Bảo Bối Của Lão Đại
Chương 45: Chiến trường máu
Tên áo đen thở phì phì như con bò mộng, như vẫn chưa trút giận đủ, hắn cong chân, đầu gối nặng nề đập tới…
Vào một khoảnh khắc cuối cùng trước khi nó đập vào bụng Triệu Thái Bảo. Một phát súng nổ ra, viên đạn xé gió lao tới, chuẩn xác ghim vào cái chân dơ bẩn kia.
Tên áo đen rú lên, đau đớn buông tay, hắn gục xuống, ôm lấy bên chân không ngừng tuôn máu. Còn chưa kịp hét xong, hai viên đạn nữa lại xé gió bay đến, lần này đích đến là hai bắp tay của hắn.
Tên áo đen yếu ớt run rẩy trên sàn nhà. Hai tay hắn đều hứng chịu đau đớn mà vô lực buông thỏng trên sàn, máu từ ba miệng vết thương không ngừng phun ra.
Động tĩnh kéo đến sự chú ý của tất cả những người có mặt trong căn nhà.
Lão Tô nhìn về phía cửa kính bị vỡ nát do đạn gây ra, cười giọng cười man rợ.
“Chuẩn bị đi, con mồi tới r.. ”
ẦMM!!
Ông ta còn chưa nói xong thì cánh cửa gỗ nặng nề vốn dĩ vẫn im ắng đột nhiên bị một lực khổng lồ đập tới. Cánh cửa nặng nề như thế, ngay lúc này lại ầm ầm lao đến trước mặt ông ta với tốc độ kinh ngạc.
Hai tên áo đen ở gần ông ta vội vàng lao đến, hai người cùng lúc đá ra, chặn lại đường đi của cánh cửa.
Cánh cửa dưới nhiều tác động như vậy, vỡ tan thành từng miếng gỗ vụn, văng ra xung quanh. Trong chốc lát, bụi gỗ phủ lên tầng tầng, tất cả mọi người theo phản xạ đưa tay che chắn đi.
Lão Tô âm thầm phát lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn như không có gì, hắn giận dữ đứng lên tiến về phía cửa, súng trong tay không ngừng bắn về phía không gian bụi bặm mịt mù. Sáu phát súng liên tiếp bay đi rồi mất hút trong tầng tầng bụi, không gian sau đó chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây cùng tiếng mưa rơi đập vào mái nhà.
Bụi gỗ dần tan đi, một bóng đen mờ ảo xuất hiện.
Tất cả mọi người trong căn phòng đều căng cứng dây thần kinh cảnh giác, súng trong tay đều đồng loạt hướng về phía bóng đen đang dần rõ ràng kia.
Bụi cuối cùng cũng lắng xuống, trả lại tầm nhìn rõ ràng trước mắt. Nếu một phút trước, tất cả người trong phòng này đều hừng hực khí thế, vô cùng tự tin khi đối diện chỉ là một bóng đen nhìn có vẻ rất nhỏ bé kia thì hiện tại bọn họ lại hoàn toàn hối hận.
Lão Tô là người duy nhất ở đây biết được Hà Khải Thiên nhìn như thế nào, bây giờ đây lại có chút chân nhũn ra.
Vẻ bề ngoài gầy yếu trắng xanh, gương mặt đẹp đến không chân thực, thiếu niên ngày nào từng khiến hắn có một chút e ngại….
Nhưng nay,…
Người xuất hiện trước mặt ông ta không còn mang dáng vẻ của thiếu niên đó nữa.
Vẻ ngoài gầy yếu hoàn toàn chẳng thấy đâu, thay vào đó là một ác quỷ cao to sừng sững chắn đi tất cả gió mưa từ phía ngoài cửa hắt vào.
Nếu không phải gương mặt giống với Hà Tử Vương đến bảy tám phần còn ở kia, thì ông ta đã nghĩ rằng đứng trước mặt mình lúc này là quỷ chứ không phải người.
Đúng rồi, vẻ đẹp kinh diễm, nhìn vào vô cùng yếu ớt năm nào, giờ đã hoàn toàn bị khí chất bá đạo mài giũa trong trưởng thành lấn át. Lão Tô ầm thầm run rẩy trong lòng, Hà Khải Thiên bây giờ khiến cho người đối diện bị áp bức hơn Hà Tử Vương thời hoàng kim gấp mấy lần.
Còn chưa để ông ta nghiêm túc nghĩ nên đối phó thế nào. Hà Khải Thiên không biết từ bao giờ đã sừng sững chắn trước mặt ông ta. Người bên cạnh thấy Lão Tô cứ bất động không phản ứng, gấp đến độ muốn bóp cò súng. Nhưng vào lúc ngón tay đặt trên cò súng, ánh mắt âm trầm kia quét qua một lượt, bọn họ đều run rẩy không dám làm bước tiếp theo.
Ánh mắt Hà Khải Thiên không dừng lại ở trên người bất cứ tên nào, hắn âm trầm bước về một bên, mấy tên áo đen gần đó đều căng thẳng chĩa súng về phía hắn, nhưng chẳng ai dám làm tiếp cái gì, chỉ vô thức lui về sau mở một đường trống để hắn đi đến.
Tên áo đen xấu số ban nãy vẫn nho nhỏ rên rỉ trên sàn nhà, máu của hắn đã sớm thấm ướt xung quanh. Hà Khải Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, cứ như vậy giẫm lên tay chân tên xấu số đó mà đi, bước đi lại dùng lực lớn mà tới. Tiếng xương vỡ vụn rắc rắc lạnh lùng vang dội, tên áo đen đau đến nhe hàm răng đầy máu thật to, nhưng sức để la một tiếng cũng không còn.
Lão Tô đứng một bên trong lòng cũng khẽ run lên một hồi, kiểu tàn nhẫn vô cảm này đúng là bản chất của Hà Khải Thiên mà, chỉ có ác độc hơn chứ không có ác độc nhất.
Mọi người xung quanh đều đang chìm đắm trong khiếp sợ nên không ai nhận ra trong một giây Hà Khải Thiên nhìn rõ Triệu Thái Bảo nằm ở kia, hai tay đang vươn ra của hắn đều phát run.
Không khí xung quanh không tiếng động đột ngột giảm xuống, mọi người đều như rơi vào hầm băng, thân thể không kìm chế mà run lên.
Lão Tô nhìn chằm chằm tấm lưng lạnh băng kia, trong đầu không ngừng xoay chuyển biện pháp đối phó. Nhưng còn chưa đợi ông ta kịp làm gì, Hà Khải Thiên bên này đã có hành động.
Hà Khải Thiên đột nhiên đứng lên, đến bên cạnh tên áo đen đang thoi thóp bên vũng máu.
Tên áo đen vì mất quá nhiều máu, cũng vì đau mà tầm mắt của hắn ta bây giờ chỉ một mảnh mơ hồ. Trong tầm mắt lúc mơ hồ lúc lại rõ ràng đó hình như có một bóng người xuất hiện,…gương mặt của người đó bị bóng tối bao phủ, đôi mắt xanh sáng rực chiếu xuống khiến hơi thở vốn chỉ còn mỏng manh càng thêm yếu ớt. Không phải rồi, hình như không phải người… hình như là…
RĂNG RẮC!!!
Tên áo đen mất nửa giây trợn to mắt, sau đó là đau đớn thống khổ mà hét lên.
“AAAAAAA!!!!!!”
Sau tiếng hét yếu ớt rời rạc đó, hắn ta đau đến bất tỉnh. Cánh tay hắn… khớp xương ở bả vai đã gãy vụn rồi.
Hà Khải Thiên buông cánh tay kia ra, khiến nó rơi xuống đất ở góc độ đầy quái dị.
Những người có mặt trong phòng bao gồm cả Lão Tô đều không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Người vừa nhẹ nhàng bẻ đi cánh tay của người khác như bẻ cọng cỏ kia…. còn là người sao…. thật sự là người sao…
Lão Tô mở to mắt nhìn Hà Khải Thiên sừng sững đứng như Thần Chết ở kia, mắt thấy hắn lại tiến lên nắm lấy bên cánh tay còn lại của tên xấu số bất tỉnh kia, lão ta tức giận chĩa súng về phía hắn, hét lên.
“Mẹ nó, mau dừng lại cho tao…”
RĂNG RẮC!!!!!!
Cánh tay còn lại của tên áo đen nằm đó bị Hà Khải Thiên nắm lấy, chân lại dùng lực đạp xuống….phần vỡ vụn không chỉ là xương bả vai nữa rồi. Tên áo đen từ trong bất tỉnh, bị đau đớn như cơn bão cuốn lấy ép hắn ta lần nữa mở mắt, nhưng lần này ngay cả rên rỉ một tiếng cũng không thể. Hắn ta chỉ có thể run rẩy trợn trắng mắt, rồi lại một lần nữa đau đớn ngất lịm.
“M..ẹ n..ó…. thằng…. thằng điên này…” Lão Tô chẳng hề biết giọng lão ta đã run rẩy đến mức nào, vì giờ cả người hắn có chỗ nào là bình tĩnh, là không phát run đâu chứ.
Lão ở dưới trướng của Hà Tử Vương hơn ba mươi năm, trong quãng thời gian đã từng đối đầu qua bao nhiêu loại người, giết bao nhiêu người lão ta cũng không đếm nổi. Nhưng cái kiểu hành hạ chứ không giết này, thật sự man rợ vượt quá giới hạn của sức chịu đựng.
Lão Tô sớm đã biết Hà Khải Thiên rất biết cách tra tấn người khác, lúc trước, mấy căn phòng tra tấn kia đều là ý tưởng của hắn. Nhưng tra tấn dã man tới mức độ này thì… hắn là máu lạnh sao… còn là người không chứ.
Hà Khải Thiên mang cả khuôn mặt đều bị bóng tối che mờ, liếc mắt nhìn sang kẻ đang chĩa súng hét với hắn kia. Môi mỏng trong bóng tối khẽ nhếch lên, giọng nói khàn đặc lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên.
“Cứ từ từ, rồi sẽ đến bọn mày thôi.”
Lão Tô giật mình lui về sau vài bước, không đúng…. Thiếu niên Hà Khải Thiên mà lão biết sẽ cười như thế sao, sẽ lên tiếng nói chuyện như vậy à…
Còn chưa kịp để lão ta hoang mang xong, Hà Khải Thiên đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Hắn tóm lấy một tên trong nhóm của lão, dưới những ánh mắt hoảng sợ, Hà Khải Thiên đấm xuống những nắm đấm nặng nề, nện lên ngực và mặt của tên áo đen kia từng tiếng từng tiếng va chạm vỡ vụn đầy ghê rợn. Máu từ mắt mũi miệng thi nhau ào ạt tuôn như không có điểm dừng, tên áo đen chẳng còn phản ứng được gì ngoài thống khổ nôn ra từng ngụm, từng ngụm máu.
BỊCH!!!
Trên sàn nhà lại xuất hiện thêm một người nằm bất động trong máu.
Hà Khải Thiên nhếch môi, trên quần áo và tay hắn, máu đều đã nhuốm đỏ, còn có vài giọt dính lên gương mặt không khác gì ác quỷ kia.
“Tiếp theo đến ai nào?” Giọng nói từ địa ngục lại vọng về.
Lão Tô nhìn hai thi thể đang nằm kia, tay nắm súng đã run đến không cầm vững. Không được, lão ta làm sao có thể thua một đứa nhóc nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi chứ.
“Còn thẫn thờ ra đó làm gì hả??? Một lũ vô dụng!!! Chỉ có một thằng nhóc con mà cũng lo không xong sao??? Còn chần chừ gì nữa, giết nó cho tao!!!”
Những tên áo đen đang chìm trong khiếp sợ nghe thấy tiếng hét của Lão Tô như bừng tỉnh. Đúng rồi, bọn họ nhiều người hơn cơ mà, hắn chỉ có một người, lại chẳng có vũ khí gì trong tay. Mấy tên áo đen đồng loạt vực lại tin thần, súng trong tay lên nòng, chĩa về phía hắn.
Một giây sau khi họ có hành động, một loạt những tiếng nổ súng vang lên…nhưng lại không phải từ súng của những người đang ở trong phòng này.
“A!!!!”
Những tiếng hét đau đớn vang lên, trong đó có cả giọng của Lão Tô. Súng của bọn họ trong một giây chớp nhoáng đó bị bắn rớt toàn bộ. Những viên đạn đều chuẩn xác sượt qua mu bàn tay rồi ghim vào súng của bọn họ, khiến chúng đều bị văng xuống sàn nhà.
Ở trước cửa xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là A Hào, cậu cười gằn nhìn từng tên trong bọn chúng. “Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của bọn mày!!!”
Dứt lời, A Hào phất tay ra lệnh cho các anh em ở phía sau, bọn họ như những quái vật máu lạnh, hai mắt sáng rực lao vào phòng túm lấy đám người áo đen kia, căn phòng trong phút chốc trở thành chiến trường máu.
Hà Khải Thiên quay lưng, bỏ lại khung cảnh náo loạn phía sau, hắn bây giờ chẳng để ý bất cứ điều gì nữa. Trước mắt hắn, hình ảnh hai người vô cùng quan trọng đang nằm kia, họ đều bị máu và bụi bẩn bám vào, từng vệt máu trên người họ như từng cái gai nhọn ghim sâu vào trong tim hắn.
Hai tay hắn đã sớm run đến không thể kiểm soát. Hắn thật cẩn thận nâng lấy Triệu Thái Bảo, nhìn gương mặt vốn dĩ đáng yêu, tinh nghịch, giờ lại sưng tím, chảy máu, Hà Khải Thiên nhỏ giọng mắng chửi.
Thật cẩn thận ôm lấy người vào trong ngực, hắn hôn lên mái tóc bết máu và bụi kia “Bảo Bảo, xin lỗi,… xin lỗi em, anh đến trễ mất rồi.”
“Thần!!!! Anh Thần, anh ở đâu??? ”
Tử Minh Vũ sau khi biết tin Thần cùng Triệu Thái Bảo bị bắt cóc, cậu cũng đã lo lắng cả một ngày. Biết bản thân mình chẳng có năng lực tìm được người, cậu cũng chỉ có thể bớt làm vướng víu tay chân của đám người Hà Khải Thiên. Ngoài việc ở yên một chỗ chờ đợi tin tức và cầu nguyện cho hai người họ, cậu chỉ có thể đóng góp một phần sức vào việc giấu chuyện này, không để gia đình Thái Bảo biết chuyện.
Vừa nghe được tin báo từ phía Hà Khải Thiên rằng đã tìm thấy người, Tử Minh Vũ đã vội vàng chạy đến. Cả người cậu nhếch nhác, quần áo đều bị nước mưa và bùn đất làm ướt bẩn, cậu hoảng sợ hô to.
Tử Minh Vũ cực khổ né tránh đám người đang lao vào nhau kia, giọng nói vừa run rẩy vì sợ hãi vừa vì lo lắng vang lên xen lẫn tiếng ồn ào của cuộc ẩu đả.
“Thần… Thái Bảo… ”
Nhìn thấy Triệu Thái Bảo cả người đều là máu được Hà Khải Thiên ôm lấy, tim Tử Minh Vũ trùng xuống, cậu vội vàng đi đến bên cạnh họ.
“Thái Bảo… Thái Bảo, cậu không sao chứ… Ôi thằng nhóc này… phải làm s…”
Cậu hớt ha hớt hải xem trước xem sau vết thương của Triệu Thái Bảo, còn chưa nói xong, trong tầm mắt xuất hiện một người đang dựa vào tường ở gần đó.
“Anh….a…nh… ANH THẦN!!!”
Cậu vội lao đến bên cạnh người thanh niên kia, đến gần rồi càng khiến chua xót trong lòng cậu dâng trào, nước mắt Tử Minh Vũ không tự chủ mà rơi xuống.
Cậu khụy xuống bên cạnh anh, nhìn một thân từ trên xuống dưới đều là máu, Tử Minh Vũ chua xót vươn tay, nhưng lại chẳng dám chạm vào anh, cậu sợ bản thân không cẩn thận lại đụng trúng chỗ đau của anh.
“Thần…. An..h đừng là..m em sợ… Anh đừ..ng có chu..yện gì n..ha… E..m t..ới rồi đ..ây, em t..ới cứ…u anh đây….”
Hai tay cậu run run giơ trước mặt anh, muốn chạm lại chẳng dám chạm vào, sợ anh như một chiếc ly thủy tinh đang rạn nứt, nếu chạm vào sẽ vỡ tan mất.
Như nghe thấy tiếng cậu, mi mắt người vẫn im lìm dựa vào tường kia khẽ run, qua một lúc thì gắng gượng mở ra.
Nhìn thấy cậu nhóc bị dọa đến mặt mày xanh xám ngồi khóc một bên kia, Thần muốn cười, muốn mở miệng trêu chọc cậu, nhưng cái gì cũng không làm được. Anh chỉ mở mắt trong chốc lát rồi lại mệt mỏi thiếp đi.
Tử Minh Vũ vội tiến đến đỡ lấy người chuẩn bị gục xuống đất kia. Ôm lấy người vào trong ngực, nước mắt Tử Minh Vũ rơi càng nhiều.
“Sao lại gầy như vậy…”
Hà Khải Thiên nhìn hai người bên kia, trong lòng như có điều gì suy nghĩ. Qua một lúc, Tử Minh Vũ nghe được giọng nói trầm khàn của hắn vang lên phía sau.
“Bảo vệ anh ấy cho tốt, rời khỏi đây thôi.”
Tử Minh Vũ mím chặt môi, bế lấy Thần bước ra ngoài, theo sau đó, là Hà Khải Thiên bao bọc lấy Triệu Thái Bảo. Siết chặt vòng ôm, Hà Khải Thiên đặt một nụ hôn lên trán cậu, giọng nói lại như Thần Chết vang lên.
“Đừng để bọn chúng chết.”
Hiện trường phía sau đã hoàn toàn nằm trong khống chế của bên hắn. A Hào dẫm lên trên mặt của tên áo đen, cả người không ít vết thương và máu, nhưng đây chẳng là gì với cậu, hất mặt ra hiệu cho đàn em phía sau, A Hào lại dùng lực đá thêm một cái lên người tên đang nằm dưới chân.
“Nghe Lão Đại nói rồi chứ, phải để chúng sống mà trả nợ máu này! Rõ chưa???”
“Dạ rõ!!!”
***
Mọi người hãy giữ gìn sức khỏe trong mùa dịch bệnh này nhé.
Mấy tình yêu nhỏ được nghỉ học thì hãy ngoan ngoãn ở nhà, không được đi lung tung, tụ tập la cà nha nha (๑و•̀ω•́)
Mấy tình yêu lớn phải đi làm như tui thì mọi người cố gắng tránh tiếp xúc nè, thường xuyên rửa tay bằng xà phòng và dung dịch sát khuẩn nha, phải luôn đeo khẩu trang nữa nha nha. (๑و•̀ω•́)و
Chúng ta cùng nhau vượt qua mùa dịch này thật bình an nào.
Yêu thương lắm lắm ♡♡♡
An Dĩ Thuần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!