Bảo Bối Của Lão Đại - Chương 31: "Yo, chào thiên thần."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Bảo Bối Của Lão Đại


Chương 31: "Yo, chào thiên thần."


“Ý gì?”

Tử Minh Vũ cùng Hà Khải Thiên ngồi đối diện nhau trên bộ bàn ghế gỗ ở công viên. Tử Minh Vũ đặt lên bàn một bộ album ảnh, không thèm để ý Hà Khải Thiên đang tỏa khí lạnh gằn giọng hỏi, cậu xoay album về phía hắn, chậm rãi mở ra.

“Đây là cuốn album mà Thái Bảo luôn giữ gìn cẩn thận, khó khăn lắm tôi mới trộm lấy được.”

Chính cậu cũng chưa từng đụng vào quyển album này, chỉ là ngày hôm qua, vô tình thấy Triệu Thái Bảo ngẩn người ngắm một trang hình trong đó, cậu mới biết, hóa ra lại là album hình của hai người họ.

Mở ra trang đầu tiên chính là tên người băng lạnh lùng kia. Chỉ khác là bức ảnh này là của hơn năm năm trước. Thiếu niên trong bức ảnh đang nhìn về một nơi nào đó, cả người đều toát ra sự khó gần, gương mặt xinh đẹp nghiêng một góc nghiêng hoàn mĩ, khiến người nhìn thấy bức hình đều ngỡ ngàng, không tin đây là người thật.

Tử Minh Vũ khinh thường cười khẩy, đẹp quá vậy làm gì, có ăn được không. Tiếp tục mở trang tiếp theo khiến tay Tử Minh Vũ khựng lại.

Bức hình thứ hai vẫn là thiếu niên lạnh lùng như băng đó, nhưng biểu cảm giờ đã khác hoàn toàn. Có thể dễ dàng thấy vẻ khó chịu khi bị chụp của thiếu niên, nhưng chút khó chịu đó hoàn toàn bị cái dịu dàng ôn nhu trong đáy mắt che lấp. Có thể thấy thiếu niên này như thể muốn xuyên qua máy ảnh, trao gửi sự dịu dàng đến người đang cầm máy kia.

Tử Minh Vũ liếc mắt lén nhìn biểu cảm của tên kia, thấy hắn cũng đang không giấu được ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm bức ảnh.

Hà Khải Thiên lúc đầu đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy hình của mình ở đây, nhưng không biểu hiện ra ngoài cảm xúc gì, nhưng đến tấm hình này thì hắn không làm ngơ được tiếp nữa. Đây rõ ràng là hắn mà, nhưng mà ánh mắt đó, cả biểu cảm đó nữa, đã có lúc hắn như thế này sao, sao hắn chẳng nhớ gì cả vậy.

Hà Khải Thiên giật lấy cuốn album về phía mình, tự tay mở ra trang tiếp theo. Tấm hình thứ ba lại hết sức bình thường, chỉ đơn giản là một tấm hình chụp đồng cỏ. Hà Khải Thiên nhíu mày nhìn tấm hình, ngón tay miết lên, cảm giác khung cảnh sao chẳng một chút quen thuộc gì vậy.

Tử Minh Vũ bên kia cũng sốt ruột, sao đột nhiên lại có bức ảnh khung cảnh chẳng ăn nhập gì thế này, biểu hiện của tên kia vừa mới có hi vọng một chút giờ lại quay về vẻ lạnh lùng ban đầu mất rồi. Không lẽ cậu làm không đúng rồi sao.

Giữa lúc Tử Minh Vũ vò đầu suy nghĩ cách ứng phó thì bên kia Hà Khải Thiên có động tĩnh. Hắn đưa tay gỡ tấm hình ra khỏi album, như biết rất rõ mà lật phía sau tấm hình. Phía sau tấm hình quả nhiên có gì đó, một dòng chữ cứng cáp đập vào mắt hắn, không thể lầm được, đó là chữ của hắn, nhưng dòng chữ này….

Nơi anh tìm thấy em, tìm thấy hơi ấm duy nhất của mình.”

Hà Khải Thiên vội vàng đặt bức ảnh sang một bên tiếp tục lật mở, tiếp tục gỡ ra xem phía sau ảnh. Một lần nữa khiến hắn thất vọng chính là, cả quyển album chỉ hai mươi tấm hình, nhưng toàn bộ chỉ là hình của hắn, riêng tấm hình cánh đồng cỏ có để lại dòng chữ thì chẳng còn tấm hình nào như vậy nữa.

Hà Khải Thiên lạnh lẽo nhìn về phía Tử Minh Vũ khiến cậu đang tò mò mà nhón người xem mấy bức ảnh không khỏi giật mình. Ngồi trở lại chỗ của mình, Tử Minh Vũ khinh thường liếc mắt.

“Trừng mắt tôi làm gì, tôi chỉ biết có nhiêu đó, đều đưa cậu rồi.”

“Hết thật rồi?”

“Đúng vậy, tôi rảnh đâu mà giấu làm gì chứ.”

Tử Minh Vũ lấy lại quyển album, sắp xếp lại mấy tấm ảnh vào trong, xong việc lại nhìn người đang im lặng nhìn mặt đất kia.

“Xem rồi có cảm giác gì không?”

Hà Khải Thiên vẫn tiếp tục nhìn mặt đất không thèm quan tâm đến cậu ta. Tử Minh Vũ tức giận đứng bật dậy chỉ tay về phía hắn.

“Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải Thái Bảo vẫn ngu ngốc còn yêu cậu thì còn lâu tôi mới giúp. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn khiến Thái Bảo phải đau lòng một lần nào nữa, tôi sẽ mang Thái Bảo biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Tới lúc đó đừng hòng tìm được.”

Tử Minh Vũ tức giận rời đi, để lại Hà Khải Thiên âm trầm ngồi lại ở đó. Hắn thật ghét cảm giác không gọi được tên lúc này, với lại tại sao khi nghe tên kia nói sẽ mang Triệu Thái Bảo biến mất, hắn lại có xúc động muốn bóp chết tên kia như vậy chứ. Triệu Thái Bảo có đi đâu thì liên quan gì đến hắn.

Thật sự không liên quan…. Đúng không???

Tử Minh Vũ mua theo ít thịt sườn nướng về nhà, vừa vào đã thấy Triệu Thái Bảo cùng Thần đang nói chuyện ở phòng khách, không khí ngượng ngùng giữa hai người khiến Tử Minh Vũ không biết có nên chào hai người không.

Triệu Thái Bảo thấy Tử Minh Vũ đã về không khỏi thở phào, cậu thấy không thích ứng được khi ngồi nói chuyện thế này với anh.

“Cậu về rồi sao?”

“Ừ, tớ có mua thêm ít thịt nướng đây.”

Tử Minh Vũ đem thịt bỏ vào phòng bếp rồi đi ra. Nhìn hai người đang ngồi ở sô pha, Triệu Thái Bảo ngồi gần như ở đầu sô pha, còn Thần thì ngồi ở phần giữa, khoảng cách giữa hai người có thể nhét thêm đến hai người khác nữa. Tử Minh Vũ khó hiểu đi đến, họ nói chuyện kiểu gì vậy không biết.

Tử Minh Vũ vô cùng tự nhiên ngồi vào khoảng trống đó, lại vô cùng tự nhiên nhích sát vào người Thần. Cậu híp mắt cười cười nhìn khuôn mặt thanh tú kia đang khó hiểu nhìn cậu.

“Yo, chào thiên thần.”

“Gì?!”

“?!!”

Thần trực tiếp bị cái danh xưng kia làm đỏ mặt không tự nhiên mà hỏi lại, Triệu Thái Bảo bên kia cũng ngạc nhiên không kém mà nhìn bạn của mình.

Tử Minh Vũ thấy người kia đỏ mặt cũng bị hù cho ngượng ngùng hắng giọng liếc mắt sang chỗ khác, đùa gì chứ, nhìn thêm chút nữa có khi lại chảy máu mũi thì mất mặt chết.

Triệu Thái Bảo nhìn hai người đang cùng lúc biểu hiện kì lạ kia, không nhịn được lên tiếng.

“Minh Vũ, cậu quen anh ấy sao?”

“Anh???”

“Đúng vậy, anh Thần đó? Cậu quen anh ấy hả?”

“Khoan đã, khoan đã. Cậu nói,… người này… Người này lớn tuổi hơn tụi mình sao?”

Tử Minh Vũ vô cùng không tin được run run chỉ tay về phía Thần đang ngồi sát bên mình. Biểu hiện của cậu khiến Thần không nhịn được cười khẽ.

“Tôi tưởng cậu biết rồi chứ? Cậu vẫn gọi tôi là anh từ lúc mới gặp đó thôi.”

Tử Minh Vũ ngờ nghệch nhìn người đang cười đến nhũn tim cậu kia, không tin được trợn mắt nhìn anh.

“Cái đó chỉ là phép lịch sự thôi, làm sao người như anh có thể lớn hơn tôi chứ. Không thể nào!!!”

Triệu Thái Bảo cười ngượng ngùng nhìn Tử Minh Vũ đang kích động đứng trước mặt Thần không ngừng quơ quơ tay kia, kéo cậu ta lại phía mình. Cố dùng lời nói ngăn cậu ta kích động.

“Là thật đó tên ngốc này, anh ấy lớn hớn tụi mình tận hai tuổi đó, mau cư xử cho đàng hoàng vào, cứ chỉ trỏ lung tung cái gì vậy chứ.”

Tử Minh Vũ ngồi im lặng hẳn sau câu nói của cậu, cậu ta nhìn chằm chằm vào Thần, cố giữ bình tĩnh hỏi lại.

“Là thật?”

Thần thích thú nhìn biểu hiện đa dạng của cậu ta, nháy mắt với Tử Minh Vũ.

“Đúng vậy.”

Tử Minh Vũ bị cái nháy mắt làm trọng thương cả tâm hồn, ngửa mặt dựa lên thành sô pha, hai tay ôm lấy ngực. Hai người kia chưa hết ngạc nhiên đã bị hành động tiếp theo của cậu ta dọa sợ.

Tử Minh Vũ đột nhiên đứng dậy tìm ba lô lúc sáng mình mang đến, đi lại trước mặt Thần, mở to miệng ba lô đưa đến, nghiêm túc nói.

“Mau chui vào.”

Triệu Thái Bảo cùng Thần lập tức rơi vào trạng thái đông cứng vì hành động khó hiểu này. Triệu Thái Bảo nhanh chóng lấy lại tinh thần muốn đi đến kéo tên đang kích động kia, thì lại nghe cậu tiếp tục nói.

“Nhanh chui vào đây, bảo bối như thế này gặp được tôi nhất định phải bỏ túi giữ kĩ mới được, nếu không sẽ bị người khác cướp mất.”

Thần đỏ mặt lấy tay che đi gương mặt đang nóng lên của mình, không hiểu sao trong lòng lại mang chút vui vẻ như đứa trẻ.

Triệu Thái Bảo trực tiếp đập vào đầu Tử Minh Vũ một phát, khiến cậu ta an phận ngồi yên lại trên sô pha. Yên tĩnh một lúc, đến khi Triệu Thái Bảo tưởng cậu ta đã bình thường thì cái tên nào đó ngồi ôm lấy ba lô, ỉu xìu nhìn nhìn ba lô trong tay, lại đáng thương nhìn sang chỗ Thần.

“Thật sự không chui vào được sao?”

***

Tử Minh Vũ buồn rầu ngồi trên bàn ăn, tay không ngừng khuấy khuấy tô cháo, thịt sườn nướng kia cũng chẳng còn hấp dẫn nổi cậu. Triệu Thái Bảo dở khóc dở cười nhìn tên kia.

“Cậu thật sự thích anh Thần luôn đó hả?”

Tử Minh Vũ nhíu mày nhìn cậu, suy nghĩ phải trả lời như thế nào mới đúng cảm giác trong lòng hiện giờ.

“Không biết nữa, ngay từ lần đầu tiên thấy đã muốn bắt bỏ túi. Giờ càng lúc càng muốn.”

Triệu Thái Bảo lười nghe mấy câu không phải của con người kia, trực tiếp nói ra vấn đề.

“Anh Thần nói tuần sau chúng ta sẽ đến tập đoàn để làm việc.”

Tử Minh Vũ nghiêm túc nhìn Triệu Thái Bảo thấy cậu cũng đang rất nghiêm túc nhìn lại, thở dài một hơi, cậu gắp cho Triệu Thái Bảo một miếng thịt, rồi cũng bắt đầu ăn phần của mình.

“Tớ sẽ luôn ở bên ủng hộ và giúp đỡ cậu.”

Triệu Thái Bảo nhìn nhìn Tử Minh Vũ, mỉm cười.

“Cám ơn cậu.”

“Anh đang thẫn thờ cái gì vậy?”

Hà Khải Thiên nhìn Thần từ lúc trở về luôn trong bộ dạng suy tư việc gì đó, ngay cả lúc này đang ăn cơm anh vẫn tiếp tục ngẩn người. Thần nhìn Hà Khải Thiên vẫn như mọi ngày, tò mò hỏi ngược lại.

“Lúc chiều cậu với Minh Vũ nói chuyện thế nào rồi?”

“Có thể thế nào được?”

Hà Khải Thiên khó chịu nhìn anh, gì mà Minh Vũ, Minh Vũ. Kêu tự nhiên đến vậy sao.

“Anh và tên đó thân thiết từ khi nào vậy?”

“Nhìn thân vậy sao?… Cậu ta rất dễ thương mà…”

Thần không chút chú ý biểu cảm của hắn, anh nhớ lại Tử Minh Vũ của lúc chiều gặp mặt, trong mắt không dấu được ý cười. Hà Khải Thiên nhìn thấy biểu hiện đó của anh không khỏi tức giận đứng lên.

“Em no rồi.”

Thần nhìn theo người đang bực tức rời đi, không chút để tâm lại tiếp tục dùng bữa.

Vừa ăn xong chuẩn bị đứng lên thì điện thoại trong túi quần đổ chuông. Là tin nhắn tới.

Mở lên nhìn thấy tên Tử Minh Vũ đang hiển thị, khóe miệng Thần khẽ nâng lên. Đọc xong tin nhắn anh trực tiếp ôm bụng cười thành tiếng.

–Tuổi lớn hơn không nói lên được điều gì cả. Xét về bề ngoài, tôi cao hơn, tôi đen hơn, tôi nam tính hơn. Suy ra tôi là người ở trên (ý chỉ: tôi mới là anh, còn mấy cưng muốn nghĩ sao thì nghĩ:3) —

Thần lau khóe mắt vì cười mà đọng nước mắt, nhìn lại tin nhắn kia, tâm tình suốt bao nhiêu năm bị chôn vùi dần tốt lên mà không hay biết.

Ông bà Triệu trở lại sau một tuần du lịch mang về thật nhiều đặc sản, lại tiếp tục vui mừng khi nghe tin hai người Triệu Thái Bảo và Tử Minh Vũ đã trúng tuyển.

Triệu Thái Bảo suốt mấy ngày đó luôn thấp thỏm lo lắng bà Hạ phát hiện điều gì bất thường. Cứ mỗi lần bà hỏi đến chuyện của tập đoàn là cậu lại ấp úng trả lời loạn xạ, may nhờ có Tử Minh Vũ kịp thời cứu thoát mấy lần.

Ngày đi làm rất nhanh đã đến. Triệu Thái Bảo, Tử Minh Vũ cùng những người cũng trúng tuyển đến công ti thì được sắp xếp vào một phòng để nghe giới thiệu về tập đoàn, rồi sau đó sẽ phân công theo bộ phận của từng người.

Thần định đợi đến lúc phân công bộ phận mới đến tìm hai người, nhưng không hiểu sao hôm nay Hà Khải Thiên đặc biệt năng nổ. Lúc mọi người chỉ vừa bắt đầu xem đoạn giới thiệu được vài phút thì cửa phòng đột ngột mở ra. Nhân viên đang đứng thao thao nói kia bị dọa cho run rẩy cúi đầu. Hà Khải Thiên chẳng quan tâm, kéo Thần đến vị trí trung tâm, kéo kế để anh ngồi xuống rồi cũng ngồi vào chỗ kế bên. Thần khó hiểu nhìn nhìn hắn, thấy hắn không cảm xúc nhìn màn hình thì ra hiệu cho nhân viên tiếp tục việc đang làm. Mọi người ở dưới vì hai người đột ngột xông vào kia mà bắt đầu bàn tán.

Người A quay sang chọt chọt người B.

“Hình như hai người đó đâu phải người trúng tuyển đâu nhỉ?”

Người B cũng nhỏ giọng kề qua.

“Đúng rồi, chắc không chừng là cấp trên của chúng ta đó.”

Người C kế bên nghe hai người nói không khỏi lắc đầu xem thường.

“Hai người xin vào tập đoàn này mà không biết gì à. Hai người đó một người cao to đẹp trai kia là chủ tịch một người nhỏ nhắn thanh tú là thư kí chủ tịch đó.”

Người A và B hoảng sợ nhìn lên hai người trên kia, thì ra là chủ tịch và thư kí sao?

Vừa lúc đó thì Thần quay xuống tìm kiếm, nhìn thấy Triệu Thái Bảo ngồi kia, anh khẽ cười hơi gật đầu chào hỏi, lại nhìn sang tên nhóc đang nhe răng cười, anh nháy mắt với cậu khiến tên nhóc lại ôm lấy tim.

Người A, B, C vô tình thấy được cảnh đó, cũng lặng lẽ ôm tim, thư kí chủ tịch cũng quá mức gây thương nhớ rồi.

Những xì xầm cùng tiếng thuyết trình đều đều của người hướng dẫn cùng tiếng của đoạn phim giới thiệu, Triệu Thái Bảo đều không nghe vào được điều gì, đáy mắt chỉ một mực phản chiếu hình ảnh người con trai ngồi ở kia. Tại sao dù ở gần đến như vậy nhưng vẫn chẳng thể với tới được, cậu muốn ôm lấy người đó, muốn đến phát điên lên.

***

Hint: máu tró:”3

Dạo này đang cuồng thể loại thụ trọng sinh được công sủng tận trời mà tìm mãi không được bộ nào hay. Có ai có không cho ta xin với hiuhiu:”3

An Dĩ Thuần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN