Ba Mươi Tuổi Suy Nhân - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ba Mươi Tuổi Suy Nhân


Chương 44


Quí Luân đem súng bắn lim chậm rãi tới gần Tô Dịch, lấy tay kích thích tiểu đệ đệ ủ rũ cúi đầu, thổi hơi vào tai y.

“Mi chỉ là đàn bà của ta cũng chỉ là một món đồ chơi, không cần dùng thứ của đàn ông này, đợi đeo khuyên vào cho nó xong, sau này sẽ ngoan ngoãn trở thành vật trang trí.

Ăn nhiều đau khổ như thế, gặp qua vô số chuyện không thể tưởng tượng với Quí Luân, Tô Dịch đương nhiên sẽ không cảm giác được Quí Luân chỉ là nói giỡn, nhưng y bị hù dọa đến liều chết run rẩy, ngay cả nói cũng nói không nên lời, kẹp chặt vật thể thật lớn trong cơ thể.

Tô Dịch mặc dù rất dễ dàng bị hù dọa, nhưng lần này trong lòng người kia mồ hôi lạnh đầm đìa phát run, đầy người sợ hãi, mặc kệ đánh vào cái mông y như thế nào, hậu huyệt vẫn như cũ siết chặt cơ hồ muốn kẹo đứt thứ kia của hắn.

Quí Luân cũng không chịu nỗi, hừ một tiếng, cắn răng nói vào tai Tô Dịch:

“Ta còn muốn dùng súng của Mặc Khổng đem tiểu huyện của mi mở rộng ra, miễn cho mi lúc nào cũng chặt giống như gái trinh.”

Lời lẽ hạ lưu của ác ma không ngừng rót vào tai Tô Dịch, Tô Dịch cúi đầu nhìn thấy ngón tay của Quí Luân xòe ra, khẩu súng bắn kim đỏ rực của Mặc Khổng đối diện với tiểu đệ đệ y, tưởng tượng trên người sẽ có ba cái lỗ to, cuối cùng không nhịn được mà kịch liệt giãy dụa òa khóc!

“Tôi là đàn ông! Tôi là đàn ông!”

Y dùng khoảng cách mà dùng khuỷu tay chống đối Quí Luân, khí lực lớn đến mức nam căn trong hậu huyệt cũng bị y giãy rớt ra.

“Tôi là đàn ông!”

Tô Dịch nặng nề nói, không cam lòng, cho dù chưa hôn lên môi con gái, nhưng y vốn là đàn ông hàng thật giá thật, nhưng lại nhiều lần bị Quí Luân cưỡng gian, y còn muốn tìm đến nơi nhốt Lâm Lâm đáng thương, đem bản thân hóa thành vương tử cứu công chúa, tâm tình bảo vệ công chúa khỏi ác long này, nhất thời làm cho tự tôn đàn ông dâng trào không ít.

Quí Luân bị đụng phải kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức dùng chân đem Tô Dịch cố định lại, đập tan ảo tưởng của y, đem súng bắn kim kề ngay tiểu đệ đệ của y lạnh lùng nói:

“Mi chỉ là một món đồ chơi, là con chó cái của ta.”

Tô Dịch cảm giác được có đồ vật đâm lên tiểu đệ đệ mềm mại của mình, biết chính mình cùng Quí Luân được huấn luyện từ nhỏ trong giới xã hội đen chẳng thể so sánh sức lực, nhưng chỉ cần một kim bắn ra toàn bộ đời y sẽ bị phế bỏ, nói cái gì cũng đã vô dụng, sợ hãi gào lên:

“Ta hận mi! Ta hận mi đến chết!”

Đột nhiên động tác của Quí Luân ngừng lại, Tô Dịch nhân cơ hội trốn khỏi hắn, từ trong bộ ngực rắn chắc bò ra, như động vật bị thương vùng ra khỏi bẫy bò đến góc giường, đem mình cuộn lại thành một nhúm lạnh run, ngay cả nhìn trộm Quí luân cũng không dám.

Tiếp theo y cảm thấy giường run lên, Quí Luân đứng lên giường, đi về chỗ của y, Tô Dịch liều mạnh đem người lùi lại, lộ ra mảng mông hồng hồng, nhưng lại hoàn toàn không dám để tiểu đệ đệ lộ ra ngoài không khí.

Quí Luân khom lưng, kéo đầu Tô Dịch lên, vươn tay nắm lấy cái cằm đang phát run, nhìn thấy nước mắt chảy ra khuôn mặt đầy hoảng sợ, nhưng lại mang theo cảm giác không cam lòng cùng oán hận, như con thỏ con mắt mũi hồng hết cả lên, môi bị hàm răng cắn lấy, giống như chỉ cần hắn sờ nhẹ sẽ xông lên đớp hắn một cái.

Cái cổ mảnh khảnh giống như lúc nào cũng có thể tắt thở.

Nhưng mà Quí Luân không muốn làm cho y chết, đây là đồ chơi của hắn, hắn chưa có chán thì không có chuyện được tha.

Từ nhỏ đến lớn ai cũng đều sợ hắn, cung kính hắn, nhìn hắn như chiêm ngưỡng quân vương, nhưng mà món đồ chơi này của hắn mới rồi lại nói hận hắn, làm cho hắn phi thường không thoải mái, cái này không phải dùng roi trừng phạt y vài cái là có thể cứ thế mà giải quyết.

Quí Luân cũng không hiểu được loại tâm tình này là cái gì, rất xúc động, không thoải mái.

Quí Luân nhớ lại mấy lần trước, chỉ cần hắn ôn nhu một chút, Tô Dịch sẽ ngoan ngoãn vô cùng.

Hắn nghĩ có lẽ mình cũng cần phải cho lão nam nhân này ăn chút xíu đường.

Hắn ngồi xổm xuống, đem Tô Dịch toàn thân đều là mồ hôi lạnh đặt lên vách tường, mặt đối mặt ôm vào trong lòng mình.

Tô Dịch sợ Quí Luân muốn chết, đương nhiên liều mạng giãy dụa, Quí Luân ghé vào lỗ tai y “hư” một tiếng hỏi:

“Anh thích xe ta tặng anh không?”

Bên cạnh là mùi của ác ma, Tô Dịch không chỉ run, còn nhắm chặt hai mắt nói to:

“Chán ghét muốn chết!”

Yên tĩnh không một tiếng động.

Quí Luân nhẹ vân vê đem nước mắt của y gạt đi.

“Chiếc xe đó là tôi ra lệnh nhân công ba ngày ba đêm đem đến đây, là một mảnh tâm ý của tôi.”

Tô Dịch mở mắt, hoảng sợ nhìn thiếu niên trẻ tuổi, không biết hắn vì sao lại nói những lời này.

Quí Luân lại hỏi:

“Anh thích màu hồng đó không?”

“…Không thích…”

Quí Luân cầm tay bị dao cắt của Tô Dịch, đem máu rỉ ra qua lớp băng gạt đưa lên môi hôn nói:

“Nhưng đó là tôi đặc biệt phải đưa từ Đức về mới có, cùng Trương Siêu thảo luận rất lâu, tôi nghĩ đến anh nhất định sẽ rất vui.

Tô Dịch hai mắt mở to, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi.

Ngón tay Quí Luân vẽ lên trên ngực y, máu trên đó còn chưa có đông lại, Quí Luân dùng móng tay gảy gảy nó ra.

“Anh thích ân ái cùng với tôi không?”

Cảm giác tê dại dâng lên đầu, Tô Dịch đẩy bả vai của Quí Luân ra, nhớ lại kinh nghiệm mấy lần trước, mặc dù đau muốn chết, nhưng mà lúc y bắn tinh thật sự rất sung sướng, y có chút không xác định nói:

“Cũng… cũng được…”

Quí Luân chỉ vào hạ thể y nói:

“Nhưng mà trong này lần nào cũng ngậm chặt của tôi không tha, cầu tôi đừng rời đi.”

Tô Dịch hít một hơi lắc đầu, Quí Luân nói cứ như là hắn muốn tìm chỗ trút bất mãn.

Quí Luân vuốt ve tiểu đệ đệ của y, vuốt ve đến hai tiểu cầu, cảm giác người phía dưới sợ run.

“Vậy anh thích tôi không?”

Tô Dịch vốn là định nói chán ghét, nhưng mà y hụt hơi, ngón tay vô lực đặt lên Quí Luân, mờ mịt nhìn thấy mặt hắn — khuôn mặ tuấn mĩ không có biểu cảm rõ ràng, Tô Dịch nhưng lại cảm thấy giống như là có sầu lo, hai mắt như hắc bảo thạch lộ ra bi thương, hai chữ kia không sao nói được thành lời.

Quí Luân coi như có ma lực, hoặc là sinh ra là khắc tinh của y, rõ ràng y mới vừa rồi muốn phân định rõ ràng, nhưng lại bị mấy câu lung tung của hắn mà thay đổi tâm ý.

Quí Luân lại càng tới gần y, hơi thở hai người giao hòa, môi cơ hồi quấn quít cùng một chỗ.

“Anh thích tôi không?”

Tô Dịch nhắm chặt hai mắt, nói cà lăm: “Tôi… tôi…”

Quí Luân từ phía sau nhẹ vân vê tiểu đệ đệ của Tô Dịch, dùng móng tay kích thích đỉnh đầu rỉ ra dịch lỏng, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói:

“Hử?”

Tô Dịch đỏ mặt, quay đầu lại nói:

“… Thích.”

Mục đích Quí Luân đã thành, cười khẽ, đột nhiên dùng sức túm lấy tiểu đệ đệ của Tô Dịch! nhanh chóng chuyển sang ngữ khí lạnh lùng nói: “Nhưng mà tôi nghe được anh muốn hẹn hò với Lâm Lâm, anh còn thích tiện nhân đó hơn?”

Tô Dịch trong nháy mắt trắng bệch, nhìn thấy không biết khẩu súng bắng kim đỏ lòe từ đâu lại tiến đến gần y, liều mạng lắc đầu nói:

“Cậu! Cậu! Thích cậu hơn!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN