Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ - Chương 10: Phải trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ


Chương 10: Phải trở về


“Lăng nhi, thật ra tao không muốn mua gì hết”.

Lộ Diêu đang đi thì bỗng nhiên dừng lại làm Mai Lăng đang đi phía sau xém chút nữa đụng trúng.

Nghe Lộ Diêu nói, Mai Lăng kích động đến nỗi muốn đập chết cô, nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt vẫn không thay đổi: “Thế thì xin hỏi Lộ đại tiểu thư kêu tiểu nhân ra để làm gì, chẳng lẽ mấy ngày nay không hành hạ được tiểu nhân nên muốn lợi dụng cuối tuần đến hành hạ tiểu nhân, nếu vậy thì xin chúc mừng, Lộ đại tiểu thư đã thành công, tiểu nhân đã mệt lắm rồi, mông cũng xém chút nữa chạm đất”.

“Haha, Lăng nhi, mày đúng là càng ngày càng thú vị”.

“Nói mau đi, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì?”.

Khuôn mặt Lộ Diêu ngừng cười, đưa tay vào túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Mai Lăng.

“Đây là gì?”.

Mai Lăng nhíu mày, mở ra xem, nhìn sắc mặt của Lộ Diêu cô thừa biết không phải chuyện tốt, đúng như dự đoán, đây là thư từ chức.

“Tao phải về Canada”.

“Tao nghĩ có lẽ mày nên trở về sớm”.

“Mẹ tao bị bệnh, nghe ba nói mẹ bệnh rất nặng, trong miệng cứ lẩm nhẩm tên tao, từ nhỏ mẹ luôn là người hiểu tao nhất, mỗi lần bị ba đánh mẹ luôn ở bên cạnh che chở tao, Lăng nhi, lần này tao nhất định phải trở về”.

Lộ Diêu thản nhiên nói, trong giọng nói không hề có một chút đau buồn, nhưng Mai Lăng biết rõ khi nghe tin Lộ Diêu rất khó chịu.

Theo ấn tượng của Mai Lăng, Lộ Diêu luôn cười, dù có khóc cũng phải cười, mỗi lần nói chuyện luôn mang theo tâm trạng vui vẻ, có thể bình tĩnh như vậy, đủ để thấy Lộ Diêu đau khổ đến mức nào.

“Dì Lộ sẽ không sao, mày trở về nhớ bồi dưỡng tốt dì, sau khi nhìn thấy mày, dì nhất định sẽ tốt lên”.

Mai Lăng không biết an ủi người khác, bình thường chỉ có người khác an ủi cô.

Bị nhiều người an ủi, cô cũng hiểu rằng, lúc một người thương tâm, đau khổ sẽ không muốn người khác đồng cảm với mình.

“Được rồi, Lăng nhi, tao gọi mày ra chỉ để nói cho mày một tiếng..”.

“Ừm, đến lúc đó tao sẽ tới tiễn mày”.

“Không cần, ba tao nói sẽ đưa máy bay đến tầng cao nhất của khách sạn để đón. Ông hy vọng tao nhanh chóng trở về để mẹ sớm nhìn thấy tao”.

“Như vậy cũng tốt, tao sẽ không tiễn”.

Mai Lăng cũng không có ngạc nhiên, công việc làm ăn ở Canada của nhà họ Lộ ngày càng phát triển, có thể mua máy bay tư nhân là điều dĩ nhiên.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi theo con đường quen thuộc đến một căn phòng trong nhà hàng.

“Lăng nhi, mày biết Tuấn ở đâu sao, một tuần rồi ta không gặp hắn, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy”.

Nhà hàng này nằm ở nội thành, không quá nổi tiếng, khách cũng không nhiều, thậm chỉ chủ nhà hàng này còn có một thói quen kì lạ, chỉ cần số khách đạt đúng số lượng quy định thì sẽ không tiếp thêm.

Ba người bọn họ đặc biệt yêu thích nhà hàng này, không chỉ vì món ăn ngon mà khung cảnh xung quanh còn rất tao nhã, trong mỗi căn phòng nhỏ đều có hòn non bộ chảy róc rách.

Nhà hàng này do Lâm Tuấn phát hiện, sau khi ăn thử cảm thấy ngon nên đưa bọn họ tới đây, về sau nơi đây biến thành nơi tụ họp của ba người.

“Lăng nhi, ta sắp phải rời đi, cho dù Lâm Tuấn có bận cỡ nào mày cũng đem tới đây, ba người chúng ta họp mặt lần cuối”.

Lời nói của Lộ Diêu đã cắt đứt suy nghĩ của Mai Lăng, cô buộc miệng nói ra: “Nếu tìm được Lâm Tuấn, tao cũng không buồn như vậy”.

“Cái gì? Lâm Tuấn biến mất?” Lộ Diêu thét lớn làm Mai Lăng nhíu mày.

Được rồi, đã đến nước này, cô không thể không nói, may mắn cô không đem việc xảy ra tối hôm qua giữa cô và nam nhân kia kể ra, nếu không cô cũng không biết Lộ Diêu sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào.

Lộ Diêu cứ liên tục hỏi, Mai Lăng chỉ đơn giản nói Lâm Tuấn trốn nhà đi, chứ không nói lí do là vì cô đã nói muốn gã cho Lâm Tuấn làm hắn đi nói với bác Lâm muốn kết hôn với cô, chắc hẳn bác Lâm không đồng ý nên Lâm Tuấn mới bỏ nhà đi.

“Cái gì? Mày nói Lâm Tuấn cãi nhau với bác Lâm một trận sau đó bỏ đi, hơn nữa lúc này mày đi công tác nên không biết, sang ngày hôm sau mới nghe nói?”.

Khuôn mặt Lộ Diêu giống như em bé.. bộ dáng như muốn ăn thịt người.

“Ừ, là như thế, không sai”.

Cô suy nghĩ cả một đêm mới quyết định sáng hôm sau lấy hết dũng khí nói tất cả điều trong lòng mình mấy năm qua cho Lâm Tuấn.

Lúc biết Mai Lăng muốn gả cho mình, Lâm Tuấn rất vui, ôm cô quay vòng trong phòng khách, đến nỗi tới khi cô ngượng ngùng, mới thả ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN