Bảo Bối Của Lão Đại - Chương 15: Gió bắt đầu thổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
458


Bảo Bối Của Lão Đại


Chương 15: Gió bắt đầu thổi


Thần từ lúc xuống xe luôn một mực nắm chặt tay hắn, không có ý định buông tay. Hà Khải Thiên cũng lười phản ứng, tay còn lại nhanh chóng đẩy cửa bước vào nhà.

Đi đến tầng hai, Hà Tử Vương yên tĩnh đứng trong bóng tối nhìn hai người. Nhìn đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, ông nhíu chặt mày.

“Thần, mau qua đây.”

Hắn có thể cảm nhận được khi lời nói vừa cất lên, nơi bàn tay đang nắm chặt hắn khẽ run. Ngay lúc Thần thả lỏng có ý định buông ra, hắn lại nắm chặt tay anh. Lúc này tay Thần càng run hơn.

“Đi ngủ.”

Bỏ lại một câu, hắn kéo Thần đi qua trước mặt Hà Tử Vương. Đúng như suy nghĩ của hắn, ông kéo lấy tay còn lại của Thần.

Hai người trong giây phút đó, mặt đối mặt, ánh mắt không hề có ý định sẽ nhường nhịn. Thần ở giữa hai luồng sát khí đó càng thêm run rẩy, anh cúi thấp đầu, không dám nhìn lên.

“Mau buông tay ra.” Hà Tử Vương tức giận lên tiếng, tay lại dùng lực muốn cướp người.

Hà Khải Thiên bên này cũng đồng thời dùng sức giữ lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào ông. Ngay lúc ông định lên tiếng, hắn chợt nhếch môi cười, nụ cười khiến cho không khí lại thêm một tầng lạnh lẽo.

“Nếu không?… Ông định giết cả tôi sao?”

Đáy mắt Hà Tử Vương run lên, vội vàng nhìn sang Thần.

Thần ở bên cạnh sau khi nghe xong câu nói, cả người không tự chủ mà run càng dữ dội, ánh mắt mở to hoảng hốt nhìn hắn, nhưng hắn không hề nhìn lại anh, vẫn lạnh lẽo nhìn ông. Hắn bất ngờ lại tiếp tục lên tiếng.

“Tôi nói sai?”

Câu nói này lại nhắm vào người đang không ngừng run rẩy nhìn hắn, Thần nhận được đường nhìn của hắn, nước mắt không tự chủ lập tức rơi không ngừng, môi anh run run, muốn nói gì đó. Nhưng hắn không để cho anh có cơ hội lên tiếng, lập tức buông tay quay lưng bước đi.

Thần mất đi điểm tựa ngay lập tức ngã ngồi xuống nơi hắn vừa rời khỏi, mắt trân trân nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, mặc Hà Tử Vương nói gì anh đều không còn nghe được nữa. Trong đầu chỉ không ngừng gào thét.

Không… Không phải…. Không phải đâu….”

Triệu Thái Bảo ngồi trên giường thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định. Điện thoại vẫn còn sáng lên tin nhắn đến. Hắn trở về nhà rồi, đã nhắn cho cậu rồi, cũng nhắc nhở cậu mau đi ngủ như mọi lần. Nhưng giờ cậu chẳng còn tâm trí để trả lời hắn nữa.

Trở lại vài tiếng trước, Triệu Thái Bảo sau khi tiễn Hà Khải Thiên rời đi. Trước cửa nhà lại xuất hiện thêm một người.

Người thanh niên một thân đồ trắng đứng giữa trời đêm lạnh lẽo, thân hình mảnh mai đó cứ ngỡ sẽ bị gió đêm thổi cho không đứng vững, nhưng anh lại vẫn đứng đó, một chút động đậy cũng không có.

Thần cứ lặng lẽ như vậy nhìn Triệu Thái Bảo đang ngơ ngác trước mặt.

Người khiến Hà Khải Thiên dao động dạo gần đây là cậu nhóc này sao? Tuổi chắc cũng bằng hắn, nhưng cũng đâu có gì đặc biệt để lưu ý.

Triệu Thái Bảo nhìn người thanh niên từ lúc xuất hiện tới giờ vẫn cứ im lặng nhìn cậu, tò mò cậu hỏi.

“Cho hỏi? Anh tìm tôi sao?”

“Có thể nói là vậy.”

Thần dời đi tầm mắt, quan sát căn nhà phía sau cậu, cũng chỉ là một chung cư bình thường, không lẽ là có ý đồ muốn bám chân. Nhưng nhìn cậu nhóc này cũng đâu có gan dám làm vậy, với lại Hà Khải Thiên cũng làm gì có sở thích đó. Nghĩ rồi Thần lại hỏi.

“Cậu quen người vừa nãy sao?”

“Hả? Anh hỏi Thiên sao? Anh quen Thiên à?”

Thần nhăn mày, gọi tên thân thiết như vậy rồi sao.

“Không phải là quen thôi đâu.”

Thần đột nhiên thay đổi giọng, nhếch môi cười gian xảo, nhìn anh bây giờ như mấy đám côn đồ mà bà Hạ luôn miệng dặn Triệu Thái Bảo không được đến gần. Cậu vô thức lùi lại phía sau, tay siết chặt. Thần hài lòng nhìn bộ dáng lo lắng của cậu, tiến lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng chiếu vào cậu.

“Nói đúng ra thì, người vừa rồi là người cầm đầu của chúng tôi. Mà chúng tôi thì chắc cậu cũng đoán ra rồi…. “

Thần hài lòng nhìn biểu hiện kinh ngạc của cậu, cố tình kéo dài câu nói.

“Đừng hiểu lầm nha…. Bọn tôi chỉ là những người mà ngay cả bọn người xấu cậu đang nghĩ đến cũng phải sợ.”

Thần hiện giờ nói là đang dọa con nít cũng không sai, nhưng dù sao điều anh nói cũng là sự thật.

Triệu Thái Bảo khó khăn mở miệng.

“Anh đang đùa đúng không? Thiên sao có thể… “

Ánh mắt Thần phủ thêm một tầng lạnh lẽo, ánh mắt lóe sáng trong đêm tối, nhìn thẳng vào cậu.

“Giỡn với nhóc nhiêu đó đủ rồi. Nhóc nhớ kĩ lời tôi nói. Tôi với Hà Khải Thiên và nhóc thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, đừng có cố chen chân vào. Nếu không….”

Lưỡi dao nhỏ sắc bén không tiếng động xuất hiện trên tay Thần, anh dùng sức phóng vào thân cây gần họ, lưỡi dao cắm sâu vào thân cây.

Triệu Thái Bảo sợ hãi nhìn thân cây, lúc quay lại đã không còn thấy ai. Tựa như vừa rồi chỉ là ảo ảnh vậy, nhưng con dao vẫn còn cắm ở thân cây cho cậu biết mọi thứ đều là thật.

Cậu đến gần thân cây, bặm môi dùng sức, đến khi mồ hôi lấm tấm trên trán vẫn không thể nào làm con dao đó nhúc nhích.

***

Triệu Thái Bảo nằm phịch xuống giường, lại không mục đích nhìn trần nhà, mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa mới giật mình.

Bà Hạ mở cửa vào phòng, nhìn thấy cậu ngồi đó vô hồn nhìn mình, bà khẽ nhíu mày.

Ngồi xuống cạnh cậu, xoa xoa mái tóc bị rối kia, bà dò hỏi.

“Con sao vậy? Không ngủ được sao?”

Triệu Thái Bảo không trả lời bà, chỉ mệt mỏi lắc đầu. Bà nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, ánh mắt đầy dịu dàng.

“Sao con không trả lời tin nhắn? Là Khải Thiên nhắn tin không phải à?”

“Mẹ à?”

Cậu không trả lời câu hỏi của bà, đột nhiên ngồi thẳng lên, nghiêm túc nhìn bà Hạ.

“Sao vậy con?”

“Tại sao mẹ lại dễ dàng chấp nhận chuyện của con và Thiên vậy? Con và anh ấy đều là con trai… Mọi người xung quanh sẽ nói những điều không tốt với mẹ… Chưa kể mẹ cũng đâu biết rõ Thiên là người như thế nào…”

Bà Hạ mỉm cười nắm lấy bàn tay cậu.

“Thì đã làm sao chứ? Không phải con mới là con trai của mẹ sao? Điều mẹ quan tâm chỉ là con hạnh phúc là được. Và mẹ tin là Khải Thiên làm được điều đó.”

“Vậy ạ… “

Triệu Thái Bảo mân mê chiếc piano trước ngực, không vì câu nói của bà mà vui.

Triệu Thái Bảo ngủ một giấc này cũng không có an ổn, cậu nằm mơ một giấc mơ rất kì lạ, lúc tỉnh dậy lại không nhớ được đã mơ gì, nhưng lồng ngực lại khó chịu vô cùng. Lúc cậu nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, trước mặt hiện lên một người ngồi trên giường.

Hà Khải Thiên mỉm cười xoa đầu cậu.

“Mơ thấy ác mộng sao? “

Triệu Thái Bảo không trả lời, lười biếng dụi dụi vào người hắn. Nhưng Hà Khải Thiên lại đẩy cậu ra, đứng lên.

“Triệu Thái Bảo, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.”

Cậu ngẩn người nhìn Hà Khải Thiên trước mặt, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, khiến cậu vô thức run lên. Triệu Thái Bảo gượng ép mỉm cười.

“Thiên à, đùa như vậy không vui chút nào hết.”

Hà Khải Thiên lùi một bước, tránh bàn tay vươn tới của cậu.

Hành động kì lạ của hắn thật sự dọa sợ cậu rồi. Mặt cậu trắng bệch, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Thiên… Anh rốt cuộc…”

Lời nói đang thốt lên bỗng khựng lại, Triệu Thái Bảo ngơ ngác nhìn từ đằng sau hắn xuất hiện một người. Cậu cố gắng nhìn mặt của người đó, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nhìn rõ.

Thứ duy nhất cậu thấy được chỉ là khóe môi đang cong lên của người đó, vòng tay ôm lấy cổ Hà Khải Thiên. Còn Hà Khải Thiên, người mà trước giờ đều chỉ cười với mình cậu, đang nhìn người đó, mỉm cười đầy cưng chiều, còn vòng tay ôm đáp lại. Đến cùng là chuyện gì đang diễn ra vậy chứ.

Triệu Thái Bảo tiến lên muốn đẩy bọn họ ra, đột nhiên cả đầu vang lên ong ong, trước mặt mọi thứ đều nhòe đi, những hình ảnh lẫn lộn, đan xen vào nhau đến không còn nhìn ra hình dạng ban đầu. Cậu dụi dụi mắt, cố nhìn phía trước, nhưng càng nhìn đầu càng đau dữ dội, cậu với tay đến chỗ hắn đứng, nhưng chạm đến chỉ là khoảng không. Triệu Thái Bảo nhìn thấy mờ ảo hình ảnh người đó bước về phía cậu, một cánh tay vươn đến, đẩy mạnh cậu về phía sau. Cả người cậu trong phút chốc rơi xuống, dần bị bóng đêm nuốt chửng, Triệu Thái Bảo hoảng hốt với tay về phía trước, vì kinh sợ mà chẳng thể kêu lên tiếng nào. Cứ như vậy bị hố đen nuốt lấy hoàn toàn. Hình ảnh cuối cùng thấy được là hắn, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn cậu từ từ biến mất.

Chuông báo thức đột nhiên vang lên, Triệu Thái Bảo bừng tỉnh. Cậu mở mắt nhìn xung quanh, một lúc sau mới nhìn thấy mọi thứ. Căn phòng chỉ có mình cậu, chuông báo thức vẫn không ngừng reo lên, ánh nắng rọi vào, cậu nheo mắt nhìn. Hoá ra chỉ là mơ.

Triệu Thái Bảo tắt chuông báo thức, theo thói quen nhấn cuộc gọi đi, trong lòng chợt khẩn trương.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Gương mặt của người đẩy cậu xuống hố sâu tối đen kia đột nhiên vô cùng rõ ràng. Là anh ta, người tối qua đột nhiên xuất hiện.

//////////////

Xin chào a~ là Thuần Thuần ta đây a~.

Như mọi người có thể thấy ở phần mô tả văn án ta vừa có thay đổi nhỏ.

Chuyện là lúc đầu ta định sẽ tạo hình nhân vật như văn án cũ nhưng sau một thời gian ta nhận thấy hình tượng tiểu thụ Bảo Bảo không thích hợp với văn án cũ chút nào. Thành thật xin lỗi những ai vì đọc văn án mà theo dõi truyện. Nhưng ta đảm bảo cốt truyện không thay đổi quá nhiều đâu a~.

Chốt lại thành thật cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Thuần Thuần lười biếng này a~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN