy cũng biết.
Chuyện trong dự liệu, Kỳ Túy cũng không nói gì, trái lại còn an ủi Hạ Tiểu Húc vài câu.
Hạ Tiểu Húc lắm mồm, tố chất cũng kém, ban ngày đáp ứng với Vu Dương sẽ không nói cho Kỳ Túy biết, buổi tối đã nói ra hết không sót một chữ với Kỳ Túy, Kỳ Túy nghe Vu Dương nói đầy chí khí như thế thì câm nín: “Nhân hữu đa đại đảm, địa hữu đa đại sản…”[3]
[3]: Mình tra có nghĩa là nếu muốn trên đất ra bao nhiêu sản lượng, thì sẽ có bấy nhiêu.
“Câm miệng!” Hạ Tiểu Húc nói, “Cậu cho rằng Youth sẽ nói chơi sao? Ngày hôm nay huấn luyện càng nghiêm túc hơn!”
Kỳ Túy lạnh nhạt nói: “Ít gây áp lực cho em ấy, nếu như làm em ấy mệt mỏi sinh ra sai lầm…”
“Xùy xùy xùy.” Hạ Tiểu Húc cả giận nói, “Kết quả kiểm tra thân thể của cậu ấy rất khỏe! Bệnh gì cũng không có!”
Kỳ Túy lạnh lùng nói: “Bệnh trong lòng cũng là bệnh, cậu không có chuyện gì thì ít nói linh tinh với em ấy, nhà tài trợ không còn thì không còn, cậu nói với em ấy thì có ích gì?”
Hạ Tiểu Húc tự biết đuối lý, “Tôi… Không phải là tôi đến tìm để thương lượng đó sao.”
Kỳ Túy không để ý đến hắn, cúp điện thoại.
Đêm đó, Vu Dương mở Trực tiếp rất sớm.
Vu Dương phát sóng, nói rõ kết thúc huấn luyện, thì bắt đầu luyện tập riêng.
Kỳ Túy gửi tin nhắn cho Vu Dương.
Drunk: Không nghỉ ngơi một chút? Mới vừa đánh xong đã trực tiếp.
Youth: Làm thường xuyên, như vậy… Sẽ có chút tiền quà.
Drunk:…
Drunk: Cho dù tài trợ không còn, chúng ta cũng không đến nỗi làm tới bước này chứ?
Youth: Anh biết rồi?
Drunk: Ừm.
Youth: Tích góp thêm một ít, cũng không tồi.
Youth: Em sẽ kiếm tiền nhiều, thi đấu tốt, anh thì có áp lực khác.
Trái tim Kỳ Túy mềm nhũn.
Kỳ Túy không nói thêm nữa, anh mở notebook ra, gửi qua lệnh liên thông voice cho Vu Dương, Vu Dương nhấn xác nhận.
Kỳ Túy lẳng lặng nhìn cậu Solo, cơ bản vẫn không mở micro, trừ khi Vu Dương quả thật có vấn đề, mới nhỏ giọng nhắc nhở cậu hai câu.
Mỗi khi tới lúc này, màn đạn trong Trực tiếp đều sẽ nổ tung mấy phút.
Vu Dương thường rất coi trọng thời gian huấn luyện, sẽ không nói nhiều, Kỳ Túy đương nhiên sẽ không nhiều quấy rối cậu.
Mãi đến tận khi trong Trực tiếp xuất hiện một người không được hoan nghênh.
“Hệ thống thông báo: Quản phòng Knight-Flower tiến vào Trực tiếp.”
Kỳ Túy híp híp mắt… Chủ nhật, hẳn là Hoa Lạc đến hẹn tuần sau đấu tập.
Đúng như dự đoán, trên màn đạn hội viên——
“Knight-Flower: Youth, hẹn tuần sau đấu tập được chứ?”
Vu Dương ở trong game nên không nhìn thấy, Kỳ Túy giả mù, không nhắc nhở cậu, mãi sau Vu Dương mới nhìn thấy, cậu thu nhỏ giao diện game mở micro nói: “Thứ năm cùng thứ bảy không rảnh, những ngày khác thì có thể.”
“Knight-Flower: ok.”
“Knight-Flower: Solo à? Nếu tiện thì cùng tổ đội Duo một trận?”
Không chờ Vu Dương khéo léo từ chối, Kỳ Túy lạnh lùng nói: “Không tiện.”
Hoa Lạc bị sợ hết hồn.
“Knight-Flower: Giọng ai đây?! Kỳ Túy?”
“Knight-Flower: Tình huống gì đây? Không phải là cậu ra ngoài làm việc sao? Cậu có bị bệnh không?”
“Knight-Flower: Youth còn chưa từ chối tôi đâu, cậu lảm nhẩm cái gì? Đội trưởng tại ngũ chúng ta nói chuyện phiếm, nhân viên giải nghệ câm miệng có thể chứ?”
Kỳ Túy nhắm mắt, hít sâu…Anh không có ý gây sự, là Hoa Lạc ép anh.
Kỳ Túy điều chỉnh tai nghe, đột nhiên nói: “Cảm ơn đội trưởng Hoa Lạc Đoàn kỵ khen thưởng mười cái Lưu tinh vũ, anh Hoa rất được nha, rất hào phóng, mọi người mau hỗ trợ spam bình luận một trận, cùng cảm ơn giúp tôi.”
Các fan không rõ vì sao, Kỳ Túy nói cái gì chính là cái đó, lập tức bắt đầu spam giúp “Cảm ơn anh Hoa, anh Hoa hào phóng, anh Hoa trâu bò.”
Hoa Lạc: “…”
Quà tặng chưa tới, cảm ơn đi đầu.
Bình luận cảm ơn che ngợp bầu trời, trước mặt nhiều người như vậy, Hoa Lạc không ném nổi người này…
Hoa Lạc cắn răng, nhịn đau ấn mười Lưu tinh vũ, một Lưu tinh vũ một ngàn đồng tiền, ấn xong mười cái thịt Hoa Lạc cũng muốn đau, hắn sợ Kỳ Túy lại cảm ơn, tặng xong liền hùng hùng hổ hổ chạy.
Vu Dương chú ý game, nên không biết lại xảy ra cái gì, mãi một lúc bớt thời gian nhìn thì câm nín, gần đây cậu muốn tiền muốn điên rồi, nhìn thấy có quà đương nhiên rất là hài lòng, có điều vẫn có chút nghi hoặc: “Hẹn đấu tập… sao còn tặng cả quà?”
“Ai nói không phải.” Tố chất chim Kỳ Túy kém, giả mù sa mưa cảm thán, “Anh Hoa chính là tai to mặt lớn… Đến một chuyến tay không, cần phải đưa chút lễ vật.”
Một đám team PUBG trong nước, Hoa Lạc lần lượt đâm chọt từng đội trưởng các team khác, nghiến răng nghiến lợi bảo mọi người cẩn thận, gần đây nếu có hẹn đấu tập cùng HOG thì tìm riêng Youth, ngàn vạn tuyệt đối không được vào Trực tiếp của Youth.
Hoa Lạc là có lòng tốt, chỉ tiếc đám người kia chém gió bôi bác lẫn nhau quen rồi, tín nhiệm lẫn nhau lúc này khó mà bàn tới, Hoa Lạc nói xong thì ai cũng muốn chạy qua ngó Vu Dương Trực tiếp, sau khi hắn nói ra ——
Sau ba phút, Nghiệp Hỏa ở Trực tiếp Vu Dương rưng rưng đập phá ba ngàn đồng tiền quà.
Sau năm phút, đội trưởng team Lioness tặng một ngàn đồng tiền quà.
Sau mười phút, Chu Phong im lặng không lên tiếng ném 1 vạn tệ tiền quà trong Trực tiếp Vu Dương, lại không nói một lời đi ra…
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, một buổi tối, Vu Dương tỉnh tỉnh mê mê phát tài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!