Ba Lần Gặp Mặt... Cả Đời Yêu Anh (K-Pop Fan) - Chương 17: Em út
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Ba Lần Gặp Mặt... Cả Đời Yêu Anh (K-Pop Fan)


Chương 17: Em út


Sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa ló dạng, bầu trời chỉ vừa ửng sáng, hai vệ đường đi sương xớm vẫn còn đu mình trên lá, không khí thoáng đãng dễ chịu, dọc theo hai hàng cây của công viên là 1 nam thanh niên đang chạy bộ. Cậu mặc 1 bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái, trên cổ là chiếc khăn mặt vắt ngang, xung quanh vẫn còn tĩnh lặng, bóng người thưa thớt nên cậu ấy thoải mái chạy bộ mà không hề để ý phía trước có 2 thanh niên đang chạy bộ ngược hướng với cậu. Khoảng cách ngày 1 gần, hai người họ chạy từ từ lại, là ChanYeol và Suho, cả hai nhận ra Thế Huân, Suho nở nụ cười dễ mến:

– Đây chẳng phải thực tập sinh nhà ta sao? (Ý bảo nhà NG đó)

Nghe vậy Thế Huân mới ngẩn đầu, nhìn thấy hai người họ cậu lễ phép cúi chào:

– Chào tiền bối ạ!

– Vẫn còn gọi là tiền bối sao? – ChanYeol đứng 1 bên lên tiếng.

Thế Huân hiểu ý của Chan nhưng vẫn dè chừng, liệu gọi “Huyng” thì có tùy tiện không? Nhưng còn Suho lại bất ngờ trước câu hỏi này của ChanYeol. Suho không phải kiểu đi guốc trong bụng Chan nhưng sẽ là kiểu nhìn thái độ thôi cũng biết thằng nhóc muốn gì. Nếu với quan hệ đơn giản giữa tiền bối và thực tập sinh thì chẳng đời nào Chan thốt lên câu đó cả, khẽ đảo mắt nhìn biểu cảm gương mặt của cả hai, Suho lại cười tươi:

– Gọi tiền bối thì nghe xa lạ quá, cùng là người nhà cả mà.

Lúc trước là ChanYeol bây giờ lại là Suho bảo là người nhà, Thế Huân cảm thấy có chút bối rối, khẽ gãi đầu, gương mặt biểu cảm trả lời:

– Chuyện này….

– Huyng, đi ăn sáng đi, giờ này tiệm đó mới mở chưa có ai đâu. – ChanYeol lên tiếng cắt ngang lời của Thế Huân.

Suho liền ngước nhìn ChanYeol rồi lại quay sang nhìn Thế Huân, anh nhanh chóng gật đầu:

– Mục đích của chú mày là đi ăm chứ nào phải đi tập thể dục. – Anh lại vui vẻ quay sang nhìn Thế Huân: – Thế Huân cũng đi cùng các anh nhé.

Bất ngờ trước lời mời của Suho, Thế Huân định từ chối nhưng đã bị Chan cắt ngang:

– Suho anh ấy giàu lắm, cậu không cần lo cho túi tiền của anh ấy đâu.

Thấy Chan vui vẻ như vậy Suho cũng không phản đối, đá nhẹ vào chân Chan 1 cái sau đó vui vẻ khoác vai hai người còn lại đi. Đi được vài bước, Thế Huân bước chận lại, ngập ngừng cất lời:

– Có nên để em với ChanYeol tiền bối khoác vai tiền bối thì hơn không?

Câu nói rất ngây thơ của Thế Huân đã làm cho 1 người cười đắc chí, còn 1 người đã giận đỏ mặt mà cậu không hề hay biết:

– Yà, ý cậu chê chiều cao của anh đây đó hả? – Suho bực dọc lên tiếng.

ChanYeol thì cười giòn tan đỡ lời cho Thế Huân:

– Không đâu huyng, đó là sự thật nên không cần chê đâu…haha… huyng khoác vai em với cậu ấy sẽ rất mỏi… mỏi…

– Mỏi cánh. – Thế Huân thốt lên hai từ mà gương mặt rất thản nhiên kiểu ngây thơ vô số tội vậy khiến cho Suho cũng phải bật cười vì cái độ ngơ ngác của chàng thanh niên này.

– Thôi hai chú tự đi ăn đi vậy, anh đây không đi nữa đâu. – Suho vừa cười đau đớn vừa xua tay chào thua quay người đi.

ChanYeol vẫn đứng đó cười ngây ngất, còn Thế Huân chưa hiểu tính tình của leader này nên quay người kéo tay Suho lại:

– Huyng, huyng giận hả?

Câu hỏi ngây ngô này một lần nữa làm cho hai thành viên của EXO phá lên cười, ChanYeol liền nhảy vô:

– Trước mặt em út mà huyng lại hẹp hòi thế sao?

Suho nhịn cười, cố lấy lại phong độ, đấm vào vai Thế Huân, lớn tiếng:

– Yà… chú nghĩ anh chú là người vậy sao?

Lúc này mặt Thế Huân nghệch ra, trước giờ cậu quen làm việc 1 mình rồi, ít bạn bè lại chưa từng rơi vào tình cảnh này nên không biết nói gì tiếp theo. Nhìn thấy mặt này của Huân, trong lòng Chan lại cảm thấy có chút gần gũi,tiến lại vỗ vai cậu:

– Cậu làm gì mà nghệch ra thế kia? EXO là vậy đấy, thích ứng dần đi.

– Thích ứng? – Cả Suho và Thế Huân đều ngạc nhiên trước câu nói của Chan.

Cảm thấy mình lỡ lời, Chan hắng giọng, vội bào chữa:

– Thì đều chung công ty, sẽ tiếp xúc nhiều, tập làm quen đi là vừa. – Nhìn thấy cả hai vẫn nhìn mình không rời, Chan liền lên giọng: – Không phải sao?

– Anh nào có ý kiến. – Nói rồi Suho vỗ vai cả hai đi về hướng quán ăn.

Quán ăn này nổi tiếng về thịt nướng, thịt ở đây rất tươi ngon, sushi ở đây cũng rất tuyệt. Cả ba người vào bàn, Suho gọi lên 700g ba rọi và 700g thịt bò HQ, cả 2 đều là loại 1, anh gọi thêm 3 phần sushi cho 3 người. Vào bàn ăn Suho rất chu đáo, anh nhận ăn hết phần ớt của ChanYeol bỏ qua, anh nướng thịt gắp cho hai thanh niên còn lại, cái gì Chan không ăn được đều bỏ qua chén của anh. Thế Huân quan sát những hành động gần gũi của họ mà cảm thấy dễ chịu. Cậu rất thích ăn sushi, phần sushi của mình cậu đã ăn hết, giờ chỉ còn lại thịt nướng, miếng thịt rất to, miếng nào cũng to bằng hai ba ngón tay, nhìn 1 lúc, cậu đành dùng đũa gắp những vụn thịt hai bên để ăn cùng rau diếp, Suho nhìn thấy và anh cũng nhanh chóng hiểu được cậu nhóc này không ăn được những miếng thịt lớn, anh vui vẻ cắt những miếng thịt ấy làm đôi làm ba rồi gắp 1 miếng lên lá rau diếp Thế Huân đang cầm trên tay. Những hành động của Suho đối với Chan và Thế Huân đều ấm áp như gia đình vậy, anh còn nhường cho Thế Huân nửa phần sushi của mình vì để ý được cậu thích ăn sushi. Ba người, người nói nhiều người nói ít, nhưng đều rất vui vẻ.

Cả ba ăn no nê, và chủ xị của bữa ăn này không ai khác ngoài đại gia Suho. Cả ba đứng lên ra về, Chan đứng lên sau cùng, để ý thấy Thế Huân để quên lại chiếc khăn mặt, cầm nó lên, đi ra cửa cùng 2 người kia, anh cầm khăn trùm lên đầu Thế Huân mà cất giọng:

– Cả tôi cũng phải lo cho cậu này.

– Cảm ơn huyng! – Lần này Thế Huân đã thuận miệng với từ huyng này rồi, bữa ăn hôm nay cậu cũng cẩm thấy rất ấm áp, giống như 1 gia đình nhỏ vậy.

Cả ba trở về công viên lấy xe, Suho lái xe đưa Thế Huân đến cổng NG, sau đó cùng ChanYeol trở về kí túc xá riêng của nhóm. Hôm nay Thế Huân cảm thấy rất vui vẻ. ChanYeol thì cậu đã tiếp xúc nhiều rồi, nhưng mọi lần đều cảm thấy anh ta là ngôi sao, hôm nay bất chợt đi ăn như vậy mới thấy anh ta cũng là người thường, rất gần gũi. Còn Suho, dù mới tiếp xúc lần đầu nhưng không ngờ anh ấy ấm áp gần gũi đến vậy, anh ấy không hề phân biệt giữa ChanYeol và Ngô Thế Huân – một thực tập sinh. Nghĩ đến đây cậu cảm thấy ấm lòng, vui vẻ đi vào NG.

Xe của Suho chạy trên đường lớn, anh cười tươi, điệu cười đẹp mê người, vừa lái xe anh vừa lên tiếng:

– Xem ra EXO cũng nên từ từ đón nhận cậu em út này thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN