Chu Di không ngẫm nghĩ kỹ những lời này theo bản năng, mặc dù trong đó có rất nhiều thông tin để truy hỏi.
Ví dụ như, những người khác là những người nào, cô lại là ai?
Giữa tỉnh và mộng, ý thức bên bờ tan rã, cả người vừa mới trải qua một trận điên loạn dữ dội, cô nguyện làm một người hồ đồ vào giờ phút này, coi đó như một lời tỏ tình thì có hại gì chứ.
Bản thân anh chính là một người tình tốt trời ban.
Trên trán Chu Di vẫn còn một tầng mồ hôi mỏng chưa tan hết, thân hình co lại nằm nghiêng.
Gò má đặt trên lớp gối mềm mại, thân thể như một đám bông, bị dính nước thì nặng nề hẳn xuống, hai lần cao trào làm cô mệt mỏi, hòa cùng dư vị của rượu cồn chưa tan hết, biến thành cơn buồn ngủ sâu nặng cùng dìm cô xuống sâu.
Trong lúc cô đang mơ mơ màng màng, cảm giác được Đàm Yến Tây khẽ đẩy nhẹ bả vai cô, hỏi nhỏ: “Ngủ rồi?”
Hình như cô đã “ừ” một tiếng, mà hình như cũng không.
Giọng anh càng xa xa, như có vẻ không biết làm sao: “Vậy thôi.
Ngủ ngon.”
Ý thức cuối cùng trước khi rơi vào cơn mê của cô là, có phải Đàm Yến Tây còn có lời gì muốn nói với cô hay không?
Ý nghĩ này cũng không thể lưu lại đến ngày thứ hai.
Sáng sớm hôm sau, Chu Di bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, đã quên mất sạch câu hỏi này không còn một mống.
Đàm Yến Tây còn dậy sớm hơn cả cô.
Cô ngồi dậy ôm lấy chăn, nhìn vào trong cánh cửa phòng thay đồ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Đàm Yến Tây đứng trước bồn rửa mặt.
Cô không động đậy, một lúc sau thấy Đàm Yến Tây từ phòng tắm đi ra, thay quần áo trong phòng thay đồ.
Áo khoác gió mỏng màu đen mặc ngoài áo sơ mi, chất liệu mỏng manh, phác họa rõ dáng người vai rộng eo hẹp.
Đàm Yến Tây đi ra, liếc mắt một cái lên giường, dừng lại chút rồi nhìn lại, cười nói: “Dậy rồi sao lại không nói tiếng nào?”
“Anh có việc bận buổi sáng?”
“Ừ.
Em cứ từ từ thu xếp, ăn sáng rồi hẵng đi.”
Đàm Yến Tây cúi đầu cài lại đồng hồ đeo tay, đi tới, đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô, “Qua đợt này anh sẽ nghỉ ngơi, tìm một nơi, chúng ta ra ngoài chơi.”
“Lại là kiểu chơi theo nhóm đó?” Chu Di kháng cự theo bản năng.
“Chỉ hai người, vậy được chưa?” Đàm Yến Tây cười nói.
Anh thu tay lại, nhìn thấy cánh tay Chu Di để ngoài chiếc chăn màu xám tro, trắng lạnh như một khối sữa bò, anh không nhịn được mà thuận thế bắt lấy cổ tay cô, xốc người thẳng dậy.
Chu Di quỳ ở trên giường, dựa vào trong ngực anh.
Sáng sớm mùa thu thời tiết đã có chút lạnh, nhất là khi rời khỏi chiếc chăn ấm áp như thế.
Trên người anh là cảm giác cứng rắn, chất liệu áo khoác mỏng cũng hơi lành lạnh, ôm anh lúc này chẳng khác nào ôm một cơn gió.
Đàm Yến Tây nâng cằm cô, cô vội nói: “Em còn chưa đánh răng.”
“Anh có chê em đâu.” Anh cười, khàn khàn.
Tình ý lưu luyến mà hôn cô.
–
Hai tuần lễ sau đó, tần suất Chu Di gặp mặt Đàm Yến Tây có thể nói là khá thường xuyên.
Chỉ cần anh không có lời mời xã giao không thể từ chối thì đều đến gặp cô — cũng không bảo tài xế đến đón cô tới chỗ anh, giống như Hoàng đế cho người khiêng sủng phi bọc trong chăn tới Dưỡng Tâm điện để thị tẩm, mà là anh lái xe đến tìm cô.
Anh tự lái xe, hình như rất ưa thích chiếc Cullinan, đỗ ở trước cổng công ty Chu Di cũng không ngại phô trương.
Có lúc Chu Di phải làm thêm giờ, chỉ đủ thời gian ăn một bữa đơn giản, anh sẽ theo cô đi tới quán ăn gần đó, cùng cô ăn một bữa, nhưng lại chê không ngon, động đũa vài cái là ngừng.
Làm Chu Di thấy có áp lực rất lớn, cô bảo anh hay là những hôm cô phải làm thêm giờ thì anh đừng tới.
Đàm Yến Tây: “Em cứ coi như anh đang đi khảo sát dân tình, nhìn một chút xem người bình thường sống như thế nào.”
Chu Di giận đến nỗi gắp luôn quả trứng trần nước sôi trong bát anh.
Những lúc cô không phải làm thêm giờ, hoặc là Đàm Yến Tây đến chỗ cô, tự cô nấu cơm, hoặc là đưa cô ra ngoài ăn.
Đàm Yến Tây là người không có đam mê với chuyện ăn uống, đến nhà hàng nào đều là Monica sắp xếp, hai người tới từng nơi từng nơi như đánh dấu checklist.
Có lúc Chu Di nghĩ không biết mình có nên mở một tài khoản mạng xã hội, bình luận chút về những nhà hàng này, ít nhiều cũng có thể làm một food blogger nho nhỏ.
Sau hai tuần, chuyến du lịch riêng của hai người mà Đàm Yến Tây nhắc tới mới có thể thực hiện.
Ý của Đàm Yến Tây là, đi đâu tùy cô, trong nước hay nước ngoài đều được.
Nhưng vì chỉ có hai ngày, bình thường Chu Di đi làm đã rất mệt mỏi, không muốn bôn ba di chuyển nhiều, cuối cùng chọn một nơi ở ngoại ô Bắc Thành.
Chia sẻ định vị trên bản đồ cho Đàm Yến Tây, anh có chút cạn lời, gửi thẳng một tin nhắn thoại qua, cười nói: Bé cưng, em chọn tới chọn lui, cuối cùng lại để anh theo em đi leo núi?
Giọng Đàm Yến Tây gọi cô là “bé cưng” cũng không làm cô khó chịu, chỉ thấy ý trêu đùa.
Chu Di trả lời anh: Anh không muốn thì em sẽ đổi chỗ khác.
Đàm Yến Tây: Cứ đi đi.
Đã nói là nghe theo em.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Đàm Yến Tây tới đón cô trên chiếc Mercedes-Benz G màu đen.
Cô còn chưa sắp xếp đồ đạc xong xuôi, bảo Đàm Yến Tây chờ cô một chút nữa, Đàm Yến Tây nói rằng đợi trong xe nhàm chán, rồi đi lên lầu.
Tống Mãn cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài, hai chị em ra ra vào vào giữa phòng ngủ và phòng khách.
Chu Di do dự có cần mang theo một cái áo khoác hay không, Đàm Yến Tây vắt chân ngồi trên salon, quay đầu liếc mắt nhìn cô nói: “Mang đi, buổi tối trong núi lạnh.”
Tống Mãn bỏ một cuốn vở phác họa và bút chì vào trong cặp, nói đùa: “Anh Ba, lúc nào hai người ra ngoài chơi, mang em theo với.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Em muốn đi đâu?”
“Em muốn tới Osaka hoặc Singapore, thăm Universal Studios.” (1)
Chu Di chen vào một câu: “Đi cũng phí công.
Trong đó có hơn nửa số trò chơi em không chơi được.”
“Đi hưởng bầu không khí thôi không được à?”
Đàm Yến Tây cười: “Vậy chờ sau khi em thi Đại học xong sẽ dẫn em đi.”
“Em có thể mang theo người nhà không?”
Chu DI: “Chị không phải là người nhà của em à?”
Tống Mãn: “Em nói Tiểu Bạch…”
Chu Di liếc cô bé một cái.
Đàm Yến Tây nói: “Em muốn thì cứ dẫn theo.
Bao ăn ở vé máy bay.”
Tống Mãn làm một động tác “yeah”.
Cô bé sắp xếp đồ xong, chuẩn bị đi.
Đàm Yến Tây hỏi cô bé: “Trường bọn em thứ bảy cũng phải đi học à?”
“Không ạ.
Em đến thư viện tự học với bạn.”
“Vậy tiện đường đưa em đi một đoạn.”
Tống Mãn cười nói: “Anh Ba thật tốt.”
Cuối cùng Chu Di cũng sắp xếp xong một vali nho nhỏ, bên trong có đủ hết các đồ dùng cần thiết.
Đàm Yến Tây lái xe, đi vòng một đoạn, sau khi đưa Tống Mãn tới thư viện thì rẽ hướng khác, lái ra ngoại thành.
Bắc Thành vào thu trời cao gió mát, bầu trời xanh thẳm nhìn đến chói mắt.
Càng đi xa ra ngoài thành phố càng thưa thớt nhà cao tầng, sau khi lên tới đường cao tốc đã là một quang cảnh khác.
Cửa kính xe bên phía Chu Di mở toang, khuỷu tay chống trên ô cửa, nhìn những dãy núi xa xa và rừng cây gần đó.
Đi nửa giờ tới nơi.
Ra khỏi đường cao tốc là một thị trấn, Đàm Yến Tây hỏi Chu Di đặt khách sạn ở chỗ nào, trước lái xe qua đó.
Chu Di cười nói: “Em không đặt trước.
Khách sạn tốt nhất thị trấn giá thuê tận 200, anh muốn ở đó sao?”
Mặt Đàm Yến Tây đầy vẻ chê bai.
Sau đó lại cười nói: “Vậy em định ở đâu? Ở trong xe? Thật ra anh cũng không ngại ở trong xe…”
Nửa câu sau rõ ràng ám chỉ chuyện không đứng đắn, Chu Di giơ tay lên đánh anh một cái.
Cô bảo anh lái xe lên núi.
Bây giờ “sơn dã” không còn giống ngày xưa nữa, không nên coi thường những người dân bản địa kinh doanh homestay kia, những nơi chốn càng hoang vu, bọn họ càng có thể có nhiều chiêu trò.
Cô đặt một căn nhà trọ bằng gỗ ở trên núi, nằm ở ven hồ, nhìn hình ảnh được đăng lên thì chỗ ở và phong cảnh đều không tệ.
Con đường quanh co bằng phẳng dẫn lên núi.
Càng đi lên cao, lá cây càng có màu đỏ đậm.
Điều kiện của căn nhà gỗ nhỏ này không tệ, sửa theo phong cách Bắc Âu, mọi thứ đều tốt, chỉ là không rộng lắm.
Chu Di hỏi Đàm Yến Tây: “Anh thấy thế nào? Không được thì chạng vạng tối chúng ta trả phòng xuống núi.”
Đàm Yến Tây liếc mắt một cái, biểu hiện kia tuyệt đối không thể gọi là hài lòng, nhưng vẫn nói: “Ở tạm đi.”
Buổi trưa ăn một bữa trong nhà hàng của homestay, buổi chiều họ ra ngoài tản bộ.
Ăn cơm tối lúc chạng vạng, trời đêm, Chu Di và Đàm Yến Tây cùng quay về căn nhà gỗ, trước nhà là một khoảng đất trống, chủ nhà trọ đã giúp dựng lên một đống lửa — tiền thuê phòng 1500 một đêm, đống lửa trại riêng tư này chỉ sợ đã chiếm đến hai phần ba giá.
May là đống lửa khá lớn, bên trong còn có than củi trắng, cháy lách ta lách tách.
Ngồi xuống đó, trước mặt là một hồ nước nhỏ, sắc xanh lam đậm được chiếu một tầng ánh trăng vàng nhàn nhạt.
Lúc này ngồi bên đống lửa, Đàm Yến Tây mới cảm thấy lần ra ngoài này có một chút ý tứ.
Chu Di ngồi bên cạnh, đầu tựa lên vai anh, trong tay cầm một nhánh cây, cánh tay đưa ra khều khều đống củi, một thoáng sau, ánh lửa rực lên chói sáng thêm hai phần.
Trong mắt cô cũng ngập tràn ánh sáng, lại đột nhiên lên tiếng: “Lúc còn bé, mẹ em cũng từng đưa em đến đây vào mùa thu.”
Chính là nguyên nhân cho chuyến đi chơi này của cô.
Đàm Yến Tây nghe vậy, cúi đầu nhìn cô một cái.
Cô nói: “Khi đó, mẹ còn chưa tái hôn với cha dượng, Tống Mãn còn chưa ra đời.
Chỉ có hai người, mẹ mang túi lớn, em xách túi nhỏ, lên lên xuống xuống xe bus, đi mất hơn ba giờ.
Ngày đó dĩ nhiên chỗ này còn chưa phát triển được như bây giờ, đường không dễ đi, em lại còn nhỏ, bọn em leo lên được giữa sườn núi là ngừng.
Lấy khăn trải bàn trải dưới tàng cây, lấy hết thức ăn trong túi bày lên.
À, mẹ còn mang theo cả máy ảnh, loại kỹ thuật số ấy (2), chụp hình cho em.”
Đàm Yến Tây hỏi: “Vẫn giữ ảnh chứ?”
“Ở đây.” Chu Di vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi áo khoác ra.
Bức ảnh khi còn bé, cô đã đặc biệt cầm máy ảnh đi khôi phục lại, còn lưu vào một thư mục riêng trong bộ nhớ.
Lúc này lấy ra, đưa cho Đàm Yến Tây.
Đàm Yến Tây nhận lấy, nhìn hình một cái rồi cười, đưa tay bóp mặt cô: “Phần thịt khi còn bé đi đâu mất rồi?”
Cô lúc nhỏ tròn trịa mũm mĩm, một đôi mắt to tròn, vừa lớn vừa sáng ngời.
Cô bé đứng dưới tán cây phong, cười vô cùng vui vẻ.
Trên người mặc một chiếc áo khoác len màu đỏ hồng, nhìn giống như đồ đan tay, bên dưới là một chiếc váy denim ngắn, chân váy còn có một đường viền ren trắng.
Dưới chân là đôi tất dài màu trắng và giày da đen nho nhỏ mũi tròn.
Đã rất lâu Chu Di không nhìn tấm hình này, cũng không khỏi hoảng hốt.
Lúc đó cô mới hơn bốn tuổi, chưa đến năm tuổi.
Trí nhớ không còn rõ ràng, chỉ còn nhớ chạng vạng đi theo Chu Ký Nhu xuống núi, ánh mặt trời đỏ rực.
Trên đường về trạm xe bus, cô được Chu Ký Nhu bế trong lòng, ngủ quên trên đường, giống như trôi nổi trên một con thuyền nhỏ lắc lư.
Chỉ là hôm nay, Đàm Yến Tây đã tạo nên cho cô một ký ức mới.
Từ nay về sau, cô nghĩ tới ngọn núi này, chân trời nhuộm hồng của Bắc Thành cuối thu, thì sẽ đều nghĩ đến Đàm Yến Tây.
Khi tỉnh táo lại, cũng là lúc thấy Đàm Yến Tây đang lướt xem trên màn hình điện thoại.
Cô vội vàng vươn tay lấy lại điện thoại, “Anh đừng xem những ảnh khác.”
Đàm Yến Tây nghiêng người giơ điện thoại di động ra xa, “Không xem.”
Qua một lúc lâu anh mới trả điện thoại lại cho cô.
Màn hình vẫn dừng lại ở trên tấm ảnh này.
Chu Di không biết vừa nãy Đàm Yến Tây lướt lướt mấy cái là làm gì, suy nghĩ một chút bỗng nhiên hiểu ra, mở khung thoại Wechat với anh ra, đúng như cô đoán, anh gửi hình qua đây.
Hơn nữa đã gửi quá hai phút, không thu hồi lại được.
“…” Chu Di cạn lời nhìn anh, “Trao đổi công bằng, gửi hình khi còn bé của anh cho em đi.”
“Không có.”
“Em không tin, sao lại không có.”
“Thật sự không có.”
Chu Di ngẩn người một chút, bởi vì nghe được giọng điệu này của Đàm Yến Tây không phải là thoái thác.
“Khi anh còn bé, cũng phải ra ngoài du xuân chơi thu gì đó, hoặc là sinh nhật tròn tuổi…!Không chụp hình sao?”
Đàm Yến Tây rũ mắt, như nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Có ảnh chụp khi tốt nghiệp.”
“Còn ảnh với gia đình…”
Đàm Yến Tây cười một tiếng, ánh lửa chiếu trong con ngươi hơi nhảy lên, nhưng trong mắt anh không có lấy một tia ấm áp, nhạt nhòa không cảm xúc, “Chẳng phải anh đã nói rồi sao.
Không có, chưa từng chụp.”