Cô bé tên là Đàm Minh Lãng, con gái của anh trai cả của Đàm Yến Tây – Đàm Khiên Bắc.
Đàm Yến Tây rất được con cháu trong nhà yêu thích, bởi vì kiểu tính cách như anh, đặt trong bối cảnh tiểu thuyết cổ đại, là dạng Hoàng tử nhàn hạ điển hình.
Bọn trẻ thiếu tiền tiêu vặt, hỏi xin, anh cũng hào phóng mà đồng ý.
Mỗi lúc lén lút trốn ra ngoài hẹn hò đàn đúm với bạn bè cùng lớp, sợ gia đình kiểm tra, cũng nhờ anh bao che.
Trong nhà cha mẹ gây gổ ồn ào, muốn tìm một nơi yên tĩnh để lánh nạn, chỗ của anh cũng là căn cứ bí mật được trưng dụng.
Dù anh không thường xuyên đến thì cũng có mẹ Diêu chăm lo thật tốt việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày.
Vì vậy, Đàm Minh Lãng, em trai Chúc Tranh của Chúc Tư Nam, và cả hai đứa trẻ nhà chị họ của Đàm Yến Tây, thỉnh thoảng đến tá túc cũng chỉ cần báo anh một tiếng trên Wechat là được.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng biết điều kiêng kỵ của Đàm Yến Tây, tuyệt đối không dẫn người ngoài đến.
Cũng vì vậy mà khi nhìn thấy một người xa lạ như Chu Di xuất hiện ở đây thì Đàm Minh Lãng mới có phản ứng lớn đến thế.
Đám trẻ bọn họ đối với Đàm Yến Tây cũng có một loại cảm xúc kỳ lạ, muốn chiếm anh làm của riêng.
Trước giờ Đàm Minh Lãng chưa từng thấy thái độ như thế này của Đàm Yến Tây, cảm xúc e ngại và tủi thân lập tức dâng trào: “Chú Ba, cháu nhìn thấy người lạ nên mới hỏi thêm vài câu thôi.
Chỗ của chú Ba cũng không phải là những chỗ bình thường khác…”
“Cháu cũng biết đây là chỗ của chú, còn dám ở đây mà ăn nói lỗ mãng với khách quý của chú?”
Đàm Minh Lãng sững sờ một lát, liếc mắt nhìn Chu Di, rồi lại càng tủi thân: “Ai mà biết được, mấy người phụ nữ vớ vẩn muốn kết thân với chú Ba, cháu chỉ đề phòng lỡ có chuyện gì…”
“Đàm Minh Lãng.” Đàm Yến Tây lớn tiếng cắt lời cô bé, cả giọng điệu và sắc mặt đều mang đậm thái độ cảnh cáo.
Đàm Minh Lãng bĩu môi, không nói một lời.
Đàm Yến Tây lập tức rút điện thoại di động ra, gọi cho chị dâu ngay trước mặt Đàm Minh Lãng, giọng điệu bình thản báo cho chị dâu biết Đàm Minh Lãng đang ở chỗ của anh, bây giờ sẽ bảo tài xế đưa người về.
Đàm Minh Lãng hoàn toàn không vui, nhưng cũng không dám mở miệng phản kháng.
Ngày thường Đàm Yến Tây đều bình thản, thái độ hiền lành.
Nhưng mọi người cũng thành quen, mỗi khi anh nổi giận lên đều có thể làm cho người ta bỗng dưng run sợ.
Một lúc sau, tài xế lái xe đến, dừng ngoài cổng, nháy đèn đầu xe, vì nơi này không cho bấm còi.
Đàm Yến Tây không đưa người ra, cũng không cho mẹ Diêu tiễn, chỉ ngón tay ra hướng cổng, bảo Đàm Minh Lãng tự đi ra ngoài.
Hốc mắt Đàm Minh Lãng đỏ lên, xoay người bước ra ngoài thật nhanh, bóng lưng vẫn thể hiện rõ rệt thái độ tức giận và uất ức.
Mà Đàm Yến Tây còn không quên lãnh đạm dặn dò thêm một câu: “Lên xe thì đi về nhà ngay, đừng có chạy loạn đi chỗ khác.
Chú sẽ gọi điện thoại kiểm tra.”
Đàm Minh Lãng đóng “rầm” cánh cổng sắt lại.
Chu Di vẫn đứng bên trong, vốn rất tức giận, nhưng thấy Đàm Yến Tây làm một trận như vậy nên không còn gì để nói nữa.
Dù có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng lại phức tạp hơn, rõ ràng không thể vui vẻ trở lại.
Đàm Yến Tây đưa áo khoác cho mẹ Diêu, đi vào bên trong nhà, giọng điệu nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hỏi Chu Di: “Chờ lâu chưa?”
Chu Di không biết vì sao lại bất chợt cúi đầu xuống, thấp giọng nói “…!Thật ra cũng không cần phải làm vậy, dù sao em cũng định đi rồi.”
Đàm Yến Tây lập tức cúi đầu nhìn cô, anh làm sao có thể không hiểu giọng điệu tủi thân của cô, cười một tiếng, cầm lấy túi xách trong tay cô treo trở lại trên giá áo khoác.
Không quan tâm việc mẹ Diêu vẫn còn ở đó, anh giữ chặt bả vai cô, nửa ôm cô vào lòng, cười nói: “Anh vừa mới đến, em lại đòi đi, muốn chống đối ai vậy?”
Dù sao cũng là sinh nhật mẹ Diêu, Chu Di phối hợp với Đàm Yến Tây, rốt cuộc không ai đề cập thêm về chuyện vừa rồi.
Một lát sau, thức ăn từ nhà hàng chay Thu Sảng cũng được giao đến.
Trong buổi tiệc xã giao Đàm Yến Tây đa phần sẽ uống rượu, cũng chưa ăn được mấy.
Nhưng lúc này lại chẳng có chút khẩu vị gì, cũng chỉ ăn thêm gần nửa chén cháo gà.
Ăn uống xong, lại đến tiết mục cắt bánh kem.
Ngồi trò chuyện đến mười một giờ, làm cho mẹ Diêu hết sức vui vẻ, rồi Đàm Yến Tây mới dẫn Chu Di lên lầu.
Vừa vào phòng, Đàm Yến Tây đã kéo cà vạt ra và ngã thẳng xuống giường.
Cả người tựa như đã kiệt sức.
Chu Di đi tới, ngồi xuống chỗ mép giường, xoay đầu nhìn anh.
Quả thật như Mẹ Diêu nói, anh thực sự phải ba đầu sáu tay mới có thể ghi nhớ nhiều chuyện như vậy, mà chuyện nào cũng giải quyết chu đáo, ổn thỏa.
Cô cũng phải thừa nhận rằng có những lúc cô cực kỳ dễ dỗ, tựa như lúc này, đã không còn mảy may tức giận.
Nhưng, Đàm Yến Tây tựa như hiểu lầm sự yên lặng của cô, bắt lấy cổ tay, cười một tiếng: “Khi nãy còn định bỏ về?”
Chu Di lắc đầu một cái.
“Dù có muốn đi thì cũng phải chờ anh đến dỗ em đàng hoàng chứ.”
Chu Di nhếch miệng cười: “Vậy anh chuẩn bị dỗ em thế nào?”
Đàm Yến Tây chống tay ngồi dậy, choàng tay qua eo cô, cúi đầu cười hỏi: “Không nói ra có được không?” Trên người anh có mùi rượu, hô hấp dường như cũng nóng bỏng hơn thường ngày vài phần.
Chu Di dùng bàn tay nhẹ nhàng đẩy mặt anh ra.
Anh lại bắt lấy cổ tay cô, đầu chôn vào hõm cổ, hồi lâu vẫn không phát ra tiếng động nào thêm.
Chu Di nhẹ nhàng gọi: “Đàm Yến Tây?”
Đàm Yến Tây rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu thản nhiên: “Di Di, Đàm Minh Lãng có làm em khó xử không? Con bé khiến anh không hài lòng.
Nó mới mười ba tuổi, người lớn tỏ thái độ gì, nó lập tức bắt chước theo.”
Lòng Chu Di bất chợt dậy sóng.
Không phải lần đầu gặp lại, Đàm Yến Tây đã nói với cô rằng tất cả mọi người đều nên tránh đề cập đến hoàn cảnh gia đình của anh sao?
“Em tưởng con bé vì quý anh nên mới bảo vệ anh.”
Chu Di nghe anh cười một tiếng.
“Di Di, em từng nuôi chó chưa?”
Chu Di lắc đầu.
“Em bảo nó đi hướng đông, nó sẽ không dám đi hướng tây.
Nó thể hiện tốt thì em thưởng cho nó khúc xương miếng thịt.
Người ngoài nhìn vào đều bảo con chó thật tốt số.” Giọng nói anh vừa lạnh lẽo như băng tuyết lại thêm phần giễu cợt.
Lúc này, anh không nói nữa.
Sự yên lặng kéo dài.
Chu Di bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Lời nói này chắc hẳn có ẩn ý bên trong.
Cô vốn là người thông minh, cho dù hàm ý này có mơ hồ và nông cạn đến đâu, cũng có thể đại khái đoán ra được ý chính.
Nhưng cô lại không biết phải đáp lại thế nào.
Phản ứng duy nhất vào lúc này là nghiêng người sang, vòng tay ra ôm lấy eo anh.
Cách một lớp áo sơ mi mỏng, thân nhiệt anh có vẻ cao hơn so với ngày thường rất nhiều, không biết có phải vì vừa uống rượu không.
Cô khẽ chạm ngón tay vào nút áo sơ mi, thấp giọng nói: “Bây giờ anh dỗ em đi, có được không?”
Một lát sau, Đàm Yến Tây mới cười một tiếng: “Dỗ thế nào?”
“Không cần nói ra được không?” Cô đẩy vấn đề lại phía anh.
Đàm Yến Tây thực sự mệt mỏi, sau khi kết thúc thì rơi vào giấc ngủ.
Chu Di mở to mắt trong bóng tối, tinh thần lại tỉnh táo, mượn ánh trăng mờ ảo mà nhìn anh.
Cô lại bất chợt nghĩ đến lần gặp thứ hai, cảm giác được đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo như pho tượng tạc của anh là sự trống trải và nỗi cô đơn, như gấm vóc bị thiêu rụi, chỉ còn là tro tàn.
Nghĩ lại, trực giác ấy không hề sai.
Bỗng dưng, cô lại ước rằng phải chi anh luôn phóng túng, kiêu căng và bất cần thì tốt biết mấy.
Sáng sớm hôm sau, Chu Di đúng giờ bị tiếng chuông báo làm cho tỉnh giấc.
Thao thức đến nửa đêm, cô bước xuống đất mà người như còn không giữ được thăng bằng.
Cô rửa mặt, thay quần áo xong, lúc đi ra khỏi phòng thay đồ thì Đàm Yến Tây đã thức dậy.
Anh không làm gì mà chỉ châm một điếu thuốc, vẻ mặt khoan khoái nhẹ nhàng, tuyệt nhiên không còn lưu lại một chút chán nản nào của tối qua.
Chu Di bất chợt nảy sinh một suy nghĩ vừa hoang đường cũng thật buồn cười: “Có lẽ nào cô bị anh dùng để “lấy âm bổ dương” rồi không?”*
*Thái âm bổ dương: thuyết dùng “âm”, đặc tính của người phụ nữ để bổ “dương”, đặc tính của người đàn ông.
Đàm Yến Tây ngậm điếu thuốc, liếc nhìn về phía gương mặt cô, “Sắc mặt khó coi vậy? Ngủ không ngon sao?”
“Anh còn dám nói.
Em suýt chút phải xin nghỉ.”
“Anh cũng có làm gì đâu, tại em quá đáng.” Đàm Yến Tây cười, điệu bộ mang vài phần không đứng đắn.
“…!Là tự em mất ngủ.”
“Vậy xin nghỉ phép đi.”
“Anh trả lương cho em sao?”
“Mua lại công ty em cũng được.”
“…”
Chu Di không thèm để ý đến anh, đứng ở cạnh giường, cúi đầu sửa sang lại cổ áo.
Đàm Yến Tây liếc nhìn cô một cái, từ cổ đến lưng rồi eo.
Anh ngồi dậy, bất chợt choàng tay ôm lấy eo cô.
Cô bị bất ngờ, lùi về sau một bước, ngồi ghé xuống mép giường.
Đàm Yến Tây lại gần, đưa tay cầm điếu thuốc tránh ra xa một chút, tay còn lại lướt dọc lên theo đường cong của cô, “Xin nghỉ đi.
Vừa vặn hôm nay anh cũng không có việc gì làm, đưa em đi chơi.”
“Đi đâu?”
Đàm Yến Tây buồn bực cười một tiếng: “Thái độ đầu tiên của em là vậy sao? Cô Chu, cô bị tôi làm hư rồi.”
“…!Anh còn nói là em đổi ý đó.”
“Được rồi, được rồi, em nói xem, em muốn đi đâu? Người trẻ tuổi thì thích chơi gì?”
“Anh cũng có già đâu.” Chu Di nhớ lại, lần đầu gặp mặt, anh cứ gọi cô là “những người trẻ tuổi”.
“Anh cũng không còn trẻ.” Đàm Yến Tây nhàn nhạt đáp lại.
Chu Di bất chợt quay đầu lại, bởi vì nghi ngờ lời nói này ẩn chứa bi thương.
Nhưng lại thấy biểu cảm của anh không có gì thay đổi.
Đàm Yến Tây ôm cô, hỏi lại: “Muốn đi đâu?”
Chu Di suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được gì, bèn tìm đại một đáp án: “Đi xem phim nhé?”
Ánh mắt Đàm Yến Tây lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Chu Di cười: “Vậy anh thích cái gì, em chiều theo cái đó.”
“Anh…” Đàm Yến Tây cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười.
Vì thế, Chu Di đã mặc quần áo chỉnh tề lại bị lột sạch sẽ.
Máy điều hòa tỏa ra một bầu không khí lạnh.
Ánh nắng xuyên qua tấm màn mỏng làm chói mắt cô.
Mặt trời lên, báo hiệu một mùa hè ẩm ướt và nóng bức.
Lúc mọi việc kết thúc thì cũng đã gần trưa.
Chu Di lúc này tiến vào trạng thái “thời gian hiền triết”*, khi lý trí dần dần trở về thì cảm thấy vài phần bất an.
Thứ nhất, bởi vì đã chủ động nghỉ việc.
Cô chưa từng làm việc thiếu chuyên nghiệp đến thế, lại còn vì một người đàn ông.
Thứ hai, mẹ Diêu cũng ở trong nhà, không biết vừa nãy bọn họ có làm điều gì thiếu kiềm chế không.
*Thời gian hiền triết: khoảng thời gian mông lung suy nghĩ về nhân sinh, cuộc sống.
Đàm Yến Tây ôm lấy cô, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, bị hơi lạnh thổi đến, lạnh run cả người.
Lúc này Đàm Yến Tây chợt nói: “Tối qua anh uống say, nói năng lung tung.”
Chu Di phản ứng chậm chạp, lát sau mới đáp: “Vâng.”
“Em nghe xong thì cho qua thôi, trong lòng hiểu là được rồi.”
Chu Di lại đáp: “Vâng ạ.”
Cô biết rằng bây giờ hỏi là xem như phá vỡ quy tắc do chính mình đặt ra, sau này khó dựa vào đó mà yêu cầu Đàm Yến Tây tuân thủ.
Nhưng cô lại không nhịn được, “…!Lúc uống say anh cũng từng nói với người khác sao?”
Đáp lại lời cô chỉ toàn là sự yên tĩnh.
Chỉ có tiếng máy điều hòa vận hành khe khẽ.
Ngoài cửa sổ, những âm thanh vang lên cũng mơ hồ như bị che chắn bởi một tầng ngăn cách.
Thật lâu sau, Đàm Yến Tây mới lên tiếng, chất giọng hơi trầm xuống: “Anh rất ít khi uống say.”
Chu Di lại cảm giác trong lòng đổ ầm ầm.
Cô dường như không dám quay đầu lại, sợ bắt gặp ánh mắt anh.
Lời này rõ ràng là có ý: Anh rất ít khi uống say, lại càng không có việc mất khống chế nói những lời mê sảng với người khác.
Chu Di, em là người đặc biệt..