Bà Xã, Hãy Đợi Anh
Chương 7: Lợi dụng
“ Mẹ, sao lại tổng vệ sinh vậy?” Lưu Tố Vân bưng tủ trong phòng trương thành, nhanh chóng bỏ túi xách đến bưng giúp tay.
Vội vàng thu dọn đồ đạc,Lưu Tố Vân ngẩng đầu nhìn thần sắc của, mỉm cười: “ Tiểu Thành hôm qua về với mẹ, ba mẹ Thải Hà muốn hai đứa tính chuyện, Tiểu Thành sắp kết hôn rồi”
Trương Cảnh đầu tiên là vui mừng, tiện đà kinh ngạc, sau cùng có chút thất vọng,sau đó lại thoải mái, cảm giác hỗn hợp tụ lại chỗ,đan xen hỗn hợp, nhận ra tư vị gì cả.
tốt, tâm nguyện của mẹ thành, nếu ba biết được nhất định cũng rất vui, chừng sang năm bọn họ có cháu,cái tin tốt này tới đúng lúc. cũng phải mau chống cưới chồng, gả ra ngoài rồi.
Con người khi có chấp niệm, luôn tâm tâm niệm niệm, đúng thực trạng giờ của Trương Cảnh.
Ý muốn vội vàng lập gia đình trong đầu, giống như sau cơn mưa mùa xuân măng mọc liên tiếp. đường lớn, khi thấy thanh niên nam nữ than mặt khăng khít, ảo tưởng chính mình là người trong đó. Khuya về nhà, ngồi xe buýt, nhìn hàng ngàn ngôi nhà sáng đèn, ảo tưởng trong căn phòng ở đó, chính là ngôi nhà của tương lai.Như lúc làm việc ở bệnh viện, lúc khám bệnh cho bệnh nhân, cũng ão tưởng chính mình khi kết hôn, vì bệnh phụ nữ mà buồn rầu.
Hai mươi tám tuổi, quá tuổi, Trương Cảnh biết rằng mình sắp điên rồi, hay chính ra là thực điên rồi.
Về phần Khúc Trì Nghiêu, qua cái thời thực tế,hoặc là thiếu nữ ôm ấp tình cảm ngây thơ chỉ là thiếu nữ, phải là hai mươi tám tuổi quá lứa.
Vì Tiểu Thành kết hôn, nên cũng đêm chuyện mình kết hôn tiến hành, Trương Cảnh cũng gia tang gặp mặt,thậm chí thừa dịp tan việc chạy đến chỗ mai mối đăng kí.
“ Dì Tiểu Cảnh”
“Tiểu Hằng” Từ chỗ mai mối bước ra, Trương Cảnh nghe có người gọi phía sau lưng mình, quay đầu thấy đứa Tiểu Hằng này.Nghĩ lại chỗ mai mối cách trạm xe xa, lúc trước cũng ở gần nơi này thấy, nghĩ là nhà cũng gần đây. “Tại sao mình con lại tới đây mua đồ?” Từ lần Khúc Trì Nghiêu sợ,cho đến khi Khúc Trì Viện xuất viện đều gặp qua Khúc Trì Nghiêu, đương nhiên còn có đứa Tiểu Hằng.
“Ba làm, mọt mình con quen rồi.” Mặc dù vậy, nhưng trong mắt Tiểu Hằng lạc lỏng, cũng nhìn ra được, đứa này, vĩnh viễn đều hiểu biết làm cho người ta đau lòng.
Trương Cảnh than tiếng, năm tay: “ Dì dẫn con mua đồ, rồi dẫn con về nhà.” Đứa này là con của Khúc Trì Nghiêu, gì cũng phải trông nom.
mang theo Tiểu Hằng, đến siêu thị gần đó, mua ít rau dưa, nước trái cây, còn có đồ ăn vặt.Tiểu Hằng còn, thường xuyên ăn đồ bên ngoài cũng hợp vệ sinh, gọi điên thoại về nhà, báo với mẹ là trưa về ăn cơm, mẹ vì bận chuyện của Tiểu Thành,nên chỉ ngắn gọn vài lời, dặn dò buổi tối về ăn cơm với Thải Hà rồi cúp máy.
Trương Cảnh cúp điện thoại, theo hướng Tiểu Hằng chỉ, theo,Tiểu Hằng tựa như rất cao hứng, tay gắt gao nắm lấy tay kéo, vừa vừa kế chuyện nhà trẻ.
Chỗ ở của Khúc Trì Nghiêu cách đây cũng xa, khoảng năm sáu phút là tới,đây là căn hộ cao cấp,ngoài cổng có phòng
bảo vệ quan sát,bác bảo vệ thấy Tiểu Hằng lôi kéo Trương Cảnh đến, chỉ lễ phép gât đầu cười cùng bọn họ thăm hỏi,trong ánh mắt nhìn theo Trương Cảnh có vài phần hiếu kỳ.
Khúc gia ở trong cùng, là căn nhà ba tầng, phòng ở rất lớn,tầng là phòng khách rộng lớn được trang trí tinh xảo,nhưng cũng giống như thiếu chi tiết, có chút mất trật tự.
“Dì à, cháu mở ti vi cho dì xem.” xem chừng đứa nỏ này sợ,vội vàng kéo ngồi xuống ghế sa lon, chính mình mở ti vi, lại chạy vào phòng bếp lấy túi lớn đồ ăn vặt từ tủ lạnh đặt lên bàn trà, sau đó chinhsminfh ngồi cạnh chỗ.
Trương Cảnh thấy trong lòng mình có chút giày xéo, nhìn đứa đáng thương.
Có nhà lớn để làm gì chứ, ngôi nhà chẳng có hơi người, làm người ta thấy vắng lặng, tịch mịch và sợ hãi.
Trương Cảnh sờ đầu của: “Con coi ti vi, dì nấu cơm cho con ăn.”
Trương Cảnh hỏi ăn cái gì, cũng kén ăn, chỉ thể ăn hải sản, bị dị ứng.
Chỉ đơn giản hai mốn rau xào, chén canh trứng.đứa Tiểu Hằng xem ra rất đói, ăn mạch hai chén cơm, bụng bình to lên.Cơm nước xong, Trương Cảnh bảo làm bài tập, bản than rãnh rỗi có việc gì làm, nhìn phòng bếp lộn xộn, xắn tay lên dọn dẹp.
Phòng này phải là rất dơ mà là rất lộn xộn,quần áo và vật dụng vứt lung tung, nhiên là chưa được dọn dẹp, vùa rồi mới dọn xong phòng bếp, giờ lấy quần áo bẩn sa lon và trong bồn tắm vứt vào máy giặt giặt sạch rồi phơi ngoài ban công,ra phòng khách lau lại lần, sửa sang lại chỉnh tề.
Ước chừng khoảng năm giờ chiều,cửa chính vang tiếng mở cửa,Khúc Trì Nghiêu mở cửa vào.
“Ba ơi” Tiểu Hằng thả đồ chơi trong tay,nhảy dựng lên, tiến về phía cửa.
“Con ” Khúc Trì Nghiêu ôm lấy con trai, hôn lên khuôn mặt của bé, kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh dọn dẹp:“Tiểu Cảnh”
Trương Cảnh thả thứ cầm trong tay ra,rửa tay ra phòng khách giải thích chút.
“ Khúc,em buổi trưa tan ca, đúng lúc gặp Tiểu Hằng ở bên ngoài mình,cháu lại quá, an toàn.”
“ xin lỗi,công việc công ty bận quá, kịp trở về chăm sóc nó”
Công ty vừa mới lập chi nhánh, công việc quá nhiều,con trai trước vẫn luôn ở bên mẹ Vương Cầm, nsau này mới chuyển trường qua đây,lúc trước cũng tìm vài bão mẫu cho nó, nhưng nó lại quá thích người ta,bây giwof vẫn tìm, gắng tìm được người tin cậy, cũng có thể yên tâm.
“Hôm nay cảm ơn em, Tiểu Cảnh.”
Trương Cảnh liên tục khoát tay: “ cần khách sáo với em, em thấy cháu cũng buồn, nên chiều nay ở với cháu”
Nhìn thời gian sai biệt lắm, buổi tối còn cùng ba mẹ Thải Hà ăn cơm, nên xách túi muốn.
“Muốn đâu, đưa em.”Khúc Trì Nghiêu thấy muốn, liền cầm chìa khóa xe.
“ cần đâu ạ, em phải về cũng nhà thông gia ăn cơm,ở đây có tàu điện ngầm, rất tiện.”
“Em đính hôn à?”Ánh mắt Khúc Trì Nghiêu lóe lên,cúi đầu hỏi.
Trương Cảnh lung túng trả lời: “ có, là em trai của em.” ngược lại rất muốn đính hôn, nhưng có người nào cùng.
Khúc Trì Nghiêu ngược lại gì thêm, dặn dò Tiểu Hằng ở nhà xem tivi đưa Trương Cảnh về trở lại.
Khúc Trì Nghiêu gara lấy xe, đứng ở cửa chờ,Trương Cảnh cười gật đầu.Chỉ chốc lát, chiếc xe tầm tầm nhưng khí thế tầm thường tiến tới,giống như chủ nó Khúc Trì Nghiêu, trầm ổn nhưng đàng hoàng.
trực tiếp tiễn đến
cổng chung cư,đây là khu chung cư mang kiến trúc thế kỉ 90,thoạt nhìn có chút cũ kĩ. Năm đó,bác Trương xuất ngũ, về sau bọn họ cũng gặp nhau cho đến khi gặp lại Tiểu Cảnh, bởi vì là bác sĩ chính của Trì Viện, nhờ đó là biết thêm chút về, về gia cảnh của bọn họ, nghĩ tới Trương thúc lại nằm trong phòng ICU,gia cảnh vẫn là khó khan.
“ Khúc, cảm ơn đưa em về.”cổ mở cửa muốn xuống xe.
“Tiểu Cảnh” Khi bước chân bước ra, gọi.
Trương Cảnh quay đầu lại, nhìn, trong xe ánh đèn có chút tối, thấy vẻ mặt.
“ nghĩ muốn nhờ em việc.”
rút chân lại, ngồi ngay ngắn, chờ đợi câu sau của.
“Tiểu Cảnh, chắc em cũng đoán được và mẹ Tiểu Hằng ly hôn,từ lúc đó Tiểu Hằng nhắc đến mẹ.mấy ngày nay mực tìm bảo mẫu chăm sóc nó, nhưng đều hài lòng, sắp twois phài Singapore tuần.Tiểu Hằng mới sáu tuổi, thực quá,cho nên nghĩ mong em chú ý đến nó chút có được?”
Đầu óc Trương Cảnh có chút xoay mòng, lúc sau mới: “Thế bà nội thể trong nó sao?”
Nháy mắt trong xe trở nên trầm mặc, hồi lâu mới vang lên giọng trầm ấm của Khúc Trì Nghiêu: “Xem ra là em muốn giúp.” thanh của Khúc Trì Nghiêu xuống thấp, cụp đôi mắt, làm cho người ta nhìn thấu.
“ phải, phải” Chẳng hiểu tại sao Trương Cảnh lại có cảm giác chịu tội. “là em sợ chăm sóc nó tốt, em có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.”
“Như vậy là em đồng ý.”khúc trì nghieu giương mắt nhìn, mieng mang theo nụ cười. “Tiểu Hằng với là nó rất tin em và rất thích em ”. dùng chút, bổ sung câu: “ cũng vậy.”
“ Nhưng mà …” Trương Cảnh nghĩ đến cảnh quá lứa lại ôm theo đứa có vẻ tốt lắm, vô thức muốn từ chối.
“ tuần sau liền công tác, em nhãn tâm nhìn Tiểu Hằng mình học, mình mua đồ à?”
Khúc Trì Nghiêu lại đệm thêm câu, hơi thở bức bách truyền đến làm dám thở.
Trương Cảnh có cảm giác mình bị bao vây, nhưng cũng biết là đúng chỗ nào, chuyện cho tới bây giờ còn có lựa chọn khác sao, nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, Trương Cảnh tự với bản thân, Tiểu Hằng là quá, còn đành lòng.
Khúc Trì Nghiêu ở trong thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, hạn người gì mà chưa gặp qua, đương nhiên là biết ánh mắt của Tiểu Cảnh giãy dụa do dự.Thực ra, làm cho người chưa có gia đình, lại mang theo đứa, khong biết đồng nghiệp bạn bè nghĩ thế nào,năm đó Bác Trương rất nghiêm khắc dạy bảo Trương Cảnh,huống chi bên cạnh lại có người mẹ cổ hủ.Chỉ là muốn kết quả như thế, cho nên trước mắt chỉ có tểh giả bộ hồn nhiên biết, dang ra bộ dáng muốn giúp đỡ.
Khúc Trì Nghiêu thàu nhạn, làm thế là mọn, nhưng thực đnags giá.
Trương Cảnh là biết tâm tư của Khúc Trì Nghiêu,nghĩ tới đứa hiểu biết Tiểu Hằng mà đau lòng, suy nghĩ chút rồi: “em trai em muốn kết hôn, trong nhà có chỗ cho Tiểu Hằng ở.”
Khúc Trì Nghiêu khẽ mỉm cười: “Rất đơn giản, em chuyển đến nhà ở.”
“A”
“ thường công tác, thường xuyên ở nhà, điểm này em có thể yên tâm.”Khúc Trì Nghiêu giống như vô hại giải thích.
“Để em suy nghĩ tí có được?”đây còn là vấn đề mang theo đứa, mà là qua lại nhà của người đàn ông từng ly hôn.
“ Được, nhưng nhanh chút, thực có thời gian”Khúc Trì Nghiêu thừa nhận,chính bức.
“ Mặc khác ” Trương Cảnh do dự chút hỏi, “Nếu như người ta hỏi tới, em phải trả lời như thế nào.?”
Nghe hỏi như vậy,Khúc Trì Nghiêu liền hiểu ngoài miệng chưa đáp ứng nhưng trong lòng đồng ý, cảm thấy khỏi tung tang như chim sẻ,nhưng mặt vẫn như cũ, giọng trầm ấm an ủi: “làm người thẳng, ngồi ngay, Tiểu Cảnh, em sợ cái gì ”
Đúng vậy, có gì mà phải sợ.Nghĩ như vậy,lòng chuyển hướng ít.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!