Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống - Chương 153: Biến Chuyển Của Diệp Dạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống


Chương 153: Biến Chuyển Của Diệp Dạ


Trong một không gian tối đen như mực, có hai thân ảnh đang liên tục di chuyển một cách nhanh chóng, một người mặc áo choàng đen đang liên tục né đòn công kích trong khi người kia lại là một chàng trai khá bảnh trai cơ thể để trần chỉ mặc một cái quần cộc, tay cầm lưỡi hái liên tục huy động công kích. Sử dụng lưỡi hãi có thể nói là khá ít người nghĩ đến bởi trong tiềm thức của mỗi người thì nó là thứ chỉ dùng để gặt lúa mà thôi, nhưng trong trường hợp xem con người là lúa để gặt thì cũng không đến nỗi nào. Lưỡi hái có khá nhiều yếu điểm, tỉ như khó sử dụng, chỉ có thể sử dụng đối với những kẻ thù đứng đúng khoảng cách, một khi bị áp sát thì rất dễ chết bởi cái cán không có quá nhiều sức công kích, nhưng đó chỉ là một phần, phần còn lại chính là nó không phù hợp với bất kì trận chiến nào.

Trong những cuộc chiến đấu người ta rất ít, hoặc có thể nói là gần như không bao giờ sử dụng lưỡi hái bởi đặc tính khó sử dụng và khó phối hợp của mình, không có sự uyển chuyển như kiếm, mạnh mẽ như đao hay nhanh chóng như thương, thứ nó có chỉ là một lưỡi hái không thuộc vào bất kì đặc tính nào ở trên. Nhưng, nói như vậy không thể nói là nó vô dụng, bởi thứ gì vô dụng thì con người đã sớm loại bỏ nó lâu rồi, ngay cả một cây bút chì cũng có thể giết người thì không có lí nào thứ này lại không thể. Mặc dù không có những đặc tính đó, nhưng nếu đã sử dụng nhuần nhuyễn thì có thể liên tục tung ra những đòn đánh liên tiếp mà không gặp bất kì trở ngại nào, thêm nữa là mặc dù không có khả năng giữa đường thay đổi, nhưng nó lại lợi hơn kiếm và đao ở một chỗ là nó dài hơn hai thứ đó và nếu đối thủ không chú ý liền có thể mất mạng. So với thương thì nó cũng chỉ xêm xêm, nhưng nó lại có cái lợi là có thể sử dụng dễ dàng ở trong tầm bởi cái cán của nó cực kì cứng cáp chứ không dẻo như thương bởi thứ này không được làm ra để đập mà là để gặt.

Trong những cuộc chiến quy mô thì lưỡi hái sẽ thể hiện được vị thế của mình, khác với các loại binh khí khác, loại này vốn là một nông cụ trong trồng trọt và chỉ dùng để gặt lúa. Vậy thì trong chiến đấu cũng sẽ dùng tác dụng ấy mà đối địch, gặt đầu đối thủ chỉ bằng một cú xoay người mà vẫn giữ bản thân trong tầm an toàn, không những vậy, nhờ việc nó nhẹ hơn đao, nặng hơn kiếm và có chiều dài gần bằng thương thì việc huy động nó sẽ không tốn quá nhiều công sức, nhờ vậy nó sẽ trụ được trong chiến đấu lâu hơn. Nhưng dẫu cho những cái lợi ấy thì vẫn không ai chọn nó làm vũ khí bởi nó quá khó để học và cả quá khó để có thể thực sự áp dụng vào trong chiến đấu, vậy nên từ đó đến giờ lưỡi hái vẫn chỉ là một nông cụ. Nếu nói đao là Bá Vương Chi Khí, kiếm là Chí Tôn Chi Khí còn thương là Vạn Binh Chi Vương thì lưỡi hái sẽ là Tử Vong Chi Khí.

Nói là thế, cậu thanh niên kia cũng đã sử dụng lưỡi hái dưới sự tác động của người mặc áo choàng sau khi được người đó phân tích điểm mạnh điểm yếu của gần trăm loại binh khí, sau đó thì cậu ta đã chọn thứ này, ổn định, nhanh chóng và có thể đoạt mạng. Liên tục vung những đòn hiểm hóc vào người kia nhưng tất cả đều đánh hụt chỉ bằng một cái lách người hay đòn đỡ vô cùng dễ thấy.

“Quá chậm, nếu ngươi dùng sức mạnh này xông vào chiến trường thì chỉ tổ làm ta mất mặt.” Người mặc áo choàng kia nghiêm khắc nói, giọng này không ai khác chính là Vô Thần, còn cậu thanh niên kia chính xác chính là Diệp Dạ. Chỉ mới vài tháng trôi qua mà cậu ta cứ như đã thay da đổi thịt, trong không gian này cậu không cảm thấy mệt mỏi hay đói khát nên cứ vì vậy mà liên tục tập luyện điên cuồng, đến mức gần như là một tên điên. Nhưng cũng nhờ thế mà cậu cũng thu được không ít thành quả, sau khi được Vô Thần cho thấy một ít sức mạnh của loại thể chất kia cậu liền hạ quyết tâm phải nắm được nó, vậy nên việc luyện tập thế này cũng là một bước quan trọng giúp cậu rút ngắn thời gian.

Diệp Dạ bị Vô Thần khiêu khích nhưng lại không tỏ ra gì, chỉ nghiêm mặt tiếp tục xông lên, lưỡi hái liên tục xoay chuyển. Âm Vong Thể, tên cũng như bản chất, nó là sức mạnh lấy từ cõi Âm và Vong Linh, bằng cách rút ra nguồn sức mạnh đó cậu có thể triệu hồi lên các Âm Linh, Âm Tướng hay thậm chí là một số thực thể cấp cao hơn. Ngoài việc triệu hồi thì cậu có thể dùng nó để tăng cường sức mạnh cơ thể, cũng như miễn nhiễm với độc và các loại tử khí bởi về cơ bản thì cậu không hề tồn tại ở cõi Dương, cậu chỉ đang điều khiển cơ thể mà thôi và linh hồn của cậu vẫn ở cõi Âm, vậy nên cậu không sợ cái đó. Một cái lợi khác chính là có thể sử dụng sức mạnh này bào mòn tâm trí đối thủ khiến người đó rơi vào điên loạn hoặc rút ra linh hồn con người và biến đó làm thuộc hạ cho mình.

Thậm chí Vô Thần từng cho Diệp Dạ xem vài người nắm giữ thể chất này trước cậu, ai cũng xuất hiện trong một binh đoàn xác sống và Âm Linh mạnh mẽ và đông đảo, tay cầm lưỡi hái, chân cưỡi Thần Long xông lên trước nhất giết địch mà không hề sợ chết. Một số khác đứng trong trận hình, cầm một vật gì đó rồi sau đó niệm một vài câu chú giống hệt như người bên Đai Lục Phương Tây vẫn làm, sau đó một con quái vật khổng lồ liền xuất hiện từ dưới đất sau đó xông vào trận giặc giết địch. Những hình ảnh ấy đúng là quá mức bá khí, đến mức khiến Diệp Dạ bị ảm ảnh trong một thời gian ngắn, từ ấy cậu hạ quyết tâm phải nắm giữ được thứ sức mạnh ấy.

Xoạt

Bằng một cú vung tay, cành cây nhỏ trong tay Vô Thần dễ dàng hất văng thanh lưỡi hái của Diệp Dạ, sau đó chỉa đầu cành cây về phía cậu, hắn nói:

“Ngươi thua. Cái đầu của ngươi chưa đủ lạnh.” Vô Thần thở dài. Thật là, tên này đã nói bao lần rồi mà vẫn vậy, không hề rút kinh nghiệm gì cả. Thời gian kể từ lúc hai người vào đây thì cũng khoảng tám chín tháng rồi, và Diệp Dạ bị hắn hạ trên dưới ngàn lần, do hai người không cần nghỉ ngơi vậy nên liên tục đấu với nhau đến khi chán thì thôi. Nhưng Vô Thần có thể chán chứ Diệp Dạ thì không, hiếm lắm mới có cơ hội cọ xát với người mạnh thế này, nếu ngươi còn bày ra vẻ lười biếng thì ngươi nên đi chết cho rồi, với quyết tâm đó cậu ta liên tục đánh với Vô Thần và liên tục bị đánh bại. Nhưng cũng đáng khen, thời gian bị hạ của cậu ta ngày càng dài, lúc đầu thì chỉ một đòn là xong, bây giờ thì gần năm mươi đòn mới hạ được cậu ta, phải nói đây là tiến bộ rất rõ ràng.

“Thua? Chưa chắc!” Diệp Dạ nghe Vô Thần tuyên bố liền cười khểnh một cái, sau đó cơ thể cậu ta liền hóa hư ảo rồi biến thành một đám khói đen chậm rãi biến mất. Cùng thời khắc đó, từ bốn phương tám hướng chợt xuất hiện thêm tám Diệp Dạ nữa tay cầm lưỡi hái nhất tề xông tới, không hề do dự chút nào bổ xuống đầu Vô Thần. Cậu hoàn toàn không lo sẽ ngộ sát người này bởi theo thời gian cậu tiếp xúc thì cậu càng nhận ra người này là tồn tại mạnh mẽ bực nào, ngộ sát hắn sẽ mãi chỉ là một ý nghĩ viển vông mà thôi. Vô Thần thấy mình bị tập kích, chỉ “ồ?” nhẹ một cái rồi biến mất khiến mấy đòn tập kích kia đánh vào hư không. Bất chợt, Vô Thần lại xuất hiện, trên tay hắn chính là Diệp Dạ bị xách cổ như một con gà.

“Ừm, tiến bộ rất tốt, dùng một phân thân thủ sẵn ở xa, sau đó chờ ta sơ xuất liền hoán đổi với phân thân. Nhưng đó chỉ là nghi binh, thời khắc đó các loại phục kích sẽ bắt đầu. Kế hoạch không tồi.” Vô Thần hạ Diệp Dạ xuống, sau đó phân tích toàn bộ kế hoạch của cậu ta, phải nói là khá tốt, đặc biệt dù là mấy tay lão làng cũng khó có ai nghĩ tới thế này bởi 2 yếu tố: một, đối phương không di chuyển theo hướng mình muốn. Đây là một điều bắt buộc không được xảy ra nếu không muốn kế hoạch đổ vỡ. Hai, đối phương không di chuyển, khi ấy thì tất cả chuẩn bị sẽ thành công cốc. Chẳng trách nãy giờ cậu ta chỉ ép Vô Thần về một hướng chứ không hề muốn công kích.

“Kukuku….thế nào lão già? Kế hoạch không tồi chứ?” Thái độ của Diệp Dạ vô cùng ngạo mạn, nhưng thực kì lạ khi Vô Thần hoàn toàn không giận dữ chút nào mà còn xem đó là chuyện bình thường. Thực ra chuyện là mấy tháng trước, cũng đấu nhau thế này cậu ta vô tình lật được lớp áo chùm đầu của hắn, để lộ ra mái tóc bạc trắng kia. Thời gian đầu thì không quen, nhưng lâu dần thì Diệp Dạ biến nó thành một lợi thế khi dùng nó để khích Vô Thần, buộc hắn phải đi vào bẫy, Vô Thần dĩ nhiên biết vậy nên hắn cũng làm theo cho cậu ta vui. Lâu dần thì nó thành tiếng gọi quen thuộc của Diệp Dạ đối với Vô Thần luôn, dĩ nhiên là nếu Vô Thần muốn thì hắn hoàn toàn có thể bắt Diệp Dạ gọi bằng cách khác, nhưng tiếng này cũng không tồi, ít nhất thì đối với một kẻ cô đơn quá lâu như Vô Thần.

“Tạm thôi, kế hoạch này còn quá nhiều lỗ hổng, nhưng có thể từ một thằng nhóc ất ơ biến thành một chàng soái ca biết sử dụng cái đầu như vậy đã là khá tốt.” Vô Thần nửa khen nửa đả kích Diệp Dạ. Cậu ta có vẻ đã quen với điều này nên cũng cười cho qua, đó là một nụ cười vô cùng soái khí và bình thản không bao giờ xuất hiện với người ngoài, có lẽ chỉ khi ở với người này cậu mới có thể tự do như vậy đi. Vô Thần nằm bên cạnh Diệp Dạ mà không hề sợ hãi rằng sẽ đột kích bất ngờ bởi lẽ hắn tự tin vào khả năng của mình cũng như hắn tin rằng Diệp Dạ hiểu rằng hắn đang muốn nghỉ ngơi.

Diệp Dạ cũng nằm bên cạnh Vô Thần, hai người đàn ông cứ thế nằm cạnh nhau mà không có chút đề phòng nào, hiếm ai có thể nghĩ rằng mới phút trước thôi họ còn đánh nhau sống chết cơ đấy. Ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời đầy sao, Diệp Dạ đã có chút quen mắt nhưng lại không thể phủ nhận vẻ đẹp tuyệt vời này, dù có ngắm bao lâu cũng không chán. Hai người cứ thế ngắm sao, không ai nói gì, thời gian lại trôi qua một cách nhàn hạ, Diệp Dạ bất chợt hỏi:

“Này lão già, tại sao ông lại giúp ta?” Diệp Dạ bất chợt hỏi ra một câu hỏi cậu vẫn luôn giữ kín.

“Tại sao à? Chả biết nữa….” Vô Thần cười nhẹ đáp lại. Diệp Dạ nghe vậy cũng không có bao nhiêu thất vọng.

“….mà, có lẽ là vì ta muốn thử xem ngươi có thể biến hóa thế nào, biết đâu lại có ngày vượt qua ta thì sao?” Vô Thần nở một nụ cười. Diệp Dạ nghe vậy cũng cười, cười vô cùng thoải mái, từ lâu cậu đã không còn đặt mục tiêu là cái vương quốc bé nhỏ này nữa rồi, mà thứ cậu muốn chính là có thể tự do, có thể siêu việt người nam nhân này, có thể Vô Thần xuất hiện chính là vì giúp cậu thực hiện ước mơ đi.

“Phải rồi, ta phải đi rồi.” Vô Thần nghiêm túc nói. Diệp Dạ nghe vậy liền bật dậy, hai mắt có chút bàng hoàng nhìn Vô Thần, có chút không tin và hơi hoảng loạn hỏi:

“Đi? Đi đâu cơ? Tại sao phải đi?” Vô Thần trán nổi gân xanh, chụp lấy đầu Diệp Dạ rồi sau đó kéo cậu ta xuống nền còn bản thân thì ngồi dậy. Nhìn tên đệ tử đầu tiên mà mình đào tạo ra, Vô Thần chậm rãi trả lời:

“Thôi nào, đừng nào với ta ngươi thuộc loại đặc biệt nhá? Ta không không thích đàn ông đâu!” Quả thực hành động lúc nãy của Diệp Dạ rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.

“Mà cũng không cần lo lắng, ta sẽ trở lại thôi. Trận Kế Nhiệm Chi Chiến ta sẽ cho đệ tử của ta tham gia dưới trướng ngươi, cậu ta tên là Tiểu Tử, vậy nên là chúng ta sẽ còn gặp. Lại nói, học cho đã mà không trả tiền, nghĩ ta là loại dạy không công sao?” Vô Thần cười nói rồi sau đó đứng dậy, phủi phủi đằng sau mông, bộ dạng chuẩn bị rời đi.

“Phải rồi, cố mà đoạt giải nhất nhá, ta không chấp nhận đệ tử của mình thua người khác đâu. Sau khi ta đi, không gian này sẽ tồn tại thêm vài giây rồi sẽ tự sụp đổ, ngươi sẽ trở về vậy nên không cần lo lắng.” Vô Thần vươn vai một cái rồi sau đó liền biến mất bỏ lại Diệp Dạ vẫn còn ngơ ngác vì mớ thông tin mình vừa tiếp nhận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN