Ba Vạn Dòng Thư Tình
Chương 38
Có lẽ đây là một chủ đề lạ lẫm, cũng có lẽ những gì cô đã trải nghiệm thực sự thống khổ, lúc bắt đầu viết không hề thuận lợi, đã qua gần một tháng nhưng cô chỉ mới viết được ba vạn chữ.
Sau khi xem Lục Thành cũng thật vừa lòng, đưa ra đánh giá: “Là viết để giành giải thưởng.”
“Không cần dỗ dành để tôi vui đâu.” Tạ Thanh nhẹ giọng cười.
Hắn lắc đầu: “Không hề.” Nói xong đưa bản thảo viết tay giao cho Ngô Mẫn, yêu cầu cô sắp xếp người đánh máy, lại nhìn về phía Tạ Thanh nói: “Tống Mặc mới chuyển đổi văn phòng, mời liên hoan tối thứ bảy này, cùng đi không?”
Tạ Thanh ngẫm lại, cũng một thời gian dài chưa gặp Tống Mặc, Trâu Tiểu Doanh cũng chỉ toàn liên lạc với nhau qua WeChat, tất cả mọi người đều bận.
Tụ họp một chút cũng không tồi.
Cô gật đầu đồng ý, hỏi Lục Thành địa chỉ gặp nhau.
Lục Thành lại nói: “Đến lúc đó tôi tới đón cô, tiện đường.”
******
Buổi chiều thứ bảy bốn giờ rưỡi, đúng giờ Lục Thành tới đón Tạ Thanh. Sau đó lái xe cũng không lâu lắm, ngừng dưới lầu của một tòa nhà trên đường Đại Vọng.
Lục Thành dẫn cô đi thẳng vào thang đi lên tầng cao nhất, người phục vụ dẫn đến phòng riêng, hắn tiện tay đẩy cửa mở nhưng dùng lại, mời cô vào trước.
Chỉ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy thôi, nhưng hắn vẫn luôn thực chú ý, vẫn luôn nho nhã lễ độ.
Những người tới trước đang nói chuyện phiếm, nhìn đến Tạ Thanh, Tống Mặc đầu tiên cười rộ lên: “A, Tạ Thanh, mau ngồi xuống.”
Cô giương mắt đảo qua, mới phát hiện Đinh Nhất Phàm cũng ở đây.
Cũng rất bình thường. Chuyện Đinh Nhất Phàm đã từng thổ lộ với cô, cô cũng chưa hề nói qua với bất kỳ ai.
Nhưng mà Đào Nhiên cũng có mặt.
Tạ Thanh nhìn Tống Mặc cười cười: “Tống ca.” Sau đó bước đến người bên cạnh Trâu Tiểu Doanh.
“Ai ai ai, cô làm gì đó? Cô đứng lên.” Tống Mặc giống như ghét bỏ kéo cô đứng dậy, đảo mắt lại chuyển sang một gương mặt cười, “Cô với Lục Thành là chủ tọa.”
Tạ Thanh ngơ ngác: “Làm gì vậy…”
“Cái gì mà làm gì, ai ở đây cũng biết cô là ai.” Tống Mặc nói.
Tạ Thanh run lập cập.
Tống Mặc biết cô là Ngọc Ly, hiện tại hắn nói mọi người ngồi đây biết cô là ai là chỉ…
Cô bất an mà nhìn về phía Lục Thành, Lục Thành cảm nhận được ánh mắt của cô, dừng bước chân.
Chạm vào ánh mắt của cô, lại đoán được cô đang nghĩ gì.
“Chính là Người thần bí của Văn hóa Thành Thư.” Tay đút túi quần, ý cười nhàn nhạt.
Tạ Thanh thầm mắng bản thân có tật giật mình, ngốc nghếch cười, bị Trâu Tiểu Doanh đẩy lên vị trí trung tâm.
Lục Thành ngồi một bên cô, Tống Mặc ngồi bên kia, từ trong giỏ xách móc ra iPad đẩy đến trước mặt cô: “Đến đây, ‘Người thần bí’ Đại, cô xem cái này một chút.”
Tạ Thanh nhìn sang, là một trang mạng.
Tên gọi là Mặc Nhiên.
“Tự mình xây nhà cho mình?” Cô hỏi.
Tống Mặc gật đầu: “Coi như chuyển hình [1] thành công.”
[1] Chuyển sang hình thức mới, ở đây Tống Mặc chuyền từ viết hộ thành tự viết truyện của mình.
Hơn một năm trước từ khi Lục Thành bắt đầu đầu tư cho hắn, hắn liền bắt đầu xây dựng bản gốc từng bước một. Lúc ban đầu là hợp tác với người khác, chậm rãi, góp nhặt tài nguyên của tác giả, sau đó tự mình tạo cho mình nền tảng.
Thật ra trang mạng đã hoạt động thử nghiệm từ ba tháng trước, giải quyết một số vấn đề kỹ thuật, hiện tại đã sẵn sàng chính thức đi vào hoạt động.
Lục Thành ngồi bên cạnh giải thích: “Bọn anh muốn đăng truyện mới của cô thành truyện nhiều kỳ lên Mặc Nhiên, ý cô thế nào?”
Nói xong hắn giải thích cụ thể, cũng không chỉ đăng trên trang web mới Mặc Nhiên này, vẫn tuyên truyền trên những kênh khác như cũ. Nhưng trên trang mạng Mặc Nhiên tiến độ của truyện sẽ đăng sớm hơn những trang mạng khác từ ba đến năm chương.”
Ngoài ra hắn còn muốn đem bộ truyện <Tố Phong Nguyệt> đã hoàn, đăng nguyên bộ lên mạng.
Đây chính là một phương thức dẫn lưu [2].
[2] Tăng lượng truy cập web.
Quyền quyết định nằm ở Tạ Thanh.
Đối với những chuyện này không hề có ý kiến gì. Khi cô rơi vào tình cảnh gian nan lúc trước, Tống Mặc đã vì cô mà giúp đỡ không ít, cô cũng hy vọng nền tảng Tống Mặc xây dựng cũng có thể thành công.
Nhưng nguyên nhân chính là, cô có chút chần chừ: “Truyện mới của tôi… không tốt lắm.”
Tuy có thể đem đi nhận lời bình nhận thưởng nhưng sợ là không phù hợp với khẩu vị của người đọc, dùng nó làm dẫn lưu cô sợ làm chậm trễ công việc.
Nhưng Tống Mặc lại lắc đầu: “Lạc đà gầy của cô còn lớn hơn ngựa.”
Lục Thành nhướng mày: “Cậu cũng thật biết nói chuyện.”
“Ý tứ của anh là như vậy!” Tống Mặc chép miệng, lại chân thành nói với Tạ Thanh, “Tạ Thanh, tôi muốn để truyện của cô ở trang chủ, cô thấy có được không?”
Tạ Thanh lại nhìn về phía Lục Thành: “Anh thấy sao?”
Lục Thành nói: “Văn do cô viết, cô thấy được là được.”
Cô phối hợp trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Vậy thì được đi.”
Đây chính là lý do Tống Mặc mời cô đi ăn cơm, chỉ vừa mới lên hai món rau trộn thôi mọi thứ đã ổn thỏa rồi, thật là rất tốt.
Nhưng Tống Mặc ngẩn người, nhìn Lục Thành lại nhìn Tạ Thanh, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.
Chờ đến khi đồ ăn nóng được bưng lên, không khí cũng náo nhiệt hơn. Bữa cơm này không phải chỉ để mời Tạ Thanh “trấn trạch” [3], cũng là để chúc mừng trang web chính thức hoạt động.
[3] 镇宅 – Nghĩa đen dùng để chỉ những linh vật, biểu tượng… đặt trước nhà để bảo vệ ngôi nhà khỏi những điều xấu, chẳng hạn như sư tử đá, thiềm thừ… Ở đây từ trấn trạch có thể được hiểu là mượn tên tuổi của Tạ Thanh để quảng bá cho trang web mới.
Cho nên Đinh Nhất Phàm cùng Trâu Tiểu Doanh cũng có mặt.
Tống Mặc mang theo toàn bộ phòng làm việc cùng nhau chuyển hình, nhiều tác giả của phòng làm việc Linh Mặc, bao gồm cả Trâu Tiểu Doanh hiện tại đều đang sửa lại bản gốc. Đinh Nhất Phàm, Đào Nhiên cũng không khác so với Tạ Thanh, đó là sẽ viết truyện nhiều kỳ đăng lên Mặc Nhiên.
Lúc bầu không khí vừa vặn, Trâu Tiểu Doanh chạy tới rót nước chanh cho Tạ Thanh: “Tới tới tới, tôi không uống rượu, liền kính cậu một ly nước trái cây.”
“…” Tạ Thanh buồn cười, “Làm gì vậy?”
Trâu Tiểu Doanh nói: “Ngay cả trước mặt Tống ca tôi cũng phải nói. Bây giờ mình có thể viết văn, Tống ca đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là đa tạ cậu!”
Lúc đó Tạ Thanh đưa ra kiến nghị cho cô tuy không nhiều lắm nhưng đều là hàng khô [4].
[4] 干货 – Từ ngữ mạng. Có nghĩa là những gì được chia sẻ đều rất thật, hữu dụng, vì nó được đúc kết từ trải nghiệm và cảm nhận của người chia sẻ.
Không biết có bao nhiêu tác giả mới đều chạy theo cái gọi là “viết tốt”, một tay Tạ Thanh kéo cô lại.
Từ đó về sau, khi Trâu Tiểu Doanh viết văn càng trở nên chú trọng tình tiết, cũng tốn kha khá thời gian, công sức để suy nghĩ về vấn đề này. Trong lúc hành văn cố gắng viết sạch sẽ dứt khoát, giảm đáng kể mô tả. Kết quả người đọc ngược lại còn khen cách hành văn của cô có tiến bộ.
Có thể thấy được lúc trước cô đã đi lạc lối.
Ngẫm lại thì, kể chuyện, quan trọng nhất chính là làm sao cho câu chuyện của mình thật là động lòng người.
Đạo lý rất đơn giản, nhưng lúc đó nếu Tạ Thanh không nói cho cô, thực sự cô không thể nào thông suốt được.
Tạ Thanh dứt khoát cùng cô đối ẩm nước trái cây. Không chỉ là đối ẩm mà còn làm nước trái cây.
Trâu Tiểu Doanh mới vừa ngồi lại chỗ, Đào Nhiên lại vòng đi tới: “Tôi cũng kính cô một ly.”
Ấn đường Tạ Thanh hơi nhảy lên, ánh mắt đề phòng mà nhìn về phía Đào Nhiên, nhưng Đào Nhiên tươi cười dịu dàng: “Lúc trước là do tôi sai, sau này tôi đều chú tâm mà viết văn.”
Lúc cô ta cùng làm việc với Tạ Thanh ở phòng làm việc Linh Mặc hai người có bất hòa, mọi người đang ngồi đây đều cho rằng chuyện xưa mà cô ta nói chính là những bất hòa lúc đó.
Chỉ có Tạ Thanh cùng Lục Thành biết cô ta đang nói đến chuyện sau đó.
Nhưng mà Tạ Thanh suy nghĩ, hiện tại Đào Nhiên muốn đem những ân oán trước kia xóa bỏ, cũng không phải là khó giải thích.
Sau sự kiện kia, Đào Nhiên đã từng mai danh ẩn tích, lúc cô đi ngang khu vực làm việc ngẫu nhiên nghe được biên tập nói: “Thực ra Đào Diệp cũng có thể viết, mười ngày mười lăm vạn chữ, mỗi ngày đều hết sức cố gắng nha”, mới biết mỗi ngày cô ta đều điên cuồng viết bản thảo.
Một thời gian lâu sau, bên Lục Thành đại khái cũng nới lỏng ra, giới thiệu Vô tuyến văn cho Đào Nhiên, Đào Nhiên cũng tự mình đánh trận chiến của mình khắc phục khó khăn.
Họp thường niên lần trước, Văn hóa Thành Thư công bố số liệu của một số tổ.
Bên trong nhóm tác giả Vô tuyến, lượng đặt mua của Đào Nhiên nằm trong top ba người đứng đầu.
Nói cách khác, số tiền cô ta kiếm được tuy không thể so sánh được với Tạ Thanh nhưng cũng kiếm được hơn mười vạn.
Con người là như vậy. Cuộc sống của mình không tốt thường thường càng dễ dàng trở nên xấu tính và càng dễ dàng nổi giận.
Mình có cuộc sống tốt cũng nhìn người khác thuận mắt hơn.
Tạ Thanh cũng mỉm cười: “Được, chúng ta uống một ly.”
Đào Nhiên thở ra, cầm lấy nước trái cây rót thêm cho Tạ Thanh, lúc này tay Lục Thành chắn lại: “Được rồi đó.” Hắn phì cười: “Đồ ăn nóng vừa đem lên liền uống nước trái cây liên tục, có phải là mọi người đã bàn bạc kỹ với Tống Mặc là không cho cô ấy ăn không?”
Nói xong hắn đứng lên, lấy cốc của mình chạm cốc của Đào Nhiên: “Tôi tới đi. Về sau mọi người đều viết văn cho tốt, chúc cho khả năng sáng tạo phun trào như suối.”
Đào Nhiên ngây ngốc trong giây lát, nghĩ đến sự việc kia, Lục Thành cũng là ‘người bị hại’ khác, liền im lặng không nói tiếng nào mà uống.
Cách đó mấy ghế, Đinh Nhất Phàm trầm mặc ăn một đũa thức ăn.
Cơm nước xong, Tống Mặc lại mời mọi người đi KTV, từ chỗ ăn cơm qua KTV không xa, mọi người đi bộ qua là được.
Hắn cùng Lục Thành kề vai sát cánh đi phía trước, nhóm tác giả biết bọn họ chắc có điều muốn nói, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra đều cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định, tụm năm tụm ba vừa đi vừa trò chuyện.
Tống Mặc hạ giọng hỏi Lục Thành: “Ai, cậu cùng Tạ Thanh…”
Lục Thành nhanh chóng thừa nhận: “Tôi tính theo đuổi cô ấy.”
“Chỉ là ‘tính’ thôi sao?” Tống Mặc kinh ngạc một chút, chưa có ở bên nhau? Cũng không quan minh chính đại theo đuổi?
Lục Thành quét mắt một cái: “Thế nào?”
“Không…” Tống Mặc nghẹn họng, cười nhếch môi, “Má ơi, may mà con không nói đùa.”
“?” Lục Thành khó hiểu, “Chuyện gì vậy?”
“Tôi cho rằng chuyện hai người đã thành.” Tống Mặc gãi gãi đầu, “Tôi thấy Tạ Thanh rất dính cậu.”
“Nói bừa cái gì đó.” Lục Thành nhíu mày, “Cô ấy không biết. Cậu đừng có mà nói bừa trước mặt cô ấy, cũng đừng quấy rối.”
“Sẽ không sẽ không, tôi hiểu rõ.” Tống Mặc đáp ứng, muốn nhiều chuyện một chút, nhưng nhìn thần sắc của Lục Thành, nhịn xuống.
Thoạt nhìn Lục Thành không giống như đang lừa hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Hắn đã hợp tác cùng Tạ Thanh hợp tác từ rất lâu, trong ấn tượng của hắn, Tạ Thanh rất độc lập, làm việc gì cũng dứt khoát.
Lúc trước Lục Thành muốn ký hợp đồng với cô, đối với cô mà nói chính là một bước ngoặt này có bao nhiêu lớn? Nhưng để xứng đáng với công việc, cô muốn viết cho xong cái tác phẩm gây tranh cãi kia.
Lúc đó Tống Mặc tỏ ra không đồng ý, nhưng cô vẫn quyết định theo ý mình, đến nói chuyện với hắn cũng chỉ để chào hỏi cho phải phép, chứ không phải cùng hắn thương lượng.
Nhưng hiện tại, chẳng qua chỉ là đăng tác phẩm của mình lên một trang web mới, không ảnh hưởng gì đến công việc hiện tại, căn bản là không ảnh hưởng gì, cô lại muốn thương lượng với Lục Thành?
Theo Tống Mặc, hành động dò hỏi theo bản năng vừa rồi biểu thị một loại ỷ lại.
Cái tính ‘ỷ lại’ này có ở Tạ Thanh sao? Hắn thực sự cảm thấy cô không có thuộc tính này.
Sợ rằng chính là lưỡng tình tương duyệt nhưng không rõ….
Mẹ nó.
Trong lòng Tống Mặc chua một chút.
Đều là người xuất phát từ khoa Văn, loại cảm tình này họ cũng đã được đọc trong sách nhiều lần. Trong tiểu thuyết về nhà Minh và nhà Thanh, cũng có không ít câu chuyện như vậy.
Câu chuyện mang theo chút đắng chát điểm xuyến ít vị ngọt khi đọc lên có thể làm say lòng người.
Tại sao hắn không thể gặp được chuyện tốt như vậy chứ?
*******
Cách đó mấy mét, một mình Đinh Nhất Phàm đi sau cùng.
Phía trước hắn là ba cô gái trẻ, ngoài cùng bên trái là Đào Nhiên, ở giữa là Trâu Tiểu Doanh, bên phải là Tạ Thanh.
Hắn quen biết cả ba người, tùy tiện nói ra một đề tài thôi cũng có thể trò chuyện với các cô ấy.
Nhưng do dự mãi, cuối cùng hắn cũng không mở miệng.
Lựa chọn của Tạ Thanh cũng rất tốt.
Người tài hoa nên tìm một người có thể giúp cô bước đến thành công, chính là liên thủ giữa những người có năng lực.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
*********
<Cảnh xuân năm ấy> đã bắt đầu đăng lên ở mục truyện nhiều kỳ ở trang mạng Mặc Nhiên, cũng đã đến chương 5. Bộ truyện nhiều kỳ đã được công bố trước đó là <Tố Phong Nguyệt> cũng bắt đầu đăng lên.
Ngụy Bình lựa chọn truyện <Tố Phong Nguyệt> đăng lên là vì đây là truyện thể loại huyền huyễn được nhiều người yêu thích. Nếu thu hút được độc giả của Tạ Thanh vào đây rồi, họ cũng sẽ đương nhiên tìm đến hố mới của cô. Ngoài ra, còn đăng thêm truyện đô thị và thanh xuân vườn trường thành truyện nhiều kỳ, còn tìm hai tác phẩm tiến hành hợp tác với văn học chính thống.
Mấy ngày đầu, mọi chuyện khá ổn. Nếu đem so sánh với <Tố Phong Nguyệt> thì kém hơn rất nhiều, cũng có nhiều người đọc uyển chuyển nhắn lại nói không hợp khẩu vị của bọn họ, họ chờ hố kế tiếp. Nhưng nếu so với mặt bằng chung giống như câu Tống Mặc đã nói: Lạc đà gầy còn hơn ngựa.
Lượng độc giả của <Tố Phong Nguyệt> quá cường đại, chỉ tính sách xuất bản không thông cũng đã đạt đến mười vạn bộ, đọc giả internet cũng phải gấp hơn mấy lần liền.
Chỉ cần 1% độc giả tìm theo truyện mới thôi cũng đủ để thành tích của <Cảnh xuân năm ấy> vượt lên mặt phần lớn các tiêu chuẩn của văn học mạng.
Tính lượng truy cập của trang mạng mới Mặc Nhiên, nó thuận lợi trở thành đại ca.
Đăng nhiều kỳ hơn nửa tháng, một ngày nọ, vì mẫu đơn đăng ký giải thưởng Tạ Thanh đi tìm Tạ Thanh, vừa đẩy cửa văn phòng liền ngửi được một mùi hương gay mũi.
Nhăn lông mày, cô phân biệt được đó là mùi gì, nhìn về phía Lục Thành: “Uống rượu?”
“Đi làm, uống rượu cái gì.” Lục Thành ngẩng đầu, bất đắc dĩ cười, tay chỉ một bên tường, “Hôm qua Tống Mặc tới đây mượn rượu tiêu sầu.”
Tạ Thanh nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn đến một thùng giấy bia lon.
Không chỉ là đã uống hết, hơn nữa phần lớn còn bị tàn nhẫn dẫm bẹp dí.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nghi hoặc, vừa đưa mẫu đăng ký đã điền xong cho Lục Thành vừa hỏi.
Lục Thành thở dài: “Chuyện liên quan đến số lượng người đọc của Mặc Nhiên, cậu ấy nóng vội.”
Tạ Thanh ngẫm lại: “Tình huống không tốt lắm sao?”
Lục Thành gật đầu: “Ừ, nhưng mà thật ra cũng có chuẩn bị tâm lý rồi.”
Hiện tại trong ngành mô hình đã thực sự ổn định, tỷ lệ nam nữ truy cập cao đã bị mấy trang mạng lớn giành mất, những phong cách cơ bản đều được hoàn thành ở mức cơ bản. Một trang mạng mới giành được chỗ đứng không phải dễ.
Ít nhất trong năm nay qua, Lục Thành không nghĩ ra một trang web nào chân chính nói mình phát triển. Quả thật là có nhiều nhân tài mới được đưa vào hoạt động, một số cũng khá thành công. Nhưng nếu nói đến mức độ nổi tiếng cùng lưu lượng truy cập, trong thời gian ngắn không thể nào địch nổi với những trang web lâu đời.
Chuyện này cả Lục Thành cùng Tống Mặc rất rõ ràng, cho nên bản thân Lục Thành không muốn tự mình thành lập nền tảng riêng.
Lúc Tống Mặc muốn đặt chân mình vào trong lĩnh vực này đã thương lượng cùng với cổ đông, quan điểm của hắn không phải là tốt nhất. Muốn chuyển đổi hình thức từ viết hộ chuyển sang viết bản gốc có rất nhiều con đường, nếu đem so hoạt động toàn diện như của Văn hóa Thành Thư với thành lập trang mạng để làm Văn học mạng thì rủi ro vẫn thấp hơn nhiều. Hơn nửa bước đầu tiên cũng không cần đầu tư quá nhiều tiền như thành lập trang mạng.
Nhưng Tống Mặc thực sự kiên định, trong ngành này hắn cảm thấy những trang web lớn đều trục lợi quá mức, loại phát triển này thật sự là không quá lành mạnh.
Lục Thành không có kiên trì cản hắn, nhưng nhắc nhở hắn vô số lần, nếu muốn làm trang mạng phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống bị đóng băng thậm chí là chết yểu.
Bản thân Tống Mặc cũng hiểu rõ về những điều này.
Nhưng chờ đến khi trang mạng đi vào hoạt động, mọi việc không chút khởi sắc, tâm tình vẫn rất dễ dàng buồn bực.
Tạ Thanh có chút kinh ngạc: “Biên tập nói với tôi số liệu của Mặc Nhiên cũng không tồi?”
Bởi vì đăng sớm hơn những trang web khác năm chương, cho nên mỗi chương truyện của cô lượng truy cập đều vượt qua hai vạn. Điều này cho thấy rõ chỉ riêng Mặc Nhiên số người đọc hố mới của cô đã vượt qua hai vạn.
Lục Thành lắc đầu: “Đó là những người chỉ đọc truyện của cô, vì có thể đọc được truyện sớm hơn những trang mạng khác. Nhưng xem những số liệu khác thì bọn họ chỉ đọc truyện của cô, không xem qua những truyện khác.”
Mong muốn ban đầu của bọn họ khi đăng truyện của cô chính là dùng truyện của cô thu hút mọi người vào trang mạng, sau đó độc giả nhìn qua truyện của những người khác. Nhưng người đọc chạy tới nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào truyện của cô.
Nhưng mà sự thật chứng minh, với một cái trang mạng truyện mới, thật sự không phải chỉ cần đại thần vung tay một cái là có thể mang đến lưu lượng truy cập. Những người đi vào đọc truyện của cô có hơn 90% đến liếc mắt qua truyện của những người khác cũng không thèm liếc, tỷ lệ chuyển đổi [5] thấp đến mức Lục Thành cũng không nghĩ đến.
[5] Tỷ lệ chuyển đổi được tính bằng số người nhìn thấy/ số người click vào. Tỷ lệ này thường được dùng đo lường hiệu quả quảng cáo…
Tạ Thanh im lặng một lát, hỏi: “Có chỗ nào tôi có thể giúp được không?”
Lục Thành lắc đầu: “Không phải do cô.” Nói xong đưa mẫu đơn đã xem xong, nói với cô: “Đại khái cốt truyện tôi đã nhờ biên tập điều chỉnh điểm cần tập trung, những cái khác đều làm rất tốt.”
Tạ Thanh: “Điểm cần tập trung?”
“Các giải thưởng đều thiên về một số điểm.” Lục Thành ngậm cười, “Có giải thiên về thành tích của tác phẩm, có giải thiên về tính sáng tạo. Liên quan đến giải thưởng của những bộ ngành liên quan phần lớn tham gia vào Văn học chính thống, muốn đề cao năng lượng tích cực, và hướng về phía trước.”
Cốt truyện của Tạ Thanh khá khái quát, toàn diện nhưng phong cách chỉnh thể lại tương đối u ám, hắn muốn biên tập điều chỉnh một chút, tập trung vào điểm sáng trên người nhân vật chính, chính là làm nổi bật bất khuất chính diện của nhân vật chính.
Cuộc trò chuyện này liền kết thúc ở đây, chuyện độc giả của Mặc Nhiên Tạ Thanh không có suy nghĩ thêm nhiều.
Nhưng qua hai ngày, đột nhiên trong ngành nổi lên một trận tin đồn nhỏ liên quan đến truyện mới của cô.
Cô nghe được chuyện này là nhờ biên tập gửi screenshot Weibo cho cô.
Nội dung Weibo là một chia sẻ mẫu của trang Mặc Nhiên khi muốn khen thưởng một tác giả nào đó.
Người chia sẻ chính là Nhất Sinh Thư.
Nhất Sinh Thư v:
Tôi vừa đọc <Cảnh xuân năm ấy> trên trang mạng Mặc Nhiên, tâm tình rất tốt, khen thưởng 10.000.000 Mặc Nhiên tệ.
Tiền giả thuyết trên đại đa số trang web văn học đều theo tỷ lệ 100:1, Mặc Nhiên cũng vậy.
Một ngàn vạn Mặc Nhiên tệ tương đương với mười vạn nhân dân tệ.
Biên tập viên như đang chia sẻ với cô một chuyện gì đó lý thú, sau khi chia sẻ screenshot còn trêu chọc cô: Tình hữu nghị giữa những Đại thần thật đáng giá….
Tạ Thanh khóa mi nhìn chằm chằm cái ảnh chụp kia, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới tắt Wechat.
Nhìn từ góc độ cá nhân mà nói, cô không nghĩ sẽ nhận khoản tiền này. Cô cũng biết cách liên lạc với Nhất Sinh thư. Tuy bọn họ chưa hề có bất kỳ liên hệ về mặt cá nhân nào, nhưng sau sự việc <Xích Ngọc Lục> xảy ra cô cũng có ý thức lướt Weibo, tài khoản Weibo vẫn phải có, phát một tin cũng thật dễ dàng.
Nhưng cũng nhìn từ góc độ cá nhân mà nói, so với việc không muốn nhận số tiền này, cái cô mong muốn hơn chính là không có liên hệ gì với Nhất Sinh Thư.
Đoạn xá ly [6] ư? Cô cùng với Nhất Sinh Thư, trước đây bọn họ coi như không hề quen biết thì mới gọi là đoạn xá ly.
[6] 断舍离 – Có nghĩa là nói lời từ biệt với một người hoặc một vật nào đó, không hề có bất kỳ liên lạc nào nữa.
Nếu trước nay không hề quen biết, Nhất Sinh Thư cũng chỉ là một người đọc bình thường, cho cô một phần thưởng kếch xù cô sẽ nghĩ đến việc gửi trả sao?
Đại khái chính là có sự phân biệt.
Nếu trước khi gửi tiền thưởng độc giả liên hệ với cô, đại khái cô sẽ ngăn cản. Số tiền này có gì mà không tốt cơ chứ?
Nhưng nếu bạn đã từ chối, không nghĩ tìm trăm phương nghìn kế để liên lạc để trả tiền lại cũng không đáng, việc khen thưởng cho tác giả cũng là quyền lợi của người đọc.
Tạ Thanh có chủ ý không cần quản nhiều, chỉ mở ra Weibo, tìm được bài đăng đó, lướt lướt phần bình luận.
Độc giả của Nhất Sinh Thư nhiều, ngay cả fan Weibo cũng nhiều, hành vi này của thổ hào [7] cũng thực sự bắt mắt.
[7] 土豪 – Ngôn ngữ mạng, để chỉ những người có tiền, thích thể hiện, tiêu xài không hợp lý.
Đại đa số bình luận đều kinh ngạc cùng cảm thán Nhất Sinh Thư có tiền liền tùy hứng, cũng tỏ vẻ hiếu kỳ với áng văn này, muốn đọc thử xem.
Tắt Weibo, Tạ Thanh chuyên tâm viết bản thảo.
Nhất Sinh Thư không liên hệ tới cô, giống như đây là một hành vi của một độc giả thổ hào bình thường.
Một tháng sau, trước khi kết quả giải thưởng được công bố.
Cái giải thưởng này kỳ thật cũng không lớn, ngay cả Lục Thành cũng chưa nghe nói qua. Là của một giải thưởng cấp Thành phố mới ở phía nam nhằm nâng đỡ Văn học mạng. Năm nay là năm đầu tiên, với tính chất thử nước, Ngụy Bình đề nghị Tạ Thanh xin thử với tâm thái không cần ôm quá nhiều hy vọng.
Kết quả cũng không tệ lắm. Giải vàng duy nhất được trao cho tác phẩm mới của một vị Đại thần kỳ cựu, trong ba giải bạc Tạ Thanh cũng giành được một cái.
Ban Tổ chức đã lo lắng chu đáo mọi chuyện. Ngay khi giải thưởng được công bố, lập tức có người liên hệ lại để trao đổi công việc liên quan đến nghi thức trao giải.
Tạ Thanh muốn đi, một phần vì nơi đó là một địa phương có non xanh nước biếc, hơn nữa tác giả đạt giải còn có Lưu Cẩm.
Nhưng nghĩ đến việc cô bước lên đài lãnh thưởng không thích hợp.
– —- làm “Kẻ thần bí”, trong những trường hợp này thích hợp nhất vẫn là có một người đại diện lãnh thưởng. Nghĩ một chút, mọi người đều vẫn luôn tò mò “Kẻ thần bí của Văn hóa Thành Thư” rốt cuộc là người thế nào, bọn họ sẽ nhìn chằm chằm trên đài. Lúc này trợ lý lên đài, nhận thưởng. Nhận xong, đại diện nói lời xin lỗi mọi người, tác giả của chúng tôi có việc không tiện tham dự. Có tạo được hiệu quả tốt không?
Ba ngày trước ngày trao giải, Lục Thành đưa vé máy bay cho cô.
“?” Tạ Thanh khó hiểu, “Cô không muốn đi một mình.”
“Giải thưởng có thể có người khác lãnh thay, chính mình đi xem trực tiếp ở hiện trường không phải tốt hơn sao.” Lục Thành thở ra một hơi, “Tôi đã nhìn qua, từ đó đến Tam Hiệp rất gần, có thể thuận tiện sưu tầm phong tục.” Dừng lại một chút, lại nói, “Cảnh sắc của Tam Hiệp rất tráng lệ, tôi thấy khá giống với cảnh tượng trong truyện huyền huyễn của cô.”
Tạ Thanh vui vẻ tiếp nhận, Lục Thành âm thầm thở ra.
Sưu tầm phong tục gì đó, đối với tác giả rất quan trọng, những sinh hoạt phong phú thú vị có thể làm văn chương thêm rạng rỡ. Nhưng đưa ra lời mời này, ý của anh túy ông không phải ở rượu [8].
[8] 他醉翁之意不在酒 – Thành ngữ; Thường để được dùng để nói lên một việc không nằm ở đó mà nằm ở một khía cạnh khác hoặc động cơ thầm kín.
Hắn muốn cùng cô đi ra ngoài một chút.
Ba ngày sau, Lục Thành cùng Tạ Thanh ngồi trên máy bay.
Ban Tổ chức sắp xếp mọi việc thật gấp gáp, chiều thứ bảy là lễ trao giải, mua vé máy bay vào sáng sớm thứ bảy.
Nhưng đây lại là một sự sắp xếp được cân nhắc kỹ càng.
– — rất nhiều người khác tới tham gia buổi lễ trao giải đều rất bận, sắp xếp vào thứ bảy sẽ không ảnh hưởng đến công việc bình thường. Đối với những tác giả tới để nhận thưởng mà nói, mọi việc được sắp xếp trong một ngày là tốt nhất. Nếu chiếm dụng hơn một ngày có khả năng muốn nghỉ thêm nhiều ngày nữa.
Rất nhiều tác giả internet đã bắt đầu đăng truyện nhiều kỳ. Nếu gặp bạn bè bằng hữu hẹn đi ăn cơm, chỉ hận bản thân không thể ăn được nhiều lần hơn nữa trong một ngày để có thể hẹn tất cả các cuộc hẹn trong một ngày.
Đi cùng bọn họ còn có Ngô Mẫn, người lên đài lãnh thưởng sẽ nhờ cô ấy. Nhưng mà sau khi lãnh thưởng Lục Thành để cho cô ấy trở về Bắc Kinh, hắn tính toán đưa mình Tạ Thanh đi “sưu tầm phong tục”.
Ba giờ chiều, lễ trao giải bắt đầu.
Đầu tiên Ban Tổ chức đọc diễn văn, tiếp theo là Cục Văn hóa địa phương sau đó là Chủ tịch của Thành phố lên đọc diễn văn, sau đó, chính thức tiến vào phân đoạn trao giải.
Giải thưởng bắt đầu với những hạng mục nhỏ và linh tinh như “Giải thưởng cho tác phẩm được nhiều người biết đến”, trao bảy tám cái, rốt cuộc cũng đến giải Đồng.
Vốn dĩ Tạ Thanh muốn gặp Lưu Cẩm, nhưng Lưu Cẩm đang bận rộn với truyện đăng nhiều kỳ của cô ấy, nhường biên tập của cô đến nhận thay, còn giận Tạ Thanh nói: Chỉ để gặp cậu đáng giá để tôi đi đến đó sao! Chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh không được sao!
Kế tiếp là giải Bạc.
Giọng người chủ trì trầm bổng du dương: “Ba tác giải giành được giải Bạc —- Hoa Minh, tác phẩm <Kính trọng người>; Đầu cá bạc, tác phẩm <Tống khi hương vị>; Kẻ thần bí của Văn hóa Thành Thư, tác phẩm <Cảnh xuân năm ấy>.
Trong hội trường vang lên một tràng vỗ tay theo đúng lễ tiết.
Người chủ trì chờ đến khi tiếng vỗ tay ngừng hẳn, tiếp tục nói: “Xin mời những tác giả đoạt giải lên sân khấu; xin mời Khách quý lên trao giải, Thành viên Ban trị sự Hiệp hội Nhà văn Trung Quốc, nhà văn mạng trứ danh Nhất Sinh Thư lên đài trao giải.”
Lại một tràng vỗ tay như sấm dậy, sắc mặt Tạ Thanh lạnh lùng.
Ngô Mẫn nhìn Lục Thành theo bản năng, biểu tình của hắn so với Tạ Thanh còn lạnh hơn một ít.
Lúc trước Tạ Thanh không nhìn qua hoàn toàn quá trình được sắp xếp nhưng hắn đã xem qua.
Theo sắp xếp ban đầu, phân đoạn trao giải có tổng cộng bốn vị khách quý, được chia ra trao Giải vàng, Giải bạc, Giải đồng cùng những Giải thưởng nhỏ kh.
Vừa rồi, ở phần phát những giải thưởng nhỏ khách quý biến thành hai người, trong đó có một vị nguyên bản là muốn trao Giải bạc, chính là Lãnh đạo Cục Văn hóa địa phương.
Nhưng cái kiểu điều chỉnh nhỏ nhặt này bình thường trong những lễ trao giải thường xuyên xảy ra, lúc đó Lục Thành cũng không quá để ý.
Bây giờ mới biết là cái gì.
Chỉ là không hiểu rõ lắm vì cái gì mà cuối cùng Nhất Sinh Thư đã đến.
Là do ban đầu Ban tổ chức không mời được hắn, sau đó lại thuyết phục được hay là hắn chủ động đề nghị?
Cái này cũng hoàn toàn khác biệt.
Chuyến này, ngoài Lục Thành còn có một người là “Ý của túy ông không phải ở rượu.”
Chỉ sợ Nhất Sinh cũng như vậy.
Trong tiếng vỗ tay, hai vị tác giả khác đã đi lên sân khấu.
Ngô Mẫn đứng lên, bị Lục Thành ngăn lại.
Lục Thành ý bảo cô ngồi, chính mình đi lên bậc thang cách đó không xa.
Tiếng vỗ tay vẫn còn tiếp tục chưa có dấu hiệu dừng lại, ba người bước lên sân khấu theo lễ tiết mà bắt tay nhau, sau đó rất vi diệu, hai người còn lại rõ ràng cảm nhận được một luồng khí lạnh như có như không.
Hoặc có thể nói rằng là một luồng sát khí như có như không.
Cô gái trẻ bưng tới cúp cùng giấy chứng nhận, quá trình trao giải bình thường không có gì lạ xảy ra. Chỉ là tới khi Lục Thành nhận giải, Nhất Sinh Thư nghe rõ ràng một câu nói được đè thấp: “Đừng làm phiền cô ấy.”
Nhất Sinh Thư đưa cho hắn: “Lời này có ý gì?”
“Vì muốn tốt cho anh.” Lục Thành đạm cười.
Nhất Sinh Thư bình tĩnh cùng hắn bắt tay: “Chuyện tình cảm cá nhân, Lục tổng cũng đừng quản.”
Lục Thành nhẹ hút một ngụm khí lạnh.
Tuy rằng lúc trước hắn nhận ra một chút, nhưng hiện tại Nhất Sinh Thư chân chính xác nhận suy nghĩ của hắn.
– — Nhất Sinh Thư từng bước ép sát Tạ Thanh, cũng không phải đơn thuần áy náy hoặc hâm mộ tài hoa.
Thời điểm ban đầu có lẽ giống như hắn lúc ban đầu chỉ là đơn thuần thưởng thức tài năng của cô, đứng ở góc độ văn học cho rằng cô không nên bị mai một.
Nhưng tiếp xúc lâu dần, cảm tình chậm rãi thay đổi.
Một cô gái có tài lại cứng cỏi như vậy, mị lực bắn ra tứ phía. Hắn cũng bị cô làm cho mê mẩn, dựa vào cái gì cảm thấy Nhất Sinh Thư sẽ không?
Hai người theo lễ tiết mà bắt tay, từng người không tự chủ được mà dùng lực, cho đến khi nhiếp ảnh gia chụp xong ảnh chung, người lãnh thưởng cùng khách quý xuống sân khấu mới buông ra.
Lục Thành vô cùng tin tưởng, sau khi lễ trao giải kết thúc, Nhất Sinh Thư sẽ xuất hiện trước mặt Tạ Thanh đi tìm cảm giác tồn tại. Vừa vặn sau đó còn có một bữa tiệc tối, những kiểu yến hội này là một nơi thích hợp để trò chuyện.
May mắn thay, may mắn thay, trước đó hắn đã sắp xếp hành trình sau đó.
Ngồi lại ghế ngồi, Lục Thành lấy di động ra, không tiếng động mà gửi cho Ngô Mẫn một tin nhắn Wechat: “Liên lạc với xe chuyên dùng đi Tam Hiệp, sớm hơn hai tiếng.”
Ngô Mẫn ngồi bên cạnh hắn, khó hiểu mà quay đầu nhìn hắn một cái, trả lời: “?”
“Lục Thành”: Ừ.
Ngô Mẫn không hỏi gì thêm: OK.
Tiếp theo thấy Lục Thành dựa sát hơn qua về một bên còn lại, nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh: “Xe đi Tam Hiệp tới sớm, cô xem chúng ta trực tiếp đi, không đi dự tiệc tối được chứ?”
Cái này chính là ý muốn của Tạ Thanh, căn bản cô cũng không thích những loại xã giao này, lập tức gật đầu.
Lục Thành thả lỏng, sửa sửa áo khoác âu phục, mỉm cười nhìn về phía sân khấu, chuyên tâm xem nghi thức kế tiếp.
*******
Lúc tiệc tối bắt đầu, Nhất Sinh Thư đợi Tạ Thanh đã lâu nhưng không thấy kết quả, đành phải nhờ nhân viên công tác dò hỏi xem người của Thành Thư Văn Hóa đang ở đâu.
Nhân viên công tác báo lại: “Giống như có việc gì gấp, đi trước rồi.”
Mặt Nhất Sinh Thư tái xanh.
Trên chuyến xe chuyên dụng để đi Tam Hiệp, hai người đều ngồi ghế sau. Phải ngồi xe mấy giờ liền, khó tránh khỏi việc dừng lại ở trạm nghỉ chân ở đường cao tốc.
Tạ Thanh không xuống xe, Lục Thanh tranh thủ đi siêu thị. Sau khi xe lại khởi hành, hắn mở ra một gói gì đó xé mở.
Mở hộp ra, lấy một cái, lại xé mở đóng gói, đưa cho Tạ Thanh.
Tạ Thanh khách khí xua tay theo phản xạ có điều kiện: “Không cần, cảm ơn.”
“Ăn đi.” Lục Thành cười nhạt, “Còn phải đi ba tiếng nữa.”
Cô chần chừ một lúc, duỗi tay tiếp nhận, sau đó xoay người, cúi đầu lục lọi gì đó trong ba lô.
Chỉ trong chốc lát, lấy ra một gói đồ ăn nhỏ màu bạc hút chân không cho hắn.
Lục Thành nhận được nhìn thấy, đặc sản Hồ Nam, cá cay.
Mang theo cá khô tùy thân, con nhím nhỏ biến thành con mèo nhỏ.
Trong lòng hắn chế nhạo, tiện tay mở ra ăn.
Cá khô này đúng là rất cay, đối với hắn mà nói có hơi cay hơn một chút, nhưng hắn ăn đến mức tâm tình không tồi, vừa nhai vừa xem núi non trập trùng ngoài cửa sổ.
Hắn quay đầu ngắm phong cảnh, đối với cô mà nói vừa vặn.
Cô len lén nhìn sườn gò má của hắn.
Hắn thật là đẹp mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cô đã cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, mỗi lần cô đều thầm than cô cảm thấy trái tim mình ngày càng mềm.
Đều nói tâm sinh tướng, hắn xuất phát từ ngành Văn học, mặt mày luôn có một loại cảm giác văn nhược đặc trưng của những người làm Văn học.
Nhưng cùng lúc đó, tổng quan khuôn mặt còn bộc lộ một loại chính nghĩa.
Ở rất nhiều thời điểm chính là có ý nghĩa là kiên cường, đối lập với văn nhược, nhưng hai loại cảm giác này kết hợp lại rất thích hợp.
Cái kết hợp vừa đúng đó lại chính là bộ dáng cô thích.
Cá khô hơi cứng, một bọc nhỏ cũng đủ để ăn thật lâu. Hắn ăn thật lâu, cô cũng có thể nhìn thật lâu.
Chờ đến khi hắn ăn xong cúi đầu đem rác bỏ vào túi ni lông, cô mới vội vàng thu hồi ánh mắt lại.
Sau khi thu hồi rác xong xuôi, ánh mắt Lục Thành dừng trên tay cô.
Một hồi lâu, đồ ăn trong tay cô mới ăn có một phần ba.
Không hợp khẩu vị?
Hắn nghĩ nghĩ, lại lật gói khoai tây chiên ra: “Ăn chút đồ mặn?”
“Dạ?” Bộ dáng của cô như vừa mới hoàn hồn, sửng sốt một chút, “Không cần…” Vừa nói vừa cúi đầu cắn một miếng.
Lục Thành lúc này mới chậm chạp ý thức được: “Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Cô gật gật đầu.
Hắn vội nói: “…. Không quấy rầy cô nữa.”
Hắn sợ cô đang suy nghĩ đến cốt truyện.
Tác giả khi nghĩ đến cốt truyện khi bị quấy rầy, phần lớn đều cảm thấy vô cùng bực bội.
Hắn không muốn cô cảm thấy hắn phiền.
Lần thứ hai Lục Thành cố tình quay đầu nhìn về cửa sổ, nhưng bởi vì cố tình, biên độ lớn hơn so với khi nãy.
Vì thế ngay cả sườn mặt của hắn Tạ Thanh cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn được sau đầu hắn.
“…” Cô không nhịn được mà hậm hực, mấy lần muốn mở miệng, lại không biết nói gì cho tốt.
Hay là hắn vẫn là quấy rầy cô đi.
Cô không có nghĩ cái gì khác.
Cô đang nghĩ đến hắn.
Không thể nói như vậy ….
Những lời này một câu cô cũng không thể nói.
Tạ Thanh khó xử, bị đè nén mà ngồi cứng đờ, trong lòng lộn xộn, cảm thấy đời này kiếp này hình như chưa hề có thời khắc nào có cảm giác mâu thuẫn như đứng đống lửa, như ngồi đống than như vậy.
Trong lòng cô như có hai người đánh nhau, một người chính là lý trí, người còn lại là xuân tâm đang nảy mầm.
Rồi sau đó, cũng không lâu lắm, xuân tâm kia chiến thắng.
Cô muốn nói gì đó với hắn.
Lục Thành cảm giác đầu vai bị chạm vào một cái.
Quay mặt lại, thấy cô đưa qua gói cá khô thứ hai.
“Anh ăn nữa không?” Biểu tình của cô chân thành.
“Cảm ơn.” Hắn mỉm cười tiếp nhận, mới vừa xé gói, điện thoại Tạ Thanh vang lên.
Cô cầm lên xem, hắn quét mắt qua theo bản năng, nhìn thấy người gọi đến là “Lưu Cẩm.”
“A lô, Lưu Cẩm?” Tạ Thanh nhấn phím nhận điện, vừa mới nói ba chữ tiếng thét chói tai từ đầu biên kia làm cô không thể không đem điện thoại đưa ra xa.
“Thanh Thanh!!! Cậu với Thư Đại rốt cuộc sao lại thế này! Cậu nhanh chóng nói thật cho tôi đi!!!” Giọng nói của Lưu Cẩm hưng phấn kích động, tràn ngập cảm giác hăng tiết khi nghe ngóng bát quái.
“…” Tạ Thanh nhìn chằm chằm điện thoại hai giây, chờ cô ấy gào xong rồi, mới đem điện thoại để sát vào tai, “Cái gì chứ?”
“Cậu thực sự không biết hay đang làm bộ với tôi thế???” Lưu Cẩm tiếp tục thét chói tai, “Bình luận trên Weibo của hắn với Weibo của Văn hóa Thành Thư nổ tung rồi!!!”
Tạ Thanh càng thêm mờ mịt: “Cậu nói rõ ràng…”
“A, cậu thực sự không biết?” Lưu Cẩm điều chỉnh cảm xúc một chút, “Truyện mới của cậu trên Mặc Nhiên…” Lục Thành ngồi bên cạnh cũng nghe được rõ ràng: “Hắn mới vừa thưởng cho cậu một trăm vạn!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!