Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn - Chương 17: Cả đời này có lẽ chỉ thích mình cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn


Chương 17: Cả đời này có lẽ chỉ thích mình cô


Dù sao cũng gặp nhau rồi, lại đang là giờ nghỉ trưa, nên Lương Trản đã ở lại ăn trưa cùng Kỷ Đồng Quang.

Trong bữa ăn, biết được tin anh đã chính thức bắt đầu công việc, nên cô ngỏ ý muốn mời bữa cơm này, cũng coi như là để chúc mừng anh.

Đối với hành động tận dụng mọi cơ hội để làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô, Kỷ Đồng Quang cũng không ngăn cản. Anh thực sự hiểu rất rõ tính cách của Lương Trản. Hiện tại cô đang cảm thấy băn khoăn về việc chương trình phát sóng trực tiếp, nếu anh không cho cô chút cơ hội để “bù đắp” thì mối quan hệ của hai người sẽ trở nên vô cùng khó xử.

Kỷ Đồng Quang mới liên lạc lại với cô sau ba năm, lần này anh hy vọng rằng mình có thể theo đuổi được cô một cách tự nhiên nhất.

Nhưng điều này cần phải có thời gian, anh biết hiện tại cô không có nhu cầu hẹn hò và kết hôn nữa, cũng rất rõ cô không hề có tình cảm nam nữ với mình, vì vậy anh không nên để cô biết quá sớm rằng thực ra anh đã thích cô rất nhiều năm rồi.

Thực ra Kỷ Đồng Quang đều cảm thấy khó tin mỗi lần nghĩ tới việc mình đã thích Lương Trản hơn mười năm nay. Rõ ràng là khi mới bắt đầu, anh chỉ cảm thấy cô rất khác với những cô gái khác mà thôi.

Đó là khi bọn họ còn học tiểu học.

Nói ra thì cũng thật buồn cười, mặc dù là bạn thân từ nhỏ, nhưng hai người chưa từng học chung một lớp với nhau. Nhưng điều khác biệt khi lên cấp hai đó là khi còn học cấp một ít ra hai người còn chung trường với nhau.

Khi còn nhỏ, sức khỏe của Lương Trản không được tốt, hầu như mỗi tháng đều phải xin nghỉ đi truyền nước.

Một cô gái xinh đẹp lại thường xuyên vắng mặt như vậy là một sự tồn tại đặc biệt trong lớp học, thành tích của cô lúc đó cũng xuất sắc tới mức, suốt mấy năm tiểu học không có ai tình nguyện gần gũi làm bạn với cô.

Ngược lại các giáo viên lại rất thích cô, bởi vì thành tích của cô tốt. Vì vậy từ lớp một trở đi vị trí lớp phó học tập của cô không bao giờ có thể lung lay.

Dù là giờ sinh hoạt lớp hay là buổi họp phụ huynh thì tất cả các giáo viên đều khen cô, lấy cô làm tấm gương mẫu mực để các bạn noi theo.

Sự cô lập vô hình giữa những đứa trẻ là điều vô cùng đáng sợ, Kỷ Đồng Quang hiểu rõ điều đó, khi đó lớp của Lương Trản chỉ có vài người tình nguyện nói chuyện với cô, nhưng cũng chỉ vì những nhiệm vụ của lớp được giao.

Thông thường trong trường hợp này, hầu hết mọi người đều có một số vấn đề về tính cách, nhưng Lương Trản thì không, cô rất quan tâm tới các bạn trong lớp của mình. Cô thậm chí còn không hề cố gắng xâm nhập vào các nhóm nhỏ của bạn bè mình.

Có lẽ cũng do cô quá điềm đạm và lạnh lùng nên không để ý tới, đến khi lớn lên một chút, kiểu cô lập này lại đột nhiên thay đổi thành một dạng khác.

Một số nam sinh bắt đầu kết bè kết phái trêu chọc cô, lúc thì kéo tóc, lúc thì giấu sách, tất cả chỉ muốn nhìn thấy Lương Trản tức giận.

Tuy nhiên, Lương Trản vẫn hiếm khi tức giận, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng cư xử rất bình tĩnh, như thể những việc mà họ làm chẳng hề ảnh hưởng gì tới mình vậy.

Trong đó có một lần sự việc phóng đại nhất, cũng từ đó mà Kỷ Đồng Quang bắt đầu “chú ý nhiều hơn” tới Lương Trản.

Khi ấy, bọn họ đang tiến gần tới kỳ thi trung học cơ sở, tất cả học sinh đều bận tối mắt tối mũi vì học hành. Trong nhóm nam sinh hay trêu chọc Lương Trản có vài người thành tích rất kém, không biết bọn họ tìm thấy ở đây một con rắn lục nhỏ vừa chết và lén lút nhét nó vào cặp sách của Lương Trản trong giờ nghỉ trưa.

Khi đó, hai nam sinh trong lớp Kỷ Đồng Quang đã nhìn thấy cảnh này nên bàn luận vài câu, nhân tiện đoán xem phản ứng của “hoa khôi lớp bên” mà bọn họ vẫn hay nhắc đến sẽ như thế nào.

Nghe thấy lời xì xào bàn tán của bọn họ, Kỷ Đồng Quang có chút lo lắng nên đặt bút xuống, rời khỏi phòng học, định đến nhắc nhở Lương Trản. Kết quả là vừa đi đến cửa lớp bên cạnh, anh thấy Lương Trản đã phát hiện ra con rắn trong cặp sách mình. Nhưng cô hề la hét cũng chẳng lùi lại phía sau, mà chỉ cau mày rồi ngay lập tức nhấc con rắn ném thẳng lên bàn một nam sinh ngồi bên cạnh.

“Đừng tưởng tôi không biết là do mấy người làm.” Cô nói: “Một con rắn chết mà cũng muốn dọa tôi à?”

Khi cô mặt không biến sắc ném con rắn ra khỏi cặp sách, cả lớp lập tức trở nên im lặng, vì vậy câu nói này của cô, mọi người đều nghe thấy rất rõ.

Kỷ Đồng Quang đứng ở cửa chứng kiến cảnh này, đột nhiên bật cười. Một lúc sau, Lương Trản ra khỏi phòng học, có lẽ là muốn đi rửa tay.

Khi thấy anh cô cũng không đề cập tới việc mình vừa bị nhét con rắn chết vào cặp sách, mà chỉ đơn giản chào hỏi anh như thường lệ.

Một loạt phản ứng nối tiếp nhau khiến Kỷ Đồng Quang không khỏi kinh ngạc. Sau sự kinh ngạc, bất ngờ đó, sự chú ý của anh đối với Lương Trản cũng tăng mạnh.

Tuy nhiên, lúc đó anh chỉ là một cậu học sinh cuối cấp tiểu học chăm chỉ học hành, hoàn toàn không có khái niệm về việc yêu thích hay không yêu thích. Anh chỉ đơn thuần cảm thấy cô bé tiểu thanh mai của mình thực sự là một cô gái khác thường.

Tuy nhiên, sự kết hợp giữa “chú ý nhiều hơn” và “một cô gái khác thường” cũng đủ lên men để sản sinh ra nỗi niềm thầm kín mà người khác không biết của cậu thiếu niên. Đặc biệt là ở độ tuổi đó, các cô gái thường lớn nhanh hơn các chàng trai, hết cấp một, lại qua thêm một kỳ nghỉ hè đã khiến cô nhóc quanh năm lạnh mặt, trở nên yêu kiều duyên dáng.

Cô đã đặc biệt lại còn xinh đẹp, hơn nữa khi mỉm cười với anh lại vô cùng chân thành. Như vậy, muốn Kỷ Đồng Quang không cảm động cũng khó.

Thật tiếc là sau những rung động đó, anh lại được chào đón bởi một ngôi trường cấp hai, nơi mà chẳng thể thấy được mặt cô. Họ đã cách nhau cả nửa thành phố trong suốt những năm học ấy, thỉnh thoảng gặp mặt nhau cũng chỉ chào hỏi vài câu.

Cô thoát khỏi ngôi trường bị cô lập bởi sự xuất sắc của mình, kết bạn mới và có một cuộc sống mới khá vui vẻ, trong khi anh lại vô cùng buồn chán, ngoài làm bài tập ra cũng chỉ biết làm bài tập.

Anh nghĩ, với trí thông minh của cô, nhất định sẽ thi được vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, vậy thì anh cũng phải đến đó bằng được.

Kết quả là hết mấy năm học cấp hai, khi có kết quả của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, anh giả bộ như vô tình hỏi thăm tình hình của Lương Trản từ ba mẹ mình, lại nhận tin sét đánh rằng cô không thi đậu được vào trường Thực nghiệm của tỉnh.

“Chỉ thiếu có một chút nữa thôi, thật đáng tiếc.” Mẹ Kỷ nói.

“Vậy cô ấy sẽ đến học tại trường cấp ba số hai ạ?” Kỷ Đồng Quang lại hỏi.

“Mẹ nghe chú Lương của con nói hình như bọn họ sẽ lo chút tiền để xin cho Lương Trản vào trường Thực Nghiệm của tỉnh, nhưng hình như tiểu Trản không muốn.”

Khi Kỷ Đồng Quang nghe thấy câu trả lời này, nhất thời trái tim anh như ngừng đập.

Tuy nhiên dù có thất vọng đến đâu đi chăng nữa thì anh cũng chỉ đành chấp nhận thực tế rằng họ chỉ có thể tiếp tục học ở hai trường khác nhau, sau đó đành thu vén tâm tình và chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp trung học phổ thông của mình.

Anh rất có năng khiếu về Khoa học, sau khi lên cấp ba, ưu điểm này càng trở nên nổi bật. Ngoài ra, trường cấp ba Thực nghiệm của tỉnh là trường học chú trọng phát triển mọi mặt của học sinh, thay vì cắm mặt cắm mũi vào sách vở, vì vậy trong ba năm học cấp ba anh lại có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Khi lần đầu tiên cậu bạn cùng lớp hỏi anh có đến trường cấp ba số hai đánh bóng không, tuy không có quá nhiều hy vọng nhưng anh vẫn đồng ý ngay lập tức. Còn tới đó những hai năm rưỡi liên tiếp.

Vì hầu như tuần nào cũng tới, nên mấy cậu bạn chơi thân với anh còn hỏi đùa rằng liệu có phải anh đến đó là vì người đẹp lần nào cũng đưa nước cho anh không.

Kỷ Đồng Quang: “…”

Anh cũng đã vài lần phủ nhận và dứt khoát từ chối sự ưu ái của Cốc Tâm, kết quả là Cốc Tâm hoàn toàn không nghe, vẫn kiên quyết, sét đánh không rời, tuần nào cũng có mặt.

Có một lần, có lẽ do tâm trạng không tốt, nên sau khi đưa nước xong cô ấy không quay về, mà trốn tiết đứng ở sân bóng tới gần tối. Các đồng đội bắt đầu la ó bảo Kỷ Đồng Quang đưa cô ấy về, hết người này tới người khác nói.

Anh không còn cách nào khác, đành phải đưa cô ấy ra tới cổng trường cấp ba số hai, sau đó gọi taxi cho cô.

Trước khi lên xe, đột nhiên Cốc Tâm quay người gọi anh lại, hỏi anh có phải rất không thích cô ấy hay không.

“Không phải.” Anh thành thật trả lời: “Nhưng tôi thích người khác rồi.”

Anh nghĩ rằng đã nói tới đó, thì một cô gái được cưng chiều từ nhỏ như Cốc Tâm sẽ phải bỏ cuộc mới đúng. Cuối cùng, cô ấy còn theo đuổi dữ tợn hơn, lại vô cùng tự tin.

Cốc Tâm nói: “Nếu cậu đã có người mình thích, vậy chứng tỏ cậu không phải là người hoàn toàn không quan tâm tới chuyện yêu đương, như vậy thì tốt rồi, mình nhất định sẽ theo đuổi được cậu!”

Kỷ Đồng Quang dở khóc dở cười: “Còn có thể tính vậy nữa sao?”

Cô gái vô cùng mãn nguyện: “Tất nhiên. Hơn nữa, bất luận là cậu thích ai đi chăng nữa thì người đó chắc chắn không thể bằng mình.”

Kỷ Đồng Quang thực sự không thể hiểu nổi logic của cô gái này. Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm đó là trong mắt anh, trong lòng anh, Lương Trản là tốt nhất.

Không ai có thể lay chuyển hoặc vượt qua.

Đáng tiếc là tâm tự này quá bí mật, chẳng những không để người khác biết một chút manh mối nào, mà ngay cả bản thân Lương Trản cũng chưa từng nghĩ anh thích cô. Hơn nữa còn thích trong rất nhiều năm.

Trong những năm qua, anh luôn không thiếu người theo đuổi, nhưng chưa từng động lòng với bất cứ người nào, dù chỉ là một khoảnh khắc.

Sau một thời gian dài, cuối cùng bản thân Kỷ Đồng Quang cũng chấp nhận số phận. Anh nhận thấy bản thân mình chẳng còn cách nào khác, cả đời này có lẽ sẽ mãi thích cô như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN