Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây


Chương 21


Thẩm Dực càng thêm suy sụp, giống như sức lực của bản thân từng chút một chút bị rút mất đi, chậm rãi nói: “ Em rất xin lỗi, đã mang đến cô nhiều rắc rối, về sau, em sẽ tận lực khắc chế việc thích cô, xin cô đừng chán ghét em.”

Trình Hiểu Cát đối mặt một mảnh tình cảm chân thành như vậy, Trình Hiểu Cát sao có thể chán ghét được? Cô chân thành nói: “ Bạn học Thẩm, cảm ơn em thích cô, cảm ơn em.”

Thẩm Dực gật gật đầu, “Cô Trình, cảm ơn cô.”

Cậu nói xong, liền chạy ra sân huấn luyện, Trình Hiểu Cát nhìn bóng dáng của cậu chạy như bay, cảm thấy hoảng sợ.

Buổi chiều tầm bốn giờ, Trình Hiểu Cát kết thúc chương trình dạy học hôm nay, tính đến bệnh viện thăm Trình Hiểu Diệp, đầu tiên cô đến cửa hàng  đồ chơi  mua một ít đồ chơi, sau đó mới qua. Lúc đến phòng bệnh Trình Hiểu Diệp,  rõ ràng so ngày hôm qua thì cậu nhóc có tinh thần hơn rất nhiều, ngồi ở trên giường bệnh, Trình Phó Vũ cùng Tần Uyển Nhàn cùng cậu nhóc chơi, Tần Nhu cũng ngồi ở một bên.

Trình Phó Vũ thấy Trình Hiểu Cát, vội tiếp đón cô: “Tiểu Cát, mau tới đây.”

“Ba, dì Tần.” Trình Hiểu Cát đi vào đem đồ chơi mới mua đặt ở trước mặt Trình Hiểu Diệp, “Tiểu Diệp, đây là Ultraman em thích, mau mở ra xem.”

Trình Hiểu Diệp không có động, cũng không thèm để ý đến cô, Trình Phó Vũ thúc giục cậu nhóc, “Mau cảm ơn chị con đi.”

Trình Hiểu Diệp không vui, vẫn cứng ngắc nói câu, “Cảm ơn.”

Tần Uyển Nhàn giả vờ tức giận nói: “Đây là chị Tiểu Cát của con, phải cảm ơn chị.”

Trình Hiểu Diệp không để ý đến Tần Uyển Nhàn, tự chơi một mình, Tần Uyển Nhàn đành phải giảng hòa, “Đứa nhỏ này nó ngang bướng lắm, cũng là vì Tiểu Cát cùng nó ở chung thời gian ngắn, lúc này mới cùng con không thân, con đừng trách.”

Trình Hiểu Cát có chút xấu hổ, vội nói, “Không có việc gì, không có việc gì, không cần cảm ơn, em dưỡng bệnh cho tốt,  về sau chị lại mua cho em nhiều món đồ chơi mà em thích.”

Trình Hiểu Diệp vẫn là không để ý tới cô, mà nhìn về phía Tần Nhu, làm nũng nói: “ Chị tiểu Nhu, chị lại đây chơi với em.”

Trình Hiểu Cát là con gái một, từ nhỏ đến lớn không có em trai hay chị gái nên khi ở chung không hề kinh nghiệm, càng không biết cách dỗ trẻ con như thế nào, đành phải xấu hổ lui qua một bên.

Tần Nhu đi qua cùng cậu nhóc chơi Ultraman đánh quái thú, ước chừng tầm nửa giờ, Trình Hiểu Diệp chơi mệt mỏi, liền lăn ra ngủ.

Trẻ nhỏ ngủ rồi, người một nhà cuối cùng cũng không vây quanh nữa, lúc này mới nói chuyện phiếm.

Tần Uyển Nhàn đầu tiên hỏi Tần Nhu, “Tiểu Nhu ở trường học ở đã quen chưa?”

Tần Nhu nhìn thoáng qua Trình Hiểu Cát, không sao cả nói: “ Có quen hay không thì con cũng không còn cách nào khác.”

Trình Phó Vũ ở một bên giả làm đà điểu, một câu cũng không nói, Trình Hiểu Cát cũng không chủ động mệt thân đi dẫn lửa, cứ lẳng lặng nhìn bọn họ diễn kịch.

Mẹ con hai  người nói một trận, thấy hai người kia đều không đáp lời, cũng cảm thấy không thú vị, Tần Uyển Nhàn đem đề tài chuyển tới trên người Trình Hiểu Cát, “Tiểu Cát, hiện tại có đối tượng không?”

Trình Hiểu Cát: “Con không có.”

Tần Nhu lập tức tiếp câu chuyện, “Mẹ, chị tiểu Cát lừa mẹ đấy, toàn bộ đại học C phần lớn biết, cô giáo khoa thể dục cùng thiên chi kiêu tử Thẩm Dực khoa thể dục đang yêu nhau.”

Không chờ Tần Uyển Nhàn mở miệng, Trình Phó Vũ là người đầu tiên ngồi không được, vội hỏi nói: “Tiểu Cát, đây là thật sao?”

Trình Hiểu Cát mắt lạnh nhìn Tần Nhu, “Ba, đừng nghe những lời đồn đó, ba còn không tin con sao?”

Trình Phó Vũ thấy Trình Hiểu Cát phủ nhận, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi, con cũng không thể hồ đồ, việc này vạn nhất xử lý không tốt, dù sao con cũng là cô giáo của một trường.”

“Ba, ba yên tâm, con biết có chừng mực.” Trình Hiểu Cát nhìn về phía Tần Nhu, nghiêm túc mà nói: “Tần Nhu, đây là lần thứ hai cảnh cáo, đừng có lan truyền những tin đồn không đúng sự thật như vậy.”

Tần Uyển Nhàn lập tức xông ra khiêu khích, “Tiểu Cát, việc này cũng không thể trách tiểu Nhu,  không có lửa làm sao có khói, con làm thầy kẻ khác,hành vi ngày thường vẫn phải kiểm điểm lại.”

Tần Nhu lập tức nói: “Chính là, công khai ôm ôm ấp ấp, ai có thể tin tưởng hai người trong sạch?”

Tần Uyển Nhàn lập tức đem Tần Nhu ép lại: “Tiểu Nhu! Lời nói không thể nói bậy, Tiểu Cát là chị con, ngày thường ở trường học cần con phải giữ kín cho chị con!”

Tần Nhu không tình nguyện mà đáp: “Đã biết.”

Trình Hiểu Cát còn muốn nói gì nữa, Trình Phó Vũ đánh gãy lời cô “Tiểu Cát, dì Tần con nói chính là, con phải chú ý lời nói việc làm của bản thân.”

Trình Hiểu Cát tức giận khiến cả mặt đều đỏ, nghẹn một hơi, đang muốn ph4t tiết, ngoài cửa vang lên tiếng Lục Nhất Phương thanh, “Chú, dì, con qua đây xem, thuận tiện mang Tiểu Cát về nhà.”

Lục Nhất Phương vừa mới ở ngoài cửa liền nghe được  đối thoại bên trong, đại khái đã biết Trình Hiểu Cát đang bị tủi thân gì đấy.

Tần Uyển Nhàn lập tức nhiệt tình chào đón, “Tiểu Lục, tới đây, mau tới đây ngồi.”

Lục Nhất Phương cười uyển chuyển từ chối Tần Uyển Nhàn, nói: “Cảm ơn dì, con không ngồi, con tới đón Tiểu Cát về nhà.”

Lục Nhất Phương nhìn Trình Hiểu Cát hốc mắt phiếm hồng, nghẹn nước mắt, hỏi: “Hiện tại đi không?”

Trình Hiểu Cát gật gật đầu, xoay người đi ra cửa. Lục Nhất Phương hướng về Trình Phó Vũ cùng Tần Uyển Nhàn nói: “ Chú, dì cứ yên tâm, con nhất định sẽ đem Tiểu Cát an toàn về nhà.”

Trình Phó Vũ còn chưa kịp nói gì, Tần Uyển Nhàn lập tức nói, “Tiểu Lục, lần này vẫn phiền con đem tiểu Nhu của chúng ta tiện thể đưa nó về trường.”

Lục Nhất Phương lạnh lùng nhìn về phía Tần Nhu, lạnh lẽo nói: “Dì, lần này khả con không có phương tiện, Tiểu Cát đồng ý mời con ăn cơm để biểu đạt lòng biết ơn, chỗ chúng con đi ăn không cùng đường đến trường học.”

Tuy rằng rõ ràng lấy cớ, nhưng là Tần Uyển Nhàn đành phải hậm hực nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tự tiểu Nhu về cũng không sao, các con đi ăn cơm trước đi.”

Trình Phó Vũ lúc này mới nói, “Nhất Phương, trên đường về cẩn thận nha, đừng về nhà muộn quá.”

Lục Nhất Phương gật gật đầu,  đi ra khỏi phòng bệnh. Tần Nhu bị cái liếc mắt kia của Lục Nhất Phương, nhìn đến sững sờ, há miệng thở d0c, không ra tiếng.

Tần Uyển Nhàn oán hận nhìn bóng dáng Lục Nhất Phương rời đi, lại liếc mắt nhìn Tần Nhu  một cái, quay đầu nói với Trình Phó Vũ: “ Đứa nhỏ tiểu Lục này, tâm tư thật sâu.”

****

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN