Bá Y Thiên Hạ
Chương 361: Như quả khả dĩ phục hoạt
Sau khi cuộc đại chiến giữa hai đại quân vong linh bị Đoạn Vân gầm lên một tiếng trấn trụ, giao tranh giữa song phương lập tức dừng lại. Thống soái đại quân song phương tập trung toàn bộ chú ý của mình vào Đoạn Vân đang lơ lửng trong không trung.
Đám thủ hạ của Đoạn Vân ngay lập tức đứng hộ vệ hai bên, tứ đại yêu tinh nô lệ cũng bay đến bên người hắn mặt mày vô cùng khẩn trương.
– Ngươi là ai?
Alexandre Đại đế dáng vẻ uy nghiêm nhìn đoàn người Đoạn Vân. Trong ngữ khí của hắn có thể thấy được âm khí và oán khí rất nặng, hơn nữa, uy áp hoàng giả vẫn mãnh liệt như trước kia. Tên thống soái của Ma tộc, Melvin, và Đại tướng quân của Thú Nhân, Karpasia đều tập trung ánh mắt của mình vào bọn người Đoạn Vân. Song phương đại quân tách ra rất nhanh. Hàng ngàn vạn đại quân vong linh lại chia trận hình ra rạch ròi giữa hai bên Vong Linh hợp cốc, quân uy ngút trời.
– Yêu tinh vương Francis, ngươi đi theo đám nhân loại đó làm gì?
Ma tộc thống soái Melvin gào lên tức giận với Francis đang đứng bên người Đoạn Vân. Tên ngưu đầu Đại tướng quân Karpasia cũng nghi hoặc chăm chú nhìn vào đám Thú nhân võ sĩ phía sau Đoạn Vân.
Nhìn vong linh đại quân của hai tộc, Đoạn Vân cười khẽ nói:
– Ta tên là Đoạn Vân, là người đứng đầu nhân giới hiện giờ. Alexandre Đại đế, Karpasia Đại tướng quân, hai vị đều là những nhân vật uy chấn đại lục, một đời kiêu hùng khắp thiên hạ ngàn năm trước, nhưng bây giờ các ngươi đã biến thành vong linh. Ta hôm nay rất muốn biết một đáp án.
– Đáp án gì?
Vừa nghe Đoạn Vân nói là thế lực của nhân giới, Alexandre và Karpasia cũng tạm thời thu hồi địch ý đối với Đoạn Vân.
– Ta muốn biết, nếu Ma giới dốc toàn lực phát khởi chiến tranh chủng tộc muốn diệt tuyệt nhân giới, các ngươi là những cường giả ngày xưa có vì sự tồn vong của nhân giới mà một lần nữa tham gia cuộc chiến máu lửa này không?
– Ha ha, Ma tộc từ trước tới nay vẫn muốn diệt nhân tộc, Thú Nhân bộ tộc của ta sẽ quyết tâm chống lại đại quân Ma tộc tới giọt máu cuối cùng. Nhưng Đoạn Vân, rất tiếc chúng ta đều đã là vong linh, sự tình ở nhân giới không có liên quan gì đến những tướng sĩ đã chết như chúng ta nữa. Trọng trách cuộc chiến với Ma tộc chỉ có thể dựa vào người đứng đầu nhân giới bây giờ.
Huyết sát Đại tướng quân Karpasia dùng ngữ khí của một quân nhân phúc đáp.
Đoạn Vân cười nói:
– Nhưng ta muốn biết, nếu ta có thể làm cho các ngươi sống lại, các ngươi có nguyện ý đi chiến đấu cho ta không? Các ngươi có chịu thần phục không?
– Sống lại hả?
Những lời Đoạn Vân vừa nói giống như ném một tảng đá rất lớn vào một mặt hồ tĩnh lặng, tất cả tướng sĩ vong linh nghe thế đều sôi lên.
Đoạn Vân vẫn chưa nắm chắc việc làm vong linh sống lại có bao nhiêu phần trăm thành công, nhưng Quang Minh Điểu thần có thể đem những linh hồn đã chết chế tạo thành thiên sứ đại quân, vậy mình hẳn cũng có thể làm được. Đoạn Vân nghĩ sinh mạng chỉ có hai nguyên tố: linh hồn và thân thể. Những vong linh này vẫn có trí tuệ y như trước, tức là họ còn linh hồn. Cái Đoạn Vân cần làm là chế tạo ra một thân thể cho họ. Việc này đối với Đoạn Vân đúng là một sự khiêu chiến, nhưng nếu thành công, nó chắc chắn là một bước phát triển rất lớn trong lĩnh vực y thuật.
– Đoạn Vân, mặc dù không biết ngươi có năng lực gì, nhưng ngươi nói có thể làm chúng ta sống lại, việc này không có khả năng xảy ra. Ngay như Sinh Mạng Nữ Thần cũng chịu bó tay, không có khả năng làm người chết sống lại.
Từ ngữ khí của Alexandre, Đoạn Vân cảm nhận được hắn vẫn rất tha thiết với việc được sống lại.
– Sinh Mạng Nữ Thần không thể, nhưng Đoạn Vân ta có thể.
Người chết sống lại quả là một nan đề. Nếu không phải lo tới vấn đề ký ức và linh hồn, Đoạn Vân đã có thể cứu sống năm đại Thần long, chín đại liệt sĩ, và ba mươi thú bay của gia tộc rồi. Đương nhiên vì linh hồn đã bị tan nát, ký ức của họ cũng không trọn vẹn.
Những lời vừa rồi của Đoạn Vân làm cho thống soái của Ma tộc giật bắn người. Nếu đại quân nhân giới được cứu sống lại, việc này đối với Ma giới tuyệt đối là một tai hoạ rất lớn.
– Nhân loại, ngươi đừng làm vướng chân vướng tay hai đại quân đang chiến đấu. Nếu ngươi không đi, đại quân Ma giới của ta sẽ trực tiếp phát khởi công kích vào ngươi đó.
Vong linh thống soái Ma tộc Melvin chỉ kiếm vào Đoạn Vân uy hiếp nói.
– Melvin, ngươi phải lịch sự với chủ nhân của ta một chút.
Thấy Melvin bất kính đối với Đoạn Vân, Francis có chút phẫn nộ quát lên.
– Được lắm, tên phản đồ Ma giới này, ngươi lại dám khuất phục dưới chân một tên nhân loại. Francis, Ma Vương đại nhân sẽ trừng phạt ngươi.
Vẻ phẫn nộ trên mặt Melvin càng đậm hơn.
Đoạn Vân khẽ cười một tiếng, thân hình lóe lên, bỗng thấy trong tay hắn đang nắm chặt một người, không phải nói là một vong linh, thống soái Ma tộc Melvin. Trước mặt người có chân khí, vong linh cũng như linh hồn, đều như những miếng thịt nằm chờ sẵn trên thớt.
Thống soái bị bắt, tướng sĩ Ma tộc nhất thời hoảng loạn, quân tâm của đại quân Ma tộc lập tức tan rã.
Thống soái Melvin cũng thử đào thoát mấy lần, nhưng trước mặt Đoạn Vân, dù linh hồn cường đại tới đâu cũng không có khả năng chống lại được thần thức cường đại và chân khí của hắn. Melvin bị Đoạn Vân nắm cổ, chỉ cần giãy dụa là linh hồn đau đớn đến mức tê tâm liệt phế. Sau vài lần giãy dụa vô vọng, Melvin tạm thời lựa chọn khuất phục mà đứng yên.
Xách cổ thống soái Melvin ra trước mặt mình, Đoạn Vân lạnh lùng nói:
– Melvin, ta rất muốn biết, nếu ta có thể cân nhắc làm đám vong linh Ma tộc các ngươi sống lại, ngươi có thần phục ta không? Ta có thể cam đoan với các ngươi, ta sẽ không để các ngươi đối kháng với đại quân Ma giới.
– Ngươi cuối cùng là ai? Nhân loại hay Thần tộc?
Khuôn mặt ở hình thái vong linh của Melvin lúc này méo xệch đi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
– Ta nói rồi, ta tên là Đoạn Vân, ta là một nhân loại. Trong tay ta đang có một gia tộc cường đại, Trung Hoa gia tộc, tất cả chủng tộc ở nhân giới đều là thành viên và chịu sự khống chế của Trung Hoa gia tộc. Sau khi các ngươi sống lại, ta có thể đưa đại quân một ngàn vạn của các ngươi đổi tên thành Trung Hoa đại quân. Melvin, ngươi cần suy nghĩ cho kỹ, đây là một cơ hội rất tốt đó. – Đoạn Vân cười nhạt nói.
– Đoạn Vân, chẳng lẽ ngươi nhất định phải thu phục cả đại quân Ma tộc dưới cờ sao? Nếu làm như vậy, đại quân nhân giới sẽ không thần phục ngươi đâu.
Alexandre đại đế nói với Đoạn Vân đầy vẻ tức giận.
Nghe thế, Đoạn Vân cười lạnh một tiếng nói:
– Alexandre, Trung Hoa gia tộc là một gia tộc vĩ đại. Dưới tay ta có nhân loại, Thú Nhân, Tinh Linh, Ải Nhân, Địa Tinh, ma thú, thậm chí Long tộc và hải tộc. Bây giờ mọi thế lực đều là cơ nghiệp của Trung Hoa gia tộc ta. Ta thu phục đại quân Ma giới đã chết dưới cờ, việc này có gì không đúng? Nếu các ngươi không muốn thần phục, ta sẽ tiêu diệt các ngươi. Dù sao, trước mặt ta vong linh các ngươi đều chỉ là những con kiến.
– Không có khả năng này. Một gia tộc làm sao có thể có được thực lực cường đại như thế?
Alexandre giật mình, hắn từng là một Hoàng Đế, từng tự nhận mình là người hùng tài đảm lược thiên cổ. Hắn cả đời trên lưng chiến mã, nhưng cũng chỉ thống nhất được nửa nhân tộc. Còn tên nhân loại trước mắt này, đúng là hậu sinh khả úy, lại có thể lập ra một gia tộc bao bồm vô số chủng tộc có trí tuệ trên đại lục. Việc này không chỉ là một kỳ tích, mà phải nói là một thần thoại. Dựa vào thực lực để tiêu diệt một chủng tộc thì không khó, nhưng nếu muốn thu phục một chủng tộc thì dùng vũ lực không chưa đủ.
Trên mặt Đoạn Vân lóe lên vẻ không giận mà uy, hắn dùng một loại ngữ khí lạnh nhạt nói:
– Thế giới này không có gì là không có khả năng cả. Alexandre, trong tay ngươi khống chế hơn một ngàn vạn tướng sĩ nhân loại cùng vào sinh ra tử, ta hy vọng ngươi có thể đưa ra một quyết định chính xác. Dù sao ta cũng rất tôn kính những tướng sĩ chết trận này. Những tướng sĩ chết ở chỗ này, vô luận là Ma tộc, nhân loại, hay Thú Nhân đều là những người đàn ông cứng cỏi dũng cảm, đều là thiết huyết dũng sĩ, chiến đấu vì đại nghĩa dân tộc. Mặc dù bây giờ các ngươi là vong linh, trên người mang theo lệ khí và cừu hận rất nặng, nhưng ta có thể cho các ngươi một cơ hội sống lại, một cơ hội để cho các ngươi một lần nữa làm người. Nguyên nhân rất đơn giản, ta hy vọng các ngươi có thể gia nhập vào hàng ngũ Trung Hoa gia tộc, để chúng ta cùng nhau cống hiến sức mình vì phồn vinh và an bình của nhân giới.
– Đoạn Vân, ta chỉ muốn biết một việc, Thú Nhân đế quốc bây giờ có phải thật sự đã chịu sự thống trị của ngươi không?
Huyết sát ngưu đầu Đại tướng quân dùng một loại ngữ khí rin rít hỏi Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười, chỉ đám Thú nhân hộ vệ đang đứng phía sau mình, rồi nói:
– Một trăm hai mươi Thú Nhân này cùng ta đồng sinh cộng tử. Sự tồn tại và thực lực của họ, chẳng lẽ còn không phải là câu trả lời cho vấn đề ngươi hỏi sao? Thú Nhân đế quốc đích xác là một thành viên của Trung Hoa gia tộc. Hơn tám ngàn vạn dân chúng Thú Nhân đều đã là tộc dân Trung Hoa.
– Được, ta nguyện ý dẫn dắt một ngàn vạn Thú nhân võ sĩ quy thuận ngươi, ta nguyện ý suốt đời thần phục Trung Hoa gia tộc vĩ đại.
Karpasia lúc này vái Đoạn Vân một lễ thần phục.
– Đại tướng quân mau mau đứng lên. Thú Nhân bộ tộc hưng thịnh và phát triển phải nhờ có ngươi và các Thú Nhân tướng sĩ cùng cố gắng. Hơn nữa, ngàn năm trước nếu không nhờ có Thú Nhân dũng sĩ các ngươi kịp thời tới tăng viện. Nhân giới bây giờ rất có thể đã bị tiêu diệt rồi.
Đoạn Vân dùng thần thức nâng Karpasia lên.
– Alexandre, ngươi thì sao?
Đoạn Vân đưa uy áp chuyển hướng sang Alexandre Đại đế. Hoàng đế thiên cổ này luôn luôn có ngạo khí muốn uy hiếp người khác. Muốn cho một tên Hoàng đế từng ngạo thị thiên hạ này phải thần phục thì quả có chút khó khăn.
– Được, nếu ngươi có năng lực làm cho chúng ta sống lại, bổn hoàng nguyện ý thần phục. Nhưng ta có một điều kiện.
Trên mặt Alexandre tựa hồ có chút bất lực.
– Điều kiện gì?
– Ngươi có thể truất binh quyền của bổn hoàng, nhưng ta hy vọng ta không phải quỳ xuống trước mặt ngươi. Bổn hoàng cả đời đứng trên cao, chưa bao giờ quỳ xuống trước bất kỳ ai. Cho dù là thần minh cũng không có ngoại lệ.
Alexandre nói rất nghiêm túc.
Đoạn Vân cười nói:
– Alexandre, chỉ cần ngươi có thể hoàn toàn trung thành với Trung Hoa gia tộc, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Chỉ cần ngươi thời khắc nào cũng ghi nhớ hai chữ Trung Hoa, ngươi sẽ là lãnh đạo lực lượng hạch tâm của gia tộc. Ngươi sẽ có thể tiếp tục kéo dài vị trí Hoàng đế thiên cổ truyền kỳ của ngươi.
– Được, ta tuyên bố tất cả quân đội nhân loại, từ bây giờ trở đi, sẽ vĩnh viễn thần phục Đoạn Vân đại nhân, vĩnh viễn thần phục Trung Hoa gia tộc. Sự vinh diệu của Trung Hoa, tương lai sẽ do các ngươi bảo vệ, sự khuất nhục của gia tộc cũng sẽ do các ngươi dùng máu địch nhân mà rửa sạch.
Nói xong, Alexandre vái Đoạn Vân một lễ quân vương, một lễ được thực hiện giữa hai quân vương cùng cấp.
Lúc này, Melvin đang bị nắm cứng một bên vội mở miệng nói:
– Đoạn Vân đại nhân, nếu ngài thực sự không bắt chúng ta chiến đấu với đồng bào Ma tộc, ta có thể suất lĩnh một ngàn vạn ma binh ma tướng thần phục Trung Hoa gia tộc. Ta biết nhân giới các ngươi có Tây đại lục, ta có thể suất lĩnh đại quân thay ngài đánh chiếm. Thậm chí ta có thể thay ngài đối kháng với Thần tộc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!