Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 15: Labrador 8
Lâm Kiều Kiều chạy xe đúng luật nhưng người gây tai nạn là kẻ say rượu, còn đi ngược chiều, hoàn toàn là trách nhiệm của đối phương vì vậy cảnh sát cũng không điều tra nhiều tình huống của cô ấy. Bây giờ lại thấy điểm khả nghi trong vụ án này có rất nhiều.
Đầu tiên, một người từ đầu không lái xe đột nhiên lái xe, bản thân chuyện đó tồn tại điểm khả nghi. Thứ hai, thời gian đó Lâm Kiều Kiều và Hình Thiên Hải đang xảy ra chuyện bất đồng dẫn đến ly dị, mặc dù không làm lớn chuyện, nhưng bạn thân của Lâm Kiều Kiều đều biết.
“Tôi là bạn cùng phòng đại học với cô ấy, cảm tình rất tốt, sau khi tốt nghiệp lại làm việc cùng một thành phố, vì vậy cũng giống như lúc đi học, ba ngày một tụ nhỏ, năm ngày một tụ lớn, cho đến khi cô ấy kết hôn. Hình Thiên Hải khi đó là bác sĩ ngoại khoa, thành tích tốt, dáng dấp lại đẹp trai, đối xử với Kiều Kiều cũng tốt nữa. Chúng tôi đều hâm mộ khi cô ấy lấy được người chồng hoàn hảo, nhưng sau đó nghe Kiều Kiều nói, thật ra thì cô ấy không hạnh phúc chút nào.”
“Kiều Kiều nói Hình Thiên Hải có hơi biến thái, muốn khống chế vợ mình. Không để cho cô ấy đi làm, không cho phép cô ấy ra ngoài gặp bạn, ra cửa không được mặc váy hay quần ngắn, đi gặp mặt người khác phái phải có anh ta ở đó, đi với chúng tôi cũng không thể đi hơn một giờ. Kiều Kiều tranh chấp với anh ta rất lâu mới được đồng ý cho đi làm, nhưng chỉ có thể dạy tiểu học… Ban đầu chúng tôi còn tưởng là do anh ta quá quan tâm Kiều Kiều, nhưng đằng này lại hạn chế tự do, khiến cô ấy giống như cá bị nuôi trong bể, người bình thường đương nhiên sẽ chịu không nổi rồi!”
“Sau đó Kiều Kiều không nhịn nổi nữa liền nói với chúng tôi rằng cô ấy muốn ly dị nhưng Hình Thiên Hải không đồng ý. Thời gian đó Kiều Kiều hết sức tiều tụy, gần như là vỡ mộng, sau đó gặp lại bạn trai cũ tâm tình cô ấy mới dần tốt lên. Dưới sự khích lệ của bạn trai cũ, rốt cuộc cô ấy cũng quyết định đâm đơn ly dị, ai ngờ còn chưa ra tòa đã xảy ra tai nạn xe cộ…”
Người thuật lại chính là bạn đại học của Lâm Kiều Kiều, chỉ thông qua lời miêu tả của cô ấy đã biết được chân tướng ban đầu. Đoán chừng Hình Thiên Hải trải qua tuổi thơ khắc khổ vì vậy anh ta sợ vợ mình cũng sẽ ngoại tình nên khăng khăng tự quyết định, hoàn toàn độc chiếm sự tự do của người khác, người bình thường có ai mà chịu được tính biến thái ích kỉ của anh ta đâu? Ly dị chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nhưng Hình Thiên Hải không nghĩ bản thân mình sai, việc vợ ly dị càng làm anh ta khẳng định việc làm đúng của mình, nghiêm khắc như vậy mà còn dám ngoại tình, chết là đáng.
“Tìm được tài xế năm đó gây tai nạn rồi, sau khi anh ta ở tù thì mẹ mắc bệnh nặng, đột nhiên nhận được quyên góp từ người giấu tên, nhưng bà ấy đã xác nhận, đúng là được Hình Thiên Hải cho.”
“Ngoài ra chúng em còn tra được, sau khi Lâm Kiều Kiều mất không lâu, Hình Thiên Hải đã tới ngân hàng Giang Thành thuê một tủ sắt, bên trong có ba khúc xương tay ngón áp út. Trong đó hai khúc đeo chiếc nhẫn, chúng em nghĩ theo thứ tự là Lâm Kiều Kiều và Tống Duyệt. Sau khi kiểm tra, quả thật một khúc thuộc về Lâm Kiều Kiều, một khúc thuộc về Tống Duyệt, vừa vặn đồng nhất với chiếc nhẫn mà hai nạn nhân cùng đeo. Vậy một đoạn không có đeo nhẫn chính là…”
“Mẹ của Hình Thiên Hải, Lý Thúy Liên.”
“Lý Thúy Liên bảy năm trước mắc bệnh qua đời, theo lời kể của người biết chuyện, Lý Thúy Liên biết con trai mình phát đạt nên quay lại để đòi công nuôi dưỡng. Nhưng Hình Thiên Hải không kể đến hiềm khích lúc trước, phụng dưỡng mẹ đàng hoàng, chăm sóc ăn mặc tử tế. Người khác ai cũng nói anh ra có hiếu, sau đó Lý Thúy Liên chết do đột quỵ tim, có người nói bà ấy chưa hưởng được mấy ngày phúc đã chết, thật đáng tiếc.”
“Nhưng mà không có ai biết Lý Thúy Liên bị bệnh. Hồ sơ bệnh lý cũng cho thấy thân thể bà ấy rất khỏe mạnh.”
Đã nói như vậy đương nhiên là mọi người hiểu hết. Tuy không muốn ôm ác ý đi suy đoán người khác, nhưng lấy kết quả điều tra ra xem, sợ rằng Hình Thiên Hải và cái chết của mẹ anh ta có liên quan.
Lâm Lang ôm cánh tay rùng mình một cái, “Hèn gì người ta nói khi bác sĩ muốn giết người, có một ngàn cách để khiến người khác chết mà thần không biết quỷ không hay, ai má ơi, quá dọa người.”
Việc đã đến nước này, có thể xác định Hình Thiên Hải cõng trên người ít nhất bốn mạng người. Lâm Kiều Kiều, Tống Duyệt, Lý Minh, Lý Thúy Liên. Đến chuyện của Trần Tử Thành bọn họ cũng đã tra xét, cái chết này đúng là bất ngờ, nếu Hình Thiên Hải có thể lợi dụng thời tiết để giết người vậy thì quá đáng sợ rồi. Nếu Trần Tử Thành không bỏ mạng bất ngờ như vậy, có lẽ anh ta cũng khó trốn khỏi lưỡi dao của Hình Thiên Hải.
Lý Trường Phong xoa trán, “Đều tra cả, không ngại nữa thì điều tra luôn cả nguyên nhân tử vong của bố Hình Thiên Hải, ngay cả mẹ anh ta cũng không buông tha, đối với người gây ra ám ảnh tuổi thơ cho cho anh ta, chưa chắc sẽ không trả thù.”
“Được, em cũng đi điều tra luôn.”
Chỉ tìm hiểu một cái mà đã ra luôn một đống.
Ba của Hình Thiên Hải tên Hình Thiểu Mạnh, nguyên nhân cái chết là do sau khi uống rượu say thì trượt chân lăn xuống cầu thang, gãy xương cổ chết tại chỗ. Lần này bọn họ đi điều tra thì lại phát hiện điểm khác thường —— có người chính mắt thấy Hình Thiên Hải đẩy ba mình xuống lầu.
“… Nó vẫn còn là con nít, nhỏ như vậy đã bị ba mình đánh mắng, không có người thân nào giúp đỡ, ai nhìn thấy không thương chứ? Do ba nó đánh nó chảy máu đầu trước nên nó mới đẩy ngã cái gã say rượu kia, loại người như vậy chết cũng bớt hại đời, cần gì phải hành hạ con mình cả đời? Lúc ấy tôi không đành lòng nên mới thay nó giấu đi…”
Người bị hỏi bà dì hàng xóm, hoàn cảnh gia đình Hình Thiên Hải bà nắm rất rõ, cũng chính bà ấy nhìn thấy tận mắt cảnh Hình Thiên Hải đẩy ba mình xuống lầu, nhưng thay anh ta che giấu đi bởi vì thương cảm.
Nhưng cũng là một cái mạng, trong lòng bà sợ hãi bất an nhiều năm, vì vậy sau hai mươi năm, rốt cục bà ấy vẫn đến sở cảnh sát thẳng thắn trình bày tình huống ban đầu.
Lý Trường Phong nhìn ánh mắt nhẹ nhõm của bà ấy sau khi nói xong, giống như tháo xuống một gánh nặng trên vai, “Vậy bà có biết bởi vì bà thương hại anh ta, không để cho hung thủ giết người bị trừng phạt mà để cho hai mươi năm sau, anh ta lại giết bốn người, bao gồm cả mẹ ruột của mình?”
Bà dì trợn to hai mắt, không dám tin. Lý Trường Phong không nói nhiều, đứng dậy đi khỏi phòng hỏi cung.
Một lúc mềm lòng dung túng kẻ ác nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!