Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Chương 406: Ngoại truyện 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em


Chương 406: Ngoại truyện 15


【Nắm tay cùng nhau chung sống tới già 】Ngoại truyện ngọt ngào 15

Đối với vấn đề này Lương Chân Chân chỉ có thể đỡ trán, bên cạnh thật sự là không biết phải nói như thế nào, một đôi quỷ sứ!

Đằng Cận Tư trầm tư một chút, mắt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bà xã, nháy mắt, còn thật sự nghiêm túc nói: “Mẹ không lừa các con, bố thật sự. . . . . Mỗi đêm đều cùng mẹ chơi đùa.”

Nghe nói như thế, Lương Chân Chân một ngụm nước thiếu chút nữa phun tới, may mà cô nhịn được, lúc này cô tuyệt đối phải phối hợp với ông xã, bằng không lấy sự khôn khéo của con gái, chắc chắn sẽ lộ.

Tiểu công chúa Nhạc Nhạc nửa tin nửa ngờ nhìn bố, thấy vẻ mặt anh thật sự nghiêm túc, liền tin, nhưng việc tiểu công chúa thích bố tuyệt đối không phải giả, chớp lông mi trên đó nước mắt còn chưa khô, hai tay nhỏ bé …….

Đằng Cận Tư dỗ rất lâu, bé mới cười rộ lên “Khanh khách “.

“Bố, vậy sau này người theo Nhạc Nhạc đi ngủ, nửa đêm không được lén lút chạy mất.” Tiểu công chúa hất cằm kiêu ngạo nói.

“Cái này. . . . . .” Đằng Cận Tư tạm dừng hai giây, “Nhạc Nhạc đã trưởng thành, phải học cách sống độc lập, không thể quá mức ỷ lại bố mẹ.”

“Đừng mà, không muốn!” Nhạc Nhạc nũng nịu không nghe theo, hai tay nhỏ bé ôm hai bên cổ bố, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên thật cao.

“Hóa ra Nhạc Nhạc là một cô bé không nghe lời, vậy bố sẽ tức giận.” Đằng Cận Tư cố ý nghiêm mặt.

Tiểu công chúa Nhạc Nhạc “Bá” nhảy xuống đầu gối bố, chạy vào lòng mẹ, ôm cổ cô làm nũng: “Mẹ, buổi tối con muốn ngủ cùng mẹ.”

Tất cả mọi người đều nói bố yêu nhất là bé, nhưng bé biết kỳ thật bố yêu nhất là mẹ, mẹ nói cái gì người cũng sẽ không phản bác, cho nên, lấy lòng mẹ cũng rất quan trọng.

Trong lòng Lương Chân Chân mềm nhũn, không chịu được việc con gái tức giận và cầu xin: “Được.”

“Nhé. . . .” Nhạc Nhạc vui vẻ ở trên gương mặt mẹ hôn một cái, quay đầu hướng bố cười vô cùng sáng lạn, dường như đang nói: mẹ đã đồng ý.

Đằng Cận Tư cười đến cưng chìu mà lại bất đắc dĩ, có vợ có con gái như thế, còn cầu cái gì nữa?

Giữa trưa, Đằng Cận Tư tính mang vợ và con gái đi ra ngoài ăn cơm, nhưng công việc thực sự là quá bận, chỉ có thể để Nam Cung giúp anh gọi bên ngoài, người một nhà ở trong phòng làm việc giải quyết cơm trưa.

Lúc ăn cơm, Lương Chân Chân nghĩ đến một mình con trai ở nhà trẻ, liền gọi điện thoại cho bé, hỏi bé có ăn cơm hay không . . . .

Đẳng Cẩn Tư thấy vậy nhíu mày thật sâu: ” Bà xã, con trai cần độc lập, không thể chăm sóc mãi được.”

“Em đâu có chăm sóc con, An An vốn cũng rất độc lập!” Lương Chân Chân bất mãn cãi lại.

“Còn chưa đủ.”

“Điều bé trai cần sau khi lớn là kinh nghiệm, khi còn nhỏ thì không nên quá hà khắc, hơn nữa, An An vốn rất thông minh, thầy giáo cũng khen bé là thiên tài.”

Nói đến con trai, Lương Chân Chân vô cùng tự hào.

Đằng Cận Tư im lặng ăn cơm, về vấn đề giáo dục con cái, anh và bà xã vẫn khác nhau, thật sự là. . . . .

Đương nhiên, anh cũng không phủ nhận con trai rất thông minh, suy nghĩ luôn vượt qua người bình thường, điều này cũng khiến anh lo lắng, càng là thiên tài, càng phải trải qua rèn luyện mới được, bằng không sẽ không tìm được vị trí chính xác cho mình.

Lại nhìn con gái, ngốc nghếch, cực kì giống một cô gái nhỏ, khóe môi anh không nhịn được cong lên một chút độ cong, ngay cả khóe mắt cũng hiện lên hạnh phúc rõ ràng.

* * * * * *

Buổi chiều thứ Bảy, ánh nắng tươi sáng, khắp nơi đều bao phủ tình cảm ấm áp, trong phòng bếp Lương Chân Chân đang rửa hoa quả, sau đó đem chúng cắt ra, bày biện thành một món hoa quả xinh đẹp, nhìn lấp láng, nhìn đến đã thấy hứng thú.

Cô bưng mâm đựng trái cây trở lại phòng khách, ông xã đang ngồi trên sô pha tập trung tinh thần nhìn tài liệu.

“An An và Nhạc Nhạc đâu rồi?” Lương Chân Chân kinh ngạc hỏi, mới vừa rồi còn làm bài tập mà thầy giáo ra cho, một lúc sau đã không biết chạy đi đâu rồi.

“Đang chơi cùng bà nội ở sân sau.” Đằng Cận Tư vừa mới chuẩn bị đưa tay lấy hoa quả, kết quả là bị bà xã chặn lại.

“Anh còn chưa rửa tay.”

Đằng Cận Tư nhăn mặt: “Bà xã, anh đang làm việc, em đút anh.”

“Nếu bị An An và Nhạc Nhạc nhìn thấy thì làm sao? Anh là bố, phải làm gương cho bọn nhỏ.” Lương Chân Chân nói.

“Bà xã, hiện tại trong lòng em chỉ có An An và Nhạc Nhạc, anh ở trong lòng em đã không còn địa vị gì nữa.” Giọng nói của Đằng Cận Tư có chút tủi thân.

Làm không cần an. LươngChân Chân bị bộ dáng của anh làm cho tức cười, nhặt một quả nho nhét vào trong miệng anh: “Ai nói, mọi người trong lòng em đều quan trọng nhất.”

“Anh càng muốn ăn. . . . . .Em. . . . .” Tròng mắt đen của Đằng Cận Tư liếc vị trí trên người bà xã.

“Không có nghiêm chỉnh, nhanh nhìn tài liệu của anh đi!” Lương Chân Chân xấu hổ liếc một cái về phía anh.

Đúng lúc này, An An và Nhạc Nhạc từ cửa sau chạy vào, đầu hai đứa đầy mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Mau tới đây, để mẹ xem quần áo các con có mồ hôi không.” Lương Chân Chân gọi hai đứa lại gần, đưa tay sờ sau lưng bọn chúng, quả nhiên đều là mồ hôi.

“Đi, để mẹ đưa hai đứa đi tắm rửa, đầu đầy mồ hôi.”

“Mẹ, con có thể tự mình tắm rửa.” An An nghiêm mặt nói.

Lương Chân Chân sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Thật ngoan, nhưng mẹ cũng cần tắm cho em gái con, cho nên, hai người các con cùng nhau tắm luôn.”

An An nghiêm túc nói: “Mẹ, con là bé trai, về sau tự mình tắm rửa.”

“Phì!” Lương Chân Chân bị bộ dáng nghiêm túc của con trai làm cho vui vẻ, hôn bé: “Thì ra An An đã trưởng thành.”

Vì thế, Lương Chân Chân nắm tay con trai và con gái tiến vào phòng tắm, chỉ cho con trai cách dùng sữa tắm và bồn tắm lớn, sau đó mang con gái đi vào phòng tắm khác tắm rửa.

Sau khi đổi quần áo xong, Nhạc Nhạc liền chơi xấu ngồi trong lòng bố không chịu đứng lên, muốn anh chơi với bé.

“Nhạc Nhạc, bố con còn công việc, con làm bài tập xong chưa?”

“Xong rồi ạ.” Thanh âm Nhạc Nhạc to rõ.

“Còn có bài tập mĩ thuật thầy giáo cho nữa.” An An ngước đầu nhỏ lên bổ sung.

Lương Chân Chân nhìn thoáng qua con gái, ý tứ rất rõ ràng.

Tiểu công chúa lập tức ngoan ngoãn rời khỏi người bố, ngồi xuống bên cạnh anh trai, cầm lấy vở chuẩn bị hoàn thành bài tập mĩ thuật.

Đằng Cận Tư không phát biểu một lời nào, bởi vì một khi anh mở miệng, khẳng định Nhạc Nhạc sẽ lại dán lên người anh, cho nên. . . .

Mấy phút sau, Nhạc Nhạc ngước đầu nhỏ lên, giọng nói trẻ con đáng yêu: “Mẹ, Cầu Cầu đi đâu rồi? Con muốn vẽ nó, bởi vì thầy giáo đưa ra yêu cầu cần vẽ là động vật nhỏ.”

“Cầu Cầu đang chăm sóc Cầu Cầu nhỏ.” Lương Chân Chân trả lời.

Ba năm trôi qua, năm đó chỉ là một chú mèo Ba Tư nhỏ bé bây giờ đã trưởng thành, còn sinh vài con Cầu Cầu nhỏ.

“Mẹ, con có thể tặng cho Linh Linh một con không? Bạn ấy là bạn tốt của con, đã hỏi con nhiều lần.” Giọng nói Nhạc Nhạc giống như tiếng véo von của chim sơn ca.

“Được, nhưng bây giờ con phải nhanh hoàn thành bài tập của mình đã.” Lương Chân Chân đối với lời nói mãi không kết thúc của con gái có chút bất đắc dĩ, bé hoạt bát, không giống An An đặc biệt im lặng.

“Không có động vật nhỏ vẽ tranh như thế nào?” Nhạc Nhạc cong cái miệng nhỏ nhắn.

“Không phải trong phòng con có rất nhiều đồ chơi sao, lấy xuống một món đồ chơi nào đó để vẽ tranh không được sao.”

“Không được, thầy giáo nói muốn một bức tranh động vật sống.” Nhạc Nhạc mặc kệ.

“Thiếu phu nhân, tôi đi ôm Cầu Cầu lại đây.” Hạ Đông đứng ở bên cười nói.

Lương Chân Chân chỉ có thể gật đầu, ai bảo cô có một cô con gái cố chấp như vậy chứ! Làm cái gì cũng phải theo ý bé, bằng không thì thế nào! Không có cách yên lòng nào khác.

Từ khi Cầu Cầu theo mẹ trở về, trở nên càng lười biếng, nằm trên ghế sô pha, cũng không chịu nhúc nhích, lười vô cùng.

“Mẹ, con muốn một con chó ngao Tây Tạng.” An An đang ngoan ngoãn làm bài tập, bỗng nhiên nói ra câu nói làm kinh người.

“Cái gì?” Lương Chân Chân thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, kinh ngạc nhìn về phía con trai.

“Con thích chó ngao Tây Tạng.” An An trong sáng trả lời mẹ.

Mà ngay cả Đằng Cận Tư bên kia cũng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn con trai: “Chó ngao Tây Tạng rất nguy hiểm, nó sẽ tấn công con người.”

“Con có thể huấn luyện nó.”

“Con trai ngoan, mẹ mua cho con một con Labrador được không?”

An An bĩu môi, bé biết bố sẽ không đồng ý: “Không muốn.”

Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn nhau, đứa con trai này, sở thích thật không giống người bình thường. . .

“An An, chuyện này bố mẹ muốn bàn bạc một chút, có thể chứ?” Lương Chân Chân hỏi ý kiến con trai, tuy rằng bé mới 4 tuổi, nhưng quan điểm và ý tưởng của mình thì không thể gậy tre đánh nát, nếu không, đối với việc trưởng thành khỏe mạnh của bé sẽ tạo thành ảnh hưởng có hại.

“Vâng.” An An có hiểu biết gật đầu, bé cũng biết chó ngao Tây Tạng rất nguy hiểm, bố mẹ là vì tốt cho bé.

Lông mi Nhạc Nhạc chớp giống như cánh bướm, một hồi xem xét cái này, một hồi lại xem xét cái kia, không biết suy nghĩ cái gì.

Mười phút sau, Nhạc Nhạc cao hứng giơ lên bức tranh trong tay: “Bố, mẹ, con đã vẽ xong bức tranh rồi.”

Bé hưng phấn đưa bài tập của mình cho bố mẹ xem, bé gái mà ! Đều thích được bố mẹ khen ngợi.

Nằm trên sô pha lười nhác giơ lên đôi mắt xanh giống như bảo thạch, nghĩ rằng: “Trên bức tranh đó là mình sao? Một chút cũng không giống, xấu chết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN