Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây


Chương 15


Trình Hiểu Cát cười mỉa mai, chẳng lẽ Lục Nhất Phương không nhìn ra,  cô đang vạch lá tìm sâu sao? Như vậy khiến cô tự dưng gây rối vô cớ !

Lục Nhất Phương thấy cô vẫn không vui vẻ, “Ăn không được thì về nhà nấu cơm ăn.”

Trình Hiểu Cát lắc lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở, “Lục Nhất Phương, anh đừng chiều chuộng tôi như vậy, tôi sẽ ngày càng tệ hơn đấy.”

Lục Nhất Phương buông đũa, vẻ mặt khinh bỉ, “Trình Hiểu Cát, nhìn em chả có tiền đồ!”

Trình Hiểu Cát nhìn anh một cái, thật mất hứng, tôi đang biểu đạt cảm xúc! Mặc kệ anh, cô tự mình cơm ăn.

Lục Nhất Phương thấy cô khôi phục  lại bộ dáng bình thường,  lo lắng trong mắt ẩn đi, vừa nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô khi chạy trên đường băng làm tim anh co rút đau đớn.

Lúc này Thẩm Dực cũng ở trong nhà ăn thấy hai người nói nói cười cười, tâm tình rất phức tạp. Thẩm Dực yêu thầm Trình Hiểu Cát, là bí mật công khai trong toàn bộ lớp thể dục. Bằng việc Thẩm Dực không thừa nhận, cho rằng cậu chỉ là sùng bái thần tượng nhưng  không ai tin tưởng.

Bạn học A vẻ mặt đồng tình: “Xong rồi,cô Trình thật sự cùng bác sĩ kia ở bên nhau, Thẩm Dực, mày không cơ hội!”

Sắc mặt Thẩm Dực tối sầm.

Bạn học B: “Tuy tính là cô Trình không có bạn trai, cũng không tới phiên Thẩm Dực, tình yêu cô trò, tình yêu cấm kị nha ~”

Thẩm Dực trực tiếp đến mặt, nắm chặt tay phải muốn cho bạn học B một phát. May mắn bạn học chung quanh  kịp thời ngăn cản cậu.

“Tao cảnh cáo mày, tao cùng cô Trình trong sạch, nếu mày lại nói bậy, đừng trách tao không khách khí!” Nói xong, nổi giận đùng đùng rời nhà ăn.

Mọi người cũng hậm hực mà tan. Lúc này, Tần Nhu không biết từ khi nào xuất hiện, ánh mắt ác độc nhìn mọi người rời đi.

***

Thời gian trôi qua quá nhanh, một lần nữa gặp lại Lục Nhất Phương đã gần một tháng. Trong một tháng qua, bọn họ bình tĩnh ở chung, như những người bạn già thất lạc nhiều năm, cùng nuôi dưỡng ra một loại ăn ý, bạn bè trong những bữa cơm.

Thường xuyên ở bên nhau ăn cơm, có đôi khi cô làm, đương nhiên đa phần là Lục Nhất Phương làm, có đôi khi đến nhà ăn trường học  kiếm cơm ăn,thời gian  còn lại cơ bản không liên lạc. Cũng nói không nói nên lời cảm xúc này là gì, theo Trình Hiểu Cát nói, cô đã quen có người cùng nhau ăn cơm, cũng không hề cảm thấy cô đơn. Có đôi khi, cũng tự hỏi, quan hệ này tính là quan hệ gì?

Hôm nay, Trình Hiểu Cát lại lần nữa nhận được điện thoại của Tần Uyển Nhàn. Sau khi ấn nghe, giọng của Tần Uyển Nhàn rất  lo lắng, “Tiểu Cát a, con hiện tại lập tức đến bệnh viện nhi thành phố để đăng kí số đi, em trai con sinh bệnh, phải phẫu thuật gấp!”

Tuy rằng Trình Hiểu Cát không thích  mẹ con Tần Uyển Nhàn, nhưng là đứa em trai nhỏ kia là vô tội, nhưng cô đang ở bên ngoài mang sinh viên đi tham gia thế vận hội, thật sự không thể đi được.

“Dì Tần, hôm nay con ở bên ngoài đưa  sinh viên đi thi đấu, thật sự đi không đến được, nếu không, dì gọi Tần Nhu đi đăng kí đi.”

Trình Hiểu Cát  giải thích tình huống của bản thân, nào nghĩ đến Tần Uyển Nhàn căn bản là không nghe, khóc lóc hô to: “Tiểu Cát, tuy con không thích dì, nhưng tiểu Diệp luôn là em trai ruột của con mà? Sao con không hiểu tình người như vậy?”

“Dì,quả thật con không đến được!  Hiện tại con đang ở sân thi đấu, bây giờ con đi kiểu gì?” Trình Hiểu Cát nể tình đưa nhỏ nên không có phát hỏa.

Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng Trình Phó Vũ: “Tiểu Cát, ba cầu con, giúp đỡ đi, chúng ta hiện tại đang trên đường đến bệnh viện, con đến đăng kí trước, được không?”

Kỳ thật Trình Hiểu Cát rất cố gắng nói cho bọn họ, cấp cứu thì trực tiếp vào khám là được, không cần xếp hàng đăng ký. Nhưng lúc này hiển nhiên nói không nghe. Lúc này Trình Hiểu Cát có thể nghĩ đến một người, chỉ có Lục Nhất Phương.

“Được rồi. Hai người chờ một chút, con tìm bạn trong bệnh viện hỗ trợ đăng ký.” Trình Hiểu Cát tắt điện thoại, sau đó gọi cho Lục Nhất Phương.

“A lô?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Em trai tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng,anh có thể giúp tôi đăng kí khám chuyên gia bên bệnh viện nhi được không?” Trình Hiểu Cát rất lo lắng, nhưng vẫn dè dặn giải thích, “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài mang sinh viên đi thi đấu, thật sự đi được,nhờ anh.”

“Ừ, được, em bảo chú bao giờ tới thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.” Lục Nhất Phương  nói rõ ràng đơn giản.

“Được, cảm ơn anh, Lục Nhất Phương, hôm nào tôi mời anh đi ăn một bữa lớn.” Trình Hiểu Cát cảm kích nói.

“Được, anh tắt máy đây.”Lục Nhất Phương nói xong liền tắt điện thoại.

Trình Hiểu Cát nắm điện thoại, gọi điện thoại cho Trình Phó Vũ rồi giải thích tình huống, lại lo lắng nhìn chằm chằm sân thi đấu.

Trên sân thi đấu Thẩm Dực như được sinh ra dành cho nhảy cao, là vương giả trong  toàn bộ sân đấu. Nhảy xà một lần lại một lần lên cao, tiếng reo hò ủng hộ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn,, trong lòng Trình Hiểu Cát càng ngày càng căng thẳng.

Tới thời điểm tuyên bố kết quả,lòng bàn tay Trình Hiểu Cát  hơi hơi đổ mồ hôi, hệ thể dục trường đại học C luôn đứng đầu cả nước, bởi vì luôn bồi dưỡng ra vô số vận động viên nhảy cao ưu tú . Thẩm Dực là nhóm sinh viên đầu tiên cô nhận đào tạo, cô cần chứng minh rằng tên của mình xứng đáng đào tạo cho sinh viên thật tốt

“Đạt được quán quân nhảy cao lần này của Thế Vận Hội  chính là!” Người hướng dẫn cố ý tạm dừng một chút, khiến tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng, Thẩm Dực, Trình Hiểu Cát đều nín thở nhìn chăm chú, “Là bạn Thẩm Dực đến từ đại học C !”

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hoan hô. Thẩm Dực bị một đám phóng viên vây quanh ở giữa, bắt đầu bộc lộ tài năng tương lai tỏa sáng vô cùng.

Trình Hiểu Cát chân thành cảm thấy vui vẻ cho cậu, hy vọng tương lai cậu đi con đường thuận lợi không bị ngăn cản.

Phóng viên: “Bạn học Thẩm Dực, xin hỏi bí quyết bạn lấy được thành tích xuất sắc như vậy?”

Thẩm Dực nhìn về phía Trình Hiểu Cát mỉm cười “Tôi có một người hướng dẫn phá vỡ kỷ lục, cũng bảo vệ ký lục 5 năm không bị đánh bại.”

“Rắc rắc” camera quay về phía Trình Hiểu Cát điên cuồng chụp, những phóng viên có tuổi trong nghề đều biết, Trình Hiểu Cát đã từng có bao nhiêu huy hoàng.

Trình Hiểu Cát gật đầu mỉm cười: “Tôi chỉ là làm hết bổn phận của một người cô thôi, tất cả thành tích Thẩm Dực đều từ tất cả nỗ lực của em ấy.”

Cô nói xong thì không nói chuyện nữa, các phóng viên cũng thức thời mà đem microphone tiếp tục đưa cho Thẩm Dực.

Phóng viên đi rồi, Trình Hiểu Cát đưa Thẩm Dực về trường đại học C, lúc xuống xe, Thẩm Dực đột nhiên tiến lên đem Trình Hiểu Cát ôm vào trong lòng, “Cô Trình, em muốn cảm ơn cô, không có cô sẽ không có em của hôm nay.”

*****

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN