Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 27: Lời mời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn


Chương 27: Lời mời


Cuối cùng, trước khi Mã Hạo bị bắt đi, Giang Tự rũ lòng từ bi mà chỉnh lại khớp tay bị trật cho gã: “Còn sợ thì lúc về có thể xịt một chút Bạch Dược Vân Nam.”

Mấy người đang đợi khám bệnh cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ biết có một người đàn ông hùng hổ xông vào, sau đó một đám bảo vệ dẫn gã ta đi ra. Mọi người ồn ào suy đoán có phải là quấy rối không? Họ còn lo lắng không biết có khi nào đột nhiên có người nâng cáng chạy lại đây nâng một người đầy máu me đi không nữa.

Nhưng bọn họ vẫn luôn đợi đến khi bản thân khám bệnh xong rồi rời đi cũng không thấy có bác sĩ nào bị khiêng ra cả.

Nhóm bác sĩ ngoại trú tan làm gần như cùng lúc, Giang Tự cởi áo blouse trắng, đi ra khỏi phòng khám bệnh, vừa lúc gặp Thẩm Phương Dục đi ra từ phòng đối diện.

“Không cảm ơn tôi à?” Thẩm Phương Dục hỏi

Từ sau lần hai người tan rã trong không vui đó gần như bọn họ chưa nói chuyện lại với nhau, thỉnh thoảng đụng mặt nhau lại âm dương quái khí giống như trước khi đi khám bệnh lúc nãy. Chẳng qua bây giờ… Giang Tự quét mắt nhìn Thẩm Phương Dục một cái.

“Cảm ơn.”

Vì lần này Thẩm Phương Dục không có ngắt lời nên cuối cùng lời cảm ơn cũng được nói ra đầy đủ.

Thẩm Phương Dục rất kinh ngạc: “Hôm nay cậu đâu có bị thương đâu đúng không? Gã đàn ông kia đánh trúng đầu cậu à? Vậy mà tôi có thể nghe được lời cảm ơn từ trong miệng cậu luôn?”

“…”

Giang Tự: “Vậy tôi thu hồi lại.”

“Đừng đừng…”

Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục, hắn ngoan ngoãn nói: “Được rồi, tôi biết cậu không có bị thương rồi. Cậu đừng nhìn tôi như vậy nữa được không? Ánh mắt này của cậu làm tôi nghi ngờ không biết có phải cậu định múc tôi luôn không nữa.”

Giang Tự dời ánh mắt, Thẩm Phương Dục lại tự nhủ: “Cậu không bị thương là được rồi.”

Thẩm Phương Dục như đang chìm vào hồi ức nào đó, đột nhiên cười một tiếng: “Hôm nay cậu dùng những chiêu đó, xem như trước kia hai ta đánh nhau cũng không phải vô ích.”

Ánh mắt Giang Tự run lên.

Thẩm Phương Dục nói vậy làm anh nhớ tới chút chuyện cũ.

Lần đầu tiên anh tiếp xúc với cận chiến là trong tiết thể dục ở đại học. Trước kia Giang Tự là học sinh 3 tốt, không biết đánh nhau, cùng lắm cũng chỉ là học chút Taekwondo hồi còn nhỏ. Mãi đến khi vào đại học, đại học y A bắt buộc bác sĩ phải học được cách bảo vệ chính mình nên trực tiếp thêm “cận chiến” vào môn học bắt buộc.

Mọi người đều biết môn bắt buộc sẽ được tính tín chỉ, mà tín chỉ sẽ ảnh hưởng đến điểm số.

Bởi vì số lượng khoá học dành cho sinh viên y khoa rất lớn, nên đại học y A từ trước tới nay đều sắp xếp khoá học theo đơn vị lớp, thời gian và chỗ ngồi cố định, không cho sinh viên có cơ hội tự chọn khoá học. Bởi vậy nên Giang Tự và Thẩm Phương Dục đã học cùng lớp môn cận chiến này.

Vì thế môn cận chiến này gần như trở thành một chiến trường khác của Giang Tự và Thẩm Phương Dục.

Điểm của môn này bao gồm đánh giá động tác, đánh giá thể năng và cuối cùng là thi đấu một chọi một. Vì để công bằng, giáo viên sẽ sắp xếp điểm tổng hợp của mấy lần trước theo thứ tự, sau đó cho hạng nhất đấu với hạng nhì, hạng ba đấu với hạng bốn,… cứ vậy mà xếp đôi.

Cái này nhằm để giảm thiểu sự chênh lệch năng lực giữa hai người, sau đó người chiến thắng sẽ có thể nhận thêm ba điểm.

Trùng hợp là thành tích tổng hợp mấy lần trước của Thẩm Phương Dục và Giang Tự đều đứng hạng nhất, nên giáo viên nghiễm nhiên mà sắp xếp cho hai bọn họ vào cùng một tổ. Khi đó giáo viên vẫn chưa nhận ra thầy đã đưa ra một quyết định sai lầm đến cỡ nào.

Khi các tổ khác đều thi đấu xong trong vòng 5 phút thì Giang Tự và Thẩm Phương Dục đánh hết một tiết vẫn không phân thắng thua. Cuối cùng thầy giáo sợ nếu hai người còn đánh tiếp thì chắc phải đưa cả hai vào phòng y tế mất nên vội kêu bọn họ ngừng thi đấu, cộng thêm cho mỗi người 1.5 điểm.

Kết quả cả hai đều không phục, một hai phải đánh lại, thầy giáo thể dục bị ép phải làm trọng tài mỗi tuần một lần cho bọn họ. Nhưng tuần nào cũng không có kết quả, giáo viên không muốn phải dạy thêm vào cuối tuần nữa nên tận tình giảng giải cho bọn họ cái gì gọi là “Tình bạn là chính, thi đấu là phụ.”

Nhưng cả hai lại đồng thanh nói: “Chúng em không có tình bạn.”

Suýt chút nữa đã làm thầy giáo thể dục với nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy ngất đi.

Cuối cùng thầy phải cộng thêm cho mỗi người 3 điểm thì việc này mới êm xuôi. Nghe nói thầy thể dục còn đi khóc lóc kể lể với ban giám hiệu nhà trường, kiên quyết học kỳ sau sẽ không dạy môn cận chiến cho lớp bọn họ nữa.

Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục không biết đang vui vẻ cái gì, bỗng nhiên anh nhận ra, những năm qua người đánh nhau với anh nhiều nhất cũng là hắn.

Không biết có phải do tâm linh tương thông hay không, Thẩm Phương Dục thấy Giang Tự nhìn qua liền cười nói: “Tôi vừa mới nhớ lại lúc học đại học, bởi vì môn cận chiến đó mà suýt chút đã làm cho thầy giận đến tăng xông luôn rồi. Cậu nói xem sao khi đó cậu lại lì lợm vậy hả?”

“Cậu không lì chắc?” Giang Tự trừng hắn một cái.

“Tôi còn nhớ rõ có một năm, một học kỳ mà tới 12 môn chuyên ngành, môn nào cũng có thí nghiệm. Trong tháng thi tôi thức trắng mấy đêm để học bài, thức như vậy mấy ngày tôi chịu không nổi nữa liền chạy đi tìm cậu, hỏi cậu có thể tạm dừng cạnh tranh với tôi không? Tôi muốn ngủ.” Thẩm Phương Dục bị chính mình chọc cười.

“Sau đó cậu cứ nhìn tôi như này..” Hắn đổi một vẻ mặt vô cảm, bắt chước dáng vẻ Giang Tự cắm một tay vào túi quần, một tay nâng cái kính không tồn tại, học theo giọng điệu của anh, nói: “Được thôi, vậy cậu đứng thứ hai đi.”

Giang Tự nhìn hắn đang bắt chước anh, đúng thật là có chút bản chất của chính mình năm đó.

“Cậu cười kìa Giang Tự.” Thẩm Phương Dục chỉ vào anh, như thể mới tóm được cái đuôi nhỏ của anh vậy.

“Có thể là vì cậu rất ít cười nên nó cứ như đồ quý hiếm vậy, tôi cực kỳ thích nhìn cậu cười.”

Giang Tự rũ mắt nhìn cái khẩu trang đang che khuất nửa khuôn mặt mình, Thẩm Phương Dục lại giống như hiểu anh đang suy nghĩ gì, cười nói: “Cậu đeo khẩu trang tôi cũng biết cậu đang cười. Bởi vì có nụ cười trong ánh mắt cậu đó, Giang Tự.”

Thật ra không chỉ có đôi mắt, khi Giang Tự cười rộ lên, nốt ruồi nhỏ bên dưới đuôi mắt cũng sẽ trở nên sinh động.

Giang Tự nghe vậy quay đầu đi, tránh né ánh mắt của Thẩm Phương Dục, hai tay cắm túi quần nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đi thôi.”

Giang Tự không về phòng làm việc mà đi thẳng đến phòng thí nghiệm.

Đã mấy ngày Giang Tự không có đến phòng thí nghiệm, hiện tại anh đã là bác sĩ phó trưởng khoa, bên giảng dạy thì cũng đã là phó giáo sư tự mình dẫn dắt vài nghiên cứu sinh, cho nên phần lớn thí nghiệm đều không cần anh tự mình thực hiện nữa.

Hơn nữa vì lý do mang thai, Giang Tự sợ đa số thuốc trong phòng thí nghiệm đều có ảnh hưởng đến thai nhi nên phần lớn thời gian anh chỉ nghe học sinh báo cáo lại, rồi giúp học sinh sửa lỗi luận văn, đưa ra phương hướng giải quyết.

Giang Tự xem tình hình thí nghiệm của học sinh xong thì lại dạy một học sinh nhỏ tuổi cách dùng kính hiển vi confocal. Lăn lộn qua lại, tới lúc rời khỏi phòng thí nghiệm cũng đã hơn 9 giờ rồi.

Giang Tự nhớ tới trước kia khi anh còn là nghiên cứu sinh tiến sĩ và bác sĩ điều trị, mỗi ngày sau khi tan làm anh đều đến phòng thí nghiệm ở đó đến 2 3 giờ sáng mới về. Khi đó anh vẫn chưa có phòng thí nghiệm của riêng mình, mà chỉ làm đề tài trong phòng thí nghiệm của cô Thôi thôi.

Bình thường tầm rạng sáng phòng thí nghiệm sẽ vắng tanh, chỉ còn lại hai người là anh và Thẩm Phương Dục, một nam một bắc ngồi ở nơi xa nhau nhất để làm thí nghiệm.

Bởi vì quá mệt nên đôi khi lúc ra về cùng nhau, cả hai không còn sức đâu để cãi nhau nữa. Chỉ có thể cùng im lặng bước đi dưới ánh trăng lúc 3 giờ sáng, trong đầu vẫn quay cuồng với những vấn đề chưa giải quyết được.

Dòng nước ấm áp bao quanh cơ thể, Giang Tự nhắm mắt dựa vào thành bồn tắm, hiếm khi không suy nghĩ về công việc.

Bầu không khí uể oải cùng với đứa bé đang hấp thu dinh dưỡng cực nhanh trong bụng thỉnh thoảng sẽ làm anh bị phân tâm, vô cớ mà nhớ về những chuyện đã sớm bị lãng quên trong dòng thời gian dài.

Ví dụ như trên con đường từ phòng thí nghiệm về ký túc xá, anh sẽ đi ngang qua một cửa hàng bánh đúc. Bánh đúc là đặc sản Quảng Đông, rất ít thấy ở thành phố A nên từ trước đến giờ Giang Tự chưa ăn thử.

Mỗi lần anh nhìn thấy những chiếc bánh đầy màu sắc trên bảng hiệu và những chiếc bánh đúc mỏng trong như thuỷ tinh được trưng bày là lại cảm thấy thèm không chịu được.

Nhưng quán đó chỉ bán tới 10 giờ tối, sáng 8 giờ đã mở cửa cho nên Giang Tự không thể ăn được dù chỉ 1 lần.

Khó khăn lắm mới có cơ hội tan làm trước 10 giờ thì khi đó anh đã mua nhà rồi, không còn ở ký túc xá nên tan làm cũng không đi ngang qua con đường đó nữa.

Bác sĩ Giang là người đặt hiệu quả lên hàng đầu nên tuyệt đối sẽ không vì miếng ăn mà đi đường vòng. Vì thế đã nhiều năm như vậy mà anh cũng không thể ăn thử một miếng bánh đúc nào.

Thật ra trước nay Giang Tự cũng không có yêu cầu cao với chuyện ăn uống. Mì gói nhà anh chỉ có một vị duy nhất, cho nên anh cũng đã quên mất trước kia mình từng nhớ thương một món ăn ngọt như vậy.

Nhưng hôm nay Giang Tự lại suy nghĩ lung tung, anh mặc áo choàng tắm dài cầm nĩa chọt chọt mì gói trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.

Chấp niệm với bánh đúc đã sớm quên bây giờ lại giống như hạt mầm chui từ dưới lòng đất lên, sinh sôi nảy nở tràn lan trong tâm trí Giang Tự.

Thật sự rất muốn ăn!

Sau khi mang thai anh mới có loại cảm giác không thể giải thích này. Đôi lúc trong nháy mắt nào đó, anh cực kỳ muốn ăn một món gì đó mà không hiểu vì sao. Có thể là chanh chua, có thể là đậu hủ thúi mùi bay ngàn dặm, hoặc có thể là bánh nướng nhà họ Lỗ bên cạnh bệnh viện. Hơn nữa phải do ông Lỗ làm mới được, cho dù là con ông làm cũng không được.

Nhưng mỗi lần như vậy đều bị Giang Tự đè nén xuống.

Cho đến hôm nay…

Giang Tự bỗng nhiên nhớ tới lần trước, sau khi anh tiễn Dụ Hân đi không lâu anh đã gọi điện thoại cho mẹ mình. Giọng mẹ Giang trong điện thoại dịu dàng nói: “Tiểu Tự à… mẹ biết con bận rộn công việc, bây giờ là lúc phải phấn đấu nên không nghĩ tới chuyện hẹn hò…”

Mẹ Giang thở dài: “Nhưng mẹ sợ con chỉ có một mình, ăn ngủ thất thường. Từ nhỏ chỉ cần con bận là con không thèm ngó ngàng gì tới cơ thể mình, hở chút là thức khuya làm đề. Mẹ nghĩ nếu có người ở cùng con thì ít nhất có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau, nhắc nhở cho con, mẹ cũng có thể yên tâm một chút.”

“Mấy năm nay, mỗi là mẹ và ba con thấy tin tức có bác sĩ qua đời đột ngột trên báo là chúng ta lại sợ. Sợ ngày nào đó con xảy ra chuyện mà bên cạnh không có lấy một ai để giúp con gọi 120.”

Giang Tự rũ mắt nhìn danh bạ trên điện thoại, giọng nói của mẹ cứ văng vẳng bên tai. Sau một lúc lâu, anh cúi đầu, lần đầu tiên sờ lên bụng chính mình.

“Alo.” Giang Tự bấm gọi một dãy số quen thuộc.

“Giang Tự?” Giọng điệu ở đầu dây bên kia rất kinh ngạc, Thẩm Phương Dục ngẩn người một chút, chắc là xem lại thời gian.

“Sao vậy?”

“Những gì lần trước cậu viết trên giấy còn tính không?” Giang Tự hỏi.

“Hả?”

“Số 1202, khu số 4, toà nhà số 3 khu Duyệt Phong.” Giang Tự giương mắt nhìn đồng hồ bên cạnh bàn ăn.

“Trước 10 giờ rưỡi, cậu đem theo bánh đúc của cửa hàng trên đường từ phòng thí nghiệm về ký túc xá và hành lý dọn lại đây.”

———

Chương sau là sống chung rồi 🎉

Chắc tác giả vui quá nên viết 2 chương liên tiếp hơn 7k chữ luôn, nhìn cái muốn xỉu ngang 🥲

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN