Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống - Chương 13: Ta dù là ma, hận nhất định phải trả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống


Chương 13: Ta dù là ma, hận nhất định phải trả


Dương Tuấn cuối cùng cũng đến Linh Giao đại thành, còn nữ nhân kia lúc nào cũng dính chặt lấy hắn như sam, hắn có nói thế nào thì nàng ta vẫn như vậy.

Hệ thống chỉ cho biết tên nàng là Mộc Khuê, 18 tuổi, tu vi Phá Linh tầng 5, ngoài ra đều chỉ là dấu chấm hỏi cả, hệ thống cũng không nói gì thêm nữa, nên Dương Tuấn cũng đành chịu.

Linh Giao đại thành….

Trên con phố lớn tấp nập người qua lại, đa số là tu sĩ và thương nhân, ngoài ra có một số công tử tiểu thư không có tu vi cao cũng rất thường thấy.

Dương Tuấn tìm một quán trọ thuê một phòng đôi lớn, có hai gian phòng, sau đó hỏi tên tiểu nhị phòng đấu giá lớn nhất ở Linh Giao đại thành, được biết Hoàng Tổ là nơi đấu giá lớn nhất ở Linh Giao đại thành và đang có một đại hội đang diễn ra, nên Dương Tuấn để Mộc Khuê ở lại, một mình đến đó.

– Lão bản, ta muốn đấu giá đồ vật….

Đi vào đại sảnh, Dương Tuấn bước đến chỗ một vị lão giả đang ghi chép ở gần đó.

– Khụ khụ, vị các hạ này, ngươi muốn đấu giá sao?

Vị lão giả tuy tu vi không thấp, nhưng cũng cao hơn Dương Tuấn một chút, thế nhưng Dương Tuấn mặc Mật Bào nên không nhìn rõ tu vi hay dung mạo.

– Đúng, ta muốn bán đan dược…

– Đan dược? Phẩm giai là gì?

– Không phẩm giai, nhưng rất đặc biệt…

– Đưa ta xem…

Vị lão giả này hơi có chút khinh thường khi nghe đan dược không có phẩm giai, đối với Dung Đan Sư thì đó không khác gì phế phẩm, nhưng khi Dương Tuấn đưa Pháp Lực đan cho lão thì lão sợ hãi cực kì.

(Đan dược có 3 loại Nhân Đan, Linh Đan và Tiên Đan, chia làm nhất đến cửu phẩm)

– Đây là? Linh Đan lục, không, thất phẩm, không, ít nhất bát phẩm mới có pháp lực dồi dào thế này. Ngài là Linh Đan Sư bát phẩm sao?

Lão giả mặt biến sắc nhìn Dương Tuấn, giọng run run hỏi.

– Vậy các ngươi có muốn đấu giá nó không?

Dương Tuấn trong bộ áo bào đen gằn giọng.

– Vâng, vâng, để tôi đi nói với ông chủ.

Một lúc sau, có một thiếu nữ mặc y trang đến mời Dương Tuấn đến gặp ông chủ, Dương Tuấn cũng bước đi theo, khi đến một gian phòng thì dừng lại, thiếu nữ mở của mời Dương Tuấn vào trong, sau đó đóng cửa rời đi.

– Không biết quý danh của ngài là gì?

Trước mặt Dương Tuấn ngồi ở chính diện là một người phụ nữ, da dẻ trắng hồng, mày liễu mắt phượng, mái tóc đen nhánh xoã trên vai, trang điểm lên khiến nàng càng thêm tuyệt sắc, đôi môi căng mọng đỏ tươi, vận lên bộ áo lụa thướt tha, ẩn sâu bên trong là hai quả đào khá to, có lẽ nàng không mặc nội trang nên hai nụ hoa xuyên thấu ra ngoài.

– Ta họ Hàn, gọi là Hàn Thiên….

Dương Tuấn giả danh, mặc dù thực lực có thể đủ đối kháng một Hư Linh cảnh, có thể Nhất Kích Tất Sát nhưng cũng chỉ có hai lần, nếu bị vây bắt thì cũng có cách chạy trốn, nhưng có thể liên lụy đến Mộc Khuê đang ngơ ngẩn không rõ danh tính.

– Hàn đan sư không biết đến phòng đấu giá hẻo lánh nơi đây làm gì?

Người phụ nữ mở miệng nói, Linh Đan Sư bát phẩm, cửu phẩm cho dù là Vương Thành hay Đế Quốc đều trọng dụng, tôn kính, huống chi một cái Đại Thổ nhỏ nhoi thế này…

– Không có gì, ta đi chu du khắp nơi, tạo ra đan dược mới, nên đến đây bán đấu giá chúng.

Dương Tuấn nhìn người phụ nữ nói, ngắm nhìn một lượt từ phía trên xuống dưới nàng ta. Triệu Ngọc cảm giác ánh mắt của Dương Tuấn thì mỉm cười khẽ, đây không phải là lần đầu có nam nhân dùng ánh mắt soi mói nàng.

– Được rồi, chỉ cần ta lấy 8 phần, giá ban đầu của nó là 10 vạn Linh Pháp thạch, mỗi viên có thể tăng 1 tiểu cảnh giới dưới Hư Linh, tổng cộng có 50 bình, mỗi bình 10 viên, ba ngày sau, ta đến lấy tiền.

Dương Tuấn dứt khoát nói một tiếng sau đó quay người rời đi, để lại Triệu Ngọc khuôn mặt cứng đờ, trong lòng nàng rung động, nàng không xinh đẹp sao?

– Ta quên mất, đừng nên đùa giỡn với ta, hậu quả khó lường….

Dương Tuấn bước đến cửa, để lại một câu nói mang đầy sát khí, khiến Triệu Ngọc và lão giả kia lạnh toát sống lưng.

– Tô lão, đăng cáo thị, ngay hôm nay chúng ta đấu giá đan dược…

– Vâng….

………………………………..

Chỉ chưa đến nửa canh giờ, cả Linh Giao đại thành xôn xao vì phòng đấu giá Hoàng Tổ đấu giá một loại đan dược mới, chỉ cần phục dụng liền đột phá một tiểu cảnh giới dưới Hư Linh cảnh, khiến vô số gia tộc thèm khát.

Nhưng mỗi tu sĩ chỉ phục dụng được duy nhất 3 viên, nếu sử dụng nhiều hơn thì có thể khiến đan điền, kinh mạch bạo nổ, từ đó bạo thể mà chết.

Ngày đầu tiên đã đấu được 30 bình, thu lợi được 6520 vạn Linh Pháp thạch, một con số khổng lồ, dĩ nhiên Dương Tuấn được 8 phần trong đó, Triệu Ngọc thì cứ ngồi một mình trong phòng chải tóc, sau đó ngắm nghía khuôn mặt, tự hỏi là nàng đã già nên không còn xinh đẹp nữa chăng, tại sao hắn không có nhìn nàng thêm chút nào nữa.

Ngày hôm nay, Dương Tuấn đưa Mộc Khuê đi dạo phố, mua cho nàng ít trang y, ngọc bội, trâm cài, son phấn,…… cho nàng, nhưng có vẻ Mộc Khuê thích tự nhiên hơn.

– Phu quân~ Ta đói rồi…

Mộc Khuê ôm chặt cánh tay của Dương Tuấn, nói với Dương Tuấn.

– Ừm, chúng ta đi….

Keng, phát hiện Thượng Cổ kỳ vật tàn mảnh cách kí chủ hướng Đông 20 trượng….

Bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Dương Tuấn, khiến bước chân của hắn dừng lại.

– Khuê Khuê, nàng đi một mình đi, ta có việc riêng…

– Hưm, phu quân đáng ghét quá~

Mộc Khuê mặt phụng phịu dậm chân, bực bội nói với Dương Tuấn.

– Ngoan nào, tối nay ta sẽ “thưởng”….

Dương Tuấn kề sát tai Mộc Khuê thì thầm, nhất là chữ thưởng hắn cắn nhẹ lên vành tai Mộc Khuê một cái, Mộc Khuê mặt đỏ bừng chạy đi, Dương Tuấn phì cười, sau đó hướng hướng hệ thống chỉ dẫn chạy đi…

Đến nơi, đó lại là một cửa hàng bán đồ cổ, từng kiện từng kiện đồ vật cũ kĩ phai màu được trưng bày trên kệ, gần đó là vị lão giả đang ngồi một mình đánh cờ.

Keng, Thượng Cổ kỳ vật tàn mảnh cách kí chủ 2 thước.

Dương Tuấn tiến vào cửa hàng, nhìn ngó chung quanh, sau đó cầm lên một cái thanh đoản kiếm bị tàn phá, lưỡi kiếm cũ kĩ sẫm màu, gãy vỡ một nửa, nhưng độ sắc bén vẫn còn.

Bỗng nhiên Dương Tuấn bị truyền tống đến một vùng chiến trường, công pháp và pháp quyết đánh xuống như long trời lở đất, nhật tàn nguyệt tận, thương khung đổ vỡ, đến cuối cùng cũng chỉ còn một người đàn ông cầm trên tay đoản kiếm như đúc Dương Tuấn đang cầm, nhìn hướng Dương Tuấn sau đó ném đoản kiếm xuyên qua trán Dương Tuấn, mọi hình ảnh bắt đầu đổ vỡ, Dương Tuấn trở lại cửa hàng đồ cổ.

– Ngươi nhìn thấy gì?

Bỗng vị lão giả kia xuất hiện trước mặt Dương Tuấn, khuôn mặt nhăn nheo hỏi Dương Tuấn.

– Không có gì, lão bản, ta muốn mua thanh đoản kiếm này…

– Không bán…

Lão giả xua tay nói, sau đó lại ngồi xuống đánh cờ một mình.

– Lão bản, mở cửa tiệm lại không bán đồ vật, vậy ngươi đây là làm gì?

– Ta đánh cờ, mắt ngươi mù sao?

– Ta,……

Dương Tuấn á khẩu, vị lão giả này nói một câu đã chặn họng hắn, nói thế nào bây giờ, Dương Tuấn đành lắc đầu rời đi.

– Khoan đã, ta sẽ đưa nó cho ngươi, với một điều kiện….

– Ta nghe….

Dương Tuấn thân ảnh biến mất, ngay lập tức đã ngồi đối diện lão giả.

Keng….

???: Di Tu….

Tu vi: Đại Tiên hậu kì.

……………………………..

Ầm….

Sau khi kiểm tra thông tin của Di Tu, trong lòng Dương Tuấn chấn động mãnh liệt, Đại Tiên hậu kì, đây không phải người có thể xuất hiện ở đây.

– A hèm, chỉ là ta muốn ngươi đập vỡ khối đá này, ta sẽ đưa thanh đoản kiếm kia cho ngươi.

Di Tu ho nhẹ vài tiếng, từ nhẫn trữ vật lấy ra một khối đá to bằng đầu người, đặt dưới đất.

Keng…..

Tiên Thạch: Thạch Phong Bích.

Tu vi: Minh Tiên viên mãn.

Mô tả: Tiên Thạch sống trong tiên mạch, tu luyện thành tiên, ẩn chứa đồ vật nghịch thiên bên trong.

………………………..

– Cái….

Dương Tuấn câm lặng, một hòn đá tu vi cũng Minh Tiên viên mãn, vị diện này thật mẹ nó vi diệu.

– Thế nào, nếu không làm được, thì mau đi đi…

– Ta làm…

Dương Tuấn nhặt một hòn đá, sử dụng pháp quyết Viêm Diêm Hoả Diễm, hòn đá bốc cháy, sử dụng công năng Nhất Kích Tất Sát, Dương Tuấn ném viên đá trúng ngay Tiên Thạch.

– Ta nói ngươi cái tên ngố….

Di Tu chưa nói hết câu thì mặt biến sắc, Tiên Thạch bên ngoài hoá thành cát bụi, rũ xuống như thác, bên trong là một quyển sách hơi ố vàng, bên ngoài có dòng chữ lấp lánh, Di Tu nhanh chóng nhặt lấy bỏ vào trong nhẫn trữ vật, tay khác ném đoản kiếm cho Dương Tuấn, trong lòng vừa vui mừng vừa lạnh run. Tiên Thạch này lão cất công tìm được rồi bảo quản suốt 1 vạn năm qua, từ khi lão mới đạt đến Ngụy Tiên, tìm vô số cách để mở ra mà không chịu đi đến Tiên Giới, hôm nay gặp phải một tên tu sĩ trẻ tuổi đơn giản một kích liền phá không còn gì, vừa vui mừng vừa sợ hãi, nếu bị cướp đi đồ vật mới có thì thà hắn tự vẫn còn tốt hơn.

Dương Tuấn mặc dù có Nhất Kích Tất Sát nhưng không dám giết Di Tu, công năng này tuy mạnh nhưng cũng có điểm yếu, đó là độ chính xác, trừ khi đánh trúng đối phương, dù là một chút sát thương cũng sẽ bị kích sát, nếu không chạm nổi góc áo thì công năng này vô dụng.

…………………………

Trở về quán trọ, Mộc Khuê đã ngủ say trên giường, trên bàn còn bày biện hàng tá món ăn, chắc nàng giận dỗi nên ăn cho đỡ tức, cuối cùng thoả mãn ngủ say, mà quên lau đi vết dầu mỡ trên miệng, vô cùng buồn cười, Dương Tuấn dùng khăn lau đi vết dầu, sau đó đắp chăn cho Mộc Khuê, sau đó ngồi bên cạnh cửa sổ, suy tư, chăm sóc cho Mộc Khuê khiến Dương Tuấn nhớ lại Quỳnh Hân, đứa em gái thân yêu của Dương Tuấn, nước mắt không kìm được rơi xuống.

– Ta dù có là Ma, hận này quyết phải trả…..

Dương Tuấn cắn chặt răng, bàn tay siết chặt ngực, đôi mắt hiện lên từng đường vân đỏ tươi, hận này phải trả bằng máu…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN