Ba Lần Gặp Mặt... Cả Đời Yêu Anh (K-Pop Fan) - Chương 12: Bị Phát Hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Ba Lần Gặp Mặt... Cả Đời Yêu Anh (K-Pop Fan)


Chương 12: Bị Phát Hiện


Câu nói của Duẫn Nhi dù rất nhẹ nhàng nhưng nó lại chính là mũi kim từng nhát từng nhát đâm vào lòng của Umh Hea Ri. Dù cho cô đã là idol rồi đi chăng nữa thì Four Rose cũng chỉ mới debut chưa đầy một năm, chưa có tiếng tăm, chưa có chỗ đứng, phải nói là còn quá non nớt, còn Duẫn Nhi thì sao? Chỉ là thực tập sinh thôi nhưng khi nhắc đến cô thì cả MG này không ai không biết, thậm chí còn biết rõ hơn cái tên Umh Hea Ri, là người được EXO coi như bảo bối, ShiNee thì cưng chiều,được các tiền bối và thầy cô xem trọng, luôn luôn là cái tên sáng giá góp mặt trong các MV của tiền bối hàng đầu nhưng Duẫn Nhi thẳng thừng từ chối, nếu không phải cô cứng đầu thì chỉ cần 1% thôi cô cũng debut thành công. Chỉ cần nghĩ đến là sự đố kị đã dâng tràng trong Hea Ri rồi, đôi mắt sục sôi sự căm hờn và ganh tị, gương mặt cô ta không còn sự dịu dàng thánh thiện như hình tượng của mình nữa, cô ta gằn lên:

-Lâm Duẫn Nhi, cô dám…

-Duẫn Nhi à! – Giọng nói hơi khàn nhưng đầy quan tâm cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa hai cô gái của ChanYeol. Anh thở hắt ra, vừa cười vừa đi tới chô Duẫn Nhi.

Nghe tiếng gọi, cả hai cùng quay lại, Duẫn Nhi chưa kịp trả lời gì, cô bạn bên cạnh đã thay đổi sắc thái đến chóng mặt, từ hung dữ thủ đoạn liền sang vẻ mặt dịu dàng, ngây thơ đến mức là Duẫn Nhi nổi da gà, Umh Hea Ri lễ phép cúi chào ChanYeol:

-Chào tiền bối ạ! Em là Umh Hea Ri của Four Rose ạ!

-Chào em. – Chan nhanh chóng gật đầu vui vẻ đáp lại Hea Ri.

Còn chưa kịp vui mừng vì được giáp mặt với idol hàng đầu Kpop, ngay lập tực sự đố kị trong lòng Hea Ri lại trỗi dậy khi Chan Yeol chỉ qua loa chào lại cô rồi ngay lập tức quan tâm đến Duẫn Nhi:

-Lần này em định tính sao hả? Chết chắc rồi, tạch là cái chắc rồi cưng à.

-Anh còn vui vẻ được sao? – Duẫn Nhi tối xầm mặt mày, lộ rõ vẻ mặt bí xị, không quên gửi kèm đến ChanYeol một cú đá không hề nhẹ vào chân của anh. Nhìn thấy anh khẽ nhăn lại vì đau Duẫn Nhi mới hả dạ: – Vậy giờ tính sao đây anh?

-Còn dám hỏi anh hả? Đi theo anh.

Nói rồi ChanYeol kéo Duẫn Nhi đi trong sự tức tối của Hea Ri, cô ta không kìm được sự ganh ghét trước màng thân thiết vừa rồi của họ, Hea Ri cạu lên, vừa “Aaa” vừa dặm chân liên tục xuống nền nhà. Vừa lúc này Thế Huân chạy đến, cậu đã tìm cả cái lầu 2 này rồi, tìm từ đằng kia cho tới đằng này vẫn không thấy bóng dáng người con gái đó đâu cả. Vừa chạy đến đây thấy 1 cô gái vừa la vừa dậm chân đành đạch xuống nền nhà, cậu dừng lại, nhìn thấy Thế Huân cô ta giật mình, hơi ngượng ngùng vì hành động không đẹp vừa rồi của mình, nhưng nhìn chàng trai trước mặt mình cô còn giật mình hơn, cậu ấy quá hoàn hảo, cao hơn một mét tám, bờ vai thái bình dương, khuôn mặt điển trai không góc chết, Umh Hea Ri đứng hình vài dây sau đó lại nhanh chóng bày ra vẻ mặt thiên thần khẽ mỉm cười với Thế Huân. Thế Huân tiến lại gần cô hơn, nhưng khi cậu cất lời lại như tạt gáo nước lạnh vào mặt cô ta vậy:

-Cho hỏi… cậu có nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đâu không?

-Lại Là DUẪN NHI sao? – Umh Hea Ri đầy ngạc nhiên xen lẫn bực tức.

Nhìn biểu hiện của cô gái trước mặt, Thế Huân đoán được là cô gái này có biết Duẫn Nhi, đôi mắt đen nháy mang một chút hi vọng:

-Đúng vậy. Có người nói thấy Duẫn Nhi ở tầng hai nhưng tôi tìm hết rồi vẫn không thấy.

-Cô ta đi với ChanYeol tiền bối rồi. – Umh Hea Ri hằn học đáp lại qua loa.

Nghe vậy, trong lòng Thế Huân bỗng vụi qua tia thất vọng “ Cô ấy lại đi cùng anh ta rồi sao?” Nghĩ rồi cậu cảm ơn cô gái trước mặt và nhanh chóng rời đi mà không chút để ý gì đến cô ta. Nhìn bóng lưng người con trai tuấn soái như vậy lại là tìm Lâm Duẫn Nhi, Umh Hea Ri lại lên cơn thịnh nộ trong lòng “- Loại người như cô ta là cái thá gì mà ai cũng qua tâm đến cô ta vậy. Đồ đáng ghét, tôi không để cô đắc ý được lâu đâu.”

Trở về xe của Chan Yeol, xe từ từ lăn bánh, chạy ngang qua đám phóng viên trước cổng công ty, gương mặt thanh tú của Duẫn Nhi lại sụ xuống:

-Đáng ghét, đang yên đang lành lại mang rắc rối đến cho tôi.

-Em ngồi đây làu bàu thì có tác dụng gì? – ChanYeol vừa tranh thủ đọc kịch bản vừa hỏi cô.

-Chứ đi tìm cậu ta cũng có tác dụng gì đâu? – Duẫn Nhi uất ức trả lời lại.

Cảm thấy câu trả lời này có vẫn đề, ChanYeol dừng ngay hành động của mình lại, hai mắt trợn to nhìn cô đầy nghi vấn. Còn bản thân Duẫn Nhi cũng ý thức được mình đã nói hơi sai vội vàng cứu vãn:

-Thì ý em là cậu ta là người rất cứng đầu, cậu ta đã quyết định cái gì rồi thì có làm cách nào cũng không chịu thay đổi. Anh bây giờ mới biết cậu ấy thôi, còn em biết từ…

Nói đến đây, Duẫn Nhi bỗng im lặng, đôi hàng mi cong vút cụp xuống, anh quản lý đang lái xe nghe được câu chuyện cũng tò mò nhìn lên gương chiếu hậu trên đầu. Thấy quản lý đang nhìn 2 người bằng gương chiếu hậu, ChanYeol liền hắng giọng một tiếng, chuyển chủ đề tiếp tục:

-Thôi bỏ qua một bên đi, em đang đi đâu đây mà bày ra cái vẻ mặt thế này chứ. Bộ định để bác nghĩ anh bắt nạt em à?

Nghe vậy Duẫn Nhi dương mắt lên , đôi môi khẽ chu lên: – Xìii… Rồi liền ngả người ra thành ghế bấm điện thoại. ChanYeol lại tiếp tục đọc kịch bản của mình.

Một lúc sau xe dừng trước cổng một căn nhà màu trắng thiết kế rất mộc mạc nhưng vẫn nổi bật. Duẫn Nhi bước xuống vẫy tay chào ChanYeol rồi đóng cửa xe lại, xe chạy, cô quay người lững thững bước vào nhà. Vào đến phòng khách cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, như bắt được vàng, đôi mắt Duẫn Nhi sáng lên, chạy ngay xuống bếp. Chiếc bàn trong bếp được bày rất nhiều đồ ăn, bên cạnh bếp có một người phụ nữ đang lúi húi bày đồ nốt đồ ăn ra dĩa,Duẫn Nhi chạy lại ôm chầm lấy người phụ nữ ấy từ phía sau:

-Mẹ!

-Về rồi đấy à? – Người phụ nữ ấy cười đôn hậu, khẽ vuốt vuốt bàn tay mềm mại đang vòng trước bụng mình. – Lại bàn đi, mẹ dọn xong cơm rồi đây, toàn những món con thích nhé.

-Vâng ạ! – Duẫn Nhi cười tít mắt đi lại ngồi bên bàn ăn.

Người phụ nữ ấy bưng đĩa thức ăn ra bàn, gương mặt đôn hậu dịu dàng làm cho Duẫn Nhi vui lên hẳn, ngồi xuống đối diện con gái, bà cũng cười nụ cười híp mí như Duẫn Nhi vậy:

-Chà, ăn thôi. – Bà vừa nói vừa gắp thức ăn cho Duẫn Nhi.

-Sao mẹ biết con về mà nấu nhiều món ngon vậy?

-Bộ con về ta mới nấu món ngon sao? Hằng ngày mẹ vẫn nấu rất nhiều món ngon để tự bồi bổ bản thân nha.

Nhìn thấy mẹ mình chống chế như vậy, tâm trạng Duẫn Nhi vui lên rất nhiều:

-Bà Lâm à, từ khi nào bà Lâm đã biết tự bồi bổ bản thân vậy?

Nghe con gái trêu chọc mình như vậy, bà khẽ bĩu môi:

-Ăn đi.

Hai mẹ con lại vui vẻ cùng nhau ăn cơm, đang ăn bỗng bà Lâm dừng đũa, ngước nhìn con gái mình thắc mắc:

-Nãy giờ mẹ quên mất, sao lại có một mình con thôi?

-Ý mẹ là sao? – Duẫn Nhi ngơ ngác trước câu hỏi đột suất của mẹ mình.

-Còn sao nữa, ChanYeol ấy, chẳng phải thằng bé đưa con về sao? Thằng bé đâu rồi?

-Haizz.! Anh ấy có lịch trình quay phim gần đây nên tiện đường đưa con về, chứ đâu rảnh mà bề đây cùng con.

-Khổ thân thằng bé, suốt ngày bận lịch trình này lịch trình kia, lâu lâu điện hỏi thăm được vài câu rồi cũng vội vàng chạy lịch trình. Riết rồi ta thấy chú con bóc lột người quá đấy. – Bà Lâm vừa ăn vừa qua tâm đến ChanYeol

-Mẹ à, ruốt cuộc con là con mẹ hay Chan là con mẹ vậy. – Duẫn Nhi cằn nhằn hỏi mẹ.

-Đương nhiêm là con là con mẹ rồi… nhưng ta vẫn muốn có đứa con trai như Chan, vừa khôi ngô tuấn tú, vừa tài năng lại ngoan ngoãn lễ phép nữa.

-Hừ. Không muốn nói chuyện với mẹ nữa.

Duẫn Nhi cảm thấy ấm ức, không nói gì thêm mà chỉ cắm mặt ăn những đồ ăn trên bàn. Dùng xong bữa, cô ngồi gọt trái cây, thấy mẹ mình lại lúi húi trong bếp, cô chồm người lên lớn tiếng hỏi:

-Mẹ lại làm gì trong đó nữa vậy? Mẹ ra ăn trái cây nè.

-À, mẹ đang làm cơm, xong mgay thôi.

-Mới ăn xong tức thì mà mẹ lại làm cơm làm gì nữa?

-Mẹ làm cho ChanYeol. Con ăn trái cây rồi mang cho Chan đi.

Nghe mẹ nói vậy, Duẫn Nhi lại sụ mặt xuống:

-Mẹ đi mà mang cho con trai của mẹ í. Con không biết anh ấy ở đâu đâu mà mang. Hừ.

-Con đừng có lười,nãy mới bảo nó quay phim gần đây. – Bà vừa nói vừa xách một túi xách vuông vức bên trong có nhiều khay nhỏ đi tới đặt trước mặt Duẫn Nhi: – Mau mang cơm cho Chan đi, con được ăn ngon thì cũng phải cho nó ăn chứ, thằng bé…

-Được rồi, được rồi, con mang là được chứ gì? – Duẫn Nhi vội vàng cắt ngang mạch nói của mẹ mình, nếu không thể nào bà cũng “ thằng bé tốt với con vậy mà” “thằng bé ngoan” bla bla này nọ. Nói rồi cô bỏ trái táo đang ăn dở trên đĩa, phụng phịu cầm túi lên đi ra ngoài.

-Này, giờ mẹ qua nhà cậu con có chút việc chắc mẹ về trễ, con có về trước thì nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.

-Vâng con biết rồi.

Duẫn Nhi xách theo giỏ cơm ra khỏi nhà, từ đây lên chỗ phim trường cũng gần, chỉ hơn 1 cây số nên đi bộ chừng năm phút là tới. Tới trước phim trường, cô nhìn thấy rất nhiều người tập trung quanh đó, đa phần đều là fan tập trung để có cơ hội nhìn ngắm thần tượng mình bằng xương bằng thịt. Đứng cách đám người đó một khoảng cách an toàn, cầm điện thoại lên bấm số gọi:

-Anh hai à mẹ bắt mang cơm cho anh hai đây, làm sao đưa được cơm vào trong cho anh hai đây?

“ Em đang ở ngoài hả?”

-Vâng.

“Đợi chút nha, để anh bảo quản lý ra.”

Nghe giọng điệu người bên kia đầu dây đang rất đắc ý, Duẫn Nhi hừ nhẹ một cái rồi đi về hướng đám đông, quản lý của Chan chạy ra đón Duẫn Nhi vào. Đám fan rất nhanh chóng nhận ra đó là quản lý của thần tượng mình, lại ra đón một cô gái vào trong, trong đám đông bỗng một vài người bất ngờ la lên

“- Đó không phải thiên thần chơi piano sao?”

“- Đó là Lâm Duẫn Nhi đúng không?”

“- Đúng rồi đúng rồi.”

“- Sao quản lý của oppa lại ra đón cô ấy?”

Mọi ngườ nhao nhao lên, Duẫn Nhi vội chạy thẳng vào trong, từ lúc nào mà trong vòng một ngày mà cô phải chạy trốn đến hai lần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN