Bà Xã: Tôi Sủng Nịnh Em Cả Đời - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
399


Bà Xã: Tôi Sủng Nịnh Em Cả Đời


Chương 14


Tính tới đây là cũng được nửa tháng từ khi Hạ Phong Thần nói rằng sẽ thể hiện thành ý của bản thân mình cho ông bà Lăng thấy. Và cái gọi là thành ý của Phong Thần đây chính là hằng ngày..

Anh đều đi mua đồ tới cho hai ông bà, nào là quần áo rồi tới những loại trà thượng hạng, chung quy lại cái nào anh thấy vừa ý của mình là đều mua hết. Còn chưa kể đến nhũng bộ váy, đầm từ những thương hiệu nổi tiếng dành cho đàn bà con gái anh đều mua đầy đủ hết. Để trong phòng của Diệu Nhi bây giờ cũng phải gọi là mở được một cửa hàng thời trang để bán luôn cũng được!

Hôm nay, Lăng Hiển có nhã hứng muốn cùng bà xã của mình đi mua sắm ở một khu trung tâm thương mại sầm uất nhất nhì nước Mỹ, đương nhiên vệ sĩ của ông bà kiêm luôn người xách túi không ai khác chính là Hạ Phong Thần. Ban đầu cả hai người ai ai cũng đều cự tuyệt nhưng tại anh vẫn một mực năn nỉ vòi vĩnh đi theo, nên ông bà cũng không nói gì nhiều nữa mà đi cùng.

Nhiều lúc ông bà Lăng còn sợ người ngoài hay hàng xóm nhìn vào sẽ nói hai người bóc lột con rể lắm nhưng mà đây là chính anh nói sẽ tự nguyện cho hai người thấy được thành ý mà, phải vậy..

Chủ yếu ông bà mua một vài thứ để gửi qua cho Diệu Nhi, mặc dù biết rõ bên đó con gái cưng của mình vẫn có thể tự lo cho bản thân nhưng mà hai ông bà vẫn không an tâm chút nào hết.

Chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ trôi qua thôi mà bây giờ trên tay của Hạ Phong Thần đã cầm rất nhiều túi đồ, hôm nay anh còn lại mặc đúng ngay một bộ vest đen nữa. Có người vệ sĩ nào mà lại cao một mét tám, khuôn mặt góc cạnh không chỗ nào chê như vậy không? Điều này có chút ngộ nghĩnh, nên từ nãy đến giờ rất nhiều người con gái khác đi ngang qua cứ ngoái đầu lại nhìn thôi!

– Phong Thần, bây giờ tôi mới biết cậu có sức hút phụ nữ đến như vậy. Nếu tôi mà rộng lượng tha thứ cho cậu thì chỉ e là sau này con gái tôi phải chịu thật nhiều ủy khuất. _ Lăng Hiển thấy hết tất cả những ánh mắt si mê của người khác nhìn vào anh, trong lòng có chút đắn đo suy nghĩ bối rối.

– Về việc gì chứ về việc này thì chú yên tâm, sau này cưới về con chắc chắn không bao giờ để vợ mình chịu ủy khuất đâu. Với lại, ngoài Diệu Nhi ra, con không chấp nhận thêm một ai khác nữa.

Anh cười ranh ma nói, mặt anh bây giờ chắc cũng dày ngang ngửa với lớp bê tông mặt đường rồi.

– Tôi nghe đồn chính cậu mới là người không chịu kết hôn, vậy mà tự nhiên gọi con gái tôi là vợ?

Ông thật sự muốn lôi ra hết những chuyện cũ, các câu hỏi hóc búa để làm khó dễ với cậu con rể này, để xem cách trả lời và thái độ của anh ra sao, thì ông mới ngẫm nghĩ mà có thể suy xét lại!!

– Con cũng đã suy nghĩ lại rồi. Nếu bây giờ kiếm được tiểu Nhi về, ý định du nhất của con chính là cùng với cô ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc. _ Anh trông có vẻ dư thừa cái sự tự tin kia quá?

– Được rồi được rồi. Mau mau đi về nhanh, hai người định lập quán coffee ở đây luôn hay gì? _ Từ Gia Tuệ bức xúc lên tiếng nói, cuộc chiến ba vợ con rể vẫn chưa có một hồi kết nhất định nào hết.

Hạ Phong Thần nghe vậy thì cười trừ, sau đó anh cùng ông và bà định đi sang đường để xuống tại bãi đậu lấy xe. Nhưng không ngờ được rằng lúc đó lại có một chiếc xe màu đen mất lái đang chạy thẳng tới đây, hướng ngay vào chỗ của ba người đang đứng. Tình huống bây giờ có chút hoảng…

– Tránh ra, mau tránh ra. Xe của tôi mất lái rồi. _ Người cầm lái bên trong nói vang vọng rất lớn ra!

– Cô chú, cẩn thận một chút. _ Phong Thần lúc này chỉ vừa kịp đẩy ông bà Lăng sang một bên kia đường, nhưng bản thân mình thì lại không kịp thể tránh né được chiếc xe ô tô bốn chỗ đang tới..

Đương nhiên Phong Thần chính là người bị va quẹt với chiếc xe, ngã lăn ra đường sau cú tông khi nãy, anh cảm thấy cơ thể mình rất đau, nhưng phần đầu có lẽ chính là đang chảy máu rồi không?

Cơ thể của anh máu bắt đầu tràn ra mặt đường nhiều hơn, chiếc xe khi nãy do có lực cản rồi cũng nhanh chóng đâm sầm vào góc cây ven đường. Khung cảnh bây giờ thật sự rất là hoảng loạn rồi.

– Tiểu Thần, tiểu Thần.. Con không sao chứ? _ Hai ông bà nắm bắt được tình hình, Phong Thần là người vừa rồi đã cứu nguy họ khỏi cái chết đang cận kề. Nhưng bây giờ anh mệt quá, cả cơ thể có cảm giác thật buồn ngủ. Chỉ nghe thoang thoáng được tiếng la sợ hãi của mẹ vợ và nhiều người..

Khúc cuối, chỉ khi mơ hồ nghe được câu Lăng Hiển nói sẽ cho anh biết được đất nước mà con gái ông đang du học, chỉ cần anh không xảy ra chuyện gì là được. Lúc này có lẽ thỏa mãn anh rồi, lọt tai được câu đó, Hạ Phong Thần mỉm cười một cái, rồi lăn ra xĩu, máu vẫn không ngừng tràn ra…

” Tôi không muốn con gái mình sau này phải chăm sóc cậu cả đời đâu, cậu phải thật mạnh khỏe để còn chăm sóc nữa chứ. Cảm ơn cậu đã cứu hai vợ chồng chúng tôi, Hạ Phong Thần. ”

– ———

[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN