Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập - Chương 1: Không làm xong thì không được phép rời đi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập


Chương 1: Không làm xong thì không được phép rời đi!


Trước cửa phòng Tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Vạn Vinh.

Trợ lý Sở Lâm xưa nay chưa bao giờ là người lắm mồm, nhưng hôm nay, y lại nhìn ông chủ đang đứng bất động trước cửa phòng lâu ơi là lâu, không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Ông chủ, chúng ta có thể đơn phương phá bỏ hợp đồng ạ.”

Chẳng ngờ rằng, ông chủ của y lại quả quyết từ chối.

“Không.” Ông chủ quay đầu nhìn y, “Cậu về trước đi.”

Nghe vậy, Sở Lâm lại không nhịn được mà liếc cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, sau đó rất thức thời mà gật đầu rời đi. Ba tháng trước, y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ông chủ của mình lại có thể làm ra loại chuyện như là bao nuôi ai đó, mặc dù hợp đồng bao nuôi kia y đã đưa tới cho đối tượng được bao nuôi ký tên rồi.

Ba tháng trước, ông chủ Khúc Úc Sơn của y đã bị tiếng sét ái tình đánh “đoàng” một cái với cậu nhân viên bán hàng trong một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cơ mà Khúc Úc Sơn lại không lựa chọn cách theo đuổi thông thường, mà lại hỏi thẳng vào mặt người ta là muốn bao nhiêu tiền bao nuôi một năm.

Lời nói kiểu này nói nhanh cho nó vuông chính là sỉ nhục bất kỳ ai khi nghe thấy, cậu nhân viên trẻ tuổi đẹp trai kia quả nhiên giận điên, ngay tức khắc đuổi thẳng cổ ông chủ của y đi. Nhưng mà ông chủ y nào có buông tha, quay xe cái là mua đứt cái cửa hàng tiện lợi kia luôn. Ba tháng liên tục sau đó, cứ hễ cậu trai trẻ đẹp kia đi làm ở đâu thì ông chủ y sẽ ắt mua đứt nơi đó, hệt một tên hôn quân chân chính.

Sở Lâm còn thấy may vì mấy nơi cậu trai trẻ kia đi làm đều không phải là những khu đặc biệt đắt đỏ.

Sau ba tháng chinh chiến, cuối cùng cậu trai trẻ cũng phải chịu chào thua trước ông chủ của y, rơm rớm nước mắt mà ký vào bản một hợp đồng bao nuôi bất bình đẳng, à thì mà là, tất nhiên phí bao nuôi là một con số khá khổng lồ.

Hôm qua ký hợp đồng, hôm nay ông chủ của y bảo y hẹn người ta đến gặp mặt ở khách sạn Vạn Vinh.

Sếp tổng và cậu trai trẻ bị bao nuôi đến khách sạn làm gì thì chẳng cần phải nói cũng hiểu được ngay.

Sở Lâm đi vào thang máy, nhấn số tầng, đồng thời tay kia chỉnh lại đồng hồ báo thức, ngày mai có một hợp đồng rất quan trọng phải ký, y phải đến sớm để đón sếp đi công ty ký hợp đồng.

———

Khúc Úc Sơn nghiêng tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía thang máy, sau khi chắc chắn rằng Sở Lâm đã đi xuống, hắn mới thở mạnh luồng khí đang bị nghẹn trong ngực ra. Hoàn toàn khác với lo lắng của Sở Lâm, Khúc Úc Sơn lúc này là đang nghĩ cách để lừa bịp mà qua cửa đêm nay.

Hắn, Khúc Úc Sơn, một ông sếp tổng trẻ tuổi bá đạo.

À, đây là thiết lập trong truyện.

Chính xác mà nói, thế giới mà hắn đang sống này chính là một cuốn tiểu thuyết, được viết bởi một vị tác giả đam mê với việc phun tiết canh chó.

Trong cuốn tiểu thuyết này, nhân vật của hắn là một ông sếp tổng bá đạo, trên tay cầm căn cước công dân của một tên pháo hôi. Theo nội dung cuốn truyện, do hồi trẻ hắn có một bạch nguyệt quang yêu mà không được, sau khi bạch nguyệt quang ra nước ngoài, hắn đã chi rất nhiều tiền để bao nuôi nhân vật thụ chính của cuốn truyện, đưa người ta lên thành thế thân của bạch nguyệt quang.

Mặc dù coi người ta là thế thân, nhưng hắn lại cực kỳ đểu cáng, ngược thân ngược tâm nhân vật thụ chính đến tơi bời hoa lá, mãi cho đến khi bạch nguyệt quang trở về nước.

Ngay khi bạch nguyệt quang trở về nước, hắn lại bắt đầu tung ta tung tẩy đi chó liếm bạch nguyệt quang của mình, nhưng đời éo ai ngờ, bạch nguyệt quang vừa về nước ấy thế mà lại nhìn trúng nhân vật thụ chính trong một bữa tiệc. Từ đẩy từ đây, bạch nguyệt quang và thế thân ở bên nhau, còn tên pháo hôi công đểu cáng là hắn lại chẳng hề hay biết, thậm chí đôi khi còn mơ mộng rằng mình chính là Đế Thuấn[1], hai tay khoác hai vị mỹ nhân là Nga Hoàng và Nữ Anh nữa chứ.

[1] Đế Thuấn: là một vị vua huyền thoại thời Trung Quốc cổ đại, nằm trong Ngũ Đế. Ông được Đế Nghiêu nhượng vị trở thành vua Trung Hoa, Nga Hoàng và Nữ Anh là hai người vợ được Đế Nghiêu ban cho ông. Xem thêm tại .

Giấc mộng đẹp ấy chẳng bấy lâu cũng vỡ tan tành, bởi rất nhanh hắn đã tan cửa nát nhà, còn lưu lạc đầu đường xó chợ.

Hắn đang nhặt rác trên đường, đụng ngay phải bạch nguyệt quang và nhân vật thụ chính tay trong tay cất bước xuống xe, hắn trừng đôi mắt như muốn nứt mà xông lên muốn tách hai người kia ra, lại chợt nhận ra rằng từ trước đến nay nào có Nga Hoàng cả Nữ Anh, mà chỉ có anh hùng nổi giận dựng ngược cả tóc[2] vì mỹ nhân thôi.

[2] Câu gốc là Xung quan nhất nộ (冲冠一怒): câu này được trích từ câu thơ thứ 4 trong bài thơ Viên Viên khúc của Ngô Vĩ Nghiệp thờ nhà Minh. Cả câu là: Xung quan nhất nộ vị hồng nhan. Tạm dịch: (Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng. Xem thêm tại .

Tan cửa nát nhà là do bạch nguyệt quang làm, thất nghiệp đến nỗi chỉ có thể đi nhặt rác cũng là do bạch nguyệt quang làm, tất cả chỉ vì hắn đã làm tổn thương đến tâm can bảo bối của đối phương.

——-

Tất cả những chuyện được nêu ở phía trên đều là nội dung của cuốn tiểu thuyết, và bây giờ cuốn tiểu thuyết này mới chỉ phát triển đến đoạn Khúc Úc Sơn vừa mới bao nuôi nhân vật thụ chính.

Lẽ ra Khúc Úc Sơn phải tiếp tục đi theo cốt truyện, thành thật sắm vai pháo hôi tra công này của mình. Ấy thế nhưng một cơn sốt cao bất thình lình đã khiến hắn đột nhiên tự có ý thức của bản thân, không những biết được nội dung trong truyện, mà còn thấy trước được kết cục của chính mình.

Cái kết bi thảm như vậy, ai mà còn sẵn lòng đi làm pháo hôi tra công nữa chứ?

Khúc Úc Sơn chỉ hận không thể cách bạch nguyệt quang và nhân vật thụ chính xa hơn nữa ý.

Nhưng chuyện hắn tự có ý thức của chính mình đã bị tác giả phát hiện ra, vì vậy tác giả đã tiến vào trong mộng của hắn, còn bá đạo hơn cả sếp tổng bá đạo mà nói với hắn rằng, nếu hắn không chịu ngoan ngoãn đi theo cốt truyện thì sẽ để cho ba hắn thế hắn đi đóng vai pháo hôi tra công này luôn.

Khúc Úc Sơn: “???”

Á đù, ba hắn năm nay cũng năm chục rồi đấy!

Vì vậy, để tránh cho khí tiết tuổi già của ba hắn khó giữ được, Khúc Úc Sơn chỉ đành tự mình đi sắm vai pháo hôi tra công này, ấy cũng chính là lý do tại sao bây giờ hắn lại có mặt ở cửa khách sạn Vạn Vinh.

Tác giả không chỉ đe dọa hắn, mà còn tỏ vẻ nếu hắn chịu ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, thì một khi cuốn truyện này đến hồi kết, hắn sẽ có thể trở về thân phận ban đầu của mình, cùng với tài sản, người thân và bạn bè cũng sẽ trở lại hết với hắn.

Cơ mà Khúc Úc Sơn vẫn không có cách nào có thể ngược tâm một người cùng giới tính với hắn được. Mặc dù tác giả cho hắn bao nuôi nhân vật thụ chính, cho hắn ngược đãi nhân vật thụ chính, để cho hắn không bỏ lỡ bất kỳ tình tiết cốt truyện nào yêu cầu hắn lên sàn, cẩn thận mà làm một tên pháo hôi tra công có tâm với nghề, nhưng cũng không nói nhất định phải phát triển theo nội dung cốt truyện. Dù sao bây giờ từ bị cấm cũng được nói lái đi hết để dùng rồi, cửa đóng then cài, ai biết bọn họ làm cái gì bên trong đâu.

——

Khúc Úc Sơn lại thở mạnh ra một hơi nữa, sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, hắn mới lấy thẻ phòng từ trong túi ra và quẹt cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở, hắn lập tức nghe thấy bên trong có tiếng động.

Khỏi cần suy nghĩ, hắn cũng biết đó là âm thanh khi nhân vật thụ chính đứng bật dậy khỏi ghế sofa.

Khúc Úc Sơn cố ý thả chậm bước chân và bước vào phòng khách, hắn thấy ngay nhân vật thụ chính đang nhìn mình bằng ánh mắt trợn trừng tràn đầy đề phòng.

Nhân vật thụ chính tên là Thôi Nịnh, trong truyện, hắn rất thích gọi đối phương là Chanh nhỏ.

Khúc Úc Sơn dừng bước: “Chanh nhỏ[3].”

[3] Tên gốc là 小柠檬 – Tiểu Nịnh Mông và 柠檬 chính là quả chanh nha quý dị:)))))

Trong lòng: ói ỉa.

“Em đi tắm chưa?”

Nghe được câu này, khuôn mặt trắng nõn của Thôi Nịnh thoắt cái tái mét, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia đã tràn đầy nhục nhã, tức giận cùng đề phòng, vân vân và mây mây. Cậu giống như một con nhím, nhưng khi đối mặt với gã thợ săn mạnh mẽ này, cậu lại chẳng thể làm được gì khác.

Trong khi Thôi Nịnh trợn mắt đề phòng nhìn Khúc Úc Sơn, Khúc Úc Sơn cũng đang quan sát cậu thiếu niên trước mặt mình.

Năm nay Thôi Nịnh mới mười tám tuổi, khi đang học lớp 12, do mẹ bị bệnh nặng nên cậu đã buộc phải thôi học, nhưng không lâu sau mẹ cậu cũng rời bỏ cậu mà đi, chi phí khám chữa bệnh của mẹ cậu đã tiêu tốn hết sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, thậm chí cả căn nhà duy nhất của hai mẹ con. Thôi Nịnh không có nguồn thu nhập đành phải đi làm thêm để kiếm tiền, sau đó, cậu gặp phải Khúc Úc Sơn.

Thân là nhân vật thụ chính, cho nên ngoại hình của Thôi Nịnh cực kỳ đẹp, nhưng không phải là vẻ đẹp nữ tính. Cậu có một đôi mắt hạnh, song lông mi lại không cong mà có phần thẳng tắp, lúc nhìn người khác luôn hiện lên vẻ xa cách.

Chắc có lẽ là do cuộc sống có quá nhiều đau khổ, nên trên người cậu luôn có loại cảm giác yếu đuối mỏng manh, khiến người ta muốn chà đạp phá hủy.

Vậy nên Khúc Úc Sơn trong truyện luôn cố ý hành hạ Thôi Nịnh, có điều Khúc Úc Sơn khi đã tự thức tỉnh ý thức của bản thân cũng không bị vẻ đẹp của Thôi Nịnh làm cho chấn động, hắn chỉ đang cố gắng nhớ mặt của đối phương mà thôi.

Thú thật là hắn bị bệnh mù mặt người cấp độ nhẹ.

Tuy nhiên, ánh mắt không hề che giấu của Khúc Úc Sơn lúc này rõ ràng đã khiến Thôi Nịnh hiểu lầm. Mặt Thôi Nịnh hiện lên vẻ chán ghét, cậu quay mặt sang một bên, như thể không muốn nhìn thấy Khúc Úc Sơn nữa.

Khúc Úc Sơn cũng không tức giận, mà trái lại hắn rất hiểu tâm trạng bây giờ của Thôi Nịnh, việc chưa quen với chuyện mới bị bao nuôi là chuyện rất bình thường ở huyện. Hắn nhớ lại đối thoại nguyên văn trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này.

Kể từ khi hắn tự thức tỉnh được ý thức của mình thì lời thoại nguyên văn gần như đã được khắc vào đầu hắn.

[Nguyên văn:

“Sao không nói chuyện? Chưa tắm sao? Vậy để tôi giúp em.”

Anh thanh niên mặc vest, đi giày da bước tới, siết lấy cổ tay cậu thiếu niên rồi lôi người ta vào phòng. Cậu thiếu niên hoảng sợ, từ trong cổ họng trào ra vài chữ, “Không, đừng…”

“Ha, làm đĩ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết.” Anh thanh niên lên tiếng mỉa mai, đồng thời đóng sầm cánh cửa sau lưng lại.]

Khúc Úc Sơn trông bầu vẽ gáo, có điều, sau khi hắn đóng cửa vào thì lại buông Thôi Nịnh ra.

Thôi Nịnh lập tức lui về sau mấy bước, nhưng khi khóe mắt liếc thấy cái giường lớn trong phòng, con ngươi không khỏi co rút lại, lại thấy Khúc Úc Sơn đang đi về phía mình, cậu vội vàng nhanh chóng lùi lại phía sau, ngay khi tinh thần của cậu đã căng thẳng thành một sợi dây, căng đến mức gần như đứt phịch.

Cậu thấy Khúc Úc Sơn dừng lại.

Khúc Úc Sơn cầm theo một cái cặp công văn, nhìn khuôn mặt vừa sợ lại vừa giận dữ của Thôi Nịnh, hắn từ từ mở cặp công văn ra, sau đó lôi một xấp đề thi đại học bản mới nhất ra ngoài.

Thôi Nịnh nhìn thấy tên đề thi, rõ ràng hơi sửng sốt.

Tiếp theo đó, cậu thấy Khúc Úc Sơn nở một nụ cười đểu cáng.

Khúc Úc Sơn nói: “Không tắm cũng không sao, nhưng cái này, không làm xong thì không được phép đi.”

Nói xong câu này, Khúc Úc Sơn thu lại nụ cười đểu cáng trên mặt rồi đặt đề thi xuống bàn. Hắn nhìn quanh căn phòng, sau đó ngồi xuống sofa trước giường, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game để giết thời gian.

Bây giờ mới tám giờ, còn lâu mới tới giờ đi ngủ, theo cốt truyện thì phải sáng mai hắn mới có thể rời đi.

Sau khi Khúc Úc Sơn chơi được hai bàn Tiêu Tiêu Nhạc [4] xong, hắn nghe được giọng nói của Thôi Nịnh, “Anh… bảo tôi làm đề thi?”

“Ờ.” Khúc Úc Sơn không ngẩng đầu, đáp.

“Tại sao?”

Khúc Úc Sơn không muốn trả lời câu hỏi của Thôi Nịnh, vậy nên hắn rất bá đạo mà nói: “Nếu cậu không muốn làm đề thi thì chúng ta sẽ làm chuyện khác.”

Quả nhiên, Thôi Nịnh bị những lời này dọa sợ rồi, cậu chàng lập tức ngoan ngoãn đi làm đề thi.

Một xấp đề thi dày cộp thế này, có è cổ làm đến sáng mai cũng xong được bằng mắt.

Đến mười giờ, Khúc Úc Sơn đứng dậy đi tắm, hắn tắm xong đi ra, Thôi Nịnh chạm vào ánh mắt của hắn thì y như nhìn thấy quỷ. Khúc Úc Sơn coi như mình chẳng nhìn thấy gì mà tự nhiên trèo lên giường đôi, nằm xuống và đắp chăn đi ngủ.

Trước khi nhắm mắt, hắn còn không quên bảo Thôi Nịnh: “Sáng mai tôi sẽ kiểm tra xem cậu đã làm được bao nhiêu, chớ có lười biếng đấy.”

Về phần nội dung cốt truyện sáng mai thì Thôi Nịnh sẽ phải cực kỳ mệt mỏi, vì vậy tối nay hắn không thể để cho cậu ngủ được.

Hắn đã suy nghĩ rất lâu trước khi đến khách sạn Vạn Vinh, nghĩ rằng phải dùng cách nào để hành hạ Thôi Nịnh và đạt được đến mục đích vừa ngược thân lại vừa ngược tâm người ta, thật không ngờ hắn đã nghĩ được ra cách đó ——

Chính là dùng việc học!

Còn chuyện gì có thể khiến cho người ta đau khổ hơn việc bị bắt phải học chớ?

Coi như Thôi Nịnh cũng rất thích học đi, nhưng việc học cũng là một việc cực kỳ chát đấy, hắn tin chắc rằng dưới sự hành hạ của học tập, Thôi Nịnh có thể sẽ cực kỳ đau khổ. Nếu thành tích học tập của Thôi Nịnh nát bét, hắn còn có thể dùng lời nói để sỉ nhục cậu ——

“Cậu nhìn coi, nhìn cái này này, haizzz, dễ thế mà cũng không được điểm cao là sao?”

Bốn bỏ làm năm, chính là hắn đang ngược tâm thêm Thôi Nịnh vốn đang bị ngược thân đó.

———

Ngồi sau bàn, Thôi Nịnh nhìn đăm đăm người đang nằm trên giường, sau khi nhận thấy đối phương đã ngủ thật, ánh mắt cậu hơi lóe lên vẻ hoang mang không chắc, sau đó tầm mắt di chuyển đến cái gối còn lại trên giường.

Nếu cậu dùng cái gối đó làm Khúc Úc Sơn chết ngạt, còn mình thì nhảy lầu, như vậy thì mọi chuyện sẽ có thể kết thúc.

Ngay khi ý nghĩ này cứ hiện lên không ngừng trong đầu cậu, người trên giường đột nhiên khẽ cử động.

Thôi Nịnh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đề thi trước mặt.

——–

Khúc Úc Sơn ngủ ngon cả đêm, hôm sau tỉnh lại có thể nói là sảng khoái phê lòi, còn Thôi Nịnh thì trông rất đáng thương. Cậu ngủ gục trên bàn, dưới mắt có quầng thâm nhạt, sắc mặt cũng tái xanh, nhìn phát biết ngay là do không được nghỉ ngơi hẳn hoi.

Song Khúc Úc Sơn lại chẳng hề thương hoa tiếc ngọc mà đánh thức người ta dậy.

Khi Thôi Nịnh tỉnh lại, đôi mắt cậu mờ mịt sương mù, sau khi thấy rõ người trước mặt mình là Khúc Úc Sơn, ánh mắt cậu lập tức hiện lên vẻ đề phòng, như thể có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Làm được bao nhiêu đề rồi?” Khúc Úc Sơn rút tập đề thi bị Thôi Nịnh đè lên.

Làm được năm đề, cũng khá đấy.

“Tối nay tiếp tục đến đây.” Khúc Úc Sơn đặt đề thi xuống, hắn đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, đương chuẩn bị đến công ty.

Còn Thôi Nịnh nghi ngờ cả đêm, giờ cũng không nhịn được thêm nữa mà hỏi: “Anh bao nuôi tôi chỉ để bắt tôi làm đề thi thôi sao?”

“Không chỉ vậy.”

Ba chữ này khiến bàn tay Thôi Nịnh lập tức siết chặt.

Nhưng những lời tiếp theo của Khúc Úc Sơn lại khiến cậu sững sờ.

“Tôi sẽ sắp xếp cho cậu đi học ở trường, sau này mỗi khi tôi tìm cậu thì cậu hãy tự mình cầm theo đề thi cả bút tới.” Hôm qua Khúc Úc Sơn phải chọn rất lâu mới chọn được tập đề thi này đấy, hắn hoa cả mắt váng cả đầu, vì vậy hắn quyết định về sau sẽ để cho Thôi Nịnh tự đi mua.

“Anh…”

“À, còn nữa, tôi còn sẽ tìm cho cậu một gia sư, cậu phải cố gắng mà học tập cho giỏi để thi được đại học đấy.”

Vừa làm đề, vừa đi học, giờ còn bắt cậu thi đại học nữa.

Thôi Nịnh đã lăn lộn trong xã hội một khoảng thời gian, nhưng cậu chưa từng nghe nói có người sẽ bao nuôi như thế, cậu không thể hiểu được Khúc Úc Sơn.

“Sao anh lại giúp tôi?” Cậu hỏi.

Khúc Úc Sơn ngoảnh lại, lời lẽ chính đáng mà nói.

“Bởi vì tôi thích làm từ thiện xoá đói giảm nghèo, còn là từ thiện 1:1 đúng đối tượng.”

Thôi Nịnh: “…?”

——-

Chú thích ảnh:

[4] Game Tiêu Tiêu Nhạc: Là game do Tàu phát hành và có cách chơi khá giống với game Candy Crush Soda nha quý dzị

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN