Bà Mai Điểm Sai Bài - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Bà Mai Điểm Sai Bài


Chương 10


Xuân Bình cúi đầu, vẻ mặt đau lòng: “Ngày hôm đó, Xuân Bình đi xuống lầu đánh lạc hướng đám người Vương Thủ, kết quả lại bị bọn họ bắt lại. Bọn họ nói với em, Đại Thiếu Gia muốn em âm thầm trợ giúp cho bọn hắn, dù là mang tiểu thư về, hoặc là tạo cơ hộ cho bọn Vương Thủ sát hại tiểu thư, chỉ cần sau khi chuyện thành công, Đại Thiếu Gia sẽ nạp em làm thiếp. . . . . . Em yêu cầu họ đừng giết hại tiểu thư, em đồng ý cung cấp manh mối cho bọn họ để bắt tiểu thư về. . . . . .”

“Thì ra là vậy. . . .Thảo nào . . .”

Thào nào nàng đã cố ý đi vòng đường xa, bọn Vương Thủ vẫn tìm ra được!

Hóa ra sau khi nàng kinh hãi thấy bọn Vương Thủ chờ trong khách điếm, đang lúc lo lắng muốn xoay người bỏ chạy thì Xuân Bình đã cố ý chạm vào người khách vừa bước vào cửa, gây ra tiếng động để cho bọn Vương Thủ chú ý?

“Vậy. . . . . . Tại sao. . . . . . Lại quyết định hạ độc ta?” Tư Đồ Phỉ Nhi hỏi, đây cũng là chuyện khiến nàng rất đau lòng.

“Xuân Bình vốn không hề muốn làm vậy, nhưng. . . . . . Hôm nay, thừa dịp Chu Nghĩa về khách điếm đi lấy đồ ăn và xe ngựa không có ở đấy, Xuân Bình có gặp một thủ hạ của đại thiếu gia. Hắn đưa em một gói thuốc độc, nói là đại thiếu gia căn dặn, chỉ cần có cơ hội thì phải độc chết tiểu thư, còn nói nếu mà chuyện này em làm không xong, thì sẽ đuổi mẹ em ra khỏi nhà. . . . . .” Xuân Bình nước mắt rưng rưng, nói.

Xuân Bình từ nhỏ đã mất cha, hai mẹ con đều làm công ở Tư Đồ gia, nếu họ bị đuổi khỏi Tư Đồ gia, chỉ sợ cũng không sống nổi.

Nghe lời nàng xong, Tư Đồ Phỉ Nhi không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Dù nàng có thể hiểu Xuân Bình bị đại ca uy hiếp, không thể không làm như vậy, nhưng không có nghĩa là nàng không quan tâm đến việc Xuân Bình có ý định độc chết nàng.

Lạc Thiên Hách không đành lòng nhìn thấy nàng khổ sở, càng khó tha thứ cho hành động của Xuân Bình.

“Phỉ Nhi, cô ta đã nhiều lần có ý đồ muốn hạ độc muội, một người độc ác như thế, hay là ta giao cho quan phủ xử lý!”

Xuân Bình vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai gối quỳ sụp xuống, ra sức dập đầu cầu xin tha thứ.

“Đừng. . . . . . Tiểu thư tha mạng. . . . . . Xuân Bình biết sai rồi. . . . . . Xuân Bình biết sai rồi. . . . . . Cầu xin tiểu thư tha cho Xuân Bình. . . . . . Xuân Bình không dám nữa. . . . . .”

Tư Đồ Phỉ Nhi vốn thiện lương mềm lòng, nhìn bộ dạng này của Xuân Bình, nàng thật không đành lòng.

Nàng do dự cắn môi nhìn Lạc Thiên Hách, không biết mình có nên mở miệng xin tha thứ cho nàng hay không.

Lạc Thiên Hách nhận ra lòng nàng đang dao động, thừa hiểu nếu cố ý đưa Xuân Bình cho quan phủ xét xử, chỉ sợ lòng của nàng càng khổ sở hơn thôi.

Với hắn mà nói, hắn tất nhiên không muốn bỏ qua cho Xuân Bình đáng giận này, nhưng càng không muốn khiến Phỉ Nhi đã rất đau lòng lại thêm khó chịu.

“Phỉ Nhi, muội không đành lòng giao cô ta cho quan phủ thì không giao cũng được! Nhưng một nha hoàn cố ý độc sát hại muội như vậy, không thích hợp mang theo bên mình nữa, nên để cô ta đi đi!” Lạc Thiên Hách nói.

Tư Đồ Phỉ Nhi đau lòng gật đầu, mở miệng nói: “Xuân Bình, ngươi đi đi. . . . . .”

Xuân Bình nín khóc, biết thế này đã là sự tha thứ lớn với mình rồi, nàng cũng chỉ có thể xoay người rời đi, mà sau khi nàng đi, nước mắt Tư Đồ Phỉ Nhi cũng không thể kìm nén được nữa mà rơi xuống.

“Phỉ Nhi. . . . . .” Lạc Thiên Hách mở miệng khẽ gọi, thật sự không đành lòng nhìn nàng đau khổ như thế.

Tư Đồ Phỉ Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên hai gò má nàng.

“Có phải muội. . . . . . Đời này nhất định phải cô độc một mình? Cha mẹ muội đều mất hết rồi. . . . . . Bây giờ. . . . . . Ngay cả nha hoàn muội vô cùng tin tưởng cũng đối xử với muội như vậy. . . . . . Muội. . . . . .”

Lạc Thiên Hách thấy lòng đau xót, đưa tay lau nước mắt cho nàng.

“Không đâu, Phỉ Nhi, muội không cô đơn một mình, còn có ta ở đây! Ta sẽ luôn ở bên cạnh muội.” Lời hắn nói rất chân thành tha thiết.

Hắn nói lời này, khiến Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động không thôi, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Lạc Thiên Hách cũng không kìm được nữa, dang tay ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Đau lòng thì cứ khóc đi! Khóc cho đã một trận.” Hắn cũng không muốn nàng ép mình đè nén khở sở trong lòng, thế sẽ càng làm nàng khó chịu.” Ta sẽ ở chỗ này với muội, muốn khóc thì cứ khóc đi!”

Hắn ôm nàng vào trong lồng ngực ấm áp, yêu thương dỗ dành, khiến cảm xúc của Tư Đồ Phỉ Nhi như vỡ đê, bật khóc nức nở trong ngực hắn giống một đứa trẻ.

Khóc một hồi lâu, khiến nàng như mất hết sức lực, đầu mơ mơ màng màng, trong chớp nhoáng đã ngủ thiếp đi.

Lạc Thiên Hách nhẹ nhàng để nàng nằm lên giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho nàng, rồi nghiêng người hôn lên nước mắt còn chưa khô trên má nàng.

Nghĩ nàng uất ức và tổn thương, hắn liền cảm thấy muôn vàn thương tiếc.

“Về sau có ta ở cạnh bảo vệ muội, ta tuyệt đối không để muội chịu khổ.” Hắn ngắm nhìn khuôn mặt nàng khi ngủ, nhỏ giọng hứa hẹn.

. . . . . . . . .

Sáng sớm hôm sau, nắng sớm dịu dàng chiếu vào cửa sổ trong phòng.

Tư Đồ Phỉ Nhi từ từ mở mắt ra, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt nhập nhèm buồn ngủ thì nhìn thấy bóng dáng của một người khác ở trong phòng.

Là Lạc Thiên Hách?

Nàng kinh ngạc ngơ ngẩn, sau đó lập tức tỉnh táo hẳn, nhưng lại không thể tin vào hai mắt mình —— Huynh ấy đang trong phòng nàng, nằm cạnh bàn ngủ thiếp đi!

Ngoài ngạc nhiên ra, Tư Đồ Phỉ Nhi bỗng nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua. Huynh ấy lo lắng sẽ còn có người có ý hại nàng, cho nên vẫn canh giữ bên cạnh bảo vệ nàng sao?

Nhìn dáng huynh ấy ngủ say, ngực Tư Đồ Phỉ Nhi nong nóng ấm áp, trong lòng càng thêm cảm động.

Nàng khẽ đứng dậy, choàng áo khoác lên mình, rồi cầm lên một cái áo choàng, rón rén đi tới chỗ hắn.

Vì sợ làm hắn tỉnh, động tác của nàng đã hết sức nhẹ rồi, thế nhưng khi choàng đắp lên người Lạc Thiên Hách, hắn lập tức tỉnh lại.

Vừa mở ra mắt, nhìn thấy nàng, hắn liền mỉm cười.

“Muội tỉnh rồi? Bây giờ còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Tư Đồ Phỉ Nhi cong khóe miệng, đáp: “Muội rất khỏe, cám ơn Lạc đại ca đã quan tâm.” Chuyện đầu tiên khi hắn tỉnh lại chính là quan tâm đến thân thể nàng, bảo nàng sao có thể không cảm động được?

“Để ta xem mạch cho muội, nên cẩn thận chút!” Hắn vươn những ngón tay thon dài ra đặt trên cổ tay nàng, cẩn thận bắt mạch cho nàng.

Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn gò má hắn, thần thái nghiêm túc chuyên chú tràn đầy sức quyến rũ, khiến nàng vốn bình tâm nhưng giờ lại động lòng, không tự chủ mà nhìn đến sững sờ.

Nàng không nhịn được nghĩ đến duyên phận kỳ diệu, vốn hai người không quen nhau đột nhiên có hôn ước, rồi đi khỏi nhà đến cùng một nơi.

Nhưng. . . . . . Hôn ước của họ không phải là ý muốn của huynh ấy, bây giờ huynh ấy biết rồi, trong lòng sẽ có suy nghĩ gì? Mà huynh ấy đối xử tốt với nàng, có thể chỉ là day dứt với nàng không? Có thể khi huynh ấy đưa nàng đến nhà bá phụ xong, chính là lúc mỗi người đi một ngả không. . . . . .

Rất nhiều vấn đề trào dân trong lòng, khiến lông mày Tư Đồ Phỉ Nhi bất giác nhíu lại.

Lạc Thiên Hách bắt mạch cho nàng xong, vốn cảm thấy yên tâm, nhưng vừa giương mắt nhìn thấy gương mặt nàng, lập tức lại nhíu mày rậm.

“Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?” Hắn quan tâm hỏi, giọng nói hơi mang theo nghi ngờ.

Xem mạch nàng, độc trong cơ thể nàng đã được giải hết rồi, lúc này tình trạng cơ thể ổn định, hẳn không thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn!

“Không, muội không sao.” Tư Đồ Phỉ Nhi vội vàng lắc đầu.

“Vậy bị làm sao?” Hắn không yên tâm hỏi tới.

“Hả. . . . . . Muội. . . . . .”

Tư Đồ Phỉ Nhi vốn không tiện nói ra tâm sự này với hắn, thế nhưng khi đối mặt ánh mắt ân cần đó, nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói.

“Muội chỉ đang suy nghĩ, suốt dọc đường được Lạc đại ca bảo vệ chăm sóc, nhưng Lạc đại ca thật sự không cần vì day dứt, mà giúp đỡ muội nhiều như vậy. . . . . .”

“Ai nói ta chỉ vì day dứt?” Lạc Thiên Hách hỏi ngược lại, tròng mắt đen nhìn nàng không chớp mắt.

Bị hắn nhìn chăm chú, khiến hơi thở Tư Đồ Phỉ Nhi bỗng dưng rối loạn, trong lòng càng dâng lên sự chờ đợi không thể đè nén được.

“Vậy. . . . . . Vậy không phải thế thì còn gì nữa? Hôn sự của chúng ta. . . . . . Cũng không phải là ý muốn của Lạc đại ca. . . . . .” Nàng có chút xấu hổ lại mong đợi.

“Trước khi gặp nàng, ta quả thật không biết tí gì về hôn sự giữa chúng ta, nhưng không có nghĩa là ta không muốn tiếp nhận nó.”

Nghe lời hắn nói, đôi mắt đẹp của Tư Đồ Phỉ Nhi sáng lên, trong mắt vui mừng rạng rỡ.

Lạc Thiên Hách nắm tay nàng, nói với giọng nghiêm túc mà dịu dàng: “Phỉ Nhi, đừng dựa vào bá phụ nàng nữa! Cùng đi với ta, sau khi ta tìm được thảo dược, chúng ta trở về thành thân! Để ta bảo vệ nàng, chăm sóc nàng cả đời, được không?”

Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn hắn, trong mắt phủ đầy hơi nước, cảm động không nói nên lời, chỉ có thể cười mà rơi nước mắt gật đầu.

Ông trời ơi, nàng rất rất vui! Còn có gì đáng mừng hơn lưỡng tình tương duyệt*? (đôi bên có tình cảm và đc như ý nguyện)

Nàng gật đầu đồng ý, khiến lòng Lạc Thiên Hách thoáng chốc tuôn trào nhiệt huyết. Hắn không nhịn được ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn môi nàng.

Lần này, không phải vì mớm thuốc, cũng không phải khổ sở uống chất thuốc đắng ngắt đó, hắn rốt cuộc đã thưởng thức được đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng rồi.

Tư Đồ Phỉ Nhi nhắm nghiền hai mắt, đón nhận nụ hôn dịu dàng của hắn, môi bị hắn mút nhẹ có cảm giác như đang được vuốt ve, sau đó chiếc lưỡi nóng rực lại tiến sâu vào trong miệng nàng.

Lòng nàng vui sướng chân thành hé miệng đón nhận vị ngọt ngào từ hắn, khi lưỡi hai người sắp quấn quýt lấy nhau, nàng cảm thấy cả người mình như quay cuồng theo trời đất.

Thân thể nàng cũng nhũn ra, không tự chủ đưa tay ôm lấy gáy hắn, mà hắn cũng siết cánh tay lại, ôm cơ thể mềm mại của nàng càng chặt hơn.

Cái hôn càng lúc càng sâu, thân thể hai người cũng càng lúc càng nóng, bản năng dục vọng thúc đẩy khiến họ khát vọng chuyện tiến thêm một bước nữa để thỏa mãn lẫn nhau.

Lạc Thiên Hách vừa hôn nàng, bàn tay to lớn cũng vừa thăm dò đường cong xinh đẹp dọc theo cơ thể cách lớp áo của nàng, vào lúc nàng đang bị ý loạn tình mê mà rên nhẹ thì hắn đưa tay nhẹ nhàng cởi quần áo trên người nàng, để cơ thể xinh đẹp của nàng chỉ còn lại một bộ đồ lót cận thân.

Khi Tư Đồ Phỉ Nhi bỗng cảm thấy có cơn lạnh ập vào người mình, thì mới phát hiện quần áo trên người mình gần như bị cởi ra gần hết rồi, nhưng nàng còn chưa kịp xấu hổ che đi, Lạc Thiên Hách đã bế nàng lên rồi để xuống giường lớn.

Nhìn ngọn lửa ở đáy mắt hắn, tim Tư Đồ Phỉ Nhi nhảy như đánh trống, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, mà Lạc Thiên Hách nhận ra tâm tình nàng, tự nhủ với mình phải từ từ.

Hắn vỗ về hôn lên môi nàng, nỉ non dỗ dành bên tai nàng.

“Phỉ Nhi, đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”

“Muội không sợ, muội tin huynh.” Tư Đồ Phỉ Nhi khẽ nói.

Dù nàng hơi căng thẳng, cũng thấy xấu hổ khi bản thân mình thế này, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng nàng rất tin hắn, rất tin dù có thế nào hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng.

Trong mắt nàng là sự tin tưởng và sự chân thành dịu dàng, khiến lòng Lạc Thiên Hách càng thêm xúc động.

Hắn thấy mình thật may mắn, có thể gặp được một người con gái lương thiện xinh đẹp, rất đáng giá để hắn quý trọng!

“Ta thật sự may mắn, cha mẹ ta đã chọn nàng làm con dâu của Lạc gia, còn nhờ ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn.” Lạc Thiên Hách nói thật lòng.

“Dù muội có tốt như huynh nói đi nữa nhưng làm sao họ lại chọn trúng muội chứ?” Trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi không khỏi tò mò, dù sao lúc trước gặp hắn, nàng cũng không biết bất kỳ người nào trong Lạc gia!

“Chuyện này, đợi sau khi chúng ta trở về, sẽ hỏi đầu đuôi cho rõ ràng.”

“Dạ.” Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu mỉm cười.

Nụ cười kia quá dịu dàng mỹ lệ, khiến ánh mắt Lạc Thiên Hách nóng lên, không nhịn được cúi đầu xuống hôn nàng lần nữa, đồng thời cũng tiến thêm một bước đưa tay cởi lớp vải trên người nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN