Bá Chủ Tình Nô - Chương 2:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Bá Chủ Tình Nô


Chương 2:


Tân huyện là một thị trấn ở Lam sơn, củng là thị trấn gần Hạo Thiên
bảo nhất, từ Tân huyện, đi khoảng nửa ngày thì có thể đến Hạo Thiên bảo. Từ Tân huyện đến Hạo Thiên bảo, trên lộ trình cũng có một vài thị trấn
nhỏ, nhưng Tân huyện là thị trấn lớn nhất, cũng náo nhiệt nhất trong số
đó.

Mà mấy ngày nay, Tân huyện vốn náo nhiệt ồn ào, càng thêm phần sôi
nổi, người qua kẻ lại trên phố không ngừng bàn luận. Chuyện là bảo chủ
Hạo Thiên bảo, Nam Cung Dục dục lập thê, thê tử là người Giang Nam, trên đường rước dâu sẽ đi ngang Tân huyện, vừa vặn lại thuê một phòng ở Chấn Hưng tửu lâu – tửu lâu lớn nhất ở đây, trọ lại ba ngày, sau mới đúng
giờ lành tháng tốt, nhập Hạo Thiên bảo.

Lúc này, trong một sương phòng yên tĩnh phía sau hậu viên của Chấn
Hưng tửu lâu, một nữ tử ánh mắt đượm buồn, thân hình gầy yếu thanh lệ
đang ngồi ngay ngắn bên cái bàn tròn, vẻ mặt bất an trầm tư; mà bên cạnh nàng, một nữ tỳ tuổi chừng 15, gương mặt nhỏ nhắn cũng là lo lắng không yên.

Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, mang theo chút hương hoa thơm ngát, dịu
dàng, nhè nhẹ lay động, làm lòng người khoan khoái, nhưng mà, lại không
cách nào thổi bay không khí trầm trọng trong phòng.

Bỗng dưng, nữ tử thanh lệ đang ngồi thở dài một hơi, đánh vỡ không
khí trầm mặc, tĩnh lặng, nàng giương mắt nhìn cô gái đang đứng bên cạnh.

「 Tiểu Lạc, ngươi cũng ngồi đi! Chúng ta thân phận giống nhau, sao cứ phải ta ngồi ngươi đứng chứ?」 nàng cười khổ nói, ngữ khí bất đắc dĩ.

「 Nhưng mà……] cô gái được gọi là Tiểu Lạc, len lén liếc về phía cửa sổ một cái

「 Tiểu Liên, ngươi hiện tại đã là Mã gia đại tiểu thư – Mã Thiến, ta là nô tỳ, vốn nên đứng hầu hạ.」

「 đừng như vậy.」 Mục Tâm Liên trầm ngâm một tiếng, khuôn mặt tú lệ đầy lo lắng.「 ta căn bản không hề muốn thế này……」

Chuyện Mã Thiến cùng mã phu đêm trước cùng nhau bỏ trốn sau khi chọc
cho Mã Lương Nhân tức đến gần sắp tắt thở, thì lại dọa hắn đến mất ăn
mất ngủ, hắn rất sợ a, rất sợ Hạo Thiên bảo đến đón dâu, tân nương tử
lại biến mất, thì biết ăn nói thế nào với người ta đây? Suy đi nghĩ lại, tính toán trăm bề, vẫn là không thể để việc Mã Thiến bỏ trốn để người
của Hạo Thiên bảo biết được, nên hắn đành dùng hạ sách “thay mận đổi
đào”, muốn tìm một nữ tử khác thay nữ nhi xuất giá; trong lòng hắn nhận
định, Nam Cung Dục căn bản chưa từng gặp qua Mã Thiến, nên ắt sẽ không
biết được diện mạo của nàng, cho nên, chỉ cần tìm một nữ nhân tư sắc
không tệ, tuổi tác tương đồng với nữ nhi, thay con gái lên kiệu hoa là
có thể không lộ ra sơ hở, thành công “linh miêu hoán chúa”.

Đáng tiếc, ở Mã gia trang, nữ tỳ có tuổi tác tương đồng cùng Mã Thiến thì nhan sắc lại quá tệ, duy nhất chỉ có Mục Tâm Liên, dáng người tuy
gầy yếu, nhưng khuôn mặt lại khả ái thanh lệ, động lòng người, đáng tiếc tuổi cũng không phải thực phù hợp, nhưng Mã Lương Nhân cũng không muốn
tìm người ở bên ngoài giúp đỡ, e không cẩn thận sẽ để lộ tin tức, vì thế đành phải dùng Mục Tâm Liên để tiến hành kế hoạch.

Mục Tâm Liên ngay từ đầu kiên quyết không theo, nhưng khi Mã Lương
Nhân đem cái cớ “báo ân” phủ lên người nàng, nàng cũng đành khuất phục,
bởi vì nàng luôn ghi nhớ phụ thân từng nói qua một câu,「 chịu ân người
ta nhớ ngàn đời 」, vì thế nàng cắn răng, nuốt lệ vào lòng, một chữ phản
kháng cũng không nói, khoác lên giá y, trở thành “Mã đại tiểu thư” xuất
giá.

Một đường thẳng tiến, cho đến khi đến được Tân huyện, Mục Tâm Liên
vẫn là ngày đêm bất an, lo lắng không yên, phân vân chuyện có nên nói rõ chân tướng cho bảo chủ Hạo Thiên bảo biết hay không, thành thật khai
báo, cầu xin tha thứ. Kết quả, chưa gặp được bảo chủ, nàng đã toàn thân
mỏi mệt, lòng tràn đầy sầu khổ.

Mã Lương Nhân đã cố tình nhồi nhét vào đầu nàng đủ loại vấn đề, ngọt
ngào dụ dỗ có, răn đe có, cuối cùng còn dùng khổ nhục kế cầu xin nàng,
nói rằng nếu nàng tiết lộ bí mật, cả nhà Mã gia, trên dưới mấy chục nhân khẩu, cũng khó tránh được tai kiếp. Hơn nữa, Tiểu Lạc từng nghe người
trong thành đồn đại, Nam Cung Dục thực rất đáng sợ, làm nàng đối với
việc nói ra chân tướng thật là khó xử, huống chi trời sanh tính nàng
ngay thẳng, hoàn toàn không có tâm cơ, làm sao có thể sắm vai một người
không phải là mình?

「 Nay chân đã bước lên thuyền, tựa như tên lấp trên cung, không thể
không bắn, huống hồ người của Hạo Thiên bảo ba ngày sau sẽ tới đón dâu.」 Tiểu Lạc vẻ mặt đau khổ nói.

「 ta biết.」 Mục Tâm Liên lòng dạ rối bời, một muốn nghĩ ra một biện
pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, vẹn cả đôi đường, vừa không đả thương người lại
không thương mình. Không lâu, mắt nàng sáng lên,

「 Tiểu Lạc, không bằng chúng ta làm như vậy được không, trong ba ngày này, nếu nhìn thấy người của Hạo Thiên bảo, chúng ta xin bọn họ mời bảo chủ, thỉnh hắn tới nơi này một chuyến, đến lúc đó, chúng ta đem sự
tình uyển chuyển báo cho hắn biết, dù sao chưa chính thức bái đường, hẳn là còn có thể hủy bỏ hôn sự.」 đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể
nghĩ ra.

「Có thể làm như vậy sao?」 Tiểu Lạc trợn to mắt,「 vạn nhất bảo chủ kia nổi giận thì phải làm sao bây giờ? Mạo danh cũng không phải là việc nhỏ nha!」

「 ta muốn thử một lần, chỉ có biện pháp này mới có thể đem thương tổn giảm đến mức thấp nhất.」 Mục Tâm Liên nghĩ ra biện pháp giải quyết,
trên mặt khuôn mặt u sầu biến mất không ít.「 nếu Nam Cung bảo chủ thật
sự không thể tha thứ, vì báo đáp ân tình tiểu thư đối với ta, ta quyết
định không tiếc dùng bất kì phương pháp gì cầu xin hắn, thậm chí vào Hạo Thiên bảo làm nô tỳ đều có thể.」

「 Ân…… Nhưng nghe nói, Nam Cung bảo chủ trời sanh tính tàn bạo, ta
thật sự lo lắng, một khi hắn biết được chân tướng sau, không biết sẽ đối phó Mã gia trang cùng hai người chúng ta thế nào.」trên mặt Tiểu Lạc
hiện lên thần sắc e ngại.

「 Còn tốt hơn là để sau này tự hắn phát hiện ra chân tướng! Khi đó
chỉ sợ ngay cả chúng ta cầu xin, một con đường sống cũng không có .」 Mục Tâm Liên ngữ khí trầm trọng nói.「 bằng không ngươi có biện pháp nào tốt hơn sao?」

Tiểu Lạc nghe vậy rùng mình một cái, suy sụp gục đầu xuống.「 ta nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.」

「 vậy cứ quyết định như thế, chờ sau khi gặp được Nam Cung bảo chủ,
chúng ta xem tình hình rồi tùy cơ ứng biến là được.」 Mục Tâm Liên quyết
tâm, cố nén sợ hãi, lấy dũng khí an ủi Tiểu Lạc đang tràn đầy khủng
hoảng.

Đáng tiếc, ba ngày trôi qua, không biết là các nàng không may mắn,
không nhìn thấy người có thể thay các nàng thông truyền cho Nam Cung bảo chủ, hay là căn bản không có người muốn thay các nàng nhắn dùm, tóm lại Nam Cung Dục chưa bao giờ bước vào Chấn Hưng tửu lâu một bước.

Long trọng, ồn ào nhất thời trở nên mô hồ, chỉ sau một câu “đưa vào
động phòng”, Mục Tâm Liên chân tay luống cuống rốt cục ở trong tình
trạng đầu váng mắt hoa, mắt mờ tai lùng bùng, bị người ta dắt vào tân
phòng, ngồi ngay ngắn ỏ mép giường, tim đập liên hồi, cơ hồ muốn nhảy
khỏi lồng ngực .

Làm sao bây giờ? Đã bái đường, đi lễ, nạp thái , nàng còn chưa có cơ hội tự mình nói vời bảo chủ ngọn nguồn câu chuyện.

Ba ngày qua, nàng cùng Tiểu Lạc ở khách điếm đau khổ chờ đợi, nhưng
căn bản là không thể nhìn thấy Nam Cung bảo chủ, thì làm thế nào có cơ
hội giải thích.

Nay, tình huống phía trước càng thêm nghiêm trọng

「 tiểu thư…… Tiểu Liên……」 cách một tấm khăn đỏ, Tiểu Lạc ghé vào bên
tai Mục Tâm Liên gọi , gọi mấy lần mới gọi hồi thiên hạ đang lâm vào
khủng hoảng.

「 Tiểu Lạc……」

「 đừng lo lắng, mấy người săn sóc tân nương đều đã lui xuống, trong
phòng chỉ có ngươi cùng ta.」 Tiểu Lạc nhẹ giọng nói, tựa như Mục Tâm
Liên, tình hình trước mắt cũng làm nàng chân tay luống cuống.

「 Bây giờ chúng ta nên làm cái gì mới tốt?」

「 ta cũng không biết, có lẽ…… Có lẽ chờ Nam Cung bảo chủ vào phòng, ta sẽ tìm cơ hội nói……」 Mục Tâm Liên chần chờ nói.

「 Trời ạ, Nam Cung bảo chủ kia vì cái gì lại không chịu đến Chấn Hưng tửu lâu một chuyến, làm hại chúng ta bây giờ không biết làm sao thế
này.」 Tiểu Lạc nhịn không được thầm oán, lại nghĩ đến những tin đồn mà
nàng nghe được có liên quan đến Nam Cung Dục, sắc mặt càng thêm trắng
bệch, mới vừa rồi, trong nghi thức bái đường có quá nhiều người, hơn nữa khẩn trương, nàng căn bản không dám ngẩng đầu liếc mắt một cái.

「 hiện tại, ngay cả cơ hội hủy bỏ hôn lễ cũng không có ……」 nàng thì thào tự nói .

「 ta biết.」 Mục Tâm Liên cắn môi nói, liều mình ức chế sợ hãi dâng lên trong lòng, nhưng thân hình gầy yếu vẫn là run nhè nhẹ .

Trên cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, làm hai người đồng thời chấn động toàn thân.

Một trận mùi rượu nồng nặc bay tới, làm Mục Tâm Liên đang giấu mắt
sau lớp khăn hồng, trong lòng trầm xuống, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Nguy rồi! Nam Cung bảo chủ đã uống rượu đi? Vậy nàng làm thế nào mở miệng hướng hắn giải thích hết thảy hỗn loạn này đây?

「 Ngươi là ai? Vì cái gì còn đợi ở chỗ này?」tiếng nói khí phách thâm
trầm vang lên, Nam Cung Dục nhìn tỳ nữ xa lạ kích động hướng hắn hành
lễ.

「 nô…… Nô tỳ là Tiểu Lạc, là tiểu thư…… là tỳ nữ của tiểu thư.」 Tiểu
Lạc nơm nớp lo sợ, cúi đầu trả lời, cảm thấy sợ hãi vô vàng, không dám
ngẩng đầu.

「 đi xuống đi!」

Ngữ khí lạnh lùng hòa cùng mùi rượu, làm Tiểu Lạc sợ tới mức nhắm
mắt, vội vàng lui về phía sau, vừa nghe được câu đó, mừng như được đặc
xá, sau đó tông cửa xông ra, căn bản đã quên mất Mục Tâm Liên đang ngồi ở trên giường.

Nam Cung Dục nhíu mày, khó hiểu nhìn nha đầu hoang mang rối loạn,
chạy như ma đuổi kia. Sao vậy? Bộ dạng hắn như vậy rất dọa người sao?
Tiếp theo, hắn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt hướng thiên hạ đang ngồi
ngay ngắn trên giường.

Ba Ngạn chết tiệt! Cùng lắm chỉ là thành thân thôi, có cần biến Hạo
Thiên bảo thành cái chợ, tranh cãi ầm ĩ không ngớt không? Còn mời đến
nhiều người có quan hệ làm ăn với hắn như vậy, hại hắn chỉ phải miễn
cưỡng ứng phó.

Uống rượu cả đêm, điều hắn muốn nhất bây giờ là một ly trà xoa dịu cổ họng khô nóng của mình, nhưng mà, chuyện “quan trọng” hơn vẫn phải làm, dù cho cuộc hôn nhân này chỉ là để đối phó với chuyện thúc ép của phụ
mẫu mà thôi.

Một mảnh lặng im bao phủ trên người Mục Tâm Liên, nàng toàn thân buộc chặt, thân hình cứng ngắt.

Phút chốc, khăn hỷ đỏ tươi trên đầu bị nhấc lên, tiếp theo một đôi
tay thô ráp nâng lên cằm của nàng, nàng trợn to đôi thủy mâu, thần sắc
khủng hoảng, thẳng tắp chống lại một đôi đôi mắt màu rám nắng, đáy mắt
dày tà mị, ánh mắt sáng ngời lại nóng rực làm nàng kinh suyễn một tiếng, lại vội vàng thùy hạ mí mắt.

Chính là như vậy, vội vàng liếc mắt một cái, Mục Tâm Liên đã đem
gương mặt nam tính, tuấn mỹ vô trù của Nam Cung Dục khắc sâu trong đầu.

Thân hình cao lớn dị quốc biểu thị rõ ràng, hai tròng mắt sáng ngời,
màu rám nắng khiếp người, bạc thần tựa tiếu phi tiếu, toàn thân toát ra
khí chất bất phàm cùng uy nghiêm. Nàng chưa từng nhìn thấy nam nhân nào
“xinh đẹp” như vậy.

Hắn chính là Nam Cung bảo chủ, Nam Cung Dục sao?

Ngay lúc Mục Tâm Liên thùy hạ mí mắt, tim có chút đập mạnh và loạn
nhịp, trong đầu Nam Cung Dục cũng đồng thời hiện lên một chút nghi hoặc, chính là cả đêm uống quá nhiều rượu đã làm đầu óc anh minh mẫn tiệp của hắn có chút rối loạn, không còn sang suốt như bình thường.

Người trong trí nhớ của hắn, Mã Thiến hẳn phải có diện mạo xinh đẹp,
diễm lệ không thua thị thiếp Yến Đường Nhi, thật sự không giống với
người trước mắt này, khuôn mặt thây thuần vô tà, ánh mắt sang trong, hơi ngập nước, làm trong lòng hắn bất giác có một tia thương tiếc, muốn bảo vệ, nhưng mà, đúng là ánh mắt này thật đúng là động lòng người.

Nam Cung Dục lắc lắc cái đầu nặng trịch, quyết định ngày mai mới tìm hiểu nghi ngờ, về phần hiện nay……

Hắn nhanh chóng đem hỷ phục trên người cởi bỏ, thẳng đến trên thân
chỉ còn lại một kiện sam khố, mới chuyển vào bên giường, vươn một đôi
đại chưởng bắt đầu cởi bỏ giá y trên người Mục Tâm Liên.

Hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, Mục Tâm Liên đang bị ai đó “lột”, nàng kinh hãi giãy khỏi bàn tay Nam Cung Dục không kịp phòng bị, lui
sát vào góc giường.

「 ngươi…… Ngươi đang làm cái gì?」 nàng run giọng hỏi.

「 ngươi không phải đã quên, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của
chúng ta đi!」 Nam Cung Dục trêu tức nói xong, nhếch mày nhìn bé con thân hình gầy nhỏ lui lát vào góc giường.

「 động…… Động phòng……」 nàng kinh ngạc sanh mắt to, lắp bắp.

Nam Cung Dục ung dung nằm lên giường, nói:

「 Đúng, động phòng, ngươi không phải muốn nói cho ta biết, trước khi
xuất giá, nương ngươi không nói cho ngươi biết cái gì là động phòng đi?」 hắn nhìn đôi mặt đẹp của nàng tràn đầy nghi hoặc, chợt ngả ngớn nhướng
mày,「 không có? Không quan hệ, ta sẽ dạy ngươi.」 nói xong, hắn vươn tay, muốn lôi nàng đang co ro ở góc giường ra.

「 không…… Chờ một chút. Nam Cung bảo chủ……」

Mục Tâm Liên khẩn trương, tay nhỏ bé ngăn cản đại chưởng đang tiến
lên, trong miệng kêu la, tâm thần đại loạn. Tuy rằng mẫu thân của nàng
sớm qua đời, cho nên hoàn toàn không biết cái gì gọi là động phòng hoặc
là việc nam nữ, nhưng mà, nàng cũng hiểu được, nếu nàng thật sự cùng hắn động phòng , chuyện này sẽ không cách vãn hồi, sai càng thêm sai… bởi
vậy, nàng nhất định phải nhanh chóng đem sự tình giải thích rõ ràng.

Bàn tay Nam Cung Dục hơi dừng một chút.「 Nam Cung bảo chủ……], nghe
nàng xưng hô với hắn xa lạ như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia hờn giận.「 ngươi đã là thê tử của ta, về sau hãy gọi tên của ta.」

「 Sao có thể như vậy!」 nàng bật thốt lên nói, phút chốc nhìn thấy đôi mắt mê người của hắn bậc ra hỏa diễm, thật đáng sợ a, không khỏi rung
mình một cái.「 ta……」

Chưa bao giờ từng kiên nhẫn cùng nữ nhân nói chuyện với nhau, Nam
Cung Dục không đợi nàng nói cho hết lời, tay lập tức hành động, một tay
lôi nàng ra khỏi góc giường, chớp mắt đã đặt xuống dưới thân.

「 đừng nhiều lời nữa, vẫn làm chính sự trước đi!」 hắn động thủ, cởi bỏ giá y của nàng.

Bất quá chỉ là một nữ nhân, hắn không tất yếu phải cùng nàng nói
nhiều như vậy, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, thuận theo hắn, hắn sẽ không bạc đãi nàng.

「 không cần!」 nàng nhanh bắt lấy vạt áo đang bị phanh ra, giãy dụa,
ngăn cản bàn tay to đang tàn sát bừa bãi của hắn.「 ta: Ta không phải……」
nàng khẩn trương, mồm miệng không rõ, vội vàng giải thích.

Trời ạ! Nàng ngu ngốc thế nào thì cũng biết, chỉ có nữ nhân tùy tiện mới có thể ở trước mặt nam nhân lỏa thể a……

「 ngươi muốn thế nào đây?」 hắn trách mắng, trong lòng không hiểu nàng rốt cuộc là đang giãy giụa vì cái gì, mất kiên nhẫn, đem quần áo trên
người nàng một phen xé rách, nhất thời một đôi vú trắng nõn, tròn tròn,
dựng thẳng đập vào mắt hắn.

「 a ──」 nàng kinh hãi, thét chói tai, hai tay bé nhỏ vội vàng buông
bàn tay hắn ra, ấp lên người, muốn che dấu da thịt bị phơi bày.

「 Thét là gì? Chỉ là viên phòng, ngươi có cần la to như thế không?」
Nam Cung Dục đem hai tay đang che trước ngực của nàng kéo lên, chế trụ
trên đỉnh đầu đôi mắt màu rám nắng, sáng quắc nhìn chằm chằm vào nửa
người trên của nàng. Thật gầy, tuyệt không giống như loại đẫy đà mà hắn
yêu thích, bất quá, da thịt trắng nõn, mềm mại trơn mịn, cũng là làm
người ta yêu thích không muốn buông tay.

Nam Cung Dục đem đại chưởng vỗ về lên da thịt nõn nà của nàng, thầm
nghĩ, nếu nàng đã là chính thất mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, nên vì hắn
sinh hạ con nối dòng mới đúng. Đại chưởng cũng kềm không được, bao lấy
một bên vú của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, ngón cái cùng ngón trỏ cũng se
sắt, vân vê đỉnh nhủ hoa đứng lên.

Mục Tâm Liên cả người cương cứng, đôi mắt đẹp vì sợ hãi kinh hách mà
mở to, cho đến khi Nam Cung Dục dùng đại chưởng xoa nắn một bên vú của
nàng, bàn tay thô ráp đụng chạm vào da thịt mẫn cảm, cả người nàng liền
chấn động, toàn thân run run, cổ họng miễn cưỡng phát ra thanh,

「 Chờ…… Chờ một chút…… Ta…… Ta thật sự không phải…… Không phải…… Ngô ──」

Nam Cung Dục thô lỗ che lại nàng cái miệng nhỏ nhắn đang gấp rút giải thích, đầu lưỡi cường ngạnh tham nhập vào miệng nàng, thô bạo phiên
giảo, tàn sát bừa bãi cái lưỡi đinh hương.

Hảo ngọt, vốn định ngăn lại cái miệng nhỏ cứ đô đô không dứt của
nàng, nhưng vừa chạm vào cánh môi mềm mại, đã không thể kềm chế.

Hắn cuốn lấy đầu lưỡi né tránh của nàng, mút hôn cánh môi mềm, đem
đôi môi hồng xinh của nàng hôn đến vừa đỏ vừa sưng, mới vừa lòng buông
ra. Bạc môi một đường tiến lên, trượt xuống cổ, liếm láp, ghé qua xương
quai xanh yêu kiều, cắn nhẹ, day dưa, rồi thẳng xuống nụ hoa cao ngất,
ngậm lấy đóa hồng mai, điên cuồng bút mút, liếm láp, đầu lưỡi thô không
ngừng trượt qua trượt lại nhũ tiêm, đồng thời, cũng phi thường cảm nhận
được, người anh em giữa hai chân đã căng cứng, đứng thẳng lên.

Mục Tâm Liên hoàn toàn không biết hắn vì cái gì muốn dùng miệng hết
cắn lại liếm khắp toàn thân của nàng , nhưng trên người lại không ngừng
truyền đến cảm giác vừa đau lại tê dại, làm ý thức của nàng nhất thời
ngã vào trong sương mù, thần trí cũng mơ hồ không rõ .

Khi hắn liên tục ở trên ngực ấn hạ càng nhiều hồng ấn, nàng cũng
không tự chủ được, dật ra nhuyễn ma ngâm nga, không chỉ làm cho nam tính căng cứng của Nam Cung Dục càng thêm đứng thẳng khó nhịn, cũng khiến
hắn kinh hách vì phản ứng của chính mình.

Nàng không rõ vì sao mình lại phát ra thanh âm ái muội như thế, cảm
giác xấu hổ nhất thời lan khắp toàn thân, ánh mắt đang khép hờ cũng bừng mở ra.
「 Nam…… Nam Cung bảo chủ…… A ──」 nàng đang định nói, thì đầu vú truyền đến cảm giác đau đớn làm nàng phải thét lên.

「 Gọi tên của ta!」 Nam Cung Dục bất mãn cắn mạnh vào đầu vú non mềm
của nàng, đối với việc nàng lặp lại xưng hô xa lạ này cảm thấy phiền
lòng, tay dài duỗi ra, xé rách nốt chướng ngại vật cuối cùng nơi hạ thể
của nàng.

「 buông!」 nàng kinh hãi, thét chói tai ra tiếng, cảm xúc kinh hoàng
hiển lộ rõ ràng trong đôi mắt đẹp, cả người vì ngượng ngùng mà đỏ hồng
cả lên.

「 Không thể, ngươi là thê tử của ta, vốn nên thuận theo ta, cho
ta.」đôi mắt màu rám nắng chuyển thâm, từ thâm nùng lại dần chuyển sang
đỏ ngầu, nồng đậm tình dục.

「 ta không phải!」 nàng bỗng nhiên bật thốt lên, cả người run rẩy đứng lên,「 thỉnh…… ngươi hãy nghe ta nói……」

Nam Cung Dục sửng sốt, lập tức buồn cười nhếch khóe môi. Không thể
tin được, nữ nhân vì trốn tránh việc hắn sủng hạnh, thế nhưng lại nói ra câu này, nhưng loại bé con cứng miệng này, ngược lại càng khiêu khích
hắn.

「 ngươi không cần phải nói , ta hiểu được.」 hắn đánh gãy lời của
nàng, đại chưởng thô ráp trực tiếp tham lam tiến về hướng tế giữa hai
chân đã bị hắn tách ra của nàng, ngón tay không để ý giãy dụa của nàng,
thẳng tiến, đâm vào tiểu huyệt.

「 a ──」 nàng đau đến kêu to, nước mắt theo hốc mắt không ngừng chảy ra, ướt nhòe cả khuôn mặt

「 thực chật……」 hắn phấn khởi thấp nam, cảm giác được đầu ngón tay của mình đang bị vách tường thịt non mềm của nàng mút chặt lấy, cơ hồ không thể động đậy, vì thế hắn đem ngón tay cái khảy nhẹ lên hoa hạch phía
trên của nàng, true đùa nó.

Mục Tâm Liên không rõ hắn vì cái gì muốn sờ nơi đó của nàng, cũng
không hiểu được hạ thân vì cái gì sẽ có một loại cảm giác vừa đau lại
vừa nóng, ngây ngô, nàng hoàn toàn không hiểu được hành vi cao minh của
hắn, xấu hổ lại làm thân thể của nàng run run . Một cỗ khoái ý xa lạ làm cho nàng xấu hổ, nơi riêng tư co rút nhanh, run rẩy không thôi.

「 thoải mái đi?」đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng bắt lấy cánh hoa thịt non mềm, không chút kiêng kỵ, chà sát bừa bãi.

Tình hình đại biến, Mục tâm Liên trong giây phút đột nhiên đầu óc thanh đổi, vội càng nói.

「 đừng…… Không cần a…… Ta thật sự không phải thê tử của ngươi……」 nàng cố nén một trận lại một trận nóng rực không ngừng tăng vọt, chống cự
lại hắn xâm lược, thở dốc, miễn cưỡng mở miệng.

Nam Cung Dục nghe vậy bĩu môi, cười nhạo một tiếng, căn bản không tin nàng nói, nhận định nàng là đang nói dối, vì muốn chạy trốn khỏi hắn.

Hơn nữa, rượu trong hỉ yến đã bắt đầu phát huy tác dụng, làm cho Nam
Cung Dục ngày thường anh minh đã không còn suy nghĩ được gì.

Hắn âm trầm cười, nàng càng muốn chạy trốn, hắn càng muốn giữ lấy
nàng, làm cho nàng cả đời cũng quên không được đêm nay, hắn cùng nàng
khoái hoạt.

Nam Cung Dục dục niệm toàn thân, trong tai không hề nghe thấy tiếng
nói mảnh mai yếu ớt của nàng, đầu ngón tay cố ý ở trong tiểu huyệt di
động, an ủi dục hỏa căng trào không ngừng dâng lên trong cơ thể

Đau đớn hô to cùng với thanh âm cầu xin từ trong miệng nàng dật ra, mà hắn vẫn không hề để ý, tiếp tục xâm lược.

Theo nàng từng trận ai ngâm, hắn cúi đầu, ngậm lấy đầu vú đỏ tươi,
môi hôn lướt qua từng tấc da thịt mềm mại, bú liếm, cắn nhẹ, cuối cùng
gần như phát tiết, cắn lấy đầu ngực nàng, dùng lực bú mút, như một đứa
trẻ tham ăn khát sữa lâu ngày.

Rất nhanh , hắn cho rằng mình đã cho nàng quá nhiều thời gian chuẩn
bị, hắn không còn nhẫn nại , ngón tay rút khỏi cơ thể của nàng, đem vai
chân thon nhỏ của nàng gác lên vai, một tay kéo phắng trói buốc cuối
cùng ở hạ thân mình, lộ ra nam tính đã sớm căng đến sưng tím, đem mũi
nhọn nhắm ngay huyệt khẩu, tái thẳng tắp xuyên vào!

「 a ──」 nàng đau đớn hét to, huyệt kính nhỏ hẹp không thể thích ứng
hắn thật lớn xâm nhập, hơn nữa u huyệt vẫn chưa hoàn toàn ướt át, theo
phản xạ co rút thật chặt chống cự dị vật xâm nhập, cảm giác đau đớn như
bị xé rách lan tràn toàn thân. Nước mắt nhòe mi

Nàng dùng ánh mắt đau đớn nhìn hắn, không rõ mình làm sai cái gì, lại bị hắn trừng phạt như vậy. Đáng tiếc, đập vào mắt nàng ngoài khuôn mặt
tuấn mỹ buộc chặt, mày nhíu lại, cũng không hề có một tia nhân từ, hơn
nữa ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn nàng, lại làm nàng cảm thấy thấy lạnh
cả người.

「 Thả…… Buông tha ta…… Cầu ngươi……」 nàng nghẹn ngào , cố lấy dũng khí yêu cầu .

Nhìn nàng thống khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong lòng Nam
Cung Dục xẹt qua một chút không đành lòng, nhưng nam căng căng cứng sắp
nổ tung làm cho hắn không thể lùi bước .

Nàng quá nhỏ, cũng quá mỏng manh, hắn biết nếu mình mạnh mẽ tiến vào
nàng, sẽ gây cho nàng thật lớn đau đớn, bất quá, trước mắt hắn là tên đã lên dây, không thể không bắn, hắn cũng không cho rằng chính mình còn đủ kiên nhẫn, khơi mào tình dục cho nàng, duy nhất có thể làm, chỉ là kềm
hãm tốc độ, chậm một chút.

Hắn chậm rãi từ trong cơ thể nàng rút ra một chút, sau đó lại đâm vào, tận sâu vào đáy hoa tâm.

「 a ──」 nàng kêu thảm liên tục, một lần so với một lần càng sâu, đau
đớn đánh úp lại, làm nàng ở hắn dưới thân hắn khóc hô, vặn vẹo cả người, hạ thân căng cứng, đau buốt làm nàng nói không nên lời.

Nàng nhỏ bé vặn vẹo cùng tiếng khóc anh ách cứ vờn bên tai hắn, ngược lại cổ vũ nam tính tự đại, bản tính muốn đoạt lấy của hắn bùng phát,
khoái ý tàn ác nảy lên trong lòng, làm cho nam căng vốn căng cứng càng
thêm thô dài, gân xanh bạo phát, nhẫn nại muốn giảm chậm tốc độ cơ hồ
hỏng mất.

Hắn đem hai chân của nàng mở rộng, nam tính thật lớn, cương cứng lại
thẳng tiến, mạnh mẽ dùng sức xỏ xuyên qua tầng chắn mỏng manh của thiếu
nữ, chạm đáy hoa tâm, làm cho nam căn thô dài đều được mật huyệt nhỏ bé
nuốt trọn

「 a……」

Nàng thống khổ vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, nơi riêng tư mãnh liệt co
rút lại , thân hình không ngừng phát run, đau nhức đã hoàn toàn rút hết
khí lực của nàng, giờ nàng chỉ có thể vô lực, xụi lơ ở dưới thân hắn.

「 không cần…… Đau…… Đau quá……」 nàng suy yếu cầu xin .

Đắm chìm trong cuồng dục, nam căng được tiểu huyệt ấm áp, mềm mại mút chặt, cảm giác đê mê ấy từ hạ thân lan tỏa khắp toàn thân, hắn gầm nhẹ
một tiếng, bắt đầu lần lượt trạc đâm, tận tình đoạt lấy, căn bản không
thèm để ý nàng mỏng manh cầu xin.

Tay hắn vươn ra, bắt lấy ngọc nhũ mềm mịn, không ngừng điên cuồng xoa nắn , hạ thân cuồng dã bừa bãi tiến lên, va chạm nàng, động tác vừa
nhanh vừa hữu lực, trong mắt hỏa diễm hừng hực, hắn cứ như vậy lao đến.
mỗi một lần đâm vào rút ra đều sâu tận gốc rễ…

Theo hắn mãnh liệt ra vào đoạt lấy, Mục Tâm Liên chỉ cảm thấy đau,
tiểu huyệt nhỏ bé bắt buộc chấp nhận hắn thật lớn xâm nhập, đau đớn
không gián đoạn không ngừng tra tấn nàng, làm ý thức của nàng dần dần mơ hồ, chỉ có thể tùy ý hắn ở trên người nàng lần lượt tàn sát bừa bãi.

Làm Nam Cung Dục thỏa mãn đem mầm móng ấm áp phun trong cơ thể của
nàng xong, mới phát hiện, không biết khi nào nàng đã ngất đi. Đáy mắt
hắn hiện lên tia đắc ý khi nhìn toàn thân nàng đầy những dấu hôn ngân,
sau mới rút ra bản thân cực đại, xoay người nằm bên cạnh nàng, tùy ý để
cảm giác say bao phủ thần trí.

Nửa đêm, dục vọng lại một lần nữa thức tỉnh làm Nam Cung Dục không
chút nào thương tiếc, xoay người đè lên Mục Tâm Liên, lần lượt ở trong
cơ thể nàng tận tình phát tiết, hưởng thụ khoái cảm mất hồn từ nguyệt
nhi nhỏ xinh của nàng mang lại, muốn ngừng mà không được, hoàn toàn
không để ý nàng non nớt, yếu đuối, không chút do dự cuồng tiến như ngựa
hoang đứt cương.

Mục Tâm Liên thừa nhận hắn giống như mưa rền gió dữ xâm nhập, hôn mê
lại tỉnh, tỉnh lại rồi hôn mê, cảm giác cả đêm dài cứ như thế trôi qua……

Sắc trời vi lượng, Nam Cung Dục như cũ tỉnh lại khi trời hừng đông,
cảm giác đầu thật nặng, mới nhớ đến đêm qua uống quá nhiều rượu, hắn
nghiêng người, mặc kệ tân nương tử đang ngủ say, dựa vào người, bật dây, ngồi xếp bằng ở mép giường, vận khí điều tức.

Sau một lát, cảm giác đầu nặng trịch cũng tiêu tán không ít, thần
thanh khí sảng trên mặt hắn không hề lưu lại chút dấu vết say sưa tối
qua, khi hắn đang muốn gọi hạ nhân tiến vào hầu hạ, một chút động tác
trên giường khiến cho hắn chú ý.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên hạ nằm trên giường xoay người,
nói vài câu vô nghĩa, xong lại tiếp tục chìm vào mộng, mà cái xoay người này của nàng, cũng làm cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiển lộ trước đôi mắt sắc bén của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện ra, làm hắn nhanh chóng hồi tưởng lại lời nói của nàng cùng điểm đáng ngờ đêm qua.

Dựa vào trí nhớ của mình, hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn
trước mặt, hơn nữa, nữ nhân này đêm qua nói cái gì rất mơ hồ không rõ,
hắn đã đoán ra tám chín phần, nữ nhân này không phải Mã Thiến. Bởi vì
một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy, cũng không có khả năng ở
trong vòng ba, bốn năm từ nữ nhân đầy đặn xinh đẹp, biến thành “cô bé”
nhỏ gầy, thanh lệ, ngây ngô.

Đêm qua hắn cho rằng mình uống say, cộng thêm đêm tối mà sinh ra ảo
giác, nhìn lầm, nhưng hôm nay, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hồn nhiên,
bé nhỏ hiển thị rõ ràng, căn bản là không giống như một nữ nhân 19 xuân
xanh, ngược lại giống như một tiểu nữ oa vừa đến tuổi cập kê, rốt cuộc
hắn uống đến hồ đồ hay sao mà đêm qua lại cùng nàng viên phòng?

Chưa bao giờ bị người ta đùa bỡn, lường gạt, Nam Cung Dục hắn thế
nhưng lại bị một con nhóc nho nhỏ lừa gạt, mặc dù nàng thất thân cho
hắn, nhưng ai biết nàng có mục đích gì khác hay không?

Ánh mắt thâm trầm của Nam Cung Dục ẩn chứa phẫn nộ, vươn tay rút tấm
chăn trên người cô gái đang nằm trên giường, động tác vừa nhanh vừa
mạnh…. ──

「 a!」

Cả người đều đau, Mục Tâm Liên đang lâm vào mê man, bị rơi xuống đất
giật mình la to một tiếng, đau đến trong nháy mắt đã thanh tỉnh.

Nàng rất nhanh liền phát hiện mình đang ngã nhào trên mặt đất lạnh
băng, thắt lưng bị va chạm mạnh mà đau đớn, cảm giác toàn thân hơi lạnh
làm nàng lại hô nhỏ một tiếng, toàn thân đều xích lõa a, ngửa đầu muốn
tìm tìm quần áo, không ngờ vừa ngẩn đầu đã nhyin2 thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn.

「 ngươi là ai?」

tiếng nói lạnh lẽo trầm thấp lập tức làm Mục Tâm Liên hoảng sợ nhớ
lại, nhớ tới đêm qua hắn giống như phát cuồng, đáy mắt không tự giác
trồi lên một cỗ sợ hãi, thân hình trần trụi kinh sợ, xấu hổ mà run run
đứng lên.

「 ngươi không phải Mã Thiến, ngươi là ai?」ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Dục nhìn chằm chằm nàng.

Hắn biết rồi!

Mục Tâm Liên bị Nam Cung Dục dùng ánh mắt lạnh như băng sơn đông
cứng, cả người bất động, kinh ngạc, sợ hãi, hiển hiện rõ ràng trong đôi
mắt to ngập nước, không thể che dấu.

「 Nam…… Nam Cung bảo chủ, ta có thể mặc quần áo xong rồi nói không?」
Mục Tâm Liên ở khiếp sợ qua đi, rốt cục lúng ta lúng túng thấp giọng yêu cầu.

Đang muốn nhanh chóng biết được đáp án, Nam Cung Dục không kiên nhẫn
liếc mắt một cái nhìn nữ nhân đang liều mình lấy tay che lại thân hình,
Mục Tâm Liên, lại nhìn đến cả người trần trụi, da thịt trắng noãn vì
ngượng ngùng mà phiếm hồng, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút quang
mang không biết tên.

「 nhanh lên!」 hắn lạnh lùng.

Mục Tâm Liên như được đại xá, lồm cồm bò lên, hạ thân đau đớn đánh úp lại, làm nàng rên khẽ một tiếng, ngã ngồi trở lại.

Nàng kinh hoảng nhìn Nam Cung Dục liếc mắt một cái, phát hiện hắn vẫn thờ ơ, chính lấy một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, nhất
thời cảm thấy cả kinh, cắn răng nhịn xuống cảm giác đau đớn từ hạ thân
cùng toàn thân không ngừng truyền đến, tìm quần áo đang nằm rài rác đầy
đất, mặc vào.

Mặc vào quần áo xong, thoáng bình ổn được tâm trạng bối rối, nàng thế này mới sợ hãi mở miệng,「 cám ơn Nam Cung bảo chủ.」

「 ngươi là ai? Đừng để ta hỏi thêm một lần nữa!」tiếng nói lạnh lẽo,
không kiên nhẫn, Nam Cung Dục phát hiện tiểu nữ nhân trước mặt này mặc
quần áo xong, thần sắc kinh hãi trên mặt rút đi rất nhiều, trong lòng
không khỏi có chút tức giận .

Mình tựa hồ đối với nàng quá nhân từ sao?! =.=!

「 ta gọi là Mục Tâm Liên, bảo chủ.」 nàng bất an, nhỏ giọng trả lời.

「Mã Thiến đâu? Ta cưới nên là nàng ta mới phải.」 Nam Cung Dục đoán không sai, nàng quả nhiên không phải Mã Thiến.

「 ách…… Tiểu thư…… Tiểu thư mất tích .」 Mục Tâm Liên do dự, không
biết có nên nói ra chuyện Mã Thiến cùng mã phu bỏ trốn hay không, nhưng
mà, có nam nhân nào chấp nhận được chuyện này không, vì thế nàng cắn
răng nói dối.

「 tiểu thư? Ngươi là gì của Mã Thiến?」

「 ta là tỳ nữ của nàng.」 nàng nhỏ giọng trả lời, cúi đầu, không dám lại nhìn vào đôi mắt càng lúc càng bức người kia.

Nam Cung Dục cảm thấy tự tôn bị xúc phạm, trong lòng cuồng nộ không
thôi. Hắn đường đường Hạo Thiên bảo bảo chủ, thế nhưng lại hồ đồ, cưới
một tỳ nữ hèn mọn làm vợ! Hắn căm giận, một chưởng đánh về phía giường,
thoáng chốc phát ra một tiếng nổ, mà giọng nói lạnh lẽo như Satang cũng
vang lên.

「 khá lắm, Mã gia trang, dám làm ra loại sự tình này!」

Tiếng nói âm lãnh, ngập trời tức giận truyền đến tai Mục Tâm Liên,
nàng kinh hãi, không nghĩ tới hắn sẽ nổi giận đến như vậy, lại nhớ đến
ân tình mà Mã gia đã dành cho nàng, vì thế lập tức quỳ gối trước mặt Nam Cung Dục.

「 thỉnh Nam Cung bảo chủ bớt giận, trang chủ không phải là cố ý lừa
gạt bảo chủ, chính là tiểu thư…… Tiểu thư đột nhiên mất tích, trang chủ
bất đắc dĩ, vô kế khả thi, mới nghĩ ra kế tạm thời này, đợi trang chủ
tìm thấy tiểu thư, ta nghĩ trang chủ nhất định đích thân xuất môn, hướng bảo chủ tạ lỗi cũng giải thích hết thảy, hi vọng bảo chủ có thể tạm
thời bớt giận, tha thứ……」

Lúc này, vì nghe được tiếng nổ vừa rồi, Ba Ngạn cùng Tây Triết đi về
hướng tân phòng, tiếng đập cửa lập tức vang lên, cắt đứt lời nói dang dở của Mục Tâm Liên.

「 bảo chủ, đã xảy ra chuyện gì sao?」

Thanh âm sợ hãi của cả hai từ ngoài cửa truyền đến.

「 Khoan tiến vào, ở ngoài cửa đợi đi!」 Nam Cung Dục quát khẽ, vẫn là căm tức nhìn tiểu thân ảnh vẫn đang quỳ trên mặt đất.

「 ta hỏi ngươi, Mã Thiến hiện nay ở nơi nào?」

「 Tâm Liên không biết.」nàng ngập ngừng trả lời.

「 thật sự không biết? Hay là không chịu nói?」 Nam Cung Dục cười lạnh, lời nói mang theo tức giận muốn bùng nổ.

Mục Tâm Liên thân hình run lên, vẫn là kiên trì nói:「 Tâm Liên thật sự không biết tiểu thư ở nơi nào.」

「 chết tiệt!」

Tức giận bạo khai, nhìn bộ dáng nàng ấp a ấp úng, Nam Cung Dục biết
nàng đang che giấu cái gì đó, không thể tin được, ngay cả một tỳ nữ nho
nhỏ cũng không để hắn vào mắt, trong lòng dâng lên lửa giận chưa từng
có, vì thế hắn xúc động nhấc chân, đem nàng đá ngã xuống đất.

「 ta muốn ngươi nói thật, đừng vọng tưởng thay Mã gia giấu diếm!」 hắn trong cơn giận dữ, lạnh lùng quát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN