Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập - Chương 13: Khai trừ ra khỏi đảng chơi hệ công!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập


Chương 13: Khai trừ ra khỏi đảng chơi hệ công!


“Tuyển tập 5.3” chưa làm xong ở bệnh viện, giờ đây đã lại tiếp tục phát huy công dụng.

Trước kia Khúc Úc Sơn chưa từng trông coi Thôi Nịnh làm bài tập, nhưng nay do rảnh háng nên hắn dứt khoát ngồi bên cạnh Thôi Nịnh theo dõi cậu làm bài. Thôi Nịnh chưa viết được mấy chữ thì đã dừng lại, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu, hàng mi dài khẽ run theo chuyển động của đôi mắt.

Khúc Úc Sơn nhìn phát là biết ngay Thôi Nịnh gặp khoai rồi, hắn lập tức xắn tay áo lên và mở chế độ văn mẫu ngược tâm.

“Không phải chứ? Đề dễ ẹc thế này mà cũng không giải được hả?”

Thôi Nịnh bị châm chọc, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, tay cầm bút cũng khẽ siết lại.

Khúc Úc Sơn nhìn thấy động tác nhỏ của Thôi Nịnh thì thầm hớn hở, tiếp tục công kích, “Không thì xem đáp án đi, nếu xem đáp án rồi mà cũng không hiểu thì đúng là óc lợn.”

Thôi Nịnh im lặng mở tập đáp án ra xem, cậu xem rất lâu, cũng chưa tiếp tục viết tiếp. Khúc Úc Sơn thấy vậy thì chuẩn bị phát động đợt tấn công thứ ba, lúc này sách đột nhiên bị đẩy tới trước mặt hắn.

“Làm thế nào ra được bước này?” Thôi Nịnh dùng bút gạch một gạch xuống đáp án.

Khúc Úc Sơn nghe vậy thì nhìn vạch bút mà Thôi Nịnh đã vẽ, hắn nhìn chòng chọc một hồi, rồi lại quay sang nhìn đề bài mà Thôi Nịnh đang làm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Khúc Úc Sơn nói: “Ừm… mời gia sư đến đi.”

————

Hiệu suất làm việc của Sở Lâm rất cao, ngay hôm sau gia sư đã có mặt tại nhà Khúc Úc Sơn.

Gia sư đang là sinh viên đại học và từng đạt điểm thi đại học rất cao, còn có kinh nghiệm dạy kèm cho các thí sinh ôn thi đại học, tuy còn là sinh viên nhưng rất nhiều học sinh cuối cấp 3 do cậu ta dạy kèm đã đạt được thành tích rất tốt.

Gia sư biết Thôi Nịnh đã nghỉ học hơn một năm, nên đã lập kế hoạch học tập cho Thôi Nịnh khác với những học sinh lợp 12 khác. Vấn đề lớn nhất của Thôi Nịnh là cậu đã không học quá lâu và đã quên rất nhiều kiến thức. Gia sư bước đầu sẽ dạy Thôi Nịnh kiến ​​thức cơ bản, sau rồi mới học sang nâng cao.

Gia sư mới chỉ dạy Thôi Nịnh ba ngày ngắn ngủi thôi mà đã phát hiện ra Thôi Nịnh rất thông minh. Cậu ta thích những học sinh thông minh, cộng thêm với phí dạy kèm lần này còn rất cao, cho nên gia sư đã cho rằng đây là một công việc rất tốt. Nếu bảo chọn một vấn đề không tốt lắm trong này, thì cũng có thể chọn được ra một cái.

Ấy chính là người thuê gia sư ——

Anh Khúc.

Nếu anh Khúc mà ở nhà thì anh ta sẽ luôn ngồi lì bên cạnh họ, chỉ cần Thôi Nịnh không trả lời được câu hỏi, hoặc là giải sai đáp án, thì anh ta sẽ ngay lập tức nói: “Sao lại dốt thế hả? Thằng nhóc mập ở tầng dưới ngày nào cũng bay nhảy ở công viên nghịch bùn, nhưng bài thi nào của nó cũng được điểm rất cao, cậu nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.”

Gia sư đã nghe câu này đến mòn cả tai, lại thấy Thôi Nịnh vẫn luôn không hề phản bác, cậu ta không nhịn được bèn bênh Thôi Nịnh đôi câu, “Thật ra Thôi Nịnh rất thông minh đó ạ, chỉ cần cho cậu ấy chút thời gian, cậu ấy nhất định sẽ đạt được điểm cao.”

Nhưng anh Khúc lại chỉ hất cằm nhếch mép, một bộ dáng vẻ xì mũi coi thường.

Gia sư thấy vậy thì bắt đầu ganh đua cao thấp, nghĩ nhất định phải dạy Thôi Nịnh giỏi hơn thằng nhóc mập tầng dưới, để xem một thằng nhóc mập ngày nào cũng nghịch bùn thì có thể có thành tích tốt đến đâu.

Ngày hôm sau, gia sư ôm theo một xấp tài liệu đi vào thang máy, đang chuẩn bị nhấn lên tầng cao nhất, thì lúc này đột nhiên có một cậu bé khoảng sáu – bảy tuổi chui vào.

Trên tay cu cậu này dính bùn, lên tiếng nhờ gia sư ấn hộ thang máy.

Gia sư nhẹ nhàng đáp lại, hỏi cu cậu muốn bấm tầng mấy.

Con số mà cu cậu trả lời trùng khớp với tầng ngay dưới của nhà anh Khúc.

Tầng 30 trở lên của tòa nhà này đều là một hộ một tầng. Gia sư nhìn bùn trên tay cu cậu, sau đó lại nhìn dáng người lớn hơn hai cỡ so với những đứa trẻ cùng lứa, trong đầu liền nảy ra một phỏng đoán không tốt lắm, “Nhà nhóc ở tầng này hả?”

“Vâng ạ.” Cu cậu trả lời.

“Vậy nhóc có biết trên tầng trên…” Gia sư còn chưa nói xong, cu cậu đã rất hào hứng hô lên: “Cháu biết, cháu biết! Là chú Khúc! Chú Khúc tốt lắm ạ, ngày nào cũng khen cháu thông minh, còn nói cháu còn thông minh hơn ai đó nhiều lắm!”

Gia sư: “…”

———-

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt đã tới đầu tháng Giêng.

Trong khoảng thời gian này, Chu Vọng Trác vẫn không hề liên lạc lại Khúc Úc Sơn, mặc dù Khúc Úc Sơn cũng không chủ động liên lạc với Chu Vọng Trác, nhưng hắn có đăng Moments[1] và set chỉ cho một mình Chu Vọng Trác có thể xem được.

[1] Moments: đây là một tính năng của WeChat cho phép người dùng có thể tải lên các bức ảnh hoặc video và bạn bè của họ có thể bình luận hoặc thích bài viết đó.

Ví dụ như, một bức ảnh chụp hai đôi dép lê.

Lại ví dụ nữa như, ảnh chụp tài liệu ôn thi đại học.

Lại ví dụ nữa nữa như, nửa bàn tay của Thôi Nịnh.

Lúc chụp bức ảnh bàn tay này là Thôi Nịnh đang cầm cốc nước, đột nhiên nhìn thấy Khúc Úc Sơn đang chụp mình, cậu bèn trợn tròn mắt rồi quay ngoắt mặt đi không cho hắn chụp.

Cơ mà Khúc Úc Sơn nào muốn chụp mặt, hắn chỉ lăm le chụp bàn tay cậu thôi.

Khúc Úc Sơn kiên trì bền bỉ đăng Moments, Chu Vọng Trác cũng rất bình tĩnh kìm nén và mãi chẳng có tin tức gì. Đầu tháng một, hộ chiếu Thôi Nịnh cũng đã làm xong, Khúc Úc Sơn lập tức chuẩn bị bay sang Nhật để bàn chuyện làm ăn, đương nhiên bàn chuyện làm ăn là giả, đi cốt truyện mới là thật, hắn đưa Thôi Nịnh cùng đi Nhật Bản.

Khách sạn nơi hắn ở là một khách sạn suối nước nóng rất nổi tiếng, tình tiết suối nước nóng play kích cmn thích trong cốt truyện cũng được diễn ra ở đây. Hôm hắn đáp máy bay thì ngài Shibasaki không xuất hiện, mà chỉ sai trợ lý của mình đến đón đám người Khúc Úc Sơn đi tẩy trần.

Khúc Úc Sơn biết tình tiết của tiểu thuyết, hắn biết mặc dù ngài Shibasaki có ý định hợp tác với hắn, nhưng mong muốn hợp tác cũng không quá mạnh, mấy ngày này sẽ không được gặp ông ta, đến tận ngày thứ năm mới gặp được cơ. Thế nên Khúc Úc Sơn cũng chẳng sốt ruột, ngày nào cũng ăn chơi nhảy múa trong khách sạn, thi thoảng ra ngoài đi dạo một vòng.

Cho đến buổi tối ngày thứ tư, trợ lý gọi điện cho Khúc Úc Sơn báo ngài Shibasaki hẹn hắn ngày mai cùng nhau ăn sáng.

———-

Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhiên dừng lại.

Tí thì quên mất chuyện quan trọng nhất.

Cái vị Shibasaki kia chính là một tên cuồng sạch sẽ. Trong tiểu thuyết, gã và đối phương hẹn nhau ăn sáng, cuối cùng khi đến nơi, trợ lý của gã vừa mở cửa ra đã phun ngay nước khử trùng (có thể dùng phun người) lên trên người hắn.

Khúc Úc Sơn bây giờ không muốn bị phun nước khử trùng lên mặt nên đã chuẩn bị mũ để đội, đeo kính, đeo khẩu trang và găng tay, ngoài ra hắn còn mang theo một bình xịt khử trùng tương tự.

Hắn phải đánh đòn phủ đầu! Phải phun chết đồ quỷ có thói ở sạch kia!

Diễn thử trước cho ngon phát đã.

Khúc Úc Sơn cầm bình xịt khử trùng lên, học theo James Bond trong “Điệp viên 007”, giơ tay ra, bắt đầu “Phịt —— ”

Vì không thích mùi nước khử trùng nên hắn chỉ dùng miệng mô phỏng âm thanh phịt nước và giả vờ phun mấy cái, thấy kính râm đang che mất tầm nhìn của mình, hắn bèn dứt khoát tháo kính xuống rồi tiếp tục phịt.

Đột nhiên, cửa phòng Thôi Nịnh mở ra.

Bỗng bị người khác bắt gặp hành vi ấu trĩ của mình khiến Khúc Úc Sơn hú hồn chim én, vội vã cất bình phun đi, nhưng lại rất không may ấn nhầm vào chỗ nhấn để xịt, và miệng bình xịt lại vừa khéo đang hướng đúng vào mặt hắn.

———-

Trên tầng hai của một nhà hàng.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ cúi xuống nhìn đồng hồ, sau lại nhìn trợ lý phía sau.

Bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, mặt trợ lý tức thì hiện ra vẻ hốt hoảng, “Ngài Shibasaki, em sẽ liên lạc với ngài Khúc ngay lập tức ạ.”

“Khỏi cần, nếu hắn không muốn hợp tác thì cũng không cần hợp tác nữa.” Người đàn ông đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi nhà hàng, nhưng lại nghe thấy trợ lý phía sau nói: “Ngài Shibasaki, ngài Khúc đến rồi ạ.”

Người đàn ông nghe vậy thì nâng mắt nhìn về phía cửa vào nhà hàng, thấy có ba người đang đi vào.

Người đứng đầu ăn mặc rất quái đản, đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm kín mặt, thậm chí còn đeo cả găng tay.

Khúc Úc Sơn bị xịt nước khử trùng vào mặt, tuy không bị xịt nhiều vào mắt và hắn cũng đã rửa rất lâu, thế nhưng mắt vẫn khá là khó chịu. Sau khi bác sĩ chắc chắn rằng hắn sẽ không bị mù xong thì hắn mới tới cuộc hẹn ăn sáng.

Khúc Úc Sơn quét toàn cửa hàng một vòng, sau khi nhìn thấy trợ lý quen thuộc của ngài Shibasaki thì mới bước tới. Bước đến cách một mét với chỗ ngồi, hắn lập tức dừng lại và nói với người đàn ông đang ngồi đối diện: “Ngài có phải là ngài Shibasaki không?”

Phiên dịch viên phía sau Khúc Úc Sơn đồng thời phiên dịch.

Người đàn ông gật đầu, đồng thời ra hiệu với trợ lý phía sau, thế nhưng trước khi trợ lý kịp hành động, Khúc Úc Sơn đã lên tiếng trước.

“Xin lỗi ngài Shibasaki, tôi là người có thói ở sạch rất nặng và không thể chịu đựng được những thứ ô uế, vì vậy mong ngài bỏ qua cho.”

Khúc Úc Sơn biết cái tên Shibasaki này có thể hiểu được tiếng Trung, thế nên vừa dứt lời là hắn nhanh nhẹn lấy bình xịt khử trùng ra, bước đến chỗ Shibasaki rồi mạnh dạn phun nước khử trùng lên quần áo của gã.

Hành động của hắn quá đột ngột khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, kể cả Shibasaki. Đến ngay cả trợ lý của Shibasaki cũng đã ngây như phỗng.

Sau khi Khúc Úc Sơn phun xong liền đi về phía đối diện, phun dăm ba phát vào cái ghế rồi mới ngồi xuống. Shibasaki bị hành động này Khúc Úc Sơn khiến cho tức quá hóa cười, gã cười gằn một tiếng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nhưng giây tiếp theo, sự lạnh lẽo trong mắt gã đã ngừng lại.

Bởi gã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe như đang khóc của Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn phun nước khử trùng xong lại thấy mắt bắt đầu khó chịu, hắn không nhịn được tháo kính râm ra rồi lấy khăn giấy lau mắt, một tờ không đủ, đương muốn lấy tờ thứ hai thì một bàn tay đã cầm khăn giấy đưa cho hắn.

“Đừng khóc.” Shibasaki an ủi hắn bằng thứ tiếng Trung vụng về.

Khúc Úc Sơn: “?”

Ai khóc?

Hắn là công, sao hắn có thể khóc chứ?!

Cái tên này có hiểu gì về định luật công thụ không đấy?

Hơi tí lại khóc ahuhu chính là thụ, còn thi thoảng khóc mhu mhu mới là công. Nếu phải cua lại vợ sml thì cái đống công đểu cáng đó thường sẽ rỉ ra vài giọt nước mắt cá sấu, nhưng đó cũng chỉ để cho bé thụ mềm lòng và đạt được mục đích cuối cùng của việc khóc mhu mhu mà thôi.

Vả lại, coi như một công đang khóc đi, thì một thằng công khác lại an ủi là cái chuyện lề gì thốn?

Còn muốn làm công nữa không hả? Khai trừ ra khỏi đảng chơi hệ công!

Cái đồ Shibasaki này đúng là có mắt như mù, bảo sao chỉ có thể ở lì ở vị trí nam thứ ba trong tiểu thuyết chứ không ngoi lên được.

“Tôi không khóc.” Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ đôi chút, quyết định vẫn nên bình tĩnh phản bác để biểu dương hình tượng chững chạc của vai nam thứ hai của mình.

Nhưng lại đếch ngờ tới, ánh mắt của Shibasaki ấy thế mà lại càng trở nên dịu dàng hơn sau khi nghe được câu này, “Không, sao, hết, người, mạnh mẽ, cũng có lúc sẽ, sẽ rơi nước mắt, tôi thích, người mạnh, mẽ, cũng thích nhìn em, rơi nước mắt.”

Khúc Úc Sơn: “…”

Ối ông anh ơi tiếng Trung của ông anh nát thì có thể không cần hót tiếng Trung, chứ ông anh đừng có mà nói quàng nói xiên lộn xà lộn xộn, với cả tùy tiện bỏ chữ nữa như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN