Bà Xã, Hãy Đợi Anh - Chương 4: Nổi điên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Bà Xã, Hãy Đợi Anh


Chương 4: Nổi điên


Buổi sáng, Khoa Sảnvẫn bận rộn như mọi ngày.

Khoa phụ sản giống như khoa khác, buổi
sáng tiếng hò hét loạn cả lên,sản phụ chờ mở cổ tử cung kêu la thảm
thiết,người có thai ngoài tử cũng đau đớn chờ
lên bàn mổ,có bệnh nhân có năm sáu người thân bên cạnh, lo sợ xảy ra
chuyện gì,còn có bác sĩ kiểm trathương lượng bệnh tình, ra lệnh bảo y tá truyền thuốc.

Trương Cảnh bắt đầu làm việc, mang vào áo Blouse trắng cũng nhàn rỗi,kiểm tra phòng bệnh,hỏi thăm người bệnh,cho bệnh nhân kiểm tra sức khỏe,ghi lại lời dặn của bác sĩ,gặp người quen của đồng nghiệp,muốn dừng công việc lúc, giúp họ xem bệnh, giữa đồng nghiệp với nhau, khó tránh khỏi có người quen nhờ giúp đỡ,

Chờ hết bận, Trương Cảnh nhìn vào đồng hồ trong phòng làm việc, đãgần mười giờ rồi,mười rưỡi còn có ca phẫu thuật thai ngoài tử cung. thở dài hơi,lấy tay kê tráng, nhắm mắt dưỡng thần.

Cốc cốc

Lại có người gõ cửa,Trương Canh xoa xoa huyệt thái dương, giữ vững tinh thần, điều chỉnh thái độ, tươi cười:” Mời vào “

Là y tá Nguyễn Dung, Nguyễn Dung là y tá trong văn phòng khoa dưỡng lão, vào cùng nhóm người,quan hệ với cũng tệ, trùng hợp lại là y tá quản lý giường bệnh chỗ mình, hai người mấy năm qua phối
hợp hài hòa,trở thành mối quan hệ văn phòng khoa điển hình.

“ TrươngCảnh, xem bệnh nhân giường số hai chút, trai ta vừa tới, cãi nhau ầm ĩ, xem ra rất kích động, hay là chích liều an thần?”

Trương Cảnh trầm ngâm tý: “ Tạm thời cần phải chích, để mình xem thử ”

vừa đến phòng bênh VIP, nghênh đón chính là chén trà,nước còn nóng hổi,vài giọt văng phần chân lộ ra ngoài giầy xăng đan của, đầu là máy điều hòa, lạnh nóng,đối lậprõ ràng, đem cảm giác chân lập tức phóng đại lên gấp muời lần

Khúc Trì Nghiêu thấy vào, tạm thời giáo huấn em.

Thời khắc vào, cuộc cãi vã liền dừng lại,nhưng mấu chốt phải ở đó,mấu chốt là Khúc Trì Nghiêu còn chau mày nhìn, Trương Cảnh nghĩ, có phải quấy rầy họ “ bàn chuyện “ gia đình.

Nghĩ như vậy, Trương Cảnh nhìn hai anhem họ cười rồi xoay người ra ngoàivề phòng làm việc.

“ Chờ “

“A”

Sau đó Trương Cảnhthấy Khúc Trì Nghiêu nhíu mày về phía,xác thực là nhíu mày vềhướng chân.

“Sao lại cẩn thận như vậy ”Giọng Khúc Trì Nghiêu trầm thấp mang theo chút trách móc, ngồi xổm người xuống kiểm
tra chân cho Trương Cảnh,da Trương Cảnh vốn trắng nõn, giờ vết đỏ chân quá mức rang.

Trương Cảnh bị động tác này làm cho khiếp sợ,liên tiếp lùi về sau hai
bước,hành động này của Khúc Trì Nghiêu nếu là mười năm trước khiến trái tm bé của cảm động, nhưng nay hai mươi tám tuổi, có hứng thúđối với đàn ông có vợ.

Tay Khúc Trì Nghiêu cứ như vây giữ ở trung,thoáng cúi đầu xuống làm cho người ta nét mặt, vỏn vẹn là có chút dừng lại, đứng dậy cười cười: “ Khi về nhớ bôi thuốc mỡ”

Trương Cảnh có chút giật mình, sững sờ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vây, chuyên trịphụ khoa”

nghi ngờ hỏi: “ Sao?”

Trương Cảnh sững sờ trong chốc lát, vội vàng khoát tay: “ phải phải, ý em muốn mặc dù là bác sĩ khoa sản nhưng chút vết thương này thành vấn đề”

còn chưa biểu đạt hết ý, Khúc Trì Viện bên cạnh lạnh lùng rút kim tiêm ra khỏi tay,vén chăn bước xuống giường,bộ dạng
yếu ớt gió thổi mây trôi,Trương Cảnh có chút bội phục, vết thương của ấy đau sao?

“ Á…” Có lẽ động vào vết thương,Khúc Trì Viện cắn răng chống tay lêngiường,Trương Cảnh muốn đến đỡ ấy, muốn ấy đãđược cắm ống tiểu rồi, cần phải tự mình nữa.

“Tiểu Cảnh, em cần lo cho nó,nếu nó có gan ra khỏi phòng này, để nó theo người kia luôn “Khúc Trì Nghiêu lạnh lùng khoát tay nhìn Khúc Trì Viện

( tớ đổi ngôi do trạng thái tức giận của Khúc đại ca nha các ^^)

Khúc Trì Viện nghe thế ngẩng đầu, tỏ ra yếu thế trừng mắt nhìn vào Khúc Trì Nghiêu: “ xem thử tôi có hay!” liền bước tập tễnh đến phía cửa.

ra nhóc này phải muốn vệsinh.

Còn chưa chờ Trương Cảnh suy nghĩ cẩn thận, Khúc Trì Nghiêu bước qua, nắm lấy cánh tay Khúc Trì Viện, ôm trở về giường bệnh.

“ làm gì thế, thả tôi ra!” Khúc trì Viện la to.“ Khúc TrìNghiêu, đừng tưởng là của tôi quản lý cuộc sống riêng của tôi, anhkhông có quyền ”

“ Khúc Trì Viện, đúng là gan to, về quyền lợi,được, chờ tôinói với ba mẹ, từ từ mà giải thích với họ, tôi có rất nhiều biện phápvới ”

Khúc Trì Nghiêu hừ lạnh, Khúc Trì Viện xong cũng sợ.Ở nhà là công chúa,ba rất thương, mẹ nuông chiều, nhưng chỉ sợ người hơn mười sáu tuổi Khúc Trì Nghiêu này, Phải Khúc Trì Nghiêu đối với phải khắc khe, chỉ là số tuổi chênh lệch quá lớn, bình thường quá để tâm tới.

Từ đến lớn, nhìn bạn học bên cạnh có chị thương, thâm tâm cũng mongmuốnKhúc Trì Nghiêu giống họ. Đáng tiếc, của là bộ dạng băng lạnh ngàn năm, cũng từng chạy theo mẹ kể việc thân thiết với,mẹ lại trước kia hai rất ôn hòa,sau này, cưới Chương Bành Di,khoảng cách lại xa hơn, cũng dám đến gần, lâu thành quen.

Có thể trẻ con có tính xấu lòng dạ hẹp hòi, lại có nhiều hơn. Bởi vậy thường cùng mẹ là Vương Cầm đâm chọc,khi đó Khúc Trì Nghiêu mới kết hôn, mọi người cùng nhau ở nhà cũ, thường hay báo cáo việc và chị dâu gây gổ, cùng ai ra ngoài lêu lỏng về, hai thiên vị chị dâu giúp.

Khúc Trì Viện đúng là bảo bối của Vương Cầm, hết lần này đến lần khác đều tin lời,cảm thấy tâm tư con mình tốt liền tìm biện pháp chuyện với Bành Di,về sau Khúc Trì Nghiêu và Bành Dily hôn cũng vì lý do này.

Cha mẹ đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện nằm bệnh viện, nếu biết được nguyên nhân, dám nghĩ đến hậu quả.

Khúc Trì Nghiêu đắp chăn cho: “, em có ý kiến gì với, cho ràng”

Khúc Trì Viện ngồi dậy,vẫn bướng bỉnh:“ cũng rồi, em hai mươi tuổi, có quyền theo đuổi tình,theo đuổi cuộc sống hạnh phúc”

“Cuộc sống hạnh phúc, cùng với thằng oắt con chưa đủ lông đủ cánh ư?Kết quảlà cho em nằm ở đây ư?”

“ Tôi thích thế, tôi tự nguyện được sao?”

“ Được, muốn làm gì là chuyện của, nhưng làm, tôi quản tới cùng,nếu để cho tôi nhìn thấy và cậu ta còn ở cùng nhau, tôi cho nó ăn cơm tù vài năm” xong, để ý đến, Khúc Trì Nghiêu ra ngoài,,mặc kệ ầm ĩtrong đó.

Ngược lại người từ nãy đến giờcố gắng giảm bớt tồn tại, Trương Cảnhđi qua vỗ lưngcô nhóc: “Em đừng có quấy phá nữa, kì so với ai khác, em là người hiểu nhất người bạn trai kia có tin cậy được hay, nếu cậu ta có thể tin cậy, nhất định đem sức khỏe của em đặt lên hàng đầu, cần phải lừa mình dối người, em bây giờ vì cậu ta mà sinh non, sau này
lỡ như vì cậu ta mà vô sinh, vì sao phải chịu đựng thế chứ?”

Mặc kệ nhóc có nghe hay, là bác sĩ, điều cần hết. Trương Cảnh ra ngoài, thấy Khúc Trì Nghiêu, nghĩ có thể về, cũng có thời gian nghĩ nhiều, còn mười phút nữa là mười rưỡi, nắm chắc thời gian cùng Nguyễn Dung lên tiếng trao đổi, nếu Khúc Trì Viện tâm tình bất ổn, liền chích cho ta mũi an thần.

Ca phẫu thuật mười giờ rưỡi là ca phẫu thuật thai ngoài tử cung, đứng bên cạnh là chồng của bệnh nhân hai vợ chồng ước chừng hơn ba mươi, trước mắt vẫn chưa có con,Trương Cảnh cùnghọ về mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật.

Hai vợ chồng mong có con, nghe xong đồng ý cắt bỏ ông dẫn trứng,

Trương Cảnh trầm ngâm chút: “Tôi chỉ có thể hết sức giúp chị tu bổ ống dẫn trứng,nếu như có cố xảy ra, tôi xem xét việc cắt bỏ ông dẫn trứng bên trái ”

Đáng mừng đó là may mà người bệnh phát sớm, mang thai trứng nứt vỡ ống dẫn trứng,còn có thể chữa được.Trương Cảnh cẩn thận đem đoạn có chứa trưng thụ thai cắt bộ phận, sau đó từ hai đầu khâu lại chỗ, như đơn giản, kỳ là ca khó, ống dẫn trứng sau này có thể bị tắc,Trương Cảnh tận lực cẩn thận khâu lại,dù phòng phẫu có máy điều hòa khí, nhưng mồ hôi trán ngừngchảy ra.

“Tốt!hoàn thành “ Trương Cảnh cười vui vẻ, coi như hoàn thành trách nhiệm của mình, khâu lại cho tốt, nghĩ, chính mình phụ kì vọng có con của hai vợ chồng bệnh nhân.

Chỉ là bị hưng phấn làm chođầu óc tạm thời quên mắt lời dặn năm đó của giáo sưcho: “Bệnh tìnhluôn có biến hóa”

Ca phẫu thuật làm cho Trương Cảnh kiệt sức, ước bệnh viện có cái giường để thỏa sức nằm ngủ,cuối cùng cũng là lấy ý chí siêu nhân dùng hai chânđem thân thể ra ngoàiphòng bệnh, dù rằng con
mắtkhông muốn rời xa chếc giường, vẫn cố đến chợ mua thức ăn

Thời gian này mua thức ăn là thích hợp, là giờ tan ca buổi trưa, chợ đông đúc,Trương Cảnh hai tay mang đầy túi
ni lông lớn, có hoa quả, rau dưa còn có thịt,chờ về nhà làm cho mẹ nhiều đồ ăn chút,buổi chiều còn phải mang vào bệnh viện thămcha,cha quanh năm nằm ở ICU, chỉ dựa vào mấy bình dịch dinh dưỡng miết cũng tốt, thừa dịp cha còn có thể chịu được, bồi bổ thêm cho cha.

· ICU: phòng chăm sóc đặc biệt

Trạm xe lửa cách chợ đoạn Trương Cảnh có thói quen vòng qua đường cái ở đối diện, vòng nửa vòng là có thể đến trạm xe,

Vừa mới vòng qua ngõ hẽm, liền trong thấy ba nhóc con muời mấy tuổi níu lấy đứa bé năm sau tuổi.

“Nhóc con, hôm nay nếu đem tiền tới, bọn tao đánh mày”

“Tao đem “ bé trai đối với bọn nó là quá, thanh non nớt rang là khóc nức nở.

Ở bệnh viện mỗ cho các thai phụ,nghe tiếng khóc trẻ sớm bình thường, nhưng lần này, nhìn đứa khóc nức nở là khỏibận tâm.

“ đưa tao đánh mày” Đứa nhóc cao lớn nắm lấy áođứa bé, tát cái mạnh.

Be trai lập tức “ Oa “ tiếng khóc lên.

Đúng lúc này Trương Cảnh gần như suy
nghĩ,vung cái túi trong tay đánh vềhướng thằng nhóc to con, bé trai đột
nhiên bị thả ra, mông rơi xuống đất.Kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh,
vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

“Cút xéo, mấy thằng nhóc thối tha này, còn để tao bắt gặp ăn hiếp đứa bé, gặp lần nào tao đánh lần đó.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN