Bá Y Thiên Hạ
Chương 305: Thuyết đối liễu,tựu thị hí sái nhĩ môn
Bên trong Á Cương thành, dòng người bắt đầu khởi động. Những lộ đại quân khẩn trương được điều động bên trong thành, đều được gia trì vòng năng lượng cường đại bảo vệ. Lực lượng dự bị Địa Tinh dùng trí tuệ đặc hữu của mình, thao túng hệ thống phòng vệ của Á Cương thành. Mấy trăm vạn thành viên gia tộc được hệ thống thành phòng bảo vệ nghiêm mật.
Phía trước bầu trời Á Cương thành, dưới sự chỉ huy của Đoạn Vân, một đoàn chung đoan gia tộc cùng hai mươi cao thủ xa lạ giằng co. Vì không ai biết ai, trước mắt song phương không hề phát sinh đại chiến.
Hai mươi cao thủ, có mười lăm cao thủ cấp mười hai hậu giai hoặc phó thần đỉnh giai, còn năm người khác là cấp mười ba, cũng là cao thủ cấp bậc Đấu thần. Hai mươi tên gia hỏa không biết từ cái lỗ nào lòi ra, trên người mặc kim giáp chiến y hùng tráng, màu sắc, quy cách rất giống nhau, vũ khí trong tay cũng cùng một tính chất. Kỵ sĩ thương, đan thủ đại kiếm, cơ hồ là một đội quân. Từ trang bị, Đoạn Vân không khó đoán ra thân phận họ – Quân nhân, một tiểu đội quân nhân cùng biên chế.
– Lão Đại, ngươi xem y giáp của chúng có đẹp không? Chúng ta cướp nhé?
Tiểu Phi Hiệp thì thào nói vào tai Đoạn Vân.
Chưa kịp gõ đầu Tiểu Phi Hiệp, bên kia đã lên tiếng:
– Các ngươi là ai? Vì sao dám ngăn đường chúng ta?
Tên Đấu thần trung giai mặt không chút thay đổi nói với Đoạn Vân.
– Các ngươi là ai? Sao dám kiêu ngạo như vậy, muốn đánh nhau hả. Tới địa bàn của chúng ta mà còn dám không thật thà, cẩn thận coi chừng ta đánh đít đó.
Đương nhiên nói những lời này tuyệt đối không phải là Đoạn Vân, mà là Đạt Nhĩ Ba bạo lực. Hắn vốn là một hắc long đầy bạo lực, hận không được chống lại tất cả cao thủ. Đoạn Vân còn chưa nói gì, hắn đã mở miệng trước rồi.
– Đạt Nhĩ Ba, ngươi lui ra cho ta.
Đoạn Vân ra vẻ tức giận quát lớn với Đạt Nhĩ Ba.
Nhìn nhìn hai mươi danh Kim Giáp võ sĩ đối diện, Đoạn Vân chỉ vào Á Cương thành phía sau, nói:
– Các vị, tòa thành thị này là hạch tâm lãnh địa của ta. Vì các ngươi sở hữu lực tàn phá rất mạnh, có thể làm ảnh hưởng tới an nguy của dân chúng bên trong lãnh địa, ta không thể không đề phòng được.
– Một tên nhân loại kỳ quái không hề có thực lực, một đám ma thú kỳ quái, một đám Thú nhân võ sĩ và Cuồng chiến sĩ làm cho người ta cảm thấy không nỡ đánh. Ồ! Lại còn có một nhân tộc hộ vệ. Làm sao có thể có một tổ hợp kỳ diệu như thế nhỉ? Nhân loại, Thú Nhân, Cuồng chiến sĩ, ma thú, thậm chí cả Long tộc lẫn lộn một khối. Mộng Đa Lợi Á rốt cuộc xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất gì thế?
Đánh giá cẩn thận đám Đoạn Vân, ánh mắt tên đầu lĩnh Đấu thần trung giai lóe lên vẻ nghi hoặc. Đương nhiên, địch ý trong mắt hắn cũng rất mãnh liệt.
Lúc này, một tên Đấu thần sơ giai đứng cạnh tên kim giáp đầu lĩnh ghé tai đàm luận gì đó. Cho dù Đoạn Vân không nghe trộm cũng có thể đoán được lờ mờ. Đơn giản chắc là nói về thiên sứ bộ tộc đang từ Tây đại lục chạy tới.
Đoạn Vân hỏi vẻ bình thản:
– Các vị! Mặc dù ta cũng biết tùy tiện hỏi chuyện người khác là rất không lễ phép. Nhưng ta có thể biết các ngươi là người từ nơi nào tới đây được không? Còn nữa, các ngươi tới lãnh địa của ta là muốn làm gì?
– Người? Ha ha. Tiểu tử, nói cho ngươi biết, chúng ta không phải người.
Một Đấu thần sơ giai cười to nói với Đoạn Vân.
Nghe thế, khóe miệng Đoạn Vân mang theo nụ cười kỳ quái nói:
– Không phải người thì không phải người, đâu cần phải huênh hoang thế chứ.
– Ha ha, lão Đại, họ lại nói mình không phải là người. Xem ra chúng cũng không biết đến từ cái nơi nào nữa.
Đạt Nhĩ Ba cười to nói.
Có thể là phương thức tư duy không giống nhau, tiếng cười của đám Đoạn Vân cũng không khiến cho hai mươi tên gia hỏa tự xưng mình không phải là người bất mãn.
Tên Đấu thần sơ giai đang muốn nói cái gì đó thì tên Đấu thần trung giai ngắt lời hắn:
– XXX, lui ra.
– Đám kiến ruồi kia! Các ngươi căn bản không cần biết chúng ta là ai. Bây giờ các ngươi cần phải đưa cho chúng ta tiểu hài tử vừa sinh ra bên trong tòa thành này. Không! Phải nói là giao ra đây. Bằng không, chúng ta sẽ làm cho tòa thành thị này vĩnh viễn biến mất trên đại lục.
Kim giáp đầu lĩnh nói vẻ uy nghiêm.
Nghe thế, Đoạn Vân cuối cùng cũng hiểu được một việc: hai tên gia hỏa này đều đến vì nhi tử mình. Nhưng rốt cuộc vì sao? Sinh con trai cũng phạm pháp à? Đây là con đầu của bổn thiếu gia, mà cũng sinh bình thường thôi mà.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói vẻ khó xử:
– Việc này … việc này … vị tướng quân này, tiểu hài tử mà ngươi nói trông như thế nào? Gọi là gì? Phải biết rằng, một ngày ở đây có thể có hơn mười, thậm chí mấy trăm tiểu hài tử xuất sinh.
– Vậy đem tất cả tiểu hài tử hôm nay xuất sinh giao cho ta.
Tên đầu lĩnh Kim Giáp vẫn làm ra một bộ không thể thương lượng được.
– Ngươi nói giao là giao sao.
Đạt Nhĩ Ba bạo lực lúc này bước lên một bước.
Thấy tên đầu lĩnh coi thường mình như thế, Đoạn Vân cảm thấy cũng không cần phải giả bộ con cháu nữa. Mẹ kiếp, muốn tìm được chút tin tình báo, thế mà chúng giữ kín như bưng, không hỏi được gì.
– Không được. Ta không thể hứa với ngươi được. Với lại, ta căn bản không có nghĩa vụ giúp ngươi tìm tiểu hài tử.
Trên mặt Đoạn Vân bắt đầu xuất hiện vài tia nghiêm túc. Text được lấy tại truyenfull.vn
– Nhân loại vô tri, ngươi dám ngỗ nghịch với ý chỉ của thần sao? tên nhân loại ghê tởm ti tiện này.
Lúc này, tên Đấu thần sơ giai lại làm oai làm tướng xen vào.
– Xin ngươi chú ý cách dùng từ một chút, phải biết rằng một câu ngươi nói có thể sẽ làm ngươi mất mạng đó. Cho dù các ngươi là thần thì thế nào? Nơi này là địa bàn của ta.
Trên mặt Đoạn Vân bắt đầu xuất hiện chút phẫn nộ. Mẹ kiếp, bộ tưởng bổn thiếu gia dễ bị ăn hiếp lắm sao?
Lúc này, tên Đấu thần trung giai một lần nữa dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn Đoạn Vân:
– Xem ra các ngươi có thể rất không đơn giản, lại có thể không đếm xỉa đến thần. Nhân loại, ta rất muốn biết là ai đã làm cho ngươi có dũng khí miệt thị thần minh?
Đoạn Vân cười cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho đám người phía sau mình, hoàn toàn không còn thái độ khiêm cung như trước, mà dùng một loại ngữ khí có chút uy hiếp nói:
– Ta mặc kệ các ngươi là ai, nếu các ngươi muốn tới lãnh địa của ta gây náo loạn, kết quả cũng chỉ có một. Đội trưởng đại nhân, xin nói cho ta biết địa vị của ngươi, mục đích các ngươi hôm nay là gì. Nếu đánh nhau, ta nghĩ các ngươi cũng vị tất có thể chiếm được tiện nghi.
– Ha ha. Xem ra thời gian chúng ta rời khỏi đại lục này thật sự quá lâu rồi. Bây giờ lại xuất hiện một người dám uy hiếp thế lực của thần. Nói cho ngươi cũng không có gì, ta là đội trưởng đội tuần tra cửa thiên giới, Kim Giáp Đấu thần Alex. Hôm nay phủ xuống nhân giới, là vì một tiểu hài tử, một tiểu hài tử vừa xuất sinh cả người mang theo kim quang.
Kim giáp Đấu thần Alex cười to nói. Hắn xem ra, Đoạn Vân dám uy hiếp hắn dĩ nhiên là một chuyện đùa rất hay.
– Tiểu hài tử mang theo kim quang, đến tột cùng có gì là thần kỳ chứ, lại đáng giá cho đại nhân phải tự mình đến tìm.
Mặc dù cũng đã có chuẩn bị nhất định đối với Thần giới cường đại, nhưng cao thủ cấp mười ba trung giai mà chỉ là một đội trưởng tuần tra nho nhỏ, việc này tựa hồ làm cho người ta hơi khó có thể thừa nhận. Mẹ kiếp, có còn để cho người ta sống nữa không?
– Việc này, ngươi bất tất phải biết. Nói vậy ngươi cũng có thực lực nhất định ở đây hả? Ngươi chỉ cần giao tiểu hài tử ra cho ta, bổn Đấu thần nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ta thậm chí còn có thể để ngươi đến Thần giới làm thần phó.
Ngữ khí của Alex đối với Đoạn Vân lại trở nên kiêu ngạo.
– Thật không thể nói hả?
Đoạn Vân truy vấn.
– Không phải không thể nói, mà là bất tất phải nói. Chúng ta là thần, chẳng lẽ còn muốn phải xin xỏ ngươi hay sao.
Kim giáp Đấu thần Alex nói có chút không vui.
Nghe thế, Đoạn Vân cười cười quỷ dị, nói:
– Ta sẽ có biện pháp buộc ngươi phải nói.
– Ý ngươi là gì?
Alex bị Đoạn Vân làm cho hồ đồ rồi. Nói thật, hắn cũng không cho rằng Đoạn Vân có năng lực đối phó. Sở dĩ hắn không động thủ với Đoạn Vân là vì muốn tranh thủ thời gian. Cao thủ thiên sứ bộ tộc ở phương tây sắp tới rồi, hắn phải tìm được tiểu hài tử trước họ. Bằng không đến lúc đó song phương phát sinh xung đột sẽ có rất nhiều dị biến.
– À, không có ý gì?
Đoạn Vân cười nói.
– Diệp Cô Thành, khoảng cách giữa thiên sứ phương tây và chúng ta còn bao lâu?
Không để ý đến Đấu thần Alex có chút bất mãn, Đoạn Vân nhẹ giọng hỏi Diệp Cô Thành bên cạnh.
Diệp Cô Thành nhắm mắt lại, cảm ứng kỹ lưỡng một phen, nhẹ giọng nói:
– Thiếu gia, đại khái còn có nửa giờ đại lục. Thiếu gia, số lượng và cấp bậc năng lượng của chúng đã rõ ràng hơn. Số lượng đại khái một trăm tên, đại bộ phận là cao thủ cấp mười hai. Hơn nữa cũng có khoảng chừng mười cao thủ cấp mười ba.
Nghe thế, Đoạn Vân nhíu mày. Hừ, mấy tên gia hỏa càng lúc càng biến thái. Khốn khiếp thật, ta rốt cuộc đắc tội với ai nhỉ? Trời ạ! Đây là con đầu lòng của bổn thiếu gia mà.
– Thực lực đại khái của đám thiên sứ cấp mười hai này là khoảng bao nhiêu?
Đoạn Vân đánh giá chêch lệch địch ta song phương.
– Khó nói, nhưng có thể khẳng định năng lượng cấp bậc thấp nhất là trung giai.
Diệp Cô Thành trả lời.
– Nhân loại, vì sao ngươi còn không đi tìm tiểu hài tử cho chúng ta?
Thấy Đoạn Vân dám trước mắt mình thì thào với thủ hạ nói chuyện, không có nửa điểm muốn hành động, Kim Giáp Đấu thần Alex giận dữ nói.
Nghe thế, Đoạn Vân khẽ cười nói:
– Việc này…. Hôm nay ta không có thời gian, ngày mai tìm cho ngươi được không?
– Cái gì? Ngươi dám giỡn mặt ta hả.
Kim giáp Đấu thần rõ ràng đã bị Đoạn Vân chọc giận, còn Kim Giáp võ sĩ khác cũng vô cùng phẫn nộ.
Đoạn Vân khoát khoát tay vẻ bất cần, nói:
– Nói cho ngươi biết, ta chính là đang giỡn mặt các ngươi đó, các ngươi làm gì được không?
– Ngươi muốn chết.
Hai mươi tên Kim Giáp võ sĩ lửa giận bừng bừng lao về phía Đoạn Vân
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!